Triệu Quốc Đống rõ ràng đã cấp cho đám người ý tưởng để ổn định quân tâm, từ lúc mình bị "sung quân" tới trường đảng thì Tào Uyên trở nên có phần cao ngạo hẳn, hơn nữa còn tích cực công tác, liên tục đến các phòng ban điều tra nghiên cứu công tác, xuống cơ sở khảo sát thị sát, trong huyện cũng mơ hồ bắt đầu có tiếng gió.
Chủ tịch Triệu đi học cũng đã trở thành tiêu điểm tranh luận của rất nhiều người, cũng có một số lời đồn rằng Triệu Quốc Đống có khả năng bị điều đi, chẳng qua từ việc Uông Minh Hi bị bắt thì loại luận điệu này hình như ảm đảm không ít, điều này cũng làm cho đám người Vương Nhị Khải an tâm hẳn.
Bữa tiệc ngày hôm nay thực tế ở một mức độ nào đó cũng coi như là động tác nhằm ổn định quân tâm của Triệu Quốc Đống, cũng hòng tuyên bố với những người liên quan rằng mình không có bị ngã xuống, một khi lớp học trường Đảng kết thúc thì sẽ trở lại cương vị công tác.
Tổ điều tra liên hợp của Ban Thanh tra Kỷ luật tỉnh và thành phố trở về có phần vội vàng, sau khi đám người Uông Minh Hi ngã ngựa thì tổ điều tra liên hợp nhanh chóng đưa ra kết luận, chỉ có điều lại chưa tuyên bố ra bên ngoài. Ngoài một phần được đưa tới thị ủy thì hai người bên Ban Thanh tra Kỷ luật tỉnh liền mang báo cáo điều tra trở về An Đô ngay lập tức, gần một tháng điều tra cũng làm cho bọn họ mỏi mệt không chịu nổi nên đã sớm mong kết thúc cái vụ án nhạt nhẽo vô vị này.
- Tiểu tử này phải biết học hỏi kinh nghiệm từ mỗi lần vấp ngã, đừng cho rằng mình chỉ cần hết lòng vì công việc là có thể không thẹn với lương tâm, không ai làm gì được mình, đã biết lợi hại chưa? Lãnh đạo chịu trách nhiệm chỉ có một nhưng ở bên dưới thì có thể lớn có thể nhỏ, có thể như lôi đình vạn quân mà cũng có thể mưa phùn gió mát. Cái này còn phải xem nhìn từ góc độ nào.
Hùng Chính Lâm liếc nhìn Triệu Quốc Đống hừ hừ nói.
- Thời nay làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, chớ có không kiêng nể gì, quan hệ lợi ích các loại ở bên dưới cơ sở cũng rất phức tạp và khó gỡ. Ở trong mắt cậu có lẽ chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng nhưng đối với người khác thì lại liên quan đến tính mạng người ta, tựa như chuyện cây cầu Quế Khê này, cậu cũng biết rõ dính dáng đến nhiều lợi ích, gút mắt vậy vì sao còn làm việc không thận trọng? Loại chuyện này nếu không làm thì thôi, còn khi đã làm thì phải dùng dao sắc giải quyết dứt khoát để có quyết định cuối cùng, còn nếu cứ để kéo dài dây dưa thì sẽ chỉ làm chuyện biến xấu đi.
- Lão Hùng nói đúng, chẳng qua làm việc thì cũng không tránh khỏi sẽ đắc tội với người khác, nếu anh muốn không ai mắng, không ai kiện thì đừng làm. Chủ tịch Ninh cũng không phải là người không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, hiện trạng An Nguyên nếu không muốn phát triển trong tay hắn thì cũng khó.
Lưu Triệu Quốc nhấp một ngụm, mặt càng đỏ hơn.
