Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 104

- Nghe nói cậu lúc trước ở Hoa Lâm còn không muốn phát triển ngành chế biến da? Vì sao?

Hoàng Lăng dừng lại rồi nói.

Triệu Quốc Đống hơi ngẩn ra một chút. Hoàng Lăng hỏi cái này làm gì?

- Đúng là có việc này. Khu công nghiệp thuộc da là ngành sản xuất gây ô nhiễm môi trường cao, Hoa Lâm là nơi có hoàn cảnh tự nhiên tốt đẹp, không nên phá hủy. Hoa Lâm có ngành sản xuất chế biến thực phẩm khiến ngành thuộc da có ưu thế trời ban. Nhưng khu công nghiệp da này sẽ tạo tác dụng phụ, ô nhiễm môi trường là vấn đề không thể tránh khỏi.

- Ô nhiễm chủ yếu là nguồn nước, kim loại nặng. Đây là điều nan giải với toàn bộ các nước trên thế giới. Bây giờ Hoa Lâm mặc dù đã có nhà máy xử lý nước thải đủ để thỏa mãn cho khu công nghiệp da tầm năm năm. Nhưng theo ngành chăn nuôi gia súc của Hoa Lâm phát triển, khu công nghiệp da không ngừng mở rộng khiến áp lực môi trường cũng tăng lên rất nhiều.

Hoàng Lăng gật đầu không nói nữa và đi về phía tước. Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua Chu Xuân Tú, Vưu Liên Hương và Lý Trạch Hải từ một nhà máy khác đi ra. Hắn đúng là không rõ Hoàng Lăng nghĩ gì. Chẳng qua nếu Hoàng Lăng hỏi thì về công về tư hắn đều có thể trả lời. Về phần đối phương nghĩ gì thì hắn bất lực.

Hoàng Lăng đúng là có ý của mình. Sau khi Ban Tổ chức cán bộ trưng cầu ý kiến của y, y cũng hàm súc đưa ra việc muốn điều chỉnh về bộ máy Ủy ban Thị xã.

Thư Chí Cao làm Thị trưởng hơn năm nên không tiện điều đi. Nhưng Phó thị trưởng thường trực Kim Vĩnh Kiện làm ở vị trí này nhiều năm, Chu Xuân Tú biểu hiện quá kém, theo Hoàng Lăng thấy Chu Xuân Tú thiếu tính chủ động và sáng tạo trong công việc.

Dưới tình huống này khiến Triệu Quốc Đống lọt vào mắt y.

Hoàng Lăng có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống. Trước khi tới Ninh Lăng, huyện Bồng Sơn Tân Châu bị Huyện Hoa Lâm bên Ninh Lăng áp đảo. Công ty Dụ Thái sau khi mua lại Nhà máy chè Hà Khẩu Hoa Lâm đã nhanh chóng mở rộng quy mô, hơn nữa tạo thương hiệu chè Bích Vụ Sơn trong cả nước, hấp dẫn không ít nông dân phía nam Bồng Sơn trồng chè và bán cho Nhà máy chè Hà Khẩu.

Điều này làm cho Tân Châu vốn chiếm giữ một tỷ lệ trong thị trường chè cả nước giảm đi nhiều. Bồng Luân thành nơi cung cấp chè cho Hoa Lâm, chuyện này khiến Hoàng Lăng lúc đó làm Thị trưởng Tân Châu rất chấn động. Y còn tới Bồng Sơn điều tra, yêu cầu Ủy ban Bồng Sơn làm báo cáo tại sao lại thành nơi bán sản phẩm thô cho Hoa Lâm?

Nguyên nhân không gì khác, chính là Hoa Lâm thu hút được công ty Dụ Thái đã tạo tiếng vang trong cả nước. Nó làm nhà máy chè Hà Khẩu mở rộng quy mô, còn quảng cáo thương hiệu. Bây giờ trà Bích Vụ Sơn đã thành biểu tượng hàng đầu cho chè ba tỉnh An Nguyên cùng Hồ Nam, Quảng Tây. Thị trường chè Tân Châu còn không bằng 20% trước đây.

Làm Hoàng Lăng càng bực tức đó là từng có nhiều công ty đến đàm phán hợp tới với nhà máy chè bên Tân Châu, nhưng bởi vì Tân Châu đòi giá quá cao, thậm chí không muốn hợp tác. Mà bây giờ ngành sản xuất chè của Hoa Lâm đã tạo được trụ cột, thậm chí còn phát triển được thương hiệu khiến Tân Châu không thể thở nổi.

Vì thế sau khi tới Ninh Lăng, Hoàng Lăng liền chú ý tới Triệu Quốc Đống. Ở Tân Châu y chỉ hiểu một mặt, đến Ninh Lăng thì mới có thể quan sát cụ thể hơn nữa. Y muốn xem Triệu Quốc Đống này có phải giỏi làm kinh tế không?

Y vừa ngạc nhiên về khả năng làm kinh tế vừa giỏi về chính trị của Triệu Quốc Đống. Trong cơn lũ vừa qua càng làm Triệu Quốc Đống nổi tiếng hơn nữa. Triệu Quốc Đống mặc dù cố giấu mình nhưng thành tích đặt ngay đó, Thị xã hoàn toàn dựa vào biểu hiện của Tây Giang mà lấy lại chút mặt mũi trước lãnh đạo tỉnh.

