Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 15-18

Tương Uẩn Hoa đang khá vui vẻ. Đi trên đường Quỳ Hoa gần hai tiếng, y cảm nhận rõ không khí náo nhiệt ở đây. Triệu Quốc Đống này xem ra có quan hệ khá rộng ở đây. Vào quán nào cũng có thể nói vài câu.

Có món đồ Tương Uẩn Hoa thích và mua với giá bốn ngàn. Triệu Quốc Đống cũng nói giúp không ít chẳng qua chủ quán không vì người quen mà giảm.

- Bí thư Tương, sao bây giờ lại có hứng thú với mấy màu nhạt này sao?

Triệu Quốc Đống thật ra không thíc loại màu này mấy, nó khó bảo tồn, tinh phẩm không nhiều. Mấy loại này không nhiều người thích nên ba, năm ngàn là mua được tác phẩm hay.

- Tôi thấy loại này cũng được. Cậu nói mấy loại khác vừa đắt, lại nhiều đồ giả, ánh mắt không đủ thường mua phải đồ giả. Tôi chỉ chơi cho vui, tránh mạo hiểm chứ?

Triệu Quốc Đống thực ra muốn giúp Tương Uẩn Hoa cầm hộp, Tương Uẩn Hoa lại từ chối. Triệu Quốc Đống chỉ giúp Tương Uẩn Hoa xác định thật giả, mặc cả mà thôi.

- Ha ha, Bí thư Tương, mấy đồ này mua giả một lần cũng được mà, chỉ cần không quá tham là được.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Bí thư Tương, ngài bận rộn công việc nên không có thời gian tới đây mấy. Nếu không chỉ hai năm là ngài cũng là một nhân vật ở đây.

- Cậu đó, khen cũng không khen như vậy chứ? Cậu định nói tôi làm kẻ xã hội sao

Tương Uẩn Hoa cười phá lên nói. Hai người đi cùng nhau thường nói chuyện khá vui vẻ. Rất nhiều lời bình thường không thể nói, bây giờ có thể nói.

- Bí thư Tương, ngài đương nhiên là một nhân vật rồi, chẳng qua không phải là loại người kia mà. Ha ha.

Triệu Quốc Đống cười cười.

Tương Uẩn Hoa trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, y đương nhiên biết ý trong lời nói của đối phương. Chẳng qua y không so đo.

Lên xe, Triệu Quốc Đống khởi động xe rồi nói:

- Bí thư Tương, tìm một chỗ ở hay là?

- Ừ, đến khách sạn Kim Tinh đi, tôi có phòng ở đó.

Tương Uẩn Hoa lần này lên tỉnh làm việc. Triệu Quốc Đống cũng không hỏi Tương Uẩn Hoa lên tỉnh làm gì.

- Được.

Quốc Đống đây là bị Tương Uẩn Hoa kéo làm lái xe, chuyện này Triệu Quốc Đống cầu còn không được. Có thể được Tương Uẩn Hoa nhìn trúng, Triệu Quốc Đống đương nhiên phải đi theo rồi.

- Quốc Đống, năm 96, Hoa Lâm làm rất tốt. Lão Kỳ xem ra khá hài lòng, Mạch Gia Huy cũng khen ngợi. Có thể được cả hai khẳng định là không dễ.

Tương Uẩn Hoa cẩn thận bỏ bình vào hộp.

- Bí thư Tương, toàn bộ dựa vào sự lãnh đạo anh minh của Thị ủy, Ủy ban nhân dân Thị xã.

- Được rồi, cậu còn phải nói lời này với tôi sao? Lần này Thị xã sẽ điều chỉnh mạnh, Kỳ Dư Hồng đã hạ quyết tâm, hơn nữa cũng đã trao đổi với Mạch Gia Huy. Mặc dù chưa chắc có thể làm Mạch Gia Huy hài lòng nhưng Kỳ Dư Hồng đã hạ quyết tâm. Hơn nữa trên tỉnh ủng hộ, Mạch Gia Huy có lẽ cũng phải chịu.

Tương Uẩn Hoa đột nhiên mở mắt ra nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:

- Cậu thích điều chỉnh không?

- Hả?

Triệu Quốc Đống có chút giật mình, mình điều đi? Có thể sao?

- Bí thư Tương, sao đột nhiên lại có ý này?

- Còn chưa xác định, chẳng qua tôi thấy Kỳ Dư Hồng có vẻ có ý này. Ai bảo cậu làm loạn ở Hoa Lâm như vậy, hơn nữa mấy huyện khác quá kém làm Kỳ Dư Hồng có chút tức giận. Mạch Gia Huy cũng tức.

Tương Uẩn Hoa có chút lo cho Kỳ Dư Hồng. Có không ít cán bộ có thể dựa vào, nhưng cán bộ có thể làm kinh tế thì lại rất khó chọn.

- Muốn tôi tới đâu?

Triệu Quốc Đống rất nhanh bình tĩnh lại. Có lẽ Kỳ Dư Hồng mới hỏi ý Tương Uẩn Hoa, nhưng chuyện chưa được xác định.

- Chủ tịch Quận Tây Giang, cậu có hứng thú không?

Tương Uẩn Hoa suy nghĩ một chút rồi nói.

- Quận Tây Giang?

Triệu Quốc Đống nhíu mày.

Quận Tây Giang bây giờ tổng sản lượng GDP đứng đầu cả Ninh Lăng, chẳng qua nó nằm ngay dưới ánh mắt Thị xã, không ít chuyện bị ngăn cản. Bắt đầu cao nên muốn tạo thành tích là không dễ.

