Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 156: Đông Hải Tiểu Trường Không

Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
---------------------------------------------- 
Viên khu rất lớn, bọn họ đi mất hơn nửa giờ, Vũ Trường Không mới mang bọn họ đi đến một tiểu viên khu bên trong khu này.


Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một khu vực trống trải màu lam, bên trong là một tòa nhà nhỏ. Tòa tiểu lâu này so với những kiến trúc bọn họ đã từng thấy được bài trí khéo léo hơn, nhưng diện tích nhỏ hơn các nơi khác nhiều.


Đi thẳng đến trước cửa bọn họ mới phát hiện trên tòa tiểu lâu ngay cả bảng hiệu cũng không có, cũng không biết là nơi nào. Chẳng lẽ nội dung thứ hai của cuộc thi cuối kỳ sẽ diễn ra ở đây sao?


Tiểu lâu màu lam đậm, tường ngoài làm bằng kính, tựa như được từng khối pha lê ghép lại mà thành. Mặt kính làm cho người ta cảm nhận được một vẻ đẹp kỳ dị, ánh sáng từ nhiều góc độ khác nhau chiếu sáng thật lộng lẫy.


Cửa không người, đóng kín. Vũ Trường Không đi lên trước, tay phải trực tiếp đặt lên trên tấm pha lê.
Một đạo hào quang màu xanh lam loé lên rồi biến mất, một đạo hình chiếu sáng lên. Một âm thanh nghe có phần non nớt vang lên, "U, đã lâu không gặp a! Đông Hải Tiểu Trường Không."


Vũ Trường Không lạnh lùng nói: "Mở cửa."
Thanh âm kia có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi vẫn vô vị như thế, Tiểu Trường Không.”
"Keng" một tiếng vang nhỏ, cửa kính vô thanh vô tức hướng về hai bên mở rộng.


Đường Vũ Lân, Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt đều ngẩn ngơ, Đông Hải Tiểu Trường Không? Cái quỷ gì vậy?
Trường Không là tên của Vũ lão sư, Đông Hải chính là Đông Hải thành? Nhưng mà, cách gọi tên này... Tiểu….tiểu…gì cơ? Ha ha!


Đi vào bên trong cửa kính, mặt đất màu trắng, vách tường màu lam đậm, ánh đèn nhu hòa màu trắng, hết thảy đều có vẻ vô cùng nhẹ nhàng sạch sẽ tinh khiết, nhưng vẫn như cũ không có một ai. Một cái khay kim loại trôi nổi tiến tới, phía trên có ba vòng đeo tay bằng kim loại.


"Mang vào." Vũ Trường Không hướng về ba người Đường Vũ Lân ra lệnh.
Tạ Giải tò mò hỏi: "Vũ lão sư, cái này dùng để làm gì?"
Vũ Trường Không nói: "Phân biệt thân phận. Đeo nó vào mới có thể bảo đảm ngươi không bị xem là kẻ địch, sẽ không bị hệ thống phòng ngự nơi này hủy diệt."


Tạ Giải thở dài nói: "Cảm giác thật là cao cấp!"


Vũ Trường Không không có nhiều lời, tiếp đó ba người lại tiếp tục đi vào bên trong, lần thứ hai đến trước một tấm cửa kính màu lam chói sáng. Ánh sáng màu lam thoáng đảo qua, lần này không có tiếng nói phát ra, vòng tay kim loại của ba người sáng lên một chút rồi trở lại như bình thường.


Phía sau cánh cửa là hành lang, hướng vào sâu bên trong, liên tục qua mấy lần cua quẹo, lại qua một lớp cửa kính, ánh sáng lóe lên, Vũ Trường Không đi ở trước nhất đã đột nhiên biến mất.
Đường Vũ Lân, Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt theo bản năng dừng bước. Đây là...


"Kỹ Thuật Không Gian!?" Tạ Giải khϊế͙p͙ sợ nói. Hắn xuất thân từ gia tộc lớn, đối với khoa học kỹ thuật của Đại Lục vẫn hiểu khá sâu sắc, hắn nhớ rõ Kỹ Thuật Không Gian hiện tại vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu phát minh, còn lâu mới có thể đạt đến trình độ mang vào ứng dụng. Nhưng mà cái vừa nãy... tựa hồ chính là Kỹ Thuật Không Gian!


"Tiến về phía trước." Thanh âm Vũ Trường Không từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Đường Vũ Lân nhìn hai bạn một chút, là người đầu tiên tiến về phía trước.