Hoàng Lăng biết tầm quan trọng đối với con đường chính trị của mình khi tới Ninh Lăng. Ở Tân Châu làm Thị trưởng, đến Ninh Lăng làm Bí thư Thị ủy đó là bước tiến lớn trong sự nghiệp, muốn tiến lên thì phải có thành tích đột phá mới được. Mấy phương diện như phát triển kinh tế, tăng thu nhập của dân chúng, ổn định xã hội là điều mà Lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng. Để lãnh đạo cảm thấy Ninh Lăng dưới sự lãnh đạo của mình thay đổi nhiều thì chỉ có thể làm mấy việc kia.

Mà tất cả không phải do mình y làm được, y cần có người giúp việc, cần có cán bộ đầy năng lực.

Triệu Quốc Đống tất nhiên không đoán ra ý của Hoàng Lăng, nhưng hắn có thể cảm nhận được Hoàng Lăng rất hài lòng và chờ mong vào sự phát triển của Khu Khai Phát. Khu Khai Phát thành công thu hút chín công ty thiết bị ngành điện với quy mô không nhỏ. Nhưng nếu muốn tạo thành một quần thể sản xuất thì cần ba đến năm năm nữa.

….

- Anh, anh nói gì?

Đức Sơn há hốc mồm nói:

- Anh nói Hoàng Lăng có ấn tượng tốt đối với anh. Ừ, còn có ý muốn trọng dụng anh? Anh cho rằng y là lãnh đạo thực sự muốn làm việc ư?

Triệu Quốc Đống có chút tức giận trừng mắt nhìn Đức Sơn:

- Sao, anh nói tiếng Anh nên mày không hiểu sao?

- Không phải, anh, em chỉ có chút khó hiểu mà thôi. Em thấy Hoàng Lăng này mặc dù cương trực nhưng to gan, dám mò tiền, phải không ăn ý với anh mới đúng. Anh, anh không phạm sai lầm kinh tế đó chứ?

Đức Sơn nuốt nước bọt và khó hiểu hỏi.

- Người là động vật có tư tưởng phong phú và phức tạp. Anh không biết khi Hoàng Lăng nói chuyện với chú là nghĩ như thế nào, nhưng anh cảm thấy được y đúng là có khuynh hướng đó. Ừ, có lẽ y cảm thấy được y sẽ xử lý tốt quan hệ kia.

Triệu Quốc Đống cũng có chút khó hiểu. Biểu hiện của Hoàng Lăng làm người ta rất khó xử. Từ việc Hoàng Lăng mang hai người bạn trong lĩnh vực xây dựng đến và giới thiệu cho hắn thì thấy quan hệ của bọn họ không bình thường. Nhưng khi y tới Ninh Lăng thì một lòng muốn Ninh Lăng phát triển. Mặc kệ tên này có ý gì nhưng có thể khẳng định không chịu ngồi không ở Ninh Lăng.

- Xử lý tốt để kiếm tiền và làm việc có quan hệ gì chứ?

Đức Sơn cười lạnh một tiếng mà nói.

Chẳng qua Đức Sơn nói xong thấy ông anh có chút tức giận nên vội vàng nói:

- Anh, em chỉ thấy nó quá khó hiểu và mâu thuẫn.

- Ừ, anh cũng thấy thế, chẳng qua không thể giải thích được.

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà nói.

Đức Sơn cũng thở dài một tiếng.

- Anh, em không hiểu sao anh cứ muốn làm chính trị. Là anh thấy có cảm giác thành công khi phát triển kinh tế địa phương, cải thiện cuộc sống dân chúng, hay là thấy muốn làm người thống trị dân chúng như hoàng đế?

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Đức Sơn từ trên xuống dưới. Hắn không ngờ Đức Sơn lại có cảm nhận như vậy.

- Chú học đâu ra cách nói này?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ồ, là của em ..

Đức Sơn há hốc mồm nói.

- Chính chú? Chú là gì anh còn không biết sao?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh rồi nói:

- Tôn Lôi?

- Không, không phải Tôn Lôi, đó chỉ là bạn bình thường của em.

Đức Sơn gãi đầu nói.

- Bạn bình thường trên giường?

Triệu Quốc Đống nói:

- Chú chia tay Tôn Lôi? Chú bây giờ lại tán ai?

- Anh, em không phải là tìm chút bạn thôi sao? Chẳng lẽ em phải báo cáo hết với anh sao? Chẳng lẽ nói chuyện em ngủ với các cô nào cũng cần báo cáo với anh?

Đức Sơn vội vàng phản lại.

- Anh, hình như anh cũng không tốt hơn em mà.

Bị Đức Sơn nói như vậy làm Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ. Chẳng qua hắn rất nhanh nghiêm túc nói:

- Đừng có mà nói lại anh, câu hỏi của anh chú còn chưa trả lời đó.

Thấy ánh mắt ông anh lóe lên, Đức Sơn đoán không xử lý được nên đành lẩm bẩm một tiếng:

- Em có một người bạn rất thân, khi nói chuyện về lịch sử phát triển của Thương Lãng, em nói mỗi bước phát triển quan trọng của Thương Lãng đều do anh chỉ điểm, cô ấy hỏi anh bây giờ làm gì, em nói anh không thích làm kinh doanh, thích làm chính trị. Cô ấy liền cười cười mà nói bây giờ tinh anh vốn có cơ hội phát triển trong ngành kinh doanh, nhưng lại mê cảm giác làm vua chúa như thời phong kiến, cho nên mới theo chính trị.