Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 189: Linh Quang Ngoại Vi, Đoán Tạo Cấp 4

Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
---------------------------------------------- 


Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Thiên Đoán bình thường có thể phải mất tới vài tiếng. Nhưng dưới đôi búa của Đường Vũ Lân gõ xuống nhanh như tật phong vũ bão, chỉ hơn một phút trôi qua, khối Lam Mang Thai Đồng này cũng đã thu nhỏ lại đến chỉ còn 1/3 thể tích, mà bản thân vầng sáng xanh lam lại ngày càng sáng hơn, gợn sóng dập dờn cũng dần dần ổn định lại.


Muốn thành hình sao?
Thật nhanh a! 
Điệp chuy đặc hiệu của Thiên Đoán Trầm Ngân Chuy cố nhiên giúp hắn gia tốc, nhưng sức mạnh, sức phán đoán, cùng với lý giải đối với kim loại hiếm xuất phát từ chính bản thân mình, không phải là nhờ ngoại vật mà có.


Đường Vũ Lân vẻ mặt dị thường chăm chú, thời điểm hắn đoán tạo, cả người tựa hồ cũng đã cùng với Thiên Đoán Trầm Ngân Chuy hợp thành một thể. Làm người khác có cảm giác thán phục.


"Oanh, oanh, Ầm!" Một chuy cuối cùng hạ xuống, Lam Mang Thai Đồng đột nhiên bắn ra một đoàn vầng sáng xanh lam, vầng sáng tản ra hơn cả thước, dần dần thu hẹp lại, nội liễm dung nhập vào miếng kim loại.
"Linh Quang Ngoại Vi!" Sầm Nhạc kinh ngạc thốt lên một tiếng.


Thiên Đoán kim loại nhị phẩm trở lên mới có thể xuất hiện Linh Quang Ngoại Vi, mà một khi có Linh Quang xuất hiện, cũng mang ý nghĩa kim loại hiếm đã nắm giữ một ít linh tính nhất định, lời giải thích cho chữ “Bán Linh” cũng là từ đây mà ra.


Linh Quang Ngoại Vi vừa nãy! Lam Mang Thai Đồng này không phải là nhị phẩm phổ thông đâu! Sầm Nhạc lau mồ hôi lạnh trên trán, tiểu tử này không phải sẽ trực tiếp hoàn thành Thiên Đoán nhất phẩm đấy chứ? Có còn để cho những lão gia hỏa chúng ta sống không đây?


Mộ Thần ánh mắt cũng lấp lóe, đưa tay lên cản Đường Vũ Lân vốn đang định đi lấy khối kim loại còn lại, "Không cần, sát hạch tới đây mới thôi. Thiên Đoán Lam Mang Thai Đồng nhị phẩm, một lần thành công. Sát hạch cấp 4 thông qua."


Lam Mang Thai Đồng có thể đạt đến Thiên Đoán nhị phẩm ngay lần đầu, vậy không cần phải nhắc lại việc thử nghiệm Thiên Đoán với các kim loại có phẩm chất kém hơn khác.
"Không đến nhất phẩm sao?" Sầm Nhạc có chút nghi hoặc hướng về Mộ Thần hỏi.


Mộ Thần lắc lắc đầu, "Vẫn còn thiếu một chút. Nhưng xê xích không nhiều. Tiền thu nhập từ khối Lam Mang Thai Đồng này, lần tiếp theo ngươi nhận nhiệm vụ ta sẽ thanh toán cho ngươi. Trở lại chuẩn bị đi. Khoảng chừng một tháng sau, Hải Thiên Thịnh Diên sẽ bắt đầu."


"Nhưng mà, lão sư, vậy việc học của con ở trường làm sao bây giờ?" Đường Vũ Lân hỏi.


Mộ Thần nói: "Cái này ngươi không cần phải để ý đến, Hiệp Hội sẽ giúp ngươi sắp xếp. Khoảng thời gian này, ngươi phải chú tâm tập luyện Đoán Tạo Thuật, vẫn như trước theo ta học tập mỗi tuần một lần. Xem ra, ta cần giúp ngươi chỉ điểm một ít Thiên Đoán nhất phẩm kỹ xảo."