- Quốc Đống, tôi xem như đã minh bạch rồi, Ninh Pháp thực sự là loại người muốn làm lên sự nghiệp, có một lần sau khi ăn cơm xong hắn vô tình nói rằng không quen nhìn cái loại người chiếm vị trí mà không biết dọn ***, anh không thể làm việc được thì phải dọn vị trí để cho người khác làm! Thủ hạ dưới tay hắn không thể làm kiểu qua loa cho xong chuyện được! Cậu hãy xem đi, khi hắn trở thành chủ tịch tỉnh thì tiết tấu các địa phương trong tỉnh cũng nhanh hẳn lên.
- Hắn mới nhậm chức được bao lâu, mới hơn một tháng mà đã chạy tới bao nhiêu nơi? Ngoại trừ bốn thành phố An Đô, Miên Châu, Kiến Dương cùng với Lam Sơn thì mười huyện thị khác gần như đều chạy đến. Tôi có xem báo chí thì thấy ngay cả thứ bảy, chủ nhật mà hắn cũng đều ở phía dưới, một điều chú ý nhất đó là trong vòng hơn một tháng mà hắn gần như không hề đến các cơ quan tỉnh ủy điều tra nghiên cứu, toàn bộ đều xuống bên dưới! Xuống dưới thì xem cái gì, ngoài các xí nghiệp công nghiệp và khai thác mỏ thì chính là công trình cơ sở nếu không thì cũng là phát triển nông nghiệp, ha ha, đây mới chính là loại người muốn làm việc.
- Quốc Đống, trông cậu hình như rất có cảm xúc.
Hùng Chính Lâm liếc mắt nhìn Triệu Quốc Đống một cái cười như không:
- Sao thế, Ninh Pháp rời đi khiến cho cậu cảm thấy rất mất mát à?
- Lão biến đi! Bây giờ tôi đi đến bước này là đã thấy rất thỏa mãn rồi. Tôi chỉ cảm thấy nếu làm thuộc hạ cho Ninh Pháp thì sẽ sung mãn như được lên dây cót, bận rộn, khẩn trương nhưng dạt dào. Chẳng qua mục đích chuyến đi này chúng ta không phải làm kinh doanh, Ninh Pháp muốn làm kinh tế, ở vùng duyên hải lấy tư tưởng cởi mở làm thương hiệu, còn ở đây thì cũng không thay đổi dự tính ban đầu. Tốc độ phát triển của An Đô chúng ta hai năm nay đứng thứ ba trong số 15 thành thị cấp phó tỉnh nên công lao của hắn không thể bỏ được.
Hôm nay Lưu Triệu Quốc uống rượu có vẻ rất thoải mái, cứ ly này đến ly khác, tâm tình rất tốt.
- Quốc Đống, cơ hội hiện nay của cậu rất tốt. Ninh Pháp muốn tạo một thế giới mới ở An Nguyên nên rất coi trọng phát triển kinh tế địa phương, nghe nói lớp học bồi dưỡng chuyên đề phát triển nhanh lần này khác rất nhiều so với trước kia, ngay cả chương trình học cũng đều do hai người Ninh Lăng và Dương Thiên Minh thỏa thuận. Ha ha, bởi vậy có thể thấy hắn rất coi trọng những lãnh đạo địa phương như các cậu, nếu cậu muốn bước lên thêm một bước thì phải học được đoán ý thượng cấp. Ninh Pháp coi trọng phát triển kinh tế địa phương, cậu càng phải chú trọng dồn tinh lực để kéo kinh tế địa phương lên, chỉ có hợp ý thì cậu mới có thể có cơ hội.
- Chỉ toàn nói miệng thôi, lão để bí thư Quý ở chỗ nào hả? Chỉ một mực phát triển kinh tế thì có còn lộ tuyến chính trị hay không, có muốn giảng lại vấn đề nguyên tắc trái phải trong chính trị hay không?
Hùng Chính Lâm giả bộ nghiêm trang nhưng khóe miệng lại mỉm cười lại bại lộ ý nghĩ chân thật của hắn.
- Lão Hùng, lão tạm thời ít mồm cho tôi nhờ!
Lưu Triệu Quốc tức giận nói:
- Tôi đang nói chuyện đứng đắn với Quốc Đống.
