Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 221: Song sinh tỷ muội

Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
---------------------------------------------- 
Long Hoán Thiên mỉm cười nói: "Đánh giá cao như vậy, vậy ta thật mỏi mắt mong chờ đến lúc đó, nhìn xem đến tột cùng là người trẻ tuổi ưu tú như thế nào mà có thể làm cho ngươi tôn sùng như vậy.”


Trên đài thi đấu, song phương dĩ nhiên dừng lại. Mới vừa rồi họ đã làm xong thủ tục báo danh như thường lệ.
Thời điểm nhìn thấy đối phương ba người đều là nữ sinh, Đường Vũ Lân cũng không khỏi hơi hơi kinh ngạc. Đây vẫn là lần đầu hắn gặp qua một đội ngũ toàn bộ đều là nữ.


Giới thiệu lẫn nhau vừa rồi, khiến Đường Vũ Lân chú ý nhất, vẫn là hai người Chu Hàn U cùng Chu Thiên Nhi, bọn họ tướng mạo giống nhau như đúc, thoạt nhìn chính là tỷ muội, nhưng hai vị tỷ muội này màu tóc sinh ra lại khác nhau nên có vẻ vô cùng kỳ dị.


Chu Hàn U đứng đầu mặt lạnh như tiền, nhìn qua lại như là một đóa Ngạo Tuyết Hàn Mai. Thiếu nữ 14 tuổi đã phát dục tương đối khá, ngoại trừ vẻ ngoài có chút ngây ngô ra, thân cao so với người trưởng thành không khác biệt mấy. So sánh với nhau, Đường Vũ Lân ba người bọn hắn rõ ràng nhỏ hơn một chút.


Nhìn đối thủ trước mặt, trong lòng Chu Hàn U cũng nổi lên một chút cảm giác kỳ dị. Ngay trước khi thi đấu, nàng còn nhớ rõ, viện trưởng lại một lần nữa nhắc nhở, tuyệt đối không được xem nhẹ đối thủ ngày hôm nay, đừng vì họ còn nhỏ mà sinh ra lơ là.


Nhưng nàng nghĩ mãi không ra vì sao 3 tên tiểu gia hỏa trước mặt này lại có thể đạt được thành tích như bọn họ, đều đạt được 4 trận toàn thắng trong những trận đấu trước. Điều này có nghĩa là bọn họ hầu như đã chắc chắn có thể tiến vào vòng 16 đội mạnh.


Thi đấu theo bảng có tổng cộng 8 trận đấu, có thể chiến thắng 4 tràng, tiến vào vòng sau hầu như là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Cũng thật là còn nhỏ quá đi! Bọn họ mới 10 tuổi.


Chu Hàn U lành lạnh, Chu Thiên Nhi tính cách lại hoạt bát, không nhịn được nói: "Tiểu đệ đệ, các ngươi còn nhỏ tuổi như vậy làm sao lại đã đi thi đấu rồi?"


Bị nàng hỏi như vậy, dù là tâm tính trầm ổn như Đường Vũ Lân cũng không nhịn được, cơ mặt khẽ co giật. Đây đang là trong trận đấu mà chị hai!!!


"Chúng ta chỉ là đến để rèn luyện." Trong lòng mặc dù có chút khó chịu, nhưng Đường Vũ Lân vẫn biểu đạt nét tươi cười híp mắt. Không thể để đối thủ nắm bắt được tâm tình biến hóa của mình được!


Chu Thiên Nhi nói: "Chi bằng các ngươi tự nhận thua đi, nếu không, đánh đau các ngươi cũng không hay, giống như chúng ta lấy lớn hϊế͙p͙ nhỏ vậy."
Nụ cười trên mặt Đường Vũ Lân chợt đơ lại, lại còn có vụ chiêu hàng nữa hả?


Cổ Nguyệt không nhịn được, lạnh lùng nói: "Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu, đánh xong rồi hẵng nói."
Trọng tài bắt đầu đếm ngược.
Chu Hàn U quay đầu trừng muội muội một chút, sau đó mới xoay người hướng về Đường Vũ Lân gật gật đầu.
"Ba, hai, một, trận đấu bắt đầu!"


Nương theo tiếng trọng tài tuyên bố, hai chiến đội có thành tích tốt nhất của tổ đội 3 người đã bắt đầu trận quyết đấu.


Phong cách chiến đấu của Đường Vũ Lân vẫn trước sau như một, không chút do dự lắc mình xông lên, đồng thời tay phải ở sau lưng làm ra một ám hiệu. Tốc độ của hắn rất nhanh, lao thẳng về phía Chu Hàn U.


Tạ Giải nhìn thấy ám hiệu của Đường Vũ Lân, cũng lao theo gần như cũng một lúc, nhưng mục tiêu không phải là Chu Hàn U, mà là Vương Đông Kỳ.
Sau một khắc, bọn họ liền nhìn thấy tất cả Hồn Hoàn của ba nữ sinh đến từ Hải Lục học viện đều bay lên, tỏa ánh hào quang rực rỡ.