"Vâng, tạ ơn lão sư." Đường Vũ Lân mỉm cười nói.
"Ta cùng ngươi đi về!" Mộ Hi chủ động đưa ra đề nghị muốn cùng Đường Vũ Lân đồng thời về trường học.
Ra khỏi Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, Mộ Hi đột nhiên đưa tay, nhéo nhéo má của Đường Vũ Lân.


"Ai u, sư tỷ ngươi làm gì?" Đường Vũ Lân bị đau.
Mộ Hi lạnh rên một tiếng, "Ta hỏi cái tên nhà ngươi có phải loài người hay không? Mọi người đều giống nhau, ngươi cũng không có hai tầng da mặt, tại sao ngươi lại có thể tiến bộ nhanh như vậy?"


Đường Vũ Lân ngượng ngùng nói: "Sư tỷ, ta không phải kiểu người mặt dày!"


Mộ Hi đột nhiên cười híp mắt nói: "Ta biết. Ta cùng ngươi thương lượng thế nào? Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu lần này, nếu như cuối cùng không ai có thể vượt qua ta, ngươi sẽ lấy vị trí thứ hai, đem quán quân tặng cho ta, thế nào? Tiền thưởng đều đưa cho ngươi. Tiền thưởng của cả hai vị trí đầu nha! Còn có khen thưởng kim loại hiếm cũng đều cho ngươi, ngươi thấy sao?"


Đường Vũ Lân ngẩn người, "Được."
Thật? Mộ Hi tưởng mình nghe lầm, hắn cứ như thế đáp ứng rồi?
"Này, ngươi có biết Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu ý vị như thế nào hay không? Ngươi cứ như vậy mà đồng ý à?”


Đường Vũ Lân nói: "Mang ý nghĩa vinh dự chứ. Đứng nhất hay đứng nhì cũng vậy thôi. Còn có thể có thêm một đống tiền. Cớ sao mà không làm?"


"Ngươi thực sự là mê tiền quá rồi, ta phục ngươi rồi!" Mộ Hi giơ tay gõ trên đầu hắn một cái, "Nói đùa ngươi thôi. Ta nếu như đoạt vị trí quán quân của ngươi, trở về ông ba không đánh chết ta thì thôi á!”


Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, "Lão sư không nỡ vậy đâu, thời điểm thầy nhìn tỷ, ánh mắt kỳ thực đều đặc biệt ôn nhu. Học tỷ, ta thật lòng, nếu như không ai có thể vượt qua ngươi, tỷ hãy giữ quán quân đi. Tiền thưởng ta sẽ không khách khí."


Lần này đến phiên Mộ Hi có chút sững sờ, "Ngươi cũng không nên vì phụ thân mà nhường ta.” Nàng cũng thông minh, một thoáng liền ý thức được tại sao Đường Vũ Lân sẽ làm như vậy. Hắn đây là muốn đáp trả phần nào ân tình của Mộ Thần.


Đường Vũ Lân lắc đầu, nói: "Không phải, lão sư đã nói, cây cao đón gió. Ta còn nhỏ, coi như hiện tại hiển lộ ra năng lực Đoán Tạo Sư cấp 4 thì như thế nào? Khoảng cách đến tam hoàn của ta còn kém xa lắm, Linh Đoán Tạo cũng không phải một chốc có thể làm được. Đệ nhất đối với ta có ý nghĩa gì đâu? Đệ nhị, ta cũng có thể khiêm tốn một chút, lại còn có thể kiếm thêm tiền."


Mộ Hi hiếu kỳ nói: "Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi tại sao lại thiếu tiền như vậy?”


Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Việc tu luyện của ta cùng người khác có chút không giống, cần một ít thiên tài địa bảo để duy trì biến dị Võ Hồn. Sức mạnh của ta chính là từ loại biến dị này mang lại. Võ Hồn của ta là Lam Ngân Thảo, tỷ cũng biết mà. Xem xem!"


Vừa nói, hắn giơ lên tay phải, vận chuyển sức mạnh huyết thống, Kim Lân vàng nhạt nhất thời lại hiện ra.
Nhìn thấy Kim Lân, Mộ Hi nhất thời ngẩn người, đánh nhẹ lên trên lớp vảy bên tay phải, phát ra tiếng kim loại lanh lảnh dễ nghe.


