Sau một phen điều tra làm Triệu Quốc Đống đổ mồ hôi. Đoạn đường 1km này được giải tỏa coi như xong, công trình cầu Quế Khê đang tiến vào giai đoạn làm nhịp dẫn.
Đường dẫn lên cầu phải làm xong trong vòng hai tháng, sau đó sẽ đến mùa đông nước cạn, lúc ấy sẽ xây dựng cầu chính. Sau bốn tháng cầu chính sẽ xong, phải cố gắng xong trước tháng 7 năm sau.
Triệu Quốc Đống trước đó đã tìm hiểu Công ty Hoành Lâm. Hắn cũng từng nghĩ nếu Công ty Hoành Lâm chỉ là công ty nhận thầu rồi bán lại thì hắn quyết định dù mất lòng Mạch Gia Huy cũng phải bỏ. Cải tạo thành cũ và xây dựng cầu không thể dùng làm giao dịch. Đương nhiên nếu Công ty Hoành Lâm thật sự có thực lực, Triệu Quốc Đống không ngại hợp tác với Công ty Hoành Lâm.
Làm Triệu Quốc Đống vui mừng đấy là Công ty Hoành Lâm mặc dù có chỗ dựa nhưng trên thực tế sau khi được Mạch Gia Huy giới thiệu một chút, Công ty Hoành Lâm đã phát triển mạnh, trở thành công ty xây dựng lớn nhất Thị xã Ninh Lăng. Làm cho Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên chính là em trai Mạch Gia Huy không phải là người chỉ dựa vào anh trai mà kiếm tiền. Y vốn là một Kiến trúc sư chính của công ty nổi tiếng An Đô, sau đó đến làm một nhân vật quan trọng trong Công ty Hoành Lâm, nhưng không có chức vụ cụ thể gì.
Biết được tình hình, Triệu Quốc Đống cuối cùng đã đồng ý hợp tác với Công ty Hoành Lâm cải tạo thành cũ. Mà biểu hiện của Công ty Hoành Lâm cũng làm Triệu Quốc Đống hài lòng.
Điện thoại di động vang lên, Triệu Quốc Đống cầm nghe thì thấy bên kia trầm giọng nói:
- Chủ tịch Triệu, nghe nói anh vừa đi khảo sát công trình? Có hài lòng với tiến độ không?
- Ha ha, cũng được, sao, có thể hoàn thành theo tiến độ không?
Triệu Quốc Đống gác chân lên bàn.
- Yên tâm, Công ty Hoành Lâm chúng tôi luôn là công ty giữ uy tín. Đừng nói là công trình này ở Hoa Lâm, dù công trình lớn hơn nữa cũng chưa bao giờ sai hẹn.
- Vậy là tốt rồi. Tôi hy vọng lần hợp tác đầu tiên của chúng ta sẽ thành công mỹ mãn.
Triệu Quốc Đống đang nghĩ xem đối phương có ý gì.
- Chủ tịch Triệu, quảng trường đầu cầu và đường Tân Hà ở cạnh sông, nghe nói huyện muốn chuyển nhượng?
Đối phương hỏi thẳng.
- Ừ, đất ở đâu cũng có thể chuyển nhượng mà, gồm cả trụ sở Huyện ủy, Ủy ban huyện cũng có thể chuyển nhượng. Vấn đề là ai có thể trả giá vừa phải.
Triệu Quốc Đống cười nói. Xem ra Công ty Hoành Lâm này cũng quan tâm đến khu vực xung quanh quảng trường đầu cầu và đường Tân Hà.
- Ha ha, Chủ tịch Triệu nói đùa rồi, ai dám mua Huyện ủy, Ủy ban huyện?
- Huyện ủy, Ủy ban huyện đương nhiên không ai có thể mua, nhưng khu đất lại có thể bán mà.
Triệu Quốc Đống nói:
- Tôi không nói đùa mà, Huyện ủy, Ủy ban huyện đã sớm xác định chuyển sang Hà Đông, nếu có người chú ý khu đất chỉ cần trả giá đúng là được mà.
- Ồ, không biết Huyện ủy, Ủy ban huyện chuyển đến chỗ nào Hà Đông?