- Ừ, tôi thấy lão Kỳ có vẻ không hài lòng với bộ máy Quận Tây Giang nên định điều chỉnh. Chẳng qua Bí thư Quận Tây Giang – Trương Thiệu Văn không phải muốn động là được, có lẽ sẽ ra tay với Chủ tịch huyện. Đương nhiên bên Phong Đình Thổ Thành cũng có thể điều chỉnh nhưng không có ý nghĩa với cậu.

Tương Uẩn Hoa mặc dù không nói rõ nhưng Triệu Quốc Đống cũng cơ bản suy nghĩ ra ý đó. Đó chính là không hy vọng có thể lên làm Bí thư, đều là Chủ tịch huyện mà thôi. Triệu Quốc Đống tự nghĩ một năm nhảy lên chức là không hy vọng, như vậy hắn lên quá nhanh sẽ làm người tag hen ghét.

Sau khi nghĩ rõ điểm này, Triệu Quốc Đống thấy rõ hơn nhiều. Bây giờ đi Quận Tây Giang cũng không có bao ý nghĩa, có một Bí thư mạnh mẽ đứng đó, làm ra công lao cũng là của đối phương, có vấn đề thì hắn sẽ phải chịu. Hơn nữa tới Quận Tây Giang còn cần thời gian làm quen công việc. Kỳ Dư Hồng bây giờ còn có thời gian để cho người lạ vào không?

- Bí thư Tương, tôi thấy mình nên ở lại Hoa Lâm. Quận Tây Giang là hang hổ, kinh nghiệm của tôi ở Hoa Lâm còn dọa được người, nếu muốn tới Quận Tây Giang không phải một cái là bị ăn sạch sao?

- Ồ? Quốc Đống, cậu không phải là người không sợ trời, sợ đất sao? Vài ba tháng là cậu lại làm một chuyện mà.

Tương Uẩn Hoa cười nói.

- Vốn không ai coi trọng Hoa Lâm, nhưng bây giờ thì khác. Ngay cả đài truyền hình, báo chí Ninh Lăng bây giờ suốt ngày theo dõi Hoa Lâm, hy vọng Hoa Lâm đưa ra nhiều điểm đáng xem hơn.

- Bí thư Tương, không nên nói như vậy. Hoa Lâm chúng tôi chẳng lẽ là mãnh thú trong mắt lãnh đạo sao?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Bí thư Tương, ngài cũng biết trụ cột của Hoa Lâm còn kém, nếu muốn thoát nghèo không đi con đường khác người thì sao có thể phát triển? Vì thế khó tránh khỏi va chạm lợi ích của một số người. Chúng tôi không muốn làm cách mạng nhưng không thể không cải cách. Có thể cố gắng hóa giải mâu thuẫn thì Huyện ủy, Ủy ban huyện sẽ cố gắng giải quyết nhưng phương hướng chính không thể thay đổi.

- Ừ, Quốc Đống, xem ra hai năm rèn luyện ở Hoa Lâm là rất có ích cho cậu. Gặp khó khăn và mâu thuẫn trong công việc là không thể tránh khỏi. Làm như thế nào phân tích vấn đề, nắm bắt được mâu thuẫn chủ yếu đó là phải dựa vào công việc thực tế. Làm như thế nào phá vỡ trói buộc, đề cao hiệu suất đó là kiểm tra năng lực lãnh đạo.

- Năm nay là một năm rất quan trọng. Tôi đoán Trung ương sẽ đưa ra nhiều chính sách mới. Quốc Đống, cậu còn trẻ, đầu óc linh hoạt, tiếp nhận sự vật mới nhanh thì phải nắm chắc cơ hội, tranh thủ tạo thành tích. Tuổi là tài sản, nếu không thừa dịp còn trẻ gây dựng sự nghiệp thì thêm vài tuổi nữa là rất khó khăn.

- Bí thư Tương, tôi hiểu, cảm ơn ngài đã giúp. Tôi có thể đạt được chút thành tích ở Hoa Lâm đều do sự dạy bảo của ngài.

- Được rồi, đừng nói mấy lời này với tôi, tôi không thích nghe.

Tương Uẩn Hoa trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:

- Có sự xông pha là tốt nhưng phải đảm bảo phương hướng, không đi ngược chính sách.

- Bí thư Tương yên tâm, cái khác tôi không dám, nhưng về phương diện chính trị sẽ đảm bảo nhất trí với Đảng, vấn đề kinh tế nhất định không xảy ra với tôi.

- Vậy còn vấn đề tác phong?

Tương Uẩn Hoa lạnh lùng nói.

Triệu Quốc Đống á khẩu không nói thành lời. Một lúc sau Triệu Quốc Đống mới nhìn Tương Uẩn Hoa, cười hì hì nói:

- Bí thư Tương, có phải có ai đó nhằm vào tôi không? Chắc lại nói về vấn đề nam nữ hả? Ha ha, Bí thư Tương, tôi là thanh niên chưa lấy vợ, dù qua lại với phụ nữ cũng coi như yêu đương bình thường mà. Đảng viên cũng là người, không phải thời trung cổ mà.

- Hừ, nam lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là rất bình thường, chẳng qua cậu có thể nghiêm chỉnh nói chuyện yêu đương không thì ai nói gì được cậu. Chẳng lẽ cậu không dự định kết hôn sao?

Tương Uẩn Hoa cũng nghe được vài lời đồn. Triệu Quốc Đống cũng biết chuyện của mình và Trình Nhược Lâm sớm muộn cũng truyền ra, dù sao trước kia khi hắn và Trình Nhược Lâm chưa tiếp xúc đã bị mang tiếng rồi. Triệu Quốc Đống thực ra không quan tâm.

Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:

- Ha ha, Bí thư Tương, tôi sẽ chú ý.

