Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 45

- Quốc Đống, em làm như vậy là không đúng. Dù Cục Công an Thị xã ra mệnh lệnh như thế nào thì cách làm của em cũng là đẩy Công an huyện Hoa Lâm vào vách núi, một vách núi không có đường lui.

Cù Vận Bạch có chút lo lắng nói:

- Cục trưởng Cục Công an Thị xã lại còn là Thường vụ thị ủy, đó là lãnh đạo Thị xã, huyện có vấn đề gì cũng phải lập tức báo cáo. Nếu như y có cách xử lý khác cũng phải phục tùng trước đó, sau đó mới báo cáo lên lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy mà giải quyết. Em bây giờ làm như vậy thì sau này Công an huyện Hoa Lâm sẽ như thế nào?

Triệu Quốc Đống cũng ý thức được vừa nãy mình hơi xúc động, sơ suất. Nhưng chuyện đã xảy ra, Cục Công an Thị xã đã đồng ý giao người cho Hoa Lâm xử lý. Nói cách khác bề ngoài đã có kết quả nhưng nó sẽ mang tới rất nhiều phiền phức. Đúng như Cù Vận Bạch nói, Công an huyện Hoa Lâm về sau triển khai công việc như thế nào? Trần Lôi làm như thế nào triển khai công việc? Mặc dù chỉ là tranh chấp với Mã Nguyên Sinh, nhưng ai cũng biết sau lưng Mã Nguyên Sinh là ai mà.

Chẳng qua nghĩ như vậy, Triệu Quốc Đống lại tức giận. Sau lưng Mã Nguyên Sinh là ai thì Nghiêm Lập Dân cũng biết, chẳng lẽ Mã Nguyên Sinh, thậm chí Nghiêm Lập Dân không biết sau lưng Trần Lôi, và Công an huyện Hoa Lâm chính là Triệu Quốc Đống, cũng là đại biểu Ủy ban nhân dân Huyện Hoa Lâm sao? Nếu bọn họ đã biết tình hình mà còn không coi sự tồn tại của hắn và Ủy ban nhân dân Huyện Hoa Lâm vào đâu, vậy hắn việc gì phải cho đám người kia mặt mũi.

Tôn trọng phải xuất phát từ hai phía. Anh không tôn trọng, vậy tại sao tôi cần tôn trọng anh? Vì anh là Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Cục Công an sao? Mẹ nó chứ. Triệu Quốc Đống tức giận mắng một câu trong lòng.

- Được rồi, chuyện đã xảy ra, bây giờ nói gì cũng không tác dụng.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nói:

- Chị ngủ trước đi, em suy nghĩ một chút.

- Quốc Đống, mai em gọi điện cho Bí thư đảng ủy kia, thừa nhận lúc ấy mình không biết tình hình nên xúc động, mong y thông cảm.

Cù Vận Bạch do dự một chút mà nói:

- Không phải nói y có quan hệ rất tốt với Bí thư Lưu của An Đô sao, hay là nhờ Bí thư Lưu nói giúp.

- Không cần phải làm như vậy.

Triệu Quốc Đống quả quyết nói.

- Chị không biết Nghiêm Lập Dân này đâu, ra vẻ rộng lượng nhưng lại là kẻ có thù tất báo. Lưu ca dù ra mặt cũng chỉ hòa giải bề ngoài thôi. Nếu đã kết thù kết oán thì cũng có gì. Y là Thường vụ thị ủy, chẳng qua y chỉ là một người cũng không quyết định được vận mệnh của em.

- Quốc Đống …

Triệu Quốc Đống thấy Cù Vận Bạch còn có chút lo lắng nên cười nói:

- Chị sợ gì, em không lo thì chị sợ gì? Đối phó người như vậy thì biện pháp tốt nhất là em không ngừng đạt thành tích để tiến lên, chỉ có làm y hiểu được muốn chạm vào em sẽ mất nhiều hơn được, thậm chí tự chuốc nhục thì y phải ngoan ngoãn.

Cù Vận Bạch hờn dỗi mắng Triệu Quốc Đống:

- Vấn đề là bây giờ em có thực lực đó không?

- Bây giờ không có không có nghĩa sau này không có. Hơn nữa phạm vi y phụ trách rất hẹp, không có quá nhiều tác dụng áp chế Hoa Lâm.

Triệu Quốc Đống hừ lạnh một tiếng:

- Y muốn vung tay múa chân thì chờ y ngồi lên mấy vị trí trên cùng đi.

Triệu Quốc Đống nghĩ nếu xảy ra thì cũng không có gì phải ngại. Bí thư, Chủ tịch huyện thì một Thường vụ thị ủy cũng không quyết định được, cùng lắm y chỉ có thể gây chút phiền phức cho Hoa Lâm trong Hội nghị thường ủy mà thôi.

Triệu Quốc Đống không lo cho mình, nhưng thật ra Công an huyện và Trần Lôi lại sợ là có vấn đề. Nếu Nghiêm Lập Dân thật sự quyết tâm làm khó dễ Công an huyện Hoa Lâm, thì dù Huyện ủy, Ủy ban huyện toàn lực ủng hộ nhưng ngành công an lại khác, tính nghiệp vụ khá cao, trong công việc hàng ngày có nhiều việc liên quan tới Cục Công an Thị xã. Nếu trở mặt với nhau thì đúng là khó triển khai công việc.

…..

Mễ Á gọi điện tới làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Cô gái kiêu kỳ ngày xưa mà sẽ tự gọi điện cho hắn sao?