- Cái này thì chưa xác định, chẳng qua có thể khẳng định vị trí này là kém nhất. Huyện ủy, Ủy ban huyện nghèo, khu vực tốt thì hy vọng có thể cho mấy công ty có thực lực kinh tế mua.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Đầu bên kia cũng biết qua điện thoại không hỏi được gì nhiều. Triệu Quốc Đống nói thì y có thể tin, chẳng qua khu vực hẻo lánh thì cũng khó xác định ở đâu, hơn nữa dù mơ hồ biết cũng không dám mạo hiểm thêm. Ngã một lần, khôn một lần. Loại chuyện này chưa xác định rõ ràng thì ai dám mạo hiểm. Huống chi nếu mua ở nơi xa xôi và tiến vào đó thì đây chính là một động không đáy.
- Chủ tịch Triệu, tôi nói thẳng. Công ty Hoành Lâm muốn được khai thác khu vực cạnh bờ sông, hy vọng Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm ủng hộ.
- Không vấn đề gì, nhất định ủng hộ, hơn nữa chúng tôi chào mừng công ty có quy mô lớn vào Hoa Lâm phát triển.
Triệu Quốc Đống lập tức đáp ứng.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm đối phương có chút ngạc nhiên:
- Chủ tịch Triệu, tôi nói thật đó. Tình hình Hoa Lâm bây giờ không tốt nhưng chúng tôi coi trọng tương lai của huyện. Cho nên Công ty Hoành Lâm hy vọng nhanh chóng tiến vào Hoa Lâm, coi như đi trước một bước hoặc là cống hiến một chút cho việc xây dựng huyện thành Hoa Lâm.
- Tôi cũng nói thật. Chẳng qua có thể hai bên đã hiểu sai ý nhau một chút. Chúng tôi chào mừng công ty từ ngoài đều Hoa Lâm đầu tư, khai thác xây dựng thành thị là điều Hoa Lâm hy vọng. Nhưng chuyển nhượng đất thì huyện tôi hy vọng dùng biện pháp công khai mà xử lý, như vậy sẽ giúp đỡ giảm bớt khó khăn cho tài chính của Hoa Lâm.
Đối phương liền hiểu ý của Triệu Quốc Đống:
- Chủ tịch Triệu, anh nói biện pháp công khai là có ý gì?
- Ừ, cụ thể chắc là dùng cách công khai đấu thầu.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Bên kia im lặng không nói gì.
- Chủ tịch Triệu, đây là quyết định của Ủy ban huyện?
- Anh có thể hiểu như vậy.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Trên thực tế khả năng này không lớn. Bây giờ mặc dù có quy định công khai đấu thầu quyền sử dụng đất, nhưng do đủ điều kiện hạn chế nên không thể thực hiện.
Đối phương có lẽ đang suy nghĩ ý của Triệu Quốc Đống, chỉ là nghĩ chưa ra nên đành dập máy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu bất đắc dĩ.
Hắn biết Công ty Hoành Lâm không thể cứ thế mà dừng tay. Nếu không bọn họ cũng không nhường nhiều như vậy trong phương án cải tạo thành cũ. Hắn cũng không hy vọng dùng lực lượng của hắn mà thay đổi thể chế. Có thể nhắc đối phương trước một chút là được rồi.
Triệu Quốc Đống mở cửa sổ cảm nhận màu xanh mướt bên ngoài đập vào mắt. Triệu Quốc Đống nhìn ra xa xa, quan trường chính là đi về phía trước, cho đến bây giờ không có chuyện gì luôn thắng lợi hoàn toàn, tiến một bước thường sẽ lui về sau nửa bước, nhưng chỉ cần tiến được về trước là đáng giá.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ, hôm nay Phòng Tử Toàn tới đây.
Đã lâu Triệu Quốc Đống không gặp Phòng Tử Toàn. Sau tết Phòng Tử Toàn vùi đầu vào kinh doanh mỏ than, hơn nữa kinh doanh khá tốt. Mặc dù hai người nói chuyện điện thoại vài lần nhưng không rõ. Triệu Quốc Đống có thể khẳng định tham vọng tên này càng lúc càng lớn.