- Không phải tôi cũng nói chuyện đứng đắn sao? Bây giờ Quý Thành Công là chủ chính, mặc dù Ninh Pháp đang ở trung tâm quyền lực nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là chủ tịch tỉnh, căn cơ trong tỉnh cũng không hoàn toàn vững chắc, quan điểm giữa hai người còn chưa nhất trí. Lão có chú ý lời nói của Ninh Pháp trong hội nghị công tác tài chính không, trên tỉnh cũng đã có tiếng nói bất đồng, Quý Thành Công vốn không hề tỏ thái độ rõ ràng mà điều này thực chất là một loại thái độ.
Hùng Chính Lâm cười lạnh lùng:
- Hãy chờ xem, trong vòng một hai năm này tỉnh ta chắc không ít náo nhiệt đâu.
- Những phong ba tầm cao ở trên tỉnh thì chúng ta không quản được, nhưng mà Quốc Đống à, cậu đang rèn luyện ở huyện cấp 1 nên phải nhìn thẳng vào trung tâm. Đó là muốn phát triển kinh tế thì những cái khác phải đặt sang một bên, Ninh Pháp là như vậy, ngay cả bí thư Quảng Lan mới tới An Đô cũng thế. Thời nay ánh mắt của lãnh đạo đều chỉ chú ý tới phát triển kinh tế, tin chắc rằng bên Ninh Lăng các cậu cũng không khác mấy, nếu muốn tiến tới thì không thể không có thành tích về kinh tế được!
Lưu Triệu Quốc đề cao giọng nói.
- Quốc Đống, lời của Triệu Quốc cũng không sai, dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, chỉ cần cậu có thể nắm chắc phát triển kinh tế làm trọng điểm miễn là những cái khác không vượt quá giới tuyến thì không có vấn đề gì cả.
Hùng Chính Lâm lấy hơi rồi trầm ngâm nói:
- Có điều nếu cậu muốn tập trung tinh thần phát triển kinh tế thì phải học cách xử lý tốt quan hệ mọi mặt trong huyện, đừng có để một số chuyện không quan trọng liên lụy đến tinh lực của cậu. Ờ, nếu có một ít chuyện không dính dáng tới nguyên tắc thì có đôi khi phải học cách thỏa hiệp thậm chí là lùi bước, nhớ kỹ, nắm tay thu lại là vì xuất kích tốt hơn, lui về sau thường thường là để tiến lên tốt hơn.
Lưu Triệu Quốc cũng gật đầu không nói gì.
Triệu Quốc Đống cũng đang suy ngẫm hàm ý trong lời nói của Hùng Chính Lâm, không thể nghi ngờ Hùng Chính Lâm hết sức hiểu rõ nội tình của Hoa Lâm, thỏa hiệp và lùi bước, chẳng lẽ đây là đang chỉ bảo mình sao?
Triệu Quốc Đống ngước lên nhìn với ánh mắt không cam lòng, nhìn lại Hùng Chính Lâm như muốn tìm được điều gì đó từ đôi mắt của hắn, Hùng Chính Lâm lắc đầu:
- Quốc Đống, nhớ kỹ, trong mọi khía cạnh trước khi chưa nắm giữ được lực lượng tuyệt đối thì cố gắng đừng làm chuyện vượt qua giới hạn lực lượng của mình, muốn mượn ngoại lực thì trước tiên phải có đủ lực lượng của mình, nếu không thì lực lượng mượn tới cuối cùng sẽ làm suy giảm chính mình.
Triệu Quốc Đống chợt rùng mình, lời của Hùng Chính Lâm chắc chắn là ám chỉ mình điều gì đó, là Kỳ Dư Hồng hay là Mạch Gia Huy?
- Bí thư Kỳ rất quan tâm tới sự trưởng thành của cậu, hắn hi vọng cậu ngoài việc phát triển kinh tế lên một tầng cao thì cũng hi vọng năng lực của cậu có thể phát triển cân đối toàn diện, đừng vì được mất nhất thời.
