Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 82

Cả ngày kế tiếp, Triệu Quốc Đống và Thư Chí Cao đều quay như chong chóng, bận rộn từ sáng sớm cho đến tối muộn.

Ba người Lý Trạch Hải, Lô Miễn Dương và Hoắc Vân Đạt thì tối mày tối mặt, hơn một trăm đại biểu công ty tới tham dự hội nghị đã vượt qua dự tính lúc trước, việc bàn bạc trao đổi cụ thể thì ba người giao cho các lãnh đạo ban ngành chức năng làm chủ, chỉ có hạng mục đầu tư nào có tính định hướng xác thực và tính khả thi thì căn cứ theo tình hình sẽ do Thư Chí Cao và Triệu Quốc Đống tiếp đón. Mặc dù là như vậy thì Thư Chí Cao và Triệu Quốc Đống gần như mất cả một buổi chiều tối mới tiếp đón xong 18 vị khách, còn lịch ngày hôm sau thì đã bố trí kín mít.

Nhưng điều này vẫn khiến phía Ninh Lăng thấy mừng rỡ, mặc kệ đám khách mời này có ý đầu tư xây dựng nhà máy thật hay không thì, dù chỉ là đến góp vui thì ít nhất cũng giúp tăng thêm thanh danh cho Ninh Lăng. Đây là điều mà dù có bỏ cả đống tiền ra cũng chưa chắc đã mua được dễ dàng.

Vương Lệ Mai và Lục Nhị cũng thành người "siêu" bận, hai người bọn họ đều tự đại biểu quận Tây Giang và khu Khai phát giới thiệu vắn tắt tình hình cơ bản với nhà đầu tư, một khi đoán được vị khách nào thuộc loại đại biểu công ty có ý đầu tư thì các cô đều tiến cử ngay lập tức với ba người Lý Trạch Hải, Lô Miễn Dương hoặc Hoắc Vân Đạt, rồi sau đó tiến hành giao lưu trao đổi theo mức độ sâu hơn.

Vương Lệ Mai thực sự bội phục cô gái nhỏ Lục Nhị này, vốn dĩ cô đã cho là mình là người nhiệt tình rồi nhưng cô cô này lại còn dốc sức hơn, gần như là mỗi một nhà đầu tư thì cô đều ứng đối một cách tràn trề tinh lực, luôn đề cử, giới thiệu với vẻ mặt hòa nhã. Hơn nữa cũng có thể thấy được tiểu nha đầu này cũng tốn nhiều công sức để nắm bắt tình trạng các hạng mục của khu Khai phát. Bất kỳ nhà đầu tư nào thì cô cũng đều có thể tìm được sách lược khác nhau để khơi gợi hứng thú của song phương, về điểm này thì Vương Lệ Mai phải thừa nhận rằng bản thân không bằng được đối phương.

- Tiểu Nhị, em không mệt sao?

Vương Lệ Mai thấy mũi đối phương lấm tấm mồ hôi, đang tu ừng ực hết nửa chai nước khoáng nên nói hơi thương tiếc:

- Phải chú ý tới bản thân mình, đừng có để mệt quá nằm ra đó.

- Chị Lệ Mai, lần này là cuộc chiến sống còn của khu Khai phát, thị trưởng Thư vẫn luôn tuyên bố sẽ xóa bỏ khu Khai phát chúng ta, lần này chúng ta tìm được nhiều tiền như vậy, nếu thật sự lại về tay không thì chỉ e là không biết trả lời với quê nhà như nào.

Lục Nhị cố bình ổn tâm sự của mình, vất vả mãi mới được điều đến khu Khai phát, nếu nơi này thật sự bị xóa bỏ thì chỗ đứng mà cô cực khổ phấn đấu sẽ sụp đổ, có thể cô sẽ lại phải đối mặt với gian nan, khốn khó một lần nữa.

