Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 57

Xe Audi chạy nhanh trên cao tốc An Tương. Hai người Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh đi cùng một chiếc xe, vừa không quá đường hoàng, vừa tạo không gian và thời gian để bọn họ trao đổi. Đương nhiên nếu như muốn mang theo thư ký lại khác.

- Trưởng ban Anh Lộc có ý gì với ba người bọn họ?

Tiêu Phượng Minh biết trong thời gian này Chung Dược Quân chủ yếu chạy vì việc đó. Cán bộ đi ra cũng là khẳng định đối với một địa phương. Chung Dược Quân một hơi đẩy mấy người Ngụy Hiểu Lam, Đường Diệu Văn, Giản Hồng đi ra cũng là có chút tự tin, có thể cũng là do được Triệu Quốc Đống khuyến khích. Đương nhiên nó cũng có quan hệ tới việc Chung Dược Quân bây giờ là thường vụ tỉnh ủy.

- Ngụy Hiểu Lam và Đường Diệu Văn có biểu hiện rất xuất sắc. Thổ Thành bây giờ được xưng là nguồn gốc của công nghiệp thực phẩm, một loạt công ty lớn có mặt ở đây. Hai hôm trước tôi đến khu công nghiệp Thổ Thành xem một chút, xe xếp thành hàng dài chuyên chở đồ từ đây tới cảng Ninh Lăng, căn bản không thấy dấu hiệu khủng hoảng kinh tế ở nơi này, không hề giảm tốc mà còn phát triển nhanh hơn.

Chung Dược Quân hơi cảm khái. Ngụy Hiểu Lam không thích đường hoàng, Thổ Thành không tập trung tuyên truyền mạnh như Tây Giang, Đông Giang, Hoa Lâm. Nhưng Ngụy Hiểu Lam là người làm việc kiên định, tận tụy với công việc.

Hiện nay Thổ Thành là trung tâm sản xuất và phân phối thực phẩm ở khu vực đất liền, cũng là huyện có nhiều công nhân thời vụ từ ngoài đến làm nhất tỉnh. Rất nhiều sức lao động từ Nam Hoa, Vĩnh Lương, Đường Giang, Tân Châu đều dũng mãnh tiến vào Thổ Thành. Mấy ngàn công ty thực phẩm của Thổ Thành đã thu hơn 300 ngàn công nhân từ ngoài tới. Mà mấy ngành phụ trợ của công nghiệp thực phẩm như máy móc sản xuất, đóng gói cũng có tốc độ phát triển thậm chí vượt qua ngành công nghiệp thực phẩm.

Khu công nghiệp Thổ Thành đã mở rộng bốn lần mà vẫn không thỏa mãn được nhu cầu. Các xã, thị trấn cũng có khu công nghiệp với quy mô khá lớn của mình.

Trong ba năm Chung Dược Quân làm Bí thư thị ủy, đường giao thông liên thị xã rất nhanh được nâng lên cấp một, từ nội thành đến các huyện chỉ mất nửa tiếng, Hoa Lâm xa nhất cũng chỉ cần 55 phút là tới. Nó chẳng những làm ưu thế trung tâm giao thông đường sắt, quốc lộ, đường sông, hàng không của Ninh Lăng lộ rõ, cũng xúc tiến địa vị trung tâm thương mại, mậu dịch của Ninh Lăng ở khu vực An Tương.

Hai năm qua Thổ Thành bắt đầu chú trọng tuyên truyền nhất là trên mạng khiến cho ấn tượng về Thổ Thành dần thay đổi. Mà bộ phim Cổ thành mị tôn được quay ở Thổ Thành cũng thể hiện rõ nét đẹp truyền thống của Thổ Thành, khiến Thổ Thành nghênh đón thời kỳ phát triển du lịch mới.

Chỉ là Thổ Thành ở trong Ninh Lăng, nếu ở bất cứ thành phố, thị xã nào khác thì thực lực kinh tế hiện nay của Thổ Thành đủ để đứng thứ nhất thứ hai. Nhưng ở Ninh Lăng có Hoa Lâm phát triển ổn định, nhanh chóng, có Đông Giang đi sau lên trước nên Thổ Thành chỉ có thể cố gắng đoạt vị trí thứ ba, đây là “bi ai” của Thổ Thành.