Hùng Chính Lâm thấy bộ dạng Triệu Quốc Đống vẫn cương quyết nên không nhịn được cười mắng:
- Đừng vô ơn như kiểu chó ngồi trên kiệu đó, người khác có thể được bí thư thị ủy nhắc nhở như vậy cũng rất hiếm đó.
- Hùng ca, tôi không cam lòng, bị người như vậy xếp đặt mà lại còn phải nén giận mỉm cười đáp lại, anh nói có bực hay không?
Triệu Quốc Đống hầm hừ:
- Muốn tôi khuất phục thì anh phải đưa ra được cái gì đó, cứ tưởng rằng dùng hai ám chiêu là có thể đánh ngã được tôi sao? Thực sự nghĩ tôi là quả hồng mềm dễ nắn bóp phải không?
- Quốc Đống, chuyện của cậu một lời khó nói hết, đều không phải đơn giản như cậu tưởng tượng đâu, liên quan đến rất nhiều người, cho dù là ai thì hiện tại cũng khó có kết luận, Uông Minh Hi đã gặp hạn rồi, sự tình có kết quả như này cũng đủ rồi.
Hùng Chính Lâm u sầu nói:
- Bên xã Vưu Liên cậu hãy đi liên hệ nhiều vào, dù sao cũng có thể thu hoạch được không ít, tôi vẫn nói câu đó, hãy học kỹ năng nhẫn nại và biến bão, cho dù là thỏa hiệp thì cũng có rất nhiều phương pháp, lùi về phía sau cũng có đủ loại đường đi, hiểu chưa?
Triệu Quốc Đống nghiền ngẫm hàm nghĩa trong đó, xem ra Kỳ Dư Hồng hi vọng bên Ninh Lăng mình có thể giữ nguyên hoàn cảnh phát triển tương đối vững vàng, không hi vọng bên Hoa Lâm này lại gây lên sóng to gió lớn. Ý tưởng thì rất hay nhưng có thể như hắn mong muốn sao?
Mặc kệ có như hắn mong muốn hay không nhưng ít nhất trước mắt mình cần phải phục tùng ý nghĩ và ý chí của hắn. Phát triển mới là đạo lý vững chắc, ai cũng hiểu được điều này nhưng làm như nào mới có thể làm được chứ?
Tất cả đều trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì phát sinh, chủ tịch tỉnh Ninh Pháp dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện hắn bàn giao cho Ninh Lăng, nhưng Kỳ Dư Hồng thì lại không dám quên, hắn cùng Mạch Gia Huy còn đặc biệt chạy tới An Đô một chuyến để báo cáo sự kiện chặn đường khiếu kiện. Chủ tịch Ninh Pháp sau khi chăm chú lắng nghe báo cáo không ngờ lại không có yêu cầu làm gì khác mà chỉ yêu cầu thị ủy, ủy ban nhân dân Ninh Lăng phải dồn tinh lực để phát triển kinh tế, nâng cao thu nhập nông dân lên, đồng thời cũng tỏ vẻ Ninh Lăng cần phải hành động thu hút đầu tư lớn hơn, giành được đột phá lớn hơn nữa, tranh thủ đi đầu trong toàn tỉnh. Điều này làm cho Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một sự kiện ồn ào náo động cứ như vậy kết thúc lặng lẽ không tiếng động, bất kể là Ninh Lăng hay là Hoa Lâm thì đều cảm thấy quá khó tin nhưng đôi khi sự việc lại thường xuyên kỳ diệu như thế, khi anh cảm thấy tươi sáng rực rỡ thì thường thường chính là nguy cơ đến, còn khi anh cảm thấy mây đen đè nén thì lại trời quang mây tạnh trong chớp mắt.
Tập đoàn Trần Thị Quảng Châu quả nhiên có hơi dao động, khi Triệu Quốc Đống liên hệ với đối phương thì bên họ liền tỏ vẻ còn đang tiến hành cân nhắc suy xét địa điểm làm trụ sở chính của xí nghiệp. Triệu Quốc Đống liền nhận ra ngay sự do dự trong lời nói của đối phương, hắn lập tức thông qua quan hệ của mình để thay đổi tình hình.