Tương Uẩn Hoa thở dài một tiếng:

- Quốc Đống, thanh niên có nhiều quan hệ là bình thường, nhưng cậu phải chú ý thân phận, đừng vì việc này mà ảnh hưởng tới sự phát triển của mình. Phụ nữ dù đẹp hơn nữa cũng chỉ có mười mấy năm. Dù đẹp như Điêu Thuyền, Tây Thi mà thường xuyên năm bên người thì cậu cũng thấy là bình thường. Đàn ông phải lấy sự nghiệp là trọng. Có sự nghiệp cậu có tất cả.

Triệu Quốc Đống có chút cảm động vì Tương Uẩn Hoa đã nói lời này với mình.

- Đúng, về việc của Quế Toàn Hữu mà cậu nói, Kỳ Dư Hồng còn chưa xác định, nhưng tôi nghe y nói có thể sẽ trao đổi cán bộ. Hoa Lâm năm nay phát triển tốt, Tiền Kính Lương và Quế Toàn Hữu cũng được thơm lây. Ba huyện Phong Đình Thương Hóa cùng Thổ Thành sẽ có điều chỉnh, vì thế Tiền Kính Lương và Quế Toàn Hữu rất có hy vọng, nhưng có lẽ sẽ điều chỉnh sang huyện khác.

- Hả, Bí thư Tương, có thể để Quế Toàn Hữu lại không. Hoa Lâm không phải đang thiếu một Phó chủ tịch huyện sao?

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.

- Quốc Đống, cậu không được quá tham. Quế Toàn Hữu có thể lên là tốt rồi. Dù sao y làm ở cấp huyện trong thời gian quá ngắn, hơn nữa không chính thức tiếp xúc công tác kinh tế. Bây giờ Kỳ Dư Hồng chú trọng cán bộ giỏi làm kinh tế, huyện Hoa Lâm đưa lên hai cán bộ không phù hợp với yêu cầu của Kỳ Dư Hồng đâu.

Tương Uẩn Hoa cười nói:

- Hơn nữa để Quế Toàn Hữu đến huyện khác rèn luyện cũng có lợi, đây là tán thành của lãnh đạo với Hoa Lâm.

Triệu Quốc Đống cũng hơi động, xem ra mình hơi bảo thủ một chút rồi. Mặc dù Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy chỉ cho một huyện hai danh sách, nhưng nếu hoạt động một chút có phải thêm được người không?

- Bí thư Tương, thực ra năm nay Hoa Lâm phát triển nhanh như vậy đúng là do huyện chúng tôi phát hiện một nhóm cán bộ có khả năng làm kinh tế, không biết số người trong danh sách có phải chỉ từng đó người không? Tôi nghĩ huyện tôi có thể đề cử một hai cán bộ phù hợp.

Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Cậu nhạy bén đó.

Tương Uẩn Hoa cười nói:

- Ừ, bây giờ lão Kỳ còn chưa chính thức duyệt danh sách, hơn nữa y không hài lòng với ba huyện xếp cuối cùng, vì thế cán bộ ba huyện này đề cử không có hy vọng mấy. Tôi nói chuyện với lão Chương, cậu cũng nói với y, có lẽ có chút hy vọng.

Chương Thiên Phóng nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì đang ngồi ăn bữa ăn tổng kết đại hội của Phong Đình. Mấy lãnh đạo Thị xã được mời nhưng thường đùn đẩy nên chỉ có y tham gia, đại biểu Thị ủy, Ủy ban nhân dân Thị xã tham gia lễ tổng kết.

Bí thư huyện ủy Bì Da Thái mặc đồ véc, đầu bóng mượt nhưng Chương Thiên Phóng có thể nhìn ra áp lực trong lòng đối phương.

Trong hội nghị tổng kết toàn Thị xã, Kỳ Dư Hồng mặc dù không điểm danh nhưng ai cũng biết Kỳ Dư Hồng nhằm vào ai. Bì Da Thái coi như là cán bộ cấp huyện lão thành của Ninh Lăng, chưa bao giờ bị phê bình trực diện như vậy, đây chính là thông điệp cuối cùng.

Đúng thế, năm nay Phong Đình đúng là có vấn đề, tăng trưởng chậm, điều chỉnh cơ cấu trì trệ, gần như kéo chân sau của cả Ninh Lăng. Nhưng điều này có thể trách Bì Da Thái sao? Chủ tịch huyện Đông Lực và y thường đấu nhau, mặc dù Bì Da Thái không thèm để ý mấy trò hề của đối phương nhưng hoàn cảnh như vậy sao có thể một lòng một dạ phát triển kinh tế?

Chương Thiên Phóng không thể không đến Phong Đình, các Lãnh đạo thị ủy khác không tham gia, y phải tới. Nếu y không đến như vậy có nghĩa là Thị ủy phủ định hoàn toàn công việc của Phong Đình.

Chương Thiên Phóng khi phát biểu cũng mang đầy hy vọng, hy vọng cán bộ toàn huyện dưới sự lãnh đạo chính xác của Huyện ủy mà nắm bắt thời cơ, thay đổi quan niệm.

Bữa ăn ở tổ chức trong khách sạn Phong Đình, trong bữa ăn Bì Da Thái và Đông Lực liên tục mời rượu Chương Thiên Phóng, Chương Thiên Phóng cũng uống không hề từ chối.

Quốc Đống gọi điện tới coi như giải vây cho Chương Thiên Phóng. Chương Thiên Phóng lấy lý do rồi ra ngoài nghe điện. Triệu Quốc Đống hẹn gặp, Chương Thiên Phóng lập tức đồng ý. Triệu Quốc Đống bây giờ khác hẳn một cán bộ cấp phòng từ Sở Giao thông phái xuống, mà giống như một người làm nhiều năm trong quan trọng, mạng lưới quan hệ rộng lớn. Đây là nguyên nhân chính để Chương Thiên Phóng coi trọng đối phương.