- Ngành công nghiệp thực phẩm chủ yếu phục vụ thị trường trong nước nên trong thời gian này chưa thấy bị ảnh hưởng, trừ khi tổng thể kinh tế Trung Quốc bị thương nặng nếu không mấy ngành tiêu dùng sẽ không bị ảnh hưởng mấy.

Tiêu Phượng Minh lắc đầu nói.

- Tôi thực ra lo cho ngành năng lượng mới có thể vì kinh tế Mỹ, Châu Âu suy thoái mà ảnh hưởng không? May là thị trường Đức còn đỡ một chút.

- Xem ra cục diện trong nước năm nay sẽ có ba động, chẳng qua Ninh Lăng chúng ta không bị ảnh hưởng quá lớn.

Chung Dược Quân tự hào nói.

- Thị trường tài chính Mỹ chấn động khiến cho giá giữa Usd và nhân dân tệ thay đổi nhiều, nó càng có thể kích thích đầu tư nước ngoài tiến vào Trung Quốc hơn. Nói cách khác chỉ cần hệ thống tài chính của chúng ta tốt đẹp thì không cần lo vấn đề đầu tư. Nói về thị trường tài chính thì tôi cảm thấy ở trong tỉnh thậm chí cả nước cũng không có mấy nơi có thể so sánh với chúng ta.

Tiêu Phượng Minh càng tự tin hơn.

- Có lẽ vài đô thị ở khu vực duyên hải có cơ sở vật chất, độ mở rộng của thị trường và tài nguyên nhân lực mạnh hơn Ninh Lăng chúng ta. Nhưng tôi có thể nói một câu đó là về trình độ quy phạm của thị trường thì Ninh Lăng làm tốt nhất, mà các công ty hiện đại càng coi trọng điểm này, không có công ty chính quy nào hy vọng sống ở một hoàn cảnh tín dụng mạo hiểm, đầy lừa gạt.

Tiêu Phượng Minh nói đúng suy nghĩ trong lòng Chung Dược Quân, hai người hiểu ý cười cười. Chung Dược Quân lại thở dài một tiếng.

- Phượng Minh, Hiểu Lam, Diệu Văn cùng Giản Hồng nếu vào danh sách thì tôi thấy khả năng ở lại Ninh Lăng chúng ta là không cao, đúng là không nỡ. Khó khăn lắm mới bồi dưỡng cán bộ xuất sắc như vậy mà lại cho người khác, việc tuyển dụng cán bộ sau đây cũng là vấn đề khó khăn.

- Ha ha, bí thư, anh bây giờ là thường vụ tỉnh ủy, không nói Ninh Lăng có cán bộ đi ra là đáng tự hào, dù đứng ở góc độ của tỉnh để nhìn nhận vấn đề thì mấy người Hiểu Lam, Diệu Văn cùng Giản Hồng đi ra làm các nơi khác phát triển cũng hơn ở mãi Ninh Lăng chúng ta mà.

Tiêu Phượng Minh nở nụ cười.

- Thực ra tôi cảm thấy nên cho bọn họ không gian rộng hơn, thậm chí là hoàn cảnh nghiêm trọng một chút thì càng kích thích bọn họ, có lẽ phát huy ra tài hoa của bọn họ.

- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, coi như lấy làm lý do an ủi mình.

Chung Dược Quân gật đầu.

- Anh nói chủ tịch tỉnh bận như vậy mà gọi chúng ta lên gấp thế chỉ là vì việc ba người kia sao?

Tiêu Phượng Minh có một cảm giác không nói thành lời, cảm thấy việc không đơn giản như thế.

- Chẳng lẽ tỉnh có ý điều chỉnh bộ máy Ninh Lăng chúng ta?

Chung Dược Quân cũng có chút khó hiểu.