Cuộc họp lớp này hắn cũng muốn tham gia. Dù sao đã ra trường hơn tám năm, hắn xem các bạn học thay đổi như thế nào.

Triệu Quốc Đống thậm chí có thể tưởng tượng được lần họp lớp này đám bạn học sẽ tự khoe khoang chính mình. Chỉ làm những người khác thấy mình thành công thì mới có thể chứng mình mình xuất sắc. Nhất là trước mặt người khác phái thì càng cảm thấy thỏa mãn hơn. Có rất nhiều người muốn làm như vậy mà không biết chán.

Triệu Quốc Đống học cấp ba cũng không quan hệ thân thiết với mấy người, đám bạn học hầu hết thấy hắn là kẻ bốc đồng, một thằng thích gây sự, đánh nhau. Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng không thích cái danh này, chẳng qua nó cứ tự lao vào hắn.

Trên thực tế chỉ sợ ngay cả Khấu Linh và Mễ Á cũng không rõ lắm tại sao lúc đầu Triệu Quốc Đống lại đánh nhau với kẻ học khóa trên. Ngay cả trường học điều tra cũng không thể điều tra ra gì, cho nên vụ đánh nhau gây xôn xao một thời gian mới từ từ chìm đi. Nhưng sự dữ dằn của Triệu Quốc Đống thì cấp ba Giang Khẩu không ai là không biết.

Không ai có dũng khí đi chọc vào lớp 2, khóa 88. Đương nhiên cấp ba Giang Khẩu chú trọng học tập, khóa 88 có bảy lớp, lớp một và hai là lớp học nhanh, năm lớp là bình thường. Vì thế hầu hết mọi người đều dồn hết tâm trí vào học.

Cho đến bây giờ Triệu Quốc Đống vẫn còn nhớ rõ trận đánh nhau năm đó. Đối mặt với đám vận động viên bóng rổ hơn hắn một khóa, Triệu Quốc Đống rất kiêu căng mà hung ác giơ ngón giữa lên tỏ vẻ khinh thường bọn họ. Vì thế vụ đánh nhau đó mới diễn ra trong vài phút đồng hồ. Ba gã học sinh đặc biệt bị đánh ngã, không dậy được. Triệu Quốc Đống cũng chảy máu miệng vì vụ đánh nhau này.

Sau đó người đương sự đều ngậm miệng, đặc biệt ba gã kia đều im lặng. Cho đến bây giờ Triệu Quốc Đống vẫn nhớ sự dũng mãnh của mình làm ba tên kia sợ hãi. Nếu hắn còn phát hiện ba thằng này dám bôi nhọ danh dự của Khấu Linh và Mễ Á thì hắn còn đánh bọn chúng tiếp.

Nghĩ đến đây, Triệu Quốc Đống có chút buồn cười. Khi đó hắn đúng là si mê đến điên cuồng. Chỉ vì mấy câu đối phương nói chuyện với nhau, đánh giá về Khấu Linh và Mễ Á, hắn liền dám ra tay đánh ba thằng đó.

Đến khi điện thoại bên kia tắt, Triệu Quốc Đống vẫn còn chưa lấy lại tỉnh táo.

Họp lớp, nếu là họp lớp cấp 2 hoặc là trường cảnh sát thì hắn sẽ không do dự tham gia, chỉ riêng họp lớp cấp ba là hắn không muốn.

Ký ức cấp ba của Triệu Quốc Đống là không tốt. Cấp ba Giang Khẩu đã thành lập gần trăm năm, là một trong số ít trường trung học cấp tỉnh. Chẳng những học sinh Giang Khẩu vinh dự vì học ở đây, thậm chí mấy quận, huyện lân cận của An Đô cũng đến đây học.

Triệu Quốc Đống cũng không biết mình sao lại u mê thi vào cấp ba Giang Khẩu, lại được phân vào lớp 2. Lúc thi vào cấp ba hắn phát huy rất xuất sắc, nhưng điều này chỉ có thể nói chỉ là đủ vào trường, sao có thể được vào lớp 2.

Chẳng qua vào lớp phải là con nhà lãnh đạo huyện thì mới được lên vị trí bên trên. Ai mà kém một chút còn có thể hỏi bạn học giỏi ngồi bên mà, qua đó cũng có thể giúp mấy bạn học sinh phía cuối tăng lên thành tích.

Bởi vì như vậy nên giáo viên rất coi trọng các học sinh học giỏi. Lúc ấp Triệu Quốc Đống dần mất hứng thú với học cấp ba, thành tích thi vào đại học hơi kém nên chỉ có thể miễn cưỡng vào trường Cảnh sát chuyên nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mọi người đều có tương lai của mình. Triệu Quốc Đống cũng ít qua lại với bạn học, trong đó không ít bạn học ở lại An Đô, thậm chí sang mấy thành phố phát triển khác. Mà hắn ở An Đô trong thời gian ngắn, điều này càng làm cho hắn ít liên lạc với bạn học hơn.

Họp lớp, Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Đám bạn học cũng đều là kẻ hám lợi, không biết sau khi vào xã hội sẽ như thế nào?

Mình xuất hiện trước mặt bọn họ với hình tượng gì? Là ra vẻ thần bí, giấu diếm hay là oai phong mà đến?

Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu, có cần phải làm như vậy không?

Những người này thông báo cho mình có mục đích gì? Chắc là muốn hắn hâm mộ và ghen ghét thành đạt của bọn họ, còn phải ra vẻ hâm mộ nữa chứ, nếu không sao có thể thỏa mãn bọn họ.