Dưới chân Chu Hàn U cùng Vương Đông Kỳ đều là tam hoàn, Chu Hàn U là hai vàng một tím, mà Vương Đông Kỳ lại là ba Hồn Hoàn màu vàng. Của Chu Thiên Nhi là hai Hồn Hoàn màu vàng.


Đúng như điều tra trước đó, đối thủ của bọn họ trong cuộc tranh tài, phân biệt là hai tên Hồn Tôn cùng một tên Đại Hồn Sư. Về mặt tổng thể tu vi, đã thừa sức để nghiền ép bọn họ.


Trước đó bọn họ cũng đã từng đối kháng qua một vài vị tam hoàn Hồn Tôn, bởi vậy, đối với đối thủ có hồn lực mạnh mẽ, Đường Vũ Lân ba người cũng không có quá nhiều dao động. Phải đánh qua mới biết có phải mạnh thật, hay là con hổ giấy!?


Chu Hàn U, đối mặt với Đường Vũ Lân xung phong, vẫn không nhúc nhích, tay phải nàng chậm rãi giơ lên, ba cái Hồn Hoàn theo đó xuất hiện, một tầng bạch quang nhàn nhạt cũng từ trên người nàng phóng thích ra ngoài. Trên đài thi đấu nhất thời có thêm một luồng khí lưu lành lạnh, cả người nàng nhìn qua tràn ngập tâm ý lạnh lẽo, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng bắt đầu trở nên trắng noãn như tuyết.


Tình huống của Chu Thiên Nhi lại không giống vậy, hai nữ sinh rõ ràng là chị em sinh đôi, tuổi tác tương tự nhau, nhưng tu vi của Chu Thiên Nhi không chỉ kém hơn tỷ tỷ, ngay cả Võ Hồn cũng không giống với tỷ tỷ. Nàng cũng giơ tay lên, nhưng thứ xuất hiện không phải là tầng băng sương lạnh lẽo, mà là một đoàn hào quang màu xanh lục nhạt, khiến Đường Vũ Lân cảm giác từ trong màu xanh đó một một sự thoải mái vô cùng của sức sống tràn ngập.


Đây là?


Nhìn thấy hai thiếu nữ phóng thích Võ Hồn, trong lòng Đường Vũ Lân cũng không khỏi kinh ngạc, hắn đã sớm không còn là tên thiếu niên hồ đồ lúc trước vừa từ Ngạo Lai Thành đến, trải qua thời gian dài cùng Vũ Trường Không học tập như vậy, kinh nghiệm thực chiến tăng lên, tri thức cũng phong phú hơn, giúp hắn lý giải về Hồn Sư so với khi xưa sâu sắc hơn không biết bao nhiêu lần.


Hắn chỉ liếc mắt là đã nhìn ra, hai thiếu nữ này đều là Hồn Sư thuộc tính Nguyên Tố vô cùng hiếm thấy, Chu Hàn U hẳn là thuộc tính "Băng", loại băng thuộc tính nguyên tố này, cũng được gọi là Băng Linh.


Mà cô nàng Chu Thiên Nhi kia lại là thuộc tính "Mộc", thuộc tính "Mộc" được gọi là Mộc Linh. So với thuộc tính "Băng", Mộc Linh Võ Hồn lại càng thêm hiếm thấy.


Khí tức trên người hai tỷ muội này rõ ràng có chỗ bất đồng, sinh đôi tỷ muội, Võ Hồn lại cách biệt to lớn như thế, cũng đúng là kỳ quan. Chẳng trách các nàng có mái tóc không giống nhau, hẳn là do ảnh hưởng của Võ Hồn tác động.
Phòng khách số 01.


"Hàn U cùng Thiên Nhi là một đôi tỷ muội song sinh, thời điểm vừa ra đời, trên người các nàng đã xuất hiện dị tượng. Cha mẹ bọn họ đều là người bình thường, lúc Võ Hồn thức tỉnh cũng không có hồn lực xuất hiện, nhưng không biết tại sao, đến đời của hai cô bé lại xuất hiện biến dị. Hàn U là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, Băng Linh Võ Hồn, chính là thiên tài số một mà Hải Lục học viện chúng ta nhiều năm qua mới gặp được. Thiên Nhi so với tỷ tỷ thua kém hơn một chút, hồn lực tiên thiên cấp 8, thế nhưng, nàng lại có Mộc Linh thể chất càng hiếm thấy hơn. Tỷ muội sinh đôi hai người bọn họ hầu như rất dễ xuất hiện tâm linh tương thông." Trương Chấn Bằng hướng về Long Hoán Thiên giới thiệu tình huống của hai vị môn sinh đắc ý này của mình.


Trong lòng Long Hoán Thiên thầm than một tiếng, quả nhiên là tân nhân tuyển thật tốt! Chẳng trách Trương Chấn Bằng lại tự tin như thế tìm đến mình thỉnh cầu danh ngạch nội viện.