Trong tình cảnh được lãnh đạo thị xã Ninh Lăng ra mặt mời và khu Khai phát thị xã đưa ra điều kiện khiến người khác động lòng, tập đoàn Trần Thị cũng bắt đầu cân nhắc chuyện dừng chân ở khu Khai phát thị xã, dù sao vị trí địa lý khu Khai phát thị xã cũng ưu việt hơn một ít, hơn nữa thái độ biểu hiện cũng nhiệt tình hơn, thậm chí về mặt giá cả đất đai cũng khá "thiện ý".
Nhưng ngành sản xuất nước trái cây thì có yêu cầu tương đối cao về nguyên liệu cung ứng, Hà Khẩu huyện Hoa Lâm và mấy xã tại khu Mã Thủ thì lại có sản lượng kiwi và lê hoang dại lớn. Hà Khẩu cách khu Khai phát thị xã Ninh Lăng hơn 100km, chỉ riêng một nguyên nhân này chắc chắn cũng sẽ khiến phí vận chuyển tăng lên rất nhiều. Hơn nữa phiền toái nhất chính là giống quả kiwi này lại không thể cất giữ bảo quản được, đã thế lại còn rất dễ bị hư tổn trong quá trình vận chuyển bốc vác, càng nhiều trình tự vận chuyển thì tổn hao sẽ càng tăng theo tỉ lệ thuận. Dù kiwi và lê cũng được trồng ở mấy huyện khác ở thị xã Ninh Lăng giống như bên Hoa Lâm nhưng lại phân tán linh tinh nên trong lúc nhất thời cũng khó mà hình thành quy mô hóa được, điều này cũng làm cho tập đoàn Trần Thị rất đau đầu.
Loại kiwi và lê ở huyện Hoa Lâm là loại thiên nhiên thuần chủng không bị ô nhiễm, nếu xét riêng thì bất kể là mẫu mã hay hương vị thì đều kém xa các loại kiwi mà hiện cả nước đang bắt đầu lục tục nhập giống về nhưng giàu vitamin và phẩm chất tuyệt đối không ô nhiễm thì những loại kiwi khác lại không bằng được. Đối tượng tiêu thụ chủ yếu của tập đoàn Trần Thị là Nhật Bản và Âu Mỹ cùng với các mối hàng ở Đông Nam Á, về phương diện này thì các mối hàng ở nước ngoài lại yêu cầu về không ô nhiễm hơn hẳn các mối hàng trong nước nên thị hiếu lại có đặc thù.
- Tổng giám đốc Trần, hôm nay đã quyết định xong rồi, tôi đợi ngài hạ cố tới Sheraton.
Triệu Quốc Đống cười dài rồi đặt điện thoại xuống, sắc mặt lập tức âm trầm hẳn:
- Mã Liên Bình đúng là con bê nuôi, không ngờ lại đến đào góc tường nhà chúng ta! Mai Anh Hoa là em vợ hắn không ngờ lại được trả tiền làm chủ nhiệm ủy ban kinh tế ở khu Khai phát, mẹ nó, dám bán mạng hò hét hộ khu Khai phát sao? Thị trưởng Chu không phải đã nói trước rồi sao, hạng mục này là do Hoa Lâm chúng ta kéo tới trước, hắn lại đi hò hét cổ động thay khu Khai phát, đây thật là quá không biết điều! Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, huyện Hoa Lâm chúng ta không phải đang được các ngươi nuôi dưỡng sao?
Hoàng Thiết Thần lắng nghe Triệu Quốc Đống nói ẩu nói tả mà không nói một lời nào, xem ra lần này phong ba chẳng những không thể thổi ngã hắn mà ngược lại còn khiến tác phong của hắn trở nên hung hãn tự do hơn. Hoàng Thiết Thần thậm chí còn có thể tưởng tượng được sau khi Triệu Quốc Đống kết thúc khóa học chỉ sợ sẽ có ít người sẽ khó chịu.