Đề tài cuối cùng khi Triệu Quốc Đống nói tới việc thêm cán bộ của Hoa Lâm vào danh sách, Chương Thiên Phóng do dự một chút rồi lập tức đáp ứng.

Kỳ Dư Hồng rất không hài lòng với mấy huyện như Phong Đình, cán bộ được đề cử cũng bị liên lụy. Mấy cán bộ mà huyện đề cử đều bị từ chối, thật ra cán bộ do Hoa Lâm, Tào Tập và mấy cục trực thuộc Thị xã lại có nhiều hy vọng, đây là nguyên nhân chính mà Chương Thiên Phóng gật đầu đồng ý. Hơn nữa có thể thành công hay không cũng không phải do y là Trưởng ban tổ chức cán bộ quyết định được. Ở mấy vị trí này thì Thị trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Phó bí thư phụ trách công tác tổ chức cũng có quyền lên tiếng.

Nhìn không khí nặng nề bên Phong Đình, lại nghe Triệu Quốc Đống nói chuyện vui vẻ, Chương Thiên Phóng không khỏi thầm than thở. Huyện anh làm không tốt, lãnh đạo Thị xã không muốn tới, điều này làm không khí trong huyện cũng rất nặng nề.

Triệu Quốc Đống trong điện thoại cũng nhiệt tình mời Chương Thiên Phóng đến tham gia hội nghị chúc mừng của Hoa Lâm, nhưng Chương Thiên Phóng biết Mạch Gia Huy sẽ tham gia nên khéo léo từ chối.

Mạch Gia Huy tham gia hội nghị tổng kết của Tây Giang, Mạch Gia Huy tham gia hội nghị tổng kết cẩu Hoa Lâm, đây là điều mà Hội nghị thường ủy đã xác định, mấy quận, huyện khác lại không rõ ràng.

Sau khi được Chương Thiên Phóng đồng ý, Triệu Quốc Đống coi như yên tâm. Bây giờ cần là xác định đề cử ai. Vấn đề nhân sự thì Bí thư có quyền lên tiếng, nhưng Triệu Quốc Đống nghĩ bây giờ La Đại Hải cũng không còn mấy người đề cử, cho nên sau khi hai người Quế Toàn Hữu được xác định thì không ai nói tới. Bây giờ cần là để Vương Nhị Khải đi thông được La Đại Hải, mà chuyện này bây giờ hắn không cần phải làm, để Vương Nhị Khải tự làm.

- Nhị Khải, chuyện này tôi sẽ nói với Thị xã nhưng ở huyện anh tự làm. Bây giờ huyện không ai biết, đúng, Bí thư La cũng không biết. Ừ, tôi vừa nói chuyện với Trưởng ban Chương, phải xác định trong vòng hai ngày, anh tự tính toán.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ừ, tôi tạm thời không ra mặt thì chắc anh cũng hiểu lý do. Đúng, chủ yếu là Bí thư La. Tôi nếu ra mặt không chừng Bí thư La sẽ có suy nghĩ. Cho nên ý của tôi là để Bí thư La suy nghĩ trước, tôi mới nói tiện hơn.

- Ừ, có quan hệ kia thì bây giờ có thể dùng một chút, cũng không sao mà. Chủ yếu là chúng ta không thể làm cho Bí thư La cảm thấy trước đó chúng ta đã bàn với nhau phải không?

Triệu Quốc Đống vừa lái xe vừa gọi điện.

- Chỉ cần Bí thư La không phản đối, đúng, chỉ cần không phản đối là được. Về phần Thị xã quyết định như thế nào thì nói sau.

- Được, chuyện này anh mau xác định đi. Tôi đang ở An Đô, mai về, anh làm xong thì gọi cho tôi để tôi hoạt động.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bên Giản Hồng và Bàng Quân không cần nói chuyện, được rồi, không cần nói với ai cả, chuyện này anh cứ nói chuyện với Bí thư La là được, còn lại do tôi.

Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống rồi nhìn quanh. Đây là khu trung tâm phía nam An Đô, ở trong khu vực sầm uất lại có một nơi nhiều cây cối yên tĩnh như vậy, bảo sao Ngân hàng trung ương chi nhánh An Nguyên và mấy trụ sở ngân hàng khác cũng ở đây.

…………..

Sau khi Tập đoàn Thiên Phu thu mua Công ty Xây dựng số 5, Công ty xây dựng Thiên Phu đã là một trong những Công ty xây dựng hàng đầu tỉnh An Nguyên. Sau khi nhận việc xây dựng đường cao tốc ở Quý Châu và Quảng Tây, bây giờ công ty cũng lục tục nhận vài đoạn đường cao tốc ở các nơi. Xây dựng mấy khu nhà của Địa ốc Thiên Phu cũng là một mảng công việc lớn của Công ty xây dựng Thiên Phu, thịt béo phải để người nhà ăn chứ? Ngoài ra năm 96, trụ sở các cơ quan hành chính của An Đô cũng bắt đầu lục tục xây dựng ở nơi mới. Điều này làm lượng công việc của công ty tăng mạnh.

Kiều Huy mặc dù không nhận chức chính thức trong tập đoàn nhưng lại có tác dụng lớn đối với việc vay vốn và nhận các công trình. Nhất là sau hai hạng mục bất động sản kia khiến hệ thống ngân hàng rất ủng hộ Tập đoàn Thiên Phu.