Hồn Sư mạnh yếu tuy rằng có quan hệ trực tiếp cùng cấp độ hồn lực, nhưng rất nhiều lúc, Võ Hồn mới là yếu tố còn trọng yếu hơn. Đồng dạng là tam hoàn Hồn Sư, Võ Hồn phổ thông cùng đỉnh cấp Võ Hồn lại có chênh lệch về chất. Thực lực của hai cô bé này, xem ra không bình thường chút nào!


Thi đài thi đấu.
Chu Hàn U đối mặt Đường Vũ Lân, tay phải chậm rãi giơ lên phất về phía trước, một đoàn hàn vụ phun trào, nhất thời khiến tầm mắt trước mặt Đường Vũ Lân trở nên hơi mơ hồ lên. Nàng vẫn luôn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.


Mà tay phải của Chu Thiên Nhi lại hướng về Đường Vũ Lân chỉ tay, đệ nhất Hồn Hoàn dưới chân sáng lên, trên mặt đất nhất thời dâng lên một tầng hào quang màu xanh lục nhu hòa, từng nhánh dây leo tỉ mỉ nhanh chóng sinh trưởng, hướng về Đường Vũ Lân quấn quanh.
Quấn quanh...


Nhìn thấy hồn kỹ này của đối phương, trong lòng Đường Vũ Lân không khỏi có loại cảm giác dở khóc dở cười, thế này không phải người một nhà lại bắt trói người cùng một nhà à?


Bọn họ đều là Thực Vật Hệ Võ Hồn, nếu nói về phẩm chất, Mộc Linh thuộc tính của Chu Thiên Nhi không biết phải cách mấy con phố so với Lam Ngân Thảo của hắn. Quấn quanh của nhân gia người ta, thật giống trực tiếp mọc ra cả một rừng cây siết lấy người khác.


Bất quá, trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Đường Vũ Lân vẫn ứng biến cực kỳ nhanh. Hồn Hoàn màu tím dưới chân xuất hiện, từng cây Lam Ngân Thảo chen chúc nhau mọc ra. Những cây Lam Ngân Thảo này cũng không cùng dây leo của đối phương tiến hành dây dưa, mà lại tạo nên một tấm bình phong từ trên không trung trực tiếp đè lên dây leo của Chu Thiên Nhi, tạo thành một cây cầu. Bước chân của Đường Vũ Lân lần thứ hai gia tốc, nhanh hơn trước rất nhiều, bước lên con đường do Lam Ngân Thảo tạo thành, tiếp tục nhắm về phía Chu Hàn U.


Chu Hàn U sắc mặt bất biến, đệ nhất Hồn Hoàn dưới chân sáng lên.
Đường Vũ Lân đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên, một tường băng không hề có điềm báo trước xuất hiện ở trước mặt hắn.


Chu Hàn U lựa chọn thời cơ phát động tốt vô cùng, vừa vặn ngay lúc Đường Vũ Lân trượt xuống từ con đường do Lam Ngân Thảo tạo ra.
Từ tình huống trước mắt mà xem, hắn đã sắp thắng lại không kịp, chắc chắn sẽ va vào tường băng.


Đường Vũ Lân cũng rất bất đắc dĩ, tốc độ của hắn xác thực rất nhanh, nhưng về khống chế tốc độ của mình, khẳng định là kém xa tít tắp so với Tạ Giải vốn là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư.


Một giây tiếp theo, ba người của Hải Lục học viện liền giật mình nhìn thấy, cái tên này căn bản không có ý tứ giảm tốc độ, trái lại còn tăng cường tốc độ, hai tay vừa đưa lên che ở trước người, cúi đầu xuống, đã va vào tường băng.


"Ầm!" Tường băng bị phá nát, Đường Vũ Lân xuyên tường lao qua, vẫn nhắm vào Chu Hàn U.
Người này...


Chu Hàn U ngẩn ra, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tường băng của mình bị phá nát, đối phương lại không hề sử dụng hồn kỹ, cũng không hề giảm tốc độ hoặc là né tránh, cứ như vậy mạnh mẽ dùng sức mạnh của thân thể đụng vào. Tên này đúng là “hoa lạ hiếm thấy” trên đời!


Đường Vũ Lân vượt qua tầng tường băng này, khoảng cách đến chỗ nàng cũng thu hẹp lại chỉ còn 15 mét. Với tốc độ của hắn bây giờ, chỉ cần hai hơi thở nữa sẽ có thể đến trước mặt Chu Hàn U.


Chu Hàn U vẫn như trước đứng tại chỗ bất động, Chu Thiên Nhi tiến lên hai bước đi tới bên cạnh tỷ tỷ. Tỷ muội hai người nhìn thật khác nhau. Chu Hàn U trước sau đều là vẻ mặt lạnh lẽo, còn Chu Thiên Nhi lại là xảo tiếu yên nhiên.