- Lão Hoàng, lát nữa lão tới Sheraton đặt một phòng, anh xem tiêu chuẩn rồi làm trước.
Triệu Quốc Đống tiện tay gọi điện thoại:
- Mỹ ca, đang bận à, ừ, tôi cũng bận, chủ tịch Ninh không phải muốn chúng ta nghỉ ngơi sao? Vốn có thể thoải mái một chút nhưng mà lại không được rồi, trong nhà có chuyện không bỏ được, nếu không của cải sẽ bị người khác cạy mất, ừ, có chuyện phải phiền anh một chút, tối nay phó chủ tịch Cam có bố trí gì không?
Triệu Quốc Đống ngừng lại chờ đối phương hồi âm.
Vương Phủ Mỹ vừa mới chính thức nhậm chức phó trưởng ban bí thư ủy ban nhân dân tỉnh, vừa khéo phụ trách hợp với khối công tác mà phó chủ tịch Cam được phân công quản lý.
Ý tưởng vốn định xuống bên dưới rèn luyện một phen của hắn liền rơi vào hư không, chẳng qua lấy lời của mình mà nói, đây có khả năng chỉ là một sự rèn luyện tạm thời, cùng lắm thì cuối năm sẽ đi xuống, gần đây chủ tịch Ninh yêu cầu rất nghiêm khắc các cán bộ lãnh đạo phải có kinh nghiệm công tác cơ sở nếu không thì rất khó lọt vào mắt hắn. Cho nên có không ít cán bộ vốn không muốn xuống cơ sở rèn luyện thì giờ lại đang xem xét cơ hội tìm một chỗ tốt ở bên dưới để ngồi xổm, nếu không thì sẽ không còn hi vọng để tiến lên trên.
- Không có bố trí gì à, vậy thì tốt quá, ông trời cũng giúp tôi rồi!
Triệu Quốc Đống mừng rỡ:
- Mỹ ca, anh hãy giúp đỡ một chút, tối nay tôi muốn mời sở nông nghiệp tỉnh, ủy ban khoa học kỹ thuật tỉnh và một vài lãnh đạo học viện nông nghiệp đại học An Đô. Chủ yếu là cảm tạ sự giúp đỡ bấy lâu nay và cũng muốn trao đổi tiến thêm một bước mở rộng các khu vườn thí điểm khoa học kỹ thuật nông nghiệp để hiện đại hóa ngành nông nghiệp huyện Hoa Lâm, tôi muốn mời phó chủ tịch Cam cũng đại giá quang lâm để tăng thêm vinh dự cho Hoa Lâm chúng tôi.
- Tôi có ý đồ gì à? Làm gì có ý đồ nào chứ? Ha ha, thật sự không có chuyện gì xấu cả, Mỹ ca, vẫn là anh hiểu tôi, tôi cũng không dám giấu nữa. Huyện tôi có đưa một xí nghiệp gia công trái cây từ Quảng Đông tới, chủ yếu là muốn làm nước trái cây để xuất khẩu ra bên ngoài nhưng giờ lại gặp một chút phiền toái, khu Khai phát thị xã Ninh Lăng tới đào tường khoét vách, mà lãnh đạo thị xã cũng hơi bất công, muốn để ông chủ xí nghiệp này thay đổi chủ ý dừng chân ở khu Khai phát thị xã Ninh Lăng. Anh nghĩ xem xí nghiệp mà chúng tôi vất vả mới kéo tới mà lại bị người khác tiện tay dắt đi, giống như đang chơi mạt chược vậy, tôi muốn hồ bài, đang đi được nửa đường lại bị người ta tiệt hồ, đây không phải là quất vào mặt tôi sao? Nếu trận này mà tôi thua thì còn lăn lộn ở Ninh Lăng này sao được?