Đi vào trong, một loại cảm giác kỳ dị trong nháy mắt truyền đến, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy thân thể của chính mình phảng phất bị một luồng năng lượng lạ bao vây, sau một khắc, hắn đã đột nhiên xuất hiện ở một nơi khác.


Đây là một không gian lam đậm, trên đỉnh đầu và dưới chân đều là tinh thể màu lam đậm. Vách tường lại có màu trắng bạc kim loại, ánh sáng chiếu khắp nơi, cực kỳ kì dị.
Lại là hai đạo hào quang loé lên, Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt đồng thời xuất hiện bên cạnh hắn.


"Oa, đúng là Kỹ Thuật Không Gian a! Địa phương thi cuối kỳ của chúng ta thực sự rất cao cấp" Tạ Giải kinh hô.


Vũ Trường Không đứng ở phía trước, hắn đi đến một bên vách tường, không biết làm cái gì mà vách tường đột nhiên tách ra, một màn ảnh lớn xuất hiện, các loại phù hiệu kỳ dị ở trên màn ảnh lớn sáng lên, một bàn phím xuất hiện, Vũ Trường Không hai tay gõ nhanh như chớp trên bàn phím.


"Thân phận xác nhận, Đông Hải Tiểu Trường Không."
"Kiểm tra độ khó, trung đẳng. Kiểm tra nhân số, ba người. Mười giây đếm ngược."
"Mười —— "
"Chín —— "
"Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại trực tiếp bắt đầu đếm ngược?" Tạ Giải giật mình nói.


Vũ Trường Không xoay người nhìn về phía bọn họ, "Lẽ nào các ngươi còn muốn có thêm nhiều thời gian chuẩn bị sao? Bây giờ chính là chuyện các ngươi cần phải làm!"
"Tám, bảy, sáu,..., ba, hai, một, bắt đầu!"


Ba đạo lam quang không hề có điềm báo trước từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt rơi vào thân thể bọn Đường Vũ Lân ba người, lam quang lóe lên, ba người liền biến mất không còn tăm hơi, không thấy hình bóng.


Đường Vũ Lân nhận ra cảm giác bị năng lượng bao phủ lại một lần nữa xuất hiện, chỉ là so với vừa nãy càng thêm mãnh liệt, thời gian cũng kéo dài hơn nhiều lắm.


Dần dần cảm giác thân thể bị lôi đi xuất hiện, hắn vội vàng ngưng tụ hồn lực, huyết mạch trong cơ thể gia tốc chảy xuôi, hắn có thể rõ ràng nghe được tim mình đập càng lúc càng nhanh.


Mỗi một nhịp tim đập mạnh, đều giúp làm chậm lại cảm giác thống khổ mà hắn trải qua. Dần dần trái tim của hắn đã vững vàng bình ổn lại.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, ánh sáng lóe lên, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt mất khống chế, cảm giác rơi tự do truyền đến.


Không được!
Hắn hầu như không chút do dự thả ra Lam Ngân Thảo của mình, từng cây từng cây Lam Ngân Thảo trực tiếp hướng xuống dưới đâm tới, đồng thời cấp tốc quan sát bốn phía.


Trời đất quay cuồng, đây là cảm giác đầu tiên của hắn. Sau đó chợt xuất hiện một lực hút khó có thể hình dung, cảm giác này vô cùng rõ ràng. Rốt cục dây leo Lam Ngân Thảo lần đầu tiên tiếp xúc được thực thể. Đường Vũ Lân vội vàng khống chế Lam Ngân Thảo dùng sức đẩy một cái, lúc này mới làm chậm tốc độ rơi xuống của mình, nương theo Lam Ngân Thảo uốn lượn, lại giống như là lò xo vậy, giúp hắn dần dần hạ xuống đất.


Dây leo thu lại, hắn vững vàng tiếp đất.
Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt đều chưa xuất hiện, nơi này cũng chỉ có một mình hắn. Hắn kinh ngạc phát hiện, không gian này có chút quen mắt. Mặt đất gần như màu trắng nhạt, không có bầu trời, không nhìn thấy điểm cuối.


Cảm giác này, rõ ràng rất giống lúc mình gặp Lão Đường trong ý thức, chỉ có điều, nơi này ngưng thực hơn, hẳn là không phải ở trong không gian ý thức của mình.
Chuyện này...Đến tột cùng đây là nơi nào?