Như chính Kiều Huy nói đã là cổ đông chính của tập đoàn, như vậy phải cố gắng để sau kiếm được nhiều tiền chứ. Quốc Đống lái xe tiến vào Câu lạc bộ tinh anh kinh doanh, hắn thấy ngay chiếc xe Audi100 của Trường Xuyên, bên cạnh là xe Toyota Desert Prince với biển rất đẹp không phải của Đức Sơn thì là ai.

Hai thằng em đều ở đây, Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Hai thằng này nên ở Thượng Hải mới phải chứ? Tuy nói Cao ốc Thương Lãng còn chưa khởi công nhưng trụ sở Tập đoàn Thương Lãng cũng đã thuê một căn nhà ở Phổ Đông mà.

Đi đến cửa, Triệu Quốc Đống vừa vào thì nhân viên phục vụ đã hỏi:

- Kính chào quý khách, ngài đã đặt trước chưa?

- Ừ, bạn tôi tới trước rồi.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Xin hỏi bạn của ngài là?

Nhân viên phục vụ nói.

- Anh ta họ Kiều.

- Ồ, là Kiều tiên sinh sao? Mời ngài đi bên này.

Một cô lễ tân đi tới, quản lý sảnh nói:

- Dẫn vị tiên sinh này đến D8.

Quán trà của câu lạc bộ này khác với các nơi khác, cửa trên đường đi bố trí theo hình cánh hoa, tiếng suối chảy róc rách rất vui tai, giữa sân khấu có thể cho một ban nhạc nhỏ biểu diễn, đương nhiên lúc này không có ai.

Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ sao mấy tên Trường Xuyên lại có mặt ở đây vào lúc này? Chẳng qua Triệu Quốc Đống đến đây không vì chuyện của Tập đoàn Thương Lãng mà vì việc của Tập đoàn Thiên Phu.

- Quốc Đống, bên này.

Kiều Huy gọi vọng sang.

Triệu Quốc Đống nhìn tới và có chút buồn cười. Tên này hôm nay mặc kiểu gì vậy?

Kiều Huy mặc một bộ đồ màu xám trông như Lí Liên Kiệt trong phim Tinh Vũ Anh Hùng. Mặt gầy gò, ánh mắt sắc bén đúng là giống hiệp sĩ ngày xưa.

- Đại hiệp?

Triệu Quốc Đống ôm quyền mà nói:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của đại hiệp, không nghênh đón từ xa, đắc tội, đắc tội.

- Cút.

Kiều Huy cười phá lên nói:

- Áo này có ông bạn ở Hongkong mang về, năm nay Hongkong về Trung Quốc nên ở Hongkong lưu hành loại áo này. Ha ha, tôi rất thích.

- Ừ, lúc nào kiếm tôi một bộ? Tôi cũng thích loại áo này, mặc vào tán gái dễ hơn nhiều. Phụ nữ bây giờ không phải thích đàn ông chín chắn sao?

Triệu Quốc Đống ngồi xuống rồi bảo nhân viên phục vụ mang tới một chén trà Long Tỉnh.

- Đóng giả làm đàn ông chín chắn ư? Cậu nói câu này đúng là lạ đó.

Mỗi lần gặp Triệu Quốc Đống, Kiều Huy đều thấy có chút mới lạ, hơn nữa không khí hòa hợp làm Kiều Huy khá vui vẻ.

- Vậy có sao chứ? Thời này phụ nữ bắt đầu không thích đàn ông mặt trắng đẹp trai, đàn ông mặt mày u buồn, ánh mắt xa xăm mới được chào đón. Ồ, nếu như có thể chơi môn nghệ thuật nào đó, sự nghiệp thành công một chút thì càng ổn, tán cô nào chết cô đó.

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, hắn rất thích cảm giác ghế da ở đây.

- Ồ, ý của cậu là tôi có vẻ đóng giả người chín chắn?

Kiều Huy cười ha hả nói:

- Tôi đây không có sự nghiệp, không giỏi môn nghệ thuật gì, vậy không phải là giả vờ chín chắn sao?

Hai người nói vài câu rồi chuyển đề tài.

- Bồi ca vừa xuống máy bay, nửa tiếng nữa là về.

- Ồ, trùng hợp như vậy sao? Mới từ Nam Ninh về ư?

Triệu Quốc Đống gật đầu. Hắn biết trong thời gian này Dương Thiên Bồi rất bận. Hạng mục bên Thượng Hải mặc dù chưa khởi công nhưng công tác chuẩn bị đang được tiến hành. Đây là lần đầu Công ty xây dựng Thiên Phu tiến quân vào trung tâm kinh tế của Trung Quốc, hơn nữa vừa ra tay đã có hạng mục lớn như vậy. Dù là Dương Thiên Bồi cũng không dám chậm trễ. Nếu việc này làm tốt thì coi như đứng vững ở Thượng Hải, làm không tốt sẽ lỗ nặng.

- Ừ, thời gian trước y ở Thượng Hải, chẳng qua công trình bên Quý Châu và Quảng Tây đã đi vào giai đoạn hoàn thành, cần về nghiệm thu tài chính. Vì thế y phải chạy qua chạy lại.

Kiều Huy gật đầu nói:

- Bồi ca đúng là số khổ, vứt người khác thì không yên tâm. Trên thực tế tôi thấy Ngô Ứng Cương cũng được, giỏi làm hạng mục công trình, bây giờ hoàn toàn có thể phụ trách. Ngô Ứng Cương cũng là cổ đông của tập đoàn, cũng biết lợi hại trong đó, có gì mà không yên tâm?

Dưới đề nghị của Triệu Quốc Đống, Dương Thiên Bồi cũng tiến hành thưởng một chút cổ phần để cổ vũ nhân viên quản lý của tập đoàn. Nhất là sau khi thu mua Công ty Xây dựng số 5, rất nhiều công nhân của công ty này không muốn giữ lại cổ phần nên nhân viên quản lý và Kiều Huy cũng mua được không ít.

