Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 71

Triệu Quốc Đống chuyển từ Tập đoàn Thiên Phu sang Tây Giang. Triệu Quốc Đống vẫn cân nhắc quy hoạch phát triển của Tây Giang. Nói thật đến bao giờ Tây Giang vẫn không có quy hoạch xây dựng thành thị ra hồn, mà Ủy ban Xây dựng Thị xã lại làm Triệu Quốc Đống thấy là kẻ mộng du. Dân cư thành thị đã đạt trên 200 ngàn nhưng vẫn không có quy hoạch rõ ràng.

Ninh Lăng lên cấp đã được hai năm, thành thị lấy Ô Giang và Thúy Hà chia thành Quận Tây Giang cùng Quận Đông Giang cùng với Khu Khai Phát. Nhưng thành thị chủ yếu là ở Tây Giang. Mặc dù quy hoạch muốn tôn lên địa vị của Khu Khai Phát, nhất là trọng điểm quy hoạch khu đất trung tâm giữa Thúy Hà à Ô Giang nhưng thiếu tính thực tế. Nhất là tài chính Ninh Lăng bây giờ không đủ để xây dựng toàn bộ.

Khu Khai Phát cần phát triển, Tây Giang cũng cần phát triển, làm như thế nào hai bên bổ trợ lẫn nhau là vấn đề rất khó khăn, hơn nữa chính là thử thách với hắn. Triệu Quốc Đống không biết lúc trước Kỳ Dư Hồng cho mình kiêm hai chức có phải là vì cân bằng, giảm tính cạnh tranh không.

Sau khi xác định Khu Khai Phát đi theo hướng thành trụ sở cung cấp thiết bị ngành điện, Tây Giang nên xây dựng như thế nào cũng là điều làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ.

Vì thế hắn đã bàn bạc nhiều lần với người trong quận, cũng đưa ra không ít ý tưởng và mục đích nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy vẫn chưa tìm điểm mấu chốt nhất.

Các công ty hiện có là gánh nặng lớn đối với quận, mà anh muốn tìm điểm tăng trưởng mới lại không có đầu mối. Đây là cảm giác của Triệu Quốc Đống đối với Tây Giang bây giờ. Đột phá nói thì dễ nhưng đột phá từ đâu lại khác.

Triệu Quốc Đống cẩn thận phân tích qua mấy nơi phát triển của tỉnh An Nguyên như Miên Châu, Kiến Dương, Tân Châu, Lam Sơn.

Miên Châu cùng Kiến Dương có là trụ sở sản xuất công nghiệp từ trước của tỉnh. Miên Châu bây giờ lợi dụng ưu thế hiện có mà ứng dụng khoa học kỹ thuật, vì thế bọn họ có ưu thế rõ ràng trong chế tạo máy móc, động cơ, điện tử. Mà Kiến Dương chính là trụ sở chế tạo thiết bị cơ giới khổng lồ, máy móc lớn, đây là nơi nổi tiếng trong cả nước trong làm việc này.

Tân Châu cùng Lam Sơn khác hai nơi kia. Hai nơi này đều có ưu thế giao thông, một bên có Cảng Tân Châu, một bên có cảng Lam Sơn, đều có thể cho phép tàu trên ngàn tấn qua lại, hơn nữa Tân Châu còn có đường sắt An Quế, Lam Sơn có đường sắt An Côn, đều rất quan trọng. Bởi vì có vị trí địa lý và hệ thống giao thông thuận tiện nên dễ phát triển. Trước đây cả Tân Châu cùng Lam Sơn đều có trụ cột nhất định về sản xuất công nghiệp nhẹ. Bọn họ đều có các công ty trụ cột nổi tiếng, đồng thời Thị ủy không ngừng tiến hành điều chỉnh khiến hai nơi này phát triển khá nhanh.

Triệu Quốc Đống so sánh thì nếu nói Ninh Lăng muốn so sánh với mấy nơi kia thì không thể. Miên Châu cùng Kiến Dương sớm dựa vào đầu tư của quốc gia mà xác định địa vị thành phố công nghiệp. Mà Tân Châu cùng Lam Sơn mặc dù có ưu thế nhưng có những điều kiện thì Ninh Lăng khá giống hai nơi này.

Ví dụ cảng thì năng lực vận chuyển của Ninh Lăng còn hơn hai nơi kia. Ví dụ như hệ thống giao thông thì Ninh Lăng mặc dù không có đường sắt, nhưng Đường sắt Tây Liễu một khi xây dựng xong thì Ninh Lăng sẽ có đường sắt. Mà quốc lộ 915 chạy xuyên qua Ninh Lăng cũng là một lợi thế.

Hơn nữa Ninh Lăng nằm ở vị trí rất quan trọng của An Đông, tài nguyên lao động và tài nguyên đất phong phú. Nếu như có thể tranh thủ hạng mục trụ sở thiết bị điện vào tay thì Ninh Lăng hoàn toàn có đủ tiềm lực phát triển. Nhưng điều kiện chính là cần một số công ty sản xuất thiết bị ngành điện đầu tư vào Ninh Lăng.