Lần này Phòng Tử Toàn đến chắc là có suy nghĩ mở rộng. Điều này làm Triệu Quốc Đống vừa vui vừa lo lắng. Vui vì Phòng Tử Toàn đã tránh được con đường tù tội, lo là tên này bắt đầu lộ vẻ điên cuồng, hơn nữa có dấu hiệu chạy sang bên bờ pháp luật. Phải biết muốn mở rộng nhanh nhất thì tài chính tư nhân là dễ huy động hơn cả, nhưng nó là cách hỗn loạn.
Nói thật, Triệu Quốc Đống đã quên đi thỏa thuận của hắn với Phòng Tử Toàn. Nước suối Thương Lãng và Tập đoàn Thiên Phu phát triển mạnh khiến hắn không còn chú ý chút tiền hợp tác với Phòng Tử Toàn nữa. Nhưng Phòng Tử Toàn lại coi trọng, thường nói qua tình hình kinh doanh với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống ngoài nhắc y đề phòng An toàn lao động ra thì cũng không quá để ý.
Nước suối Thương Lãng năm nay tiêu thụ quá tốt. Trụ sở Đông bắc và Hoa đông cùng đi vào hoạt động khiến Nước suối Thương Lãng chiếm cả thị trường đông bắc, hoa bắc và hoa đông. Nhất là ở Đông bắc, hoa bắc, Nước suối Thương Lãng với nước lấy từ Trường Bạch Sơn khiến nó quét ngang thị trường, cũng lấy ưu thế thành công cướp vị trí dẫn đầu của công ty kinh doanh nước suối Bắc Kinh.
Đồng thời Nước suối Thương Lãng kết hợp quảng cáo và chiến lược kinh doanh hợp lý khiến cho nó cũng đã nắm giữ vị trí thứ nhất trong tốc độ tăng trưởng của các công ty trong ngành ở khu vực này.
Công ty của Nước Pháp đã đến tỉnh An Nguyên tiếp xúc với Nước suối Thương Lãng, hy vọng có thể góp cổ phần với hình thức liên doanh. Nhưng Trường Xuyên trước khi trao đổi với Triệu Quốc Đống đã lập tức từ chối khả năng này. Nước suối Thương Lãng khác mấy công ty khác nên không lo lắng vấn đề sở hữu. Hơn nữa có Triệu Quốc Đống đứng sau chỉ điểm, Trường Xuyên rất tin vào tương lai của công ty, sớm có tư tưởng chống sự xâm chiếm của nước ngoài nên sao có thể chấp nhận mình bị khống chế.
Ngành mật ong của Lưu Thành cũng làm ăn khá tốt. Y dựa vào tài nguyên mật ong phong phú của khu rừng phòng hộ Trường Bạch Sơn, hơn nữa có tài chính mạnh mẽ ủng hộ khiến Công ty sản phẩm mật ong Thương Lãng nhanh chóng thành công ty lớn nhất trong làm việc này ở Trường Bạch Sơn, hơn nữa còn được chính quyền địa phương toàn lực ủng hộ.
Tập đoàn xuất hiện trên Cctv đến đầu tư đối với chính quyền địa phương mà nói là tìm không thấy. Vì thế khi Tập đoàn Thương Lãng cảm thấy có hứng thú với ngành mật ong, bọn họ lập tức chào đón. Nhất là Lưu Thành lấy thân phận phó Tổng giám đốc Nước suối Thương Lãng thành lập Công ty sản phẩm mật ong Thương Lãng càng khiến chính quyền địa phương tin tưởng.
Đương nhiên so sánh với ngành chính là Nước suối Thương Lãng, Công ty sản phẩm mật ong Thương Lãng đúng là không thể sánh bằng nhưng Lưu Thành lại rất vui. Lưu Thành cũng gọi điện trao đổi với Triệu Quốc Đống nhiều lần. Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm thấy Lưu Thành có chút tự hào và đắc ý. Dù sao có thể một mình tạo dựng thương hiệu sản phẩm, mặc dù mượn danh nghĩa Thương Lãng nhưng ngành sản xuất mật ong khác nước suối nên cũng làm Lưu Thành có chút đắc ý.