Trong lòng Vương Lệ Mai cũng có hơi cảm khái, Triệu Quốc Đống đã khéo léo kích thích được tính tích cực của một đám người lên, nên giờ bất kể là áp dụng thủ đoạn gì, khu Khai phát này há có thể dễ dàng nói xóa là xóa như vậy được? Nhưng lời của thị trưởng Thư giống như một thanh kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống đầu đám cán bộ khu Khai phát, nếu nhắm mắt làm ngơ thì có lẽ sẽ thực sự bị xóa bỏ, không người nào dám tùy tiện đem mũ ô sa và vị trí tốt bất dịch của mình đến chỗ mạo hiểm.

- Vậy nên các em cứ dốc sức như vậy ư?

Vương Lệ Mai mỉm cười cười hỏi.

- Chị Lệ Mai, chị nhìn chủ nhiệm Lý và phó chủ nhiệm Lô cũng không phải như vậy sao? Em thấy phó chủ nhiệm Lô bận rộn tới mức ngay cả nhà WC cũng hạn chế đi, tay lúc nào cũng cầm tài liệu tuyên truyền về khu Khai phát, chỉ riêng bản tài liệu in đồng nghệ thuật này cũng đã tốn không ít tiền, công ty quảng cáo in ấn bình thường không dám nhận làm, chị quả thực không biết yêu cầu của bí thư Triệu cao và cẩn thận như nào sao?

- Sao chị không biết được? Mỗi một phần tài liệu tuyên truyền về quận Tây Giang trong tay chị đều phải đưa qua bí thư Triệu xem trước, một bài giới thiệu vắn tắt hay là một bức ảnh đều bắt làm lại mấy lần, có đôi khi bị Bí thư làm cho tức giận đến rơi nước mắt nhưng mà Bí thư chẳng hề xúc động.

Vương Lệ Mai mỉm cười:

- Đi theo một lãnh đạo như vậy em cũng không thấy thất vọng sao?

- Có gì mà thất vọng? Bí thư Triệu cũng không phải nhằm vào cá nhân ai mà chỉ vì công tác, không thể nói Bí thư Triệu làm cho chúng ta vì muốn làm tốt hơn nữa sao?

Lục Nhị lắc đầu:

- Bí thư Triệu chịu áp lực cũng rất lớn, có vài lần em nhìn thấy Bí thư Triệu trăn trở suy nghĩ trong văn phòng, đại khái cũng là vì muốn tháo gỡ sầu muộn.

- Cô bé này, chị thấy em nói đỡ cho bí thư Triệu đó, không phải em có ý gì đó với bí thư Triệu đấy chứ?

Vương Lệ Mai liếc nhìn đối phương đầy quái dị khiến trong lòng Lục Nhị có phần sợ hãi.

- Chị Lệ Mai, đừng nói bừa như vậy, người như bí thư Triệu thì chúng ta sao xứng được chứ?

Mặt Lục Nhị nóng bừng như phát sốt, vội vàng giải thích:

- Em chỉ cảm thấy bí thư Triệu tới khu Khai phát giống như là giải thoát vận mệnh nguy nan vậy.

Nếu nói lòng xuân thiếu nữ chưa từng có ảo tưởng thì chắc chắn là nói dối, chỉ có điều Lục Nhị là một cô gái rất lý trí và hiện thực, cô biết với thân phận của mình thì dù có xinh đẹp hơn vài lần thì cũng không có khả năng đi bên cạnh người đàn ông như Triệu Quốc Đống. Do đó cô cẩn thận chôn chặt ảo tưởng vào chỗ sâu nhất tận đáy lòng, cố gắng làm tốt nhất công tác của mình.