"Hoan nghênh ngươi tới Anh Hùng Điện, lần đầu thí luyện, độ khó trung cấp. Họ tên: Đường Vũ Lân, tuổi tác: 10 tuổi."
"Yêu cầu kiểm tra: trận đầu, kiên trì thời gian ba mươi giây."


Đường Vũ Lân chưa kịp hiểu mô tê gì, ánh sáng lóe lên, đối diện hắn đã xuất hiện thêm một vệt quang ảnh. Đó là một cô gái nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, nàng có chân mày nhu hòa, mặt mỉm cười.
"Bắt đầu!" Âm thanh điện tử lại vang lên.


Đôi mắt thiếu nữ đột nhiên sáng ngời, một đạo cường quang trên người nàng sáng lên, nhìn sang liền thấy một vòng sáng xuất hiện dưới chân nàng. Màu vàng, cái kia rõ ràng là Bách Niên Hồn Hoàn.


Sau đó Đường Vũ Lân thấy thân hình thiếu nữ trở nên hư huyễn, hầu như là trong chớp mắt đã đến trước mặt mình. Một chưởng đập thẳng vào ngực hắn.
Bộ pháp này, rõ ràng cùng Vũ lão sư có chút giống nhau!


Đường Vũ Lân lúc trước đã từng thấy qua bộ pháp của Vũ Trường Không, vì lẽ đó khi thấy thiếu nữ hướng về phía mình, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Hai tay vung lên, mười mấy cây Lam Ngân Thảo đan dệt ở trước người, hóa thành một tấm lưới lớn, phòng ngự toàn bộ trước cơ thể.


Đúng lúc này, trước người cô gái kia ánh sáng lại lóe lên, một cái đỉnh ba chân lớn lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt nàng, Đường Vũ Lân chưa kịp phản ứng lại, chiếc đỉnh lớn kia đã rơi xuống đất, một vòng khí lưu màu đen trong nháy mắt bạo phát.


"Oanh ——"cảm giác rung động mãnh liệt từ dưới chân truyền đến, Đường Vũ Lân chỉ phát hiện thân thể của mình bị chấn động toàn thân, đồng thời Lam Ngân Thảo được hắn thả ra cũng đã bị thổi bay lên trời, không còn tác dụng ngăn cản đối phương.


Bàn tay nhìn có vẻ nhỏ nhắn non mềm trong chớp mắt đã đến trước mặt hắn.


Đường Vũ Lân muốn né tránh cũng đã không kịp, bàn tay trắng nõn đang gần kề ngực hắn, lòng bàn tay đột nhiên nắm lại, đánh vào người hắn. Nhìn lại, thấy bàn tay đã cách mình càng lúc càng xa. Thì ra là Đường Vũ Lân bị đập văng đi!


Bất quá, Thiên Đoán Ngân Thái Nhuyễn Giáp hắn mặc trong người lúc này mang lại tác dụng cực lớn, mỗi một mảnh giáp lập tức nối liền với nhau, giúp Vũ Lân tản bớt phần nào chưởng lực. Dù là vậy, ngực của Vũ Lân vẫn cảm thấy rất khó chịu.


Nên biết, cường độ thân thể của hắn trong các bạn cùng lứa tuổi tuyệt đối đứng hàng đầu.


Không đợi hắn đứng dậy, chiếc đỉnh lớn màu đen kia đã lần thứ hai hướng về người hắn. Cùng lúc đó, Đường Vũ Lân nhìn thấy cô gái kia trong mắt tử quang lóe lên, nhất thời, một cảm giác choáng váng mãnh liệt truyền đến, hắn vừa muốn chuẩn bị đối kháng lại một lần nữa dừng lại.


Chiếc đỉnh lớn màu đen nhanh như tia chớp bay đến. Đang lúc này, tay phải Đường Vũ Lân hung hãn vung ra.
Kim Lân vàng nhạt bao trùm lấy nắm đấm, "Oanh" một tiếng, xung kích của chiếc đỉnh lớn đã bị chặn lại.


Thời điểm bị đánh văng về sau, hắn cũng đã vận dụng huyết mạch lực của mình, tuy rằng đầu óc choáng váng, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng kịp đưa quả đấm của mình chặn ở trước người.           


Dù là vậy, hắn căn bản vẫn không thể phát lực đầy đủ, lần thứ hai bị húc văng đi.