- Đúng, xí nghiệp Quảng Đông này cũng có bối cảnh bên Malaysia, có thể coi như là xí nghiệp hợp doanh đi, bọn họ chuẩn bị đầu tư trong nội địa, cho nên tôi thông qua người quen giới thiệu dẫn bọn họ tới Hoa Lâm chúng tôi. Bọn họ cảm thấy tài nguyên kiwi và lê ở Hoa Lâm rất phong phú cho nên rất có hứng thú. Ài, anh cũng biết thương nhân bên Quảng Đông này đều thuộc loại tuyệt đối phục tùng cấp trên, cảm thấy có được sự ủng hộ của lãnh đạo bên trên thì việc buôn bán sẽ thuận lợi nhiều, huyện chúng tôi cấp bậc thấp hơn một chút, lãnh đạo thị xã chỉ cần mời gọi là bọn họ đã cảm thấy không nỡ, cho nên...
- Yên tâm, Mỹ ca, tôi là người như vậy sao? Phó chủ tịch Cam có đến thì chỉ cần gắp thức ăn, nói hai câu cổ vũ rồi ra về, không cần quản tới cái khác, còn đâu để tôi xử lý là được. Đám thương nhân này chỉ cần thấy được bên trên tôi có người hơn nữa còn thấy lãnh đạo tỉnh rất quan tâm tới sự phát triển của Hoa Lâm, cộng thêm điều kiện ở Hoa Lâm chúng tôi rõ ràng thích hợp xây dựng xí nghiệp hơn. Tổng hợp cả hai điều này lại thì có thể cân bằng với hứa hẹn và áp lực bên thị xã.
- Ừ, được, tôi chờ điện thoại của anh, Mỹ ca, nhất định phải giúp người anh em chuyện này, Hoa Lâm khó khăn, kéo được một xí nghiệp như vậy tới cũng không dễ dàng gì.
Triệu Quốc Đống cười cúp điện thoại.
Mấy phút đồng hồ sau, Vương Phủ Mỹ gọi điện thoại lại nói phó chủ tịch Cam đồng ý dự tiệc nhưng vì tối còn có hoạt động khác nên thời gian tham dự sẽ không lâu. Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý, có thể được lãnh đạo tỉnh ra mặt cũng quá đủ ý nghĩa rồi.
- Thiết Thần, anh đi đặt chỗ đi, bên tôi có điện thoại.
Sự thoải mái tựa nhiên của Triệu Quốc Đống khiến Hoàng Thiết Thần mở rộng tầm mắt, không nói tới việc chỉ trong vòng 10 Triệu Quốc Đống đã giải quyết xong lãnh đạo sở nông nghiệp tỉnh và ủy ban khoa học kỹ thuật tỉnh, mà hắn còn có thể mời được một vị phó chủ tịch tỉnh tới dự tiệc, bản sự này chỉ e là một phó thị trưởng cũng không dễ dàng làm được, cán bộ từ bên trên xuống dưới đích thực là có ưu thế trời sinh trong phương diện này, đây không phải là điều mà cán bộ bên dưới có thể dễ đạt được.
Khi Trần Tượng Sơn và Trần Thiện Thủy đến Sheraton thì đã là 6h chiều, mặc dù có chút áy náy đối với vị chủ tịch huyện Triệu thiết yến này nhưng Trần Tượng Sơn vẫn có khuynh hướng thiết lập nhà máy tại khu Khai phát Ninh Lăng, đứa cháu hắn thì lại một lòng một dạ muốn xây dựng nhà máy ở Hoa Lâm vì thế hai người có phần không thoải mái.
- Thiện Thủy, chuyện này nghe chú, điều kiện Hoa Lâm thì tốt nhưng Ninh Lăng là thị xã còn Hoa Lâm chỉ là một huyện, lãnh đạo thị xã lên tiếng thì huyện hắn có thể làm gì chứ? Còn không phải là phục tùng sao, nội địa Trung Quốc rất xem trọng cái nhìn, nếu không dù cháu có bản lĩnh, năng lực nhưng mà lại không phục tùng lãnh đạo thì cuối cùng chỉ có ngã xuống, minh bạch chưa?