Vương Lệ Mai là loại người nào chứ, không dám nói là biết tuốt nhưng cũng có thể coi là có ánh mắt sắc bén, chút thay đổi tâm tư thể hiện trên mặt Lục Nhị dù rất nhỏ nhưng cũng khó có thể thoát khỏi ánh mắt của cô. Xưa nay thiếu nữ ôm ấp tình cảm đều là ngưỡng mộ người thành công, phụ nữ ngày nay lại càng vì danh lợi và tiền bạc, cô gái này cũng không ngoại lệ, leo bám vào những người thành công đã trở thành một quy tắc ngầm được mặc nhận trong xã hội. Chỉ có điều Triệu Quốc Đống đối với Lục Nhị mà nói thì có hơi xa vời một chút, cũng may dường như Lục Nhị cũng nhận ra được điểm này.

Vận mệnh là giải cứu khi có nguy nan?

Vương Lệ Mai cẩn thận nghiền ngẫm những lời này, Triệu Quốc Đống hình như sở trường về việc này, nghe nói lúc trước khi hắn đến Hoa Lâm làm phó chủ tịch huyện thì cũng chính là lúc một vị phó chủ tịch thường trực huyện Hoa Lâm có chút năng lực tên là Điền Ngọc bởi vì dám công nhiên nuôi gái hơn nữa còn phát sinh chuyện đẻ con. Trong phút chốc huyện Hoa Lâm trở nên rối loạn và hoang mang, Triệu Quốc Đống nhậm chức chỉ trong thời gian ngắn liền trở thành phó chủ tịch thường trực huyện rồi thừa thế đoạt luôn chức vị chủ tịch huyện của Mai Anh Hoa, cuối cùng trèo được lên đỉnh.

Hiện giờ dường như lịch sử lại đang tái diễn, chẳng qua diễn viên lại còn lớn mạnh hơn, ngoại trừ hai từ "dũng mãnh" thì Vương Lệ Mai không tìm ra được từ nào thích hợp hơn để hình dung ra đối phương, mà phụ nữ thì lại thường thường am hiểu nhất là leo bám vào kẻ mạnh rồi lợi dụng đối phương để đạt được mục đích cướp lấy lợi ích.

………

Mễ Á có chút tò mò nhìn hai cô gái xinh đẹp đang xoay quanh Triệu Quốc Đống ở phía xa xa, một người thì thanh xuân mỹ lệ, một người thì thành thục quyến rũ, nhìn qua cách trang điểm thì trông có vẻ hơi bảo thủ nhưng cũng không đến mức lạc hậu như cán bộ chính quyền. Thật sự không ngờ Triệu Quốc Đống lại xuất hiện với phong thái như vậy trước mặt mình, điều này khiến Mễ Á có phần không thể tin được.

Nếu không phải là Khấu Linh gọi điện thì Mễ Á thực không biết Triệu Quốc Đống đã tới Thượng Hải, giọng điệu của Khấu Linh trong điện thoại hình như có phần quỷ dị, giống như là cảm thấy bản thân đã buột miệng. Chẳng qua Mễ Á cũng không hề nghĩ gì nhiều mà chỉ hỏi Khấu Linh xem đối phương ở chỗ nào, kết quả là Khấu Linh do dự một lúc rồi mới nói là hình như ở khách sạn quốc tế Quý Đô.

Quốc tế Quý Đô cũng coi như là một khách sạn nổi tiếng lâu đời ở Thượng Hải, thành lập được 67 năm, rất có tiếng tăm trong ngành, đồ ăn ở đây nổi danh về các món của Nhật và Hàn, rất nhiều người Nhật Bản và Hàn Quốc đều rất thích ở lại đây. Mà câu lạc bộ quốc tế Thượng Hải cũng tọa lạc ở trong này, trang thiết bị tập thể hình hiện đại và hoàn hảo cộng thêm tiêu chuẩn phục vụ chuyên nghiệp nên hấp dẫn không ít khách nước ngoài tới ở. Không ngờ Triệu Quốc Đống lại chọn một nơi xa hoa như vậy để tổ chức hội nghị.