Nói tóm lại trụ sở này phải đặt ở Ninh Lăng, nếu không tất cả là vô ích.

…………

Má Giản Hồng hơi đỏ lên. Mặc dù cô uống được không ít nhưng uống vào vẫn làm cô nóng lên.

Hoắc Vân Đạt mời khách, theo lý thì không mời đến cô, nhưng Hoắc Vân Đạt vẫn mời khiến cô thấy có chút đắc ý. Ví dụ như Hoắc Vân Đạt nói đều từ Hoa Lâm ra, mặc dù Hoắc Vân Đạt không thể thành Thường vụ quận ủy Tây Giang. Chẳng qua dù không được làm Thường vụ quận ủy thì Hoắc Vân Đạt có vẻ vẫn vui mừng.

- Bí thư Triệu, nói thật tôi cũng không hề nghĩ thường vụ hay không thường vụ, tôi chỉ hy vọng có không gian phát huy năng lực của mình. Dù làm mệt một chút nhưng chỉ cần có việc làm là đủ rồi.

Hoắc Vân Đạt cười nói:

- Tục ngữ nói kẻ sỹ chết vì tri kỷ. Tôi không dám nhận mình là kẻ sĩ, Bí thư Triệu cũng không muốn tôi đi chết nhưng có thể đi theo Bí thư Triệu làm việc, tôi thấy rất vui mừng và đáng giá.

- Chúng ta đi đến bước này thì cần gì nữa? Cần tiền ư? Quốc gia vẫn cho nhà chúng tôi đủ tiền để sống, có xe đi, nhà ở, vậy cần gì? Tôi dám nói tôi chỉ mong mình làm việc gì có lợi cho xã hội.

Triệu Quốc Đống gật đầu và không nói gì.

- Tôi ở Hoa Lâm làm rất thoải mái, bây giờ các xí nghiệp của Hoa Lâm về cơ bản đã đi vào quỹ đạo. Bây giờ Bí thư Triệu gọi đến, tôi sẽ rất vui đi theo.

Hoắc Vân Đạt nghiêm túc nói:

- Tôi hiểu một chút về tình hình Tây Giang, vấn đề rất nhiều, có thể nói công ty nào cũng có vấn đề và khác nhau. Nếu muốn gánh vác trọng trách này thì tôi nói thật tôi không nắm chắc, sợ không có hiệu quả.

- Vân Đạt, anh nản chí ư?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Vậy thì không phải. Tôi chỉ nói là có khó khăn, không phải nói không có biện pháp. Dù là khó khăn, không nắm chắc thì công việc vẫn phải có người đi làm mà. Không làm thì khó khăn hay không khó khăn đều giống nhau. Nếu làm thì khó khăn cũng có thể chuyển thành không khó.

Hoắc Vân Đạt cười nói:

- Bí thư Triệu, ngài yên tâm, tôi nếu tới thì tôi nhất định làm tốt mảng này. Chẳng qua xin Bí thư Triệu cho tôi đủ thời gian, có thể cho tôi nhiều thời gian để quen thuộc tình hình, đưa ra phương án tốt nhất.

Một bàn bốn người đều từ Hoa Lâm đi ra, Triệu Quốc Đống không khỏi bùi ngùi suy nghĩ. Ai cũng nói kết bè kết đảng chỉ là việc trước đây, bây giờ gọi là vòng tròn. Chỉ cần có thể tạo quan hệ thì đó là vòng tròn. Hai bên giúp nhau, đây là tác dụng của vòng tròn.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thấy vòng tròn không đúng chút nào. Kết bè kết phái chính là người cùng chí hướng đi với nhau, cùng quan niệm mà đi tới, vì mục tiêu chung.

Mục đích là quan trọng nhất, thủ đoạn là thứ yếu.

- Giản Hồng, lão Nghiêm không làm khó chị chứ?

Triệu Quốc Đống hỏi sang Giản Hồng.

- Người này quá hẹp hòi, biết quan hệ của chị và tôi, hơn nữa Trưởng ban thư ký Vưu quan hệ tốt với tôi nên chắc rất khó chịu.

- Bí thư Triệu, Bí thư Nghiêm dù muốn làm khó tôi cũng không có cơ hội. Chuyện quan trọng đều do Trưởng ban thư ký Vưu và Chánh văn phòng Tông phụ trách, tôi chỉ là làm mấy việc vặt mà thôi.

Giản Hồng cười nói.

- Trong Thị ủy thì làm gì cũng là rèn luyện, có thể làm việc ở Thị ủy vài năm sẽ rất có lợi.

Triệu Quốc Đống nói:

- Nó sẽ kiểm tra năng lực phối hợp của chị, làm việc vặt cũng có nghĩa là rèn luyện về mọi mặt. Chuẩn bị tài liệu là xem năng lực viết của chị. Giản Hồng, phải nhớ phải làm tốt công việc là đúng đắn nhất.

Triệu Quốc Đống nói làm ba người kia đều phải suy nghĩ. Mặc dù ba người không thừa nhận mình thuộc về Triệu hệ, nhưng bọn họ đều phải thừa nhận nếu không có Triệu Quốc Đống thì bọn họ đã không thể đi lên vị trí này.