- Chú hai, chúng ta là xây dựng nhà máy, chúng ta thu mua trái cây để ép nước để bán, nộp thuế đầy đủ, bọn họ quan lớn quan bé thì có là rắm gì?
Trần Thiện Thủy không cho là đúng:
- Chúng ta xây nhà máy ở Ninh Lăng thì phí chuyên chở và vận chuyển tổn hao rất lớn, không có lời nhiều!
- Là như thế này, nếu cháu không nể mặt thị xã thì kiểm dịch, công thương, thuế vụ, bảo vệ môi trường đều tìm tới cháu gây phiền toái, cái huyện của cháu có thể chống đỡ được sao? Chúng ta mà thiết lập ở thị xã thì lãnh đạo vui vẻ, ngày sau cái gì cũng dễ làm, cho vay, dùng nước, dùng điện, bảo vệ môi trường đều không thành vấn đề, sao cháu lại không suy xét tới những yếu tố này?
Trần Tượng Sơn lắc đầu:
- Chú ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, nghe chú đi, không sai đâu.
- Vị chủ tịch huyện Triệu kia vỗ ngực cam đoan với cháu rằng nếu xây xí nghiệp ở Hoa Lâm thì nhất thiết sẽ cấp cho chúng ta điều kiện ưu đãi nhất, nếu chúng ta lên thị xã thì ngày sau việc thu mua trái cây có khả năng sẽ gặp phiền toái.
Trần Thiện Thủy nói một cách không cam lòng.
- Hừ, bên Hoa Lâm nghèo như thế, dân chúng địa phương từ lâu đã ao ước bán những trái cây này đi, chỉ cần có người thu mua thì ai có thể ngăn cản ham muốn kiếm tiền của bọn họ?
Trần Tượng Sơn nói với vẻ khinh thường.
- Chú hai, cháu có cảm giác là thiết lập xí nghiệp ở Hoa Lâm kia tốt hơn, khu Khai phát thị xã kia cũng chẳng có người nào tốt, lạnh tanh, đám người bên đó đều biết mồm mép, chẳng có gì chân thật cả.
Trần Thiện Thủy vẫn không chịu bỏ quyết định của mình, sau này kinh doanh ở đây đều do mình phụ trách, đặt ở khu Khai phát thì các phương diện từ vận chuyển đến dỡ hàng, hậu cần đều phiền toái rất nhiều, chi phí cũng tăng lên rất lớn, trong gia tộc cũng không quản những cái này mà chỉ nhìn vào công trạng của anh, cho nên về điểm này thì hắn vẫn kiên trì giữ quan điểm của mình.
- Thiện Thủy, chuyện này không cần tranh luận nữa, nếu cháu thấy áy náy với vị chủ tịch huyện Triệu kia thì lát nữa uống thêm hai chén rượu tỏ lòng là được.
Trần Tượng Sơn nhíu mày, hắn cũng không biết vì sao đứa cháu này của mình lại cố chấp như vậy.
- Chú hai, chú cũng đừng vội kết luận trước, chờ lát nữa chú gặp chủ tịch Triệu rồi nói sau được không?
Trần Thiện Thủy phồng miệng hầm hừ nói:
- Cháu cảm thấy nếu so với bên Hoa Lâm này thì đám người bên khu Khai phát kia ngoài việc mời ăn cơm uống rượu thì tỏ vẻ là nhiệt tình ra thì còn có gì chứ? Chúng ta tới dựng xí nghiệp kiếm tiền chứ không phải đến để ăn uống! Bên Hoa Lâm người ta thì từ đất đai, điện, nước cho đến sản xuất hoa quả, rồi quy hoạch sau này thì rất đáng tin cậy, hơn nữa chúng ta một vấn đề chúng ta đề xuất ra mà người ta đã vội vàng tổ chức họp cán bộ thôn, xã để giải quyết, chẳng lẽ thái độ như vậy còn không đủ tỏ thành ý sao? Phải qua lại với cán bộ địa phương như vậy, trong lòng cháu kiên định rồi!