- Bồi ca cẩn thận quen rồi, bây giờ công ty lớn như vậy thì cẩn thận cũng được, nhưng Ngô Ứng Cương chắc không có vấn đề gì. Tôi cũng biết Ngô Ứng Cương và Trần Hoa Quyền đều có thể trọng dụng.

Đối với phụ trách của Công ty xây dựng, Triệu Quốc Đống cũng khá quen thuộc, hàng năm hắn đều dành thời gian tụ tật, Dương Thiên Bồi nói đây là để đoàn kết và tạo tình cảm. Triệu Quốc Đống mặc dù trên danh nghĩa là người ngoài, nhưng ai cũng biết quan hệ giữa cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Thiên Phu và Triệu Quốc Đống. Hơn nữa ai cũng biết Triệu Quốc Đống mới là người có quyền quyết định.

Ngô Ứng Cương và Trần Hoa Quyền đều là tay trái, tay phải của Dương Thiên Bồi trong Công ty xây dựng. Một người vốn là phó giám đốc Công ty Xây dựng số 1 – Giang Khẩu, một người là giám đốc hạng mục – Công ty Xây dựng số 9 – An Đô. Sau khi sát nhập vào Tập đoàn Thiên Phu, bọn họ tỏ rõ năng lực và được Dương Thiên Bồi nhìn trúng.

- Cũng may công trình bên Quảng Tây và Quý Châu đã sắp kết thúc, một khoản tài chính lớn được thu về, qua đó giảm bớt áp lực tài chính.

Kiều Huy phụ trách vấn đề tài chính của Tập đoàn Thiên Phu. Tập đoàn Thiên Phu hơn năm qua phát triển ra khắp nơi, mặc dù thu mua Công ty Xây dựng số 5, 9 của An Đô khiến nhân viên kỹ thuật, công nhân và nhân viên quản lý không vấn đề gì, nhưng lại không thêm tài chính gì, hơn nữa còn phải gánh chịu nợ của hai công ty này.

Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình kéo được Kiều Huy vào Tập đoàn Thiên Phu là quyết định rất chính xác.

Kiều Huy không có trách nhiệm gì trong tập đoàn nhưng mạng lưới quan hệ của y áp dụng tốt cho tập đoàn. Công ty xây dựng đồng thời nhận một loạt công trình xây dựng mà vẫn duy trì vận chuyển tài chính bình thường là do hệ thống ngân hàng ủng hộ mạnh mẽ. Điều này một phần có liên quan tới thành phố ủng hộ, nhưng không thể không có công của Kiều Huy. Nhất là khi phát triển bất động sản, tác dụng của Kiều Huy càng thêm rõ ràng.

- Ha ha, có anh ở công ty còn được ít tiền sao?

Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:

- Mầy khu nhà ở, đường cao tốc đều là miếng thịt bói, nếu có cơ hội ai chẳng muốn ăn, nếu không chắc hối hận cả đời. Hơn nữa nhận xây dựng đường cao tốc đều là người lắm tiền nhiều của, anh còn lo không nhận được tiền sao.

- Lời này thì đúng, nếu không chúng ta dựa vào cái gì mà bán mạng cho bọn họ?

Kiều Huy gật đầu nói:

- Chẳng qua mở rộng chiến trường nên tôi lo chính sách quốc gia thay đổi, ngân hàng đột nhiên thu lại nhanh thì chúng ta xong rồi.

- Huy ca, điều chỉnh của quốc gia về cơ bản đã kết thúc, bây giờ không cần lo vấn đề này. Thật ra phải lo xem có phát triển bong bóng hay không?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cũng may khách hàng của Tập đoàn Thiên Phu chúng ta đều là cơ quan nhà nước, chắc không vấn đề gì. Nợ không có tiền trả thì bỏ tiền ra thế chấp là được mà.

Kiều Huy trong lúc nhất thời không hiểu lời ám chỉ của Triệu Quốc Đống.

Cơn khủng hoảng tài chính đã bắt đầu hình thành ở Thái Lan, chẳng qua lúc này thế giới vẫn chưa cảm nhận rõ ràng, càng không nói người Trung Quốc đang mong chờ Hongkong trở về.

Triệu Quốc Đống biết mình là nhân vật nhỏ bé, lời nói của nhân vật nhỏ có sức ảnh hưởng cũng nhỏ theo. Nhân vật nhỏ chỉ có thể làm là đảm bảo chuyện của mình.

Thấy Kiều Huy có chút khó hiểu, Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều, dù hắn có giải thích cũng không có ý nghĩa. Hắn cũng có một chút suy nghĩ là nói quan điểm của mình qua một con đường khác, có tác dụng hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là để cho cấp trên chú ý giọng nói của hắn. Cho dù sau này phát hiện ra gì đó thì cũng đủ để các lãnh đạo cao cấp biết hắn là nhân vật có ý thức về kinh tế là đủ rồi.

- Giai đoạn 2 của Mai Giang Minh Châu thế nào rồi?

Triệu Quốc Đống uống miếng nước rồi nói.

- Còn có thể như thế nào nữa? Chưa bắt đầu chính thức tiêu thụ đã bị đăng ký sạch rồi.

Kiều Huy gác chân mà nói:

- Nếu không bán chạy như vậy thì tôi còn có thể ngồi im sao? Không ít đều là do khách trước đây giới thiệu, cũng có không ít bạn của tôi từ bên ngoài đến đặt mua. Ha ha, xem ra thứ càng đắt càng làm người ta thèm muốn. Tôi thấy mấy nhà bình thường của các công ty bất động sản khác không bán được.