"Đây chính là nguyên nhân ngươi có thể tiến vào Linh Ban? Cũng là do sức mạnh này của ngươi sao?" Mộ Hi tò mò hỏi.
Đường Vũ Lân gật gật đầu.
"Ngươi không sợ ta nói cho phụ thân?" Mộ Hi nghi ngờ hỏi.
Đường Vũ Lân nói: "Ta cũng không có ý định gạt lão sư bao giờ!"


"Coi như ngươi được!" Thái độ của Mộ Hi đối với Đường Vũ Lân hiển nhiên rất hài lòng, gật gật đầu, nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ở trong học viện ta sẽ bảo hộ ngươi, nếu có ai dám bắt nạt ngươi, hãy báo tên của ta."


Đường Vũ Lân dở khóc dở cười nói: "Sư tỷ, ngươi làm cái gì vậy, ta không thích đánh nhau."
"Không đánh nhau? Ai ngày thứ nhất liền đem bạn học từ lầu hai đạp bay ra ngoài?"
"Ta..."
"Đúng rồi, ngươi có phải là yêu thích Tử Hinh?" Mộ Hi đột nhiên hỏi.


Không ứng phó kịp thời, Đường Vũ Lân khuôn mặt nhất thời đỏ lên, sau đó liên tục xua tay, "Không, không phải, không phải. Ta không có..."


"Ha ha ha! Xem ngươi kích động kìa! Ngươi không phải rất trầm ổn sao? Ta hiểu rồi, quan tâm quá hóa loạn, còn dám nói không có, ta xem ngươi chính là có. Còn nhỏ tuổi cái tốt không lo học, ngươi mới tí tuổi đầu?" Mộ Hi bắt mặt của hắn, lòng khoái chí.


Đường Vũ Lân một mặt oan ức nói: "Ta thật không có. Chỉ là Tử Hinh học tỷ rất tốt, chúng ta thường thường chạy bộ tình cờ gặp mà thôi. Ta coi như yêu thích nàng, cũng chỉ bởi vì dung mạo của nàng đẹp đẽ lại ôn nhu, ta chỉ yêu thích theo kiểu thưởng thức cái đẹp thôi. Ngươi đừng đoán lung tung!"


Mộ Hi lông mày dựng thẳng, "Vậy nói như thế, ý của ngươi chính là ta không đủ đẹp, không đủ ôn nhu? Vì lẽ đó, ngươi không thích ta, cũng không thưởng thức ta rồi?"


Đường Vũ Lân, một tên hài tử mới 10 tuổi, làm sao có thể đấu võ mồm lại một thanh xuân thiếu nữ đã đến tuổi phát dục. Mộ Hi năm nay 14 tuổi, so với hắn thành thục hơn nhiều.


"Ta, ta..." Đường Vũ Lân ngoác mồm lè lưỡi, nói không ra lời. Không phải là sao? Ngươi chính là không ôn nhu! Tuy là rất đẹp. Nhưng lời này hắn cái nào dám nói ra.


Một bên mặt khác của hắn cũng đã bị nhéo nhéo một cái, Mộ Hi ỷ lớn hϊế͙p͙ bé đã ghiền, bắt nạt được hắn như vậy, tựa hồ so với trước đây trừng mắt lạnh lẽo càng thoải mái hơn nhiều! Trên mặt nàng đã toát ra nụ cười tà.


Thời điểm trở lại học viện, Đường Vũ Lân cuối cùng cũng coi như là thoát nạn, xoa xoa hai má đã có chút đau, chạy như bay về ký túc xá, chỉ còn lại Mộ Hi tựa như ma nữ, cười vang vọng khắp cả học viện.
"Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu?"


Đồng thời khi ăn cơm trưa, lúc Tạ Giải nghe được Đường Vũ Lân nói tới mấy chữ này, con mắt nhất thời dựng lên. Đường Vũ Lân không biết, hắn nhưng lại hiểu rất rõ mấy chữ này nghĩa là gì!