Triệu Quốc Đống nới lỏng cà-vạt ra có phần mệt mỏi, máy điều hòa ở trung tâm cũng không hề mang đến cảm giác tươi mát mà ngược lại sự ngột ngạt lại khiến hắn thấy rất khó chịu nên hắn liền ra bên ngoài để cảm thụ chút gió lạnh.

Khi một chai nước khoáng đưa trước mặt Triệu Quốc Đống đang ngồi trên ghế salon thì hắn liền cầm lấy mở nắp tu một hơi nửa bình mà không hề suy nghĩ. Cảm giác mát lạnh rót thẳng vào dạ dày rồi thẩm thấu ngược lại trong cơ thể khiến Triệu Quốc Đống thấy khoan khái dễ chịu.

Chai nước khoáng mang theo một mùi thơm ngát thoang thoảng, lúc này Triệu Quốc Đống ngẩng đầu lên mới phát hiện Mễ Á đang cười khanh khách và nhìn mình với ánh mắt sáng ngời.

- Mễ Á, thật sự là cô à?

Triệu Quốc Đống nhìn Mễ Á đầy kinh ngạc, một chiếc len bên trong chiếc áo khoác da kết hợp với quần jean thắng đứng càng làm tôn đôi chân và dáng người thon dài của cô gái này, nhất là một chiếc túi xách màu nâu cùng với dây đeo màu vàng tươi lại càng khiến cô gái xinh đẹp và thanh lịch hơn rất nhiều.

- Sao vậy, không chào đón à?

- Đâu có, đâu có, chỉ là bộ dạng của tôi lúc này có phải nhếch nhác quá hay không?

Triệu Quốc Đống dang rộng tay ra, bộ âu phục phanh một nửa, cà-vạt nới lỏng một nửa, áo sơ mi thì cởi bỏ một cúc, mà ngay cả tư thế ngồi cũng có chút phóng túng.

- Đừng nên lúc nào cũng ép mình vào trạng thái bảo thủ và khẩn trương như vậy, thực ra có một số người rất hi vọng được nói chuyện với bầu không khí thư thái. Nếu được thì tôi đề nghị ông có thể thay âu phục, ừ, jacket, thậm chí áo lông, thoải mái một chút, cũng không cần phải trao đổi trong bầu không khí thương vụ đâu. Có lẽ như vậy hiệu quả sẽ rất tốt, đương nhiên nếu như là đàm phán chính thức thì sẽ không bàn luận tới những chuyện khác.

Mễ Á ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống.

- Ồ, Mễ Á, phương thức giao lưu giữa cô với người nước ngoài có phần cứng nhắc đúng không? Nếu làm như vậy thì bọn họ sẽ cho rằng chúng ta không coi trọng bọn họ và rồi sẽ làm hư chuyện này.

Triệu Quốc Đống lắc lắc đầu:

- Trung Quốc có tình hình của Trung Quốc.

- Không, không nhất định, nếu như là nhà đầu tư bảo thủ một chút thì có lẽ như thế, nhưng tôi thấy những khách thương hoạt động ở trong này thì phần đông đều là cán bộ cao cấp hơn 30 tuổi, tôi nghĩ bọn họ có lẽ sẽ thích cái bầu không khí này.

Mễ Á mỉm cười:

- Ông không ngại thử thay đổi một lần chứ.

Triệu Quốc Đống do dự một chút:

- Tuổi của tôi không quá thích hợp lắm, nếu như vậy thì người khác sẽ khó có thể tán đồng, mặc dù đây không phải là lỗi của tôi.

Mễ Á trầm ngâm một lát rồi cuối cùng vẫn gật đầu:

- Ừ, điều này đúng là cần phải chú ý, có điều nếu như cuộc đàm phán tới giai đoạn sau thì ông có thể đổi sang như vậy.

- Được rồi, không nói nữa, tìm nơi nào giải trí một tí đi, cà phê hay trà?

Triệu Quốc Đống hiếm khi hài hước một chút.