- Bây giờ nhà phổ thông không bán được là do các cơ quan đều có nhà tập thể, nhưng điều này sớm muộn sẽ thay đổi.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Hạng mục đầu tiên của Địa ốc Thiên Phu xác định rất tốt. Trực tiếp xác định làm biệt thự, số lượng không nhiều, giá cao nhưng từ số lượng mà nói có không ít người có thể bỏ ra một hai triệu mua nhà, chỉ cần chúng ta có thể làm tốt, sau đó đẩy giá lên thì con đường tiêu thụ là không vấn đề gì. Anh xem giai đoạn một vừa xong, giai đoạn hai liền có bao người muốn mua. Bây giờ Lan Khê Ngự Uyển và Khê Bạn Dật Cảnh cũng phải theo hướng này, hàng cao cấp với giá thành cao. Bây giờ chúng ta không phải nhằm vào người bình thường mà là người giàu có.

- Ừ, Lan Khê Ngự Uyển và Khê Bạn Dật Cảnh đã vào giai đoạn thi công, còn không phải cậu nói tranh thủ bán hết trong năm nay sao.

Kiều Huy luôn thấy Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra vấn đề từ trước. Nhất là sau cơn lốc bất động sản Hải Nam, tất cả sự khống chế của quốc gia đều vô ích, ở điểm này Kiều Huy có thể cảm nhận rõ ràng.

- Hàng có thể bán ra mới là hàng tốt. Hàng của anh tốt tới đâu mà không bán ra được thì không thể là hàng tốt.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Tình hình quốc tế thay đổi nhanh chóng, bây giờ quá trình toàn cầu hóa diễn ra rất nhanh, Trung Quốc gia nhập WTO là sớm muộn, điều này có nghĩa nền kinh tế Trung Quốc bị ảnh hưởng bởi quốc tế càng lúc càng lớn.

- Quốc Đống, tôi hôm nay tới không phải thảo luận tình hình kinh tế Trung Quốc và quốc tế với cậu, việc này không đến phiên chúng ta quan tâm.

Kiều Huy xua tay nói:

- Nghe nói sức khỏe của lãnh đạo hơi kém, phải vào ở bệnh viện.

Triệu Quốc Đống nhíu mày, Kiều Huy này có tin tức quá nhạy bén, việc này cũng có thể nghe ra. Theo hắn biết thì ngày mất của lãnh đạo là ngày 19 tháng 2, chẳng qua tất cả sớm được bố trí.

- Huy ca, đừng nghe mấy chuyện này làm gì, chúng ta làm tốt việc của mình là được.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Tôi đây là nói một cách rất nghiêm túc. Năm nay xem ra là năm nhiều biến động, Hongkong sẽ trở về, không thể xảy ra chuyện lớn.

- Ừ, còn có một việc đấy là thành phố muốn chuyển sáu bảy khu đất ở đại lộ Khám Hồ cho chúng ta, tôi đang đàm phán, giá cả cũng rất thích hợp nhưng sáu bảy mảnh này chỉ có hai mảnh là khá lớn, tổng diện tích mới hơn 1000 mẫu, tôi vẫn không tự tin. Bồi ca cũng có chút do dự nên muốn nghe ý kiến của cậu.

Kiều Huy suy nghĩ một chút rồi nói:

- Hơn ngàn mẫu đất nằm trong tay, hơn nữa còn vài mảnh khác chưa khai thác, vậy là ngần 2000 mẫu. Chỉ riêng số tiền đã là khổng lồ. Ý của thành phố là muốn chuyển nợ công trình bằng đất. Nhưng nếu mãi không khai thác các khu đất sẽ làm công ty suy sụp.

- Anh có nghe Bồi ca nói hệ thống điện nước bên đại lộ Khám Hồ đã xong chưa?

Triệu Quốc Đống cũng phải suy nghĩ. Hơn ngàn mẫu đất đâu là con số nhỏ. Theo giá 100 ngàn một mẫu thì cũng là gần 200 triệu, tiền nợ chuyển hết thành đất, nếu kéo dài thì không phải hại chết Tập đoàn Thiên Phu sao?

- Hệ thống điện về cơ bản đã kéo xong, hệ thống nước cũng đang được kéo. Chắc trong nửa năm tới là xong hết.

Kiều Huy đã khảo sát kỹ mấy khu đất này, hệ thống nước coi như xong, hơn nữa dựa theo yêu cầu của Tập đoàn Thiên Phu, thành phố cũng đưa mấy vùng ao nhỏ gần đó vào diện tích khu đất, giá cả cũng khá thích hợp. Điều duy nhất làm Kiều Huy lo là Triệu Quốc Đống đã nói phải hai năm nữa thị trường bất động sản mới phát triển. Hai năm không quá dài, nhưng vấn đề là Triệu Quốc Đống nhận xét có đúng không? Gần 200 triệu đặt vào đất, công ty trong hai năm cũng không thể không hoạt động mà, còn phải tiếp tục phát triển.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Huy ca, ý của thành phố là như vậy, còn bên ngân hàng nói sao?

- Ngân hàng Công thương đương nhiên toàn lực ủng hộ, tôi cũng nói chuyện với Ngân hàng xây dựng, Bồi ca cũng mấy lần mời Thị trưởng Diêu đến gặp các ngân hàng. Thị trưởng Diêu cũng rất tích cực cho nên thái độ mấy ngân hàng này khá ủng hộ. Vấn đề tài chính thì chắc không vấn đề gì, nhưng vay phải trả lãi, đặt đất ở đó mà không khai thác thì cũng nguy. Chúng ta đang trong thời kỳ phát triển, làm như vậy sợ không thích hợp.