- Nhưng tôi trao đổi ý kiến với Trần Anh Lộc thì không nghe hắn đề cập việc này, dù là có thường vụ hoặc phó thị trưởng cá biệt được điều chỉnh thì không cần chủ tịch tỉnh gọi cr hai chúng ta lên như vậy chứ?

Lời của Chung Dược Quân làm Tiêu Phượng Minh run lên, vẻ mặt cũng trầm trọng hơn.

….

Triệu Quốc Đống đang ngồi văn phòng suy nghĩ nên mở miệng nói như thế nào, hắn nghĩ mãi vẫn cảm thấy giải thích quá nhiều không có bao tác dụng, có khi còn phản tác dụng. Có muốn hay không thì đầu tiên phải dựa trên quan điểm của Tiêu Phượng Minh, cho nên lúc Âu Dương Cẩm Hoa đến nói với hắn là Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh đã đến, Triệu Quốc Đống quyết định đi thẳng vào vấn đề.

- Cái gì?

Chung Dược Quân kêu lên đầu tiên chứ không phải là Tiêu Phượng Minh.

- Là ý của Lăng Chính Dược?

Dù là Chung Dược Quân hay Tiêu Phượng Minh đều cảm thấy đây là kế rút củi đáy nồi của Lăng Chính Dược, nếu là như vậy có nghĩa hai hệ Lăng Triệu trong lần điều chỉnh nhân sự này sẽ có xung đột cực mạnh.

Chẳng qua Tiêu Phượng Minh sau khi giật mình lại thấy vẻ mặt của Triệu Quốc Đống làm y rơi vào trầm tư.

- Không, đây là suy nghĩ của riêng tôi, đến bây giờ lão Lăng và tôi đều đau đầu khi chọn ai làm Bí thư thị ủy Lô Hóa. Người muốn đi thì không đủ tin cậy, người có năng lực lại không quá thích hợp. Ví dụ như Trương Hoành Vĩ, nói thật ra tôi lúc ấy cũng có ý muốn đề nghị Trương Hoành Vĩ lấy thân phận phó chủ tịch tỉnh kiêm chức Bí thư thị ủy Lô Hóa nhưng cuối cùng đã quyết định buông tha.

Triệu Quốc Đống nhún vai.

- Tính đi tính lại có mỗi Phượng Minh là thích hợp nhất, có lẽ lão Lăng và Trần Anh Lộc cũng nghĩ đến điểm này nhưng ngại thái độ của tôi nên không nói ra mà thôi.

- Vậy ngài nghĩ như thế nào?

Chung Dược Quân có chút do dự.

- Đây là sự khiêu chiến, còn khó khăn hơn năm tôi tới Ninh Lăng, một sự khiêu chiến chỉ được phép thành công không thể thất bại. Một sự khiêu chiến quan hệ đến hình tượng của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh nên tôi vẫn rất do dự.

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng.

- Do dự có hai nguyên nhân, một là thái độ của chính Phượng Minh. Dù sao từ phương diện khác mà nói vị trí thị trưởng Ninh Lăng chưa chắc đã kém Bí thư thị ủy Lô Hóa. Dù Phượng Minh đến thị xã nào làm Bí thư thị ủy thì cũng phải là nơi có điều kiện tốt một chút, đến Lô Hóa có vẻ là bị đá đi. Điểm khác là tỉnh không chỉ hy vọng Lô Hóa thoát khỏi khốn cảnh, hơn nữa cũng hy vọng Lô Hóa có thể lại hiện ra huy hoàng, yêu cầu này rất tốt, đối với Phượng Minh mà nói cũng là thử thách lớn. Tôi không phủ nhận năng lực của Phượng Minh nhưng nói thật tôi thấy nếu muốn thực hiện mục tiêu này trong thời gian ngắn đúng là quá khó khăn.

Triệu Quốc Đống nói rất khách quan. Lô Hóa bây giờ không phải Ninh Lăng năm đó. Ninh Lăng là nghèo khó, Lô Hóa lại có nhiều gánh nặng, hai thứ hoàn toàn khác nhau.