Có người trời sinh phù hợp làm người giúp kẻ khác, có người trời sinh đã lựa chọn làm đầu gà, không làm đuôi phượng. Triệu Quốc Đống không biết Lưu Thành chọn đúng hay sai nữa.
Lựa chọn của Phòng Tử Toàn có lẽ cũng như vậy.
Đi cùng Phòng Tử Toàn còn có Ngô Trường Khánh và Hứa Vĩ, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Phòng của hắn đón ba người kia làm hơi chật.
- Quốc Đống, tôi quyết định rồi. Đúng như ông nói, đời người có mấy lần thử chứ. Nếu không thử thì có lẽ sẽ hối hận cả đời, dù là thất bại thì cùng lắm trở lại từ đầu. Ba năm trước tôi không phải vẫn trắng tay sao?
Phòng Tử Toàn uống ngụm rượu rồi nói:
- Cơ hội khó được, đã đi không trở lại, tôi không thể bỏ qua.
- Tôi không phải ngăn ông mà hy vọng ông làm việc gì cũng phải tính toán kỹ càng. Đương nhiên ông đã quyết định thì tôi không nói nhiều.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Bên Nội Mông không ai quen, ông và Hứa Vĩ đi làm tôi có chút lo lắng.
- Không phải tôi không có chuẩn bị, tôi vì thế đã chuẩn bị gần nửa năm ở bên đó, chuyện trong nhà tôi đã giao cho Trường Khánh. Hứa Vĩ cũng sang đó với tôi vài lần. Bên đó rất hào sảng, nói nghĩa khí, nói thật còn cương trực hơn người tỉnh ta, cũng không gian xảo. Chẳng qua tính cách nóng nảy nhưng tôi thích quan hệ với loại người như vậy.
Phòng Tử Toàn rất tự tin nói.
- Mỏ đó cũng không may, hai năm xảy ra ba vụ việc. Lần đầu chết hai ba tên, lần cuối cùng còn thảm hơn, hở Gas làm năm người chết. Huyện cố giấu và báo lên hai người, ba người kia thì trả nhiều tiền cho đỡ bị nói. Nhưng chủ mỏ cũng sợ, bán không ai mua. Ai cũng nói mỏ này có phong thủy không tốt, tôi đã sang xem vài lần. Nếu không như vậy sao chuyện tốt đến lượt chúng ta. Tôi không tin ma quỷ, cũng muốn xem mình có thể thua ở bên đó không.
Triệu Quốc Đống không nói mấy làm ba người kia có chút áp lực. Nhất là Hứa Vĩ càng lo hơn. Có thể nói cuộc đời y do Triệu Quốc Đống thay đổi. Mà bây giờ Phòng Tử Toàn lại muốn y ra ngoài, y cũng bắt đầu chán cuộc sống ở bãi cát, muốn ra ngoài. Nhưng y lo mình làm trái ý Triệu Quốc Đống.
- Được rồi, tôi hiểu ý ông, cứ làm theo ý ông đi. Chẳng qua Đại Vĩ, chú có phải muốn ra thử một lần không?
Triệu Quốc Đống nói.
- Quốc Đống ca, em không phải …
- Đại Vĩ, anh chỉ hỏi chú có muốn ra ngoài thử hay không?
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Hứa Vĩ này sao bây giờ lại rụt rè như vậy?
Có vẻ cảm nhận Triệu Quốc Đống hơi bực, Hứa Vĩ vội vàng ưỡn ngực nói:
- đúng thế Quốc Đống ca, em cảm thấy đi theo Tử Toàn ca ra ngoài một phen, gặp nhiều mới có lợi. Em không muốn làm chủ thầu bãi cát cả đời, hơn nữa Hứa Cường đã sang giúp em khá lâu, em muốn để nó làm bãi cát thay em.
- Hứa Cường không đi học sao?
Triệu Quốc Đống nhíu mày những nghĩ đã vài năm trôi qua, Hứa Cường cũng đã tốt nghiệp cấp ba.