- Tổng thể mà nói thị trường bất động sản ấm lên là tất nhiên, nhưng chỉ là một năm sẽ không thấy rõ ràng được. Chẳng qua tôi cho rằng thị trường bất động sản cao cấp rất khả quan, cho nên ý của tôi là có thể nhận. Hơn nữa khi khai thác thì không cần số lượng mà chỉ cần chất. Tranh thủ trong một hai năm tạo được thương hiệu của Địa ốc Thiên Phu.

- Ngoài ra cũng có thể tính tới vài khu đất ở nội thành, làm ra một khu phố kinh doanh. Tôi cảm thấy khu đất ở phố Bách Hoa khá thích hợp. Nó cách khu vực tài chính không xa, vị trí rất thích hợp để phát triển tòa nhà cao tầng.

Triệu Quốc Đống nói:

- Ở phương diện này chắc anh có quan hệ?

- Đất kinh doanh không dễ vận động, có nhiều nhân tố ảnh hưởng. Phố Bách Hoa mặc dù có vị trí tốt nhưng tôi không nắm chắc có thể khai thác thành công hay không?

Kiều Huy khá thẳng thắn, trong ngành bất động sản này có nhân viên chuyên môn đến thao tác sẽ thích hợp hơn Kiều Huy.

Hai người nói chuyện một lúc thì Dương Thiên Bồi đã gọi tới, y đã vào nội thành. Nghe giọng có thể thấy tâm trạng Dương Thiên Bồi khá vui vẻ.

Triệu Quốc Đống ra ngoài đi dạo một chút. Quán trà bố trí theo hình cánh hoa này có phong cách thanh nhã, người đến cũng không nhiều. Triệu Quốc Đống nhìn quanh thấy nơi này bố trí ánh sáng rất được, người bên ngoài về cơ bản không thấy bên trong làm gì, hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt, ở đây có thể hưởng thụ biểu diễn ca nhạc cũng không làm phiền người khác.

- Trường Xuyên, ở đâu vậy?

- Anh, em ở An Đô.

- Anh biết chú ở An Đô, anh đang hỏi chú ở đâu, đang làm gì?

- Anh cũng ở Hương Tạ Lệ sao?

Trường Xuyên vui vẻ nói:

- Em ở D2, Đức Sơn ra ngoài tiếp Bí thư Tôn, chỉ có em và Mễ Linh đi.

Trường Xuyên vội vàng ra ngoài, y đi qua hành lang liền thấy Triệu Quốc Đống liền vội vàng vẫy tay.

- Tôn Nghĩa Phu?

Mễ Linh cũng đến, Triệu Quốc Đống đoán chắc là chuyện Nhà máy dược Tân Châu. Nhà máy dược Tân Châu là công ty nòng cốt của Tân Châu, chẳng qua hiệu quả kinh doanh mấy năm nay rất kém. Mặc dù còn không đến mức thế chấp nhưng cũng rất nguy hiểm. Vì thế Tân Châu quyết tâm chuyển nhượng nhưng không tìm được người thích hợp để mua. Đến khi Tập đoàn Thương Lãng có ý muốn tiến vào ngành sản xuất dược thì bọn họ mới chú ý tới Nhà máy dược.

- Vâng, em đã tiếp xúc với Tân Châu vài lần, Thị trưởng Hoàng Lăng nghe nói có lai lịch, vốn là Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh, tuổi trẻ, tới chưa bao lâu đã xung đột với Tôn Nghĩa Phu. Chẳng qua Tân Châu bây giờ vẫn do Tôn Nghĩa Phu quyết định cho nên chúng ta phải làm thật nhanh, có thể đàm phán xong là được, không được thì lập tức bỏ qua. Bên Miên Châu cũng có một Nhà máy dược tương đương bên Tân Châu, chẳng qua là nó nằm ở huyện.

Triệu Quốc Đống cũng biết Tập đoàn Thương Lãng muốn đa nguyên hóa, ngoài phát triển trong kinh doanh nước suối ra thì cũng đặt mục tiêu vào ngành sản xuất dược. Nhất là Tập đoàn Thương Lãng đã tài trợ 20 triệu cho trung tâm nghiên cứu tân dược chữa bệnh tim của Học viện Y học Trung Nam tại tỉnh An Nguyên, điều này coi như bước đầu tiên để Tập đoàn Thương Lãng tiến vào ngành sản xuất này.

Tập đoàn Thương Lãng cũng không dự định tự thành lập một công ty mà hy vọng mua một công ty có sẵn, thông qua việc đầu tư mà cải tạo, mở rộng quy mô sản xuất, thay đổi dây chuyền sản xuất.

Trên thực tế việc Tập đoàn Thương Lãng đến xây dựng Cao ốc Thương Lãng ở đường Lục Gia – Thượng Hải cũng là do đề nghị của Triệu Quốc Đống. Về sau Lục Gia sẽ là một trung tâm tài chính lớn, có thể xây dựng một cao ốc 38 tầng ở đây là rất bắt mắt.

- Nhà máy dược Tân Châu cũng có chút danh tiếng trong tỉnh, sao lại suy sụp như vậy?

- Chủ yếu là vấn đề thể chế, tài chính lưu động thiếu thốn, hai vị lãnh đạo trước đó đều bị Viện kiểm sát mang đi, lãnh đạo hai khóa sau lại không biết nghiệp vụ, hơn nữa lãnh đạo thường xuyên thay đổi, công việc chưa đi vào ổn định đã bị điều chỉnh, công nhân không còn tận tâm trong công việc.

Trường Xuyên cười nói:

- Bây giờ Tôn Nghĩa Phu và Hoàng Lăng đang cãi nhau vì nhà máy này nên cứ kéo, em dự định nếu tiếp tục như vậy thì đổi nơi khác. Nếu Tân Châu muốn giữ Nhà máy dược thì cứ để bọn họ giữ.