- Bãi cát dù đóng cửa cũng không sao, anh chỉ muốn hỏi chú định làm gì sau này? Tử Toàn muốn đến Nội Mông làm mỏ than, vừa đi có thể nửa năm không về. Chú phải nghĩ kỹ, đi xa như vậy thì rất mệt, có những lúc muốn về cũng không được đâu.
Câu cuối Triệu Quốc Đống nhấn mạnh một chút, giọng rất rõ ràng. Bây giờ Hứa Vĩ có thể chọn đi hay không, nhưng một khi đã chọn thì phải kiên trì tới cùng.
- Quốc Đống ca, em nghĩ kỹ rồi, Tử Toàn ca sang đó sẽ mệt, nhưng em cảm thấy có thể học được nhiều thứ. Em còn trẻ, không lẽ cả đời ở nhà sao?
Hứa Vĩ rất kiên quyết nói.
- Vậy còn bạn gái của chú, chú cũng nói với cậu chưa?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Có gì đâu, bây giờ giao thông thuận tiện, cô ấy đi thăm em cũng tiện. Ừ, em định nếu sang Nội Mông ở lâu thì bảo cô ấy theo em. Bố em thì không sao, bây giờ ông đã quen mà.
Hứa Vĩ nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy thì yên tâm hơn.
- Ồ, nếu chú đã chọn thì anh không phản đối.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng.
- Quốc Đống, ông nói như tôi dụ dỗ Hứa Vĩ không bằng?
Phòng Tử Toàn rú lên nói:
- Hứa Vĩ đã 21, không phải thằng thanh niên mới ra khỏi nhà không biết gì. Con trai lớn như vậy mà ông coi như trẻ con là sao?
- Cút, cậu tôi giao nó cho tôi, tôi phải phụ trách. Ở Giang Khẩu dù sao cũng là trong tỉnh, không thể có vấn đề gì lớn. Nhưng sang Nội Mông lại khác nên tôi phải tìm hiểu rõ ràng.
Triệu Quốc Đống tức giận nói:
- Được rồi, đừng nhiều lời, tôi lần trước nhắc ông rồi đó, ông tự suy nghĩ đi. Tử Toàn, người là quan trọng nhất. Đúng như ông nói, không tiền chúng ta có thể làm lại từ đầu. Người không còn thì chẳng có gì để nói cả.
Triệu Quốc Đống nói làm Phòng Tử Toàn có chút cảm động. Y đã thế chấp mỏ than bên Bình Xuyên vay ba triệu để sang Nội Mông làm ăn. Mỏ than này của hai người nhưng Triệu Quốc Đống không bao giờ hỏi, đây là tin y. Y cũng biết Trường Xuyên và Đức Sơn nhất định làm gì đó bên ngoài, nhưng dù làm lớn thì cũng không tới mức chẳng coi vài triệu vào đâu chứ?
- Quốc Đống, tôi biết suy xét.
Bữa ăn kéo dài tới 12h mới kết thúc. Hôm sau trước khi đi, Triệu Quốc Đống còn hỏi Phòng Tử Toàn có khó khăn về tài chính không? Phòng Tử Toàn cũng nói thật. Có ba triệu thì 2,5 triệu trả tiền mua mỏ than, 500 ngàn còn lại làm tài chính khởi động. Còn 6,5 triệu tiền mua mỏ than phải trả trong vòng sáu tháng còn lại. Chẳng qua mỏ than này có giá trị, mặc dù trên danh nghĩa một năm khai thác 80 ngàn tấn nhưng căn cứ tính toán của Triệu Quốc Đống thì nếu kinh doanh bình thường thì sản lượng ít nhất cũng là trên 200 ngàn tấn.
Triệu Quốc Đống cũng nói với Phòng Tử Toàn nếu thiếu tiền thì gọi cho hắn. Vài triệu thì hắn hoàn toàn có thể giải quyết được. Triệu Quốc Đống chỉ dặn Phòng Tử Toàn chú ý an toàn mỏ than và bản thân. Triệu Quốc Đống hiểu làm ngành này kiểu gì cũng mâu thuẫn với vài thế lực, nhất là người từ ngoài đến. Quan hệ tốt với chính quyền địa phương là đúng, nhưng cũng cần đối phó được người bên xã hội.