Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 52

Có cần thông qua hội nghị chạm trán để tiến hành thảo luận hay không cũng làm Lăng Chính Dược phải suy nghĩ.

Trước khi trung ương giảm cấp phó, bí thư và phó bí thư tiến hành họp bàn trước cũng là thông lệ. Nhưng khi trung ương giảm cấp phó, tỉnh bình thường chỉ có một bí thư, hai phó bí thư, một kiêm chức chủ tịch tỉnh, một là phó bí thư chuyên trách. Đương nhiên không bài trừ vài tỉnh thành có cấp bậc cao và khu vực đặc biệt mà Bí thư thị ủy sẽ làm phó bí thư tỉnh ủy.

An Đô trước đây vẫn là như vậy, nhưng có lẽ do thời gian Quan Kinh Sơn vào thường vụ tỉnh ủy quá ngắn nên trung ương đang cân nhắc có nên để Bí thư thị ủy An Đô kiêm chức phó bí thư tỉnh ủy hay không. Vì thế hiện nay Quan Kinh Sơn vẫn chỉ là thường vụ tỉnh ủy, chưa phải là phó bí thư.

Theo thông lệ thì cuộc họp nghiên cứu nhân sự ban đầu chỉ cần do bí thư tỉnh ủy đưa ra, phó bí thư tỉnh ủy và trưởng ban tổ chức cán bộ tham gia. Đương nhiên cũng có thể do chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật và trưởng ban thư ký tỉnh ủy tham gia.

Lăng Chính Dược sở dĩ vẫn chưa tiến hành hội nghị này là do cảm thấy mình chưa nắm được tiết tấu điều chỉnh lần này. Trần Anh Lộc mặc dù trầm ổn nhưng Bạch Nhất Minh lại quá tích cực, Trần Anh Lộc đã uyển chuyển đề nghị với Lăng Chính Dược là cần cân nhắc vài ý kiến và cái nhìn của Bạch Nhất Minh, hoặc nên sớm tiến hành trao đổi với Triệu Quốc Đống, nếu không ý nghĩa của hội nghị chạm trán kia sẽ không cao, thậm chí còn có thể khiến hội nghị thường ủy rơi vào bế tắc.

- Bí thư Lăng, tôi đề nghị ngài nên nói chuyện với chủ tịch Triệu.

Trần Anh Lộc như cũng ý thức được nguyên nhân mà Lăng Chính Dược mãi không hạ quyết tâm.

- Ồ, tại sao là Triệu Quốc Đống mà không phải Bạch Nhất Minh?

Lăng Chính Dược có chút kinh ngạc nói.

- Chu Ích Minh đến báo cáo qua với chủ tịch Triệu về tư tưởng điều chỉnh lần này nhưng Chủ tịch Triệu tựa hồ không quá hài lòng, cho rằng cân nhắc quá nhiều cán bộ thuộc sở ban ngành mà thiếu cân nhắc cán bộ cơ sở, yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi cần nghiêm túc chứng thực điều này. chủ tịch Triệu đặc biệt đưa ra việc nên điều động cán bộ ưu tú am hiểu công tác kinh tế ở các quận, huyện, mạnh dạn đưa bọn họ lên vị trí quan trọng.

Trần Anh Lộc giới thiệu qua tình hình. Chu Ích Minh mặc dù có quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống nhưng cán bộ này có thể làm việc được. Trần Anh Lộc không có thành kiến gì với hắn cả.

- Cái này do các anh nắm bắt, không nên quá mức chú ý ý kiến người khác.

Lăng Chính Dược xua tay nói.

- Đây là công việc của Ban Tổ chức cán bộ các anh, ý kiến của người khác chỉ mang tính tham khảo, hơn nữa tôi không thấy phương án trước đó của các anh có gì không ổn.

- Chính vì như vậy nên tôi mới cảm thấy ngài cần trao đổi ý kiến với chủ tịch Triệu. Tôi cảm thấy vài ý kiến của chủ tịch Triệu không phải không có lý. Hai vị lãnh đạo đưa ra phương hướng chung thì ban cũng dễ tiến hành.

Trần Anh Lộc bình tĩnh nói.

- Nếu tôi và y có ý kiến khác nhau?

Lăng Chính Dược từ chối cho ý kiến mà hỏi lại một câu.

- Vậy tôi sẽ dựa theo ý của ngài mà trao đổi với bí thư Bạch.

Trần Anh Lộc nói.

- Anh không coi trọng bên phía lão Bạch?

Lăng Chính Dược trầm ngâm một chút mới nói.

- Bí thư Lăng, tôi cảm thấy bí thư Bạch không quá quen tình hình của tỉnh, có vài quan điểm của y khá gần ngài nhưng tôi cảm thấy y có vẻ muốn mưu lợi. Tình hình kinh tế năm ngoái của tỉnh ta không quá tốt, GDP của tỉnh Dự sẽ vượt tỉnh ta. Trong công tác kinh tế thì tôi có khuynh hướng tin vào việc chủ tịch Triệu sẽ có thể hiện trong việc phân công cán bộ.

Trần Anh Lộc suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật với Lăng Chính Dược. Là bí thư tỉnh ủy, Lăng Chính Dược nhìn nhận ở vấn đề khác.

Lăng Chính Dược thoáng suy nghĩ. Bạch Nhất Minh có vài quan điểm khá giống mình, thậm chí còn cấp tiến hơn. Trần Anh Lộc không cho là đúng với việc này. Mà vài quan điểm của Triệu Quốc Đống đưa ra lại làm Lăng Chính Dược có chút do dự. Nhưng Trần Anh Lộc lại có khuynh hướng thỏa hiệp với Triệu Quốc Đống ở vài vấn đề, điều này có thể có quan hệ do việc Trần Anh Lộc và Bạch Nhất Minh không quá dung hòa.

- Tôi cân nhắc một chút đã.

Lăng Chính Dược không có câu trả lời thuyết phục cho Trần Anh Lộc. Hắn muốn suy nghĩ xem nếu mình đạt thỏa thuận với Triệu Quốc Đống thì mình nên nhượng bộ ở phương diện nào. Mà phương diện này không thể ảnh hưởng đến ý kiến nhất trí giữa hắn với Quan Kinh Sơn, với Hác Mộng Hiệp…

Có lẽ mình nên nói chuyện với Triệu Quốc Đống. Bạch Nhất Minh đến làm cục diện chính trị An Nguyên đảo lộn, Lăng Chính Dược không muốn thấy tình huống này. suy nghĩ của hắn rất đơn giản, làm An Nguyên về quỹ đạo, kinh tế phát triển nhanh chóng. Hắn muốn áp lực rất lớn trên vai mình giảm đi, vì mục đích này thì vấn đề khác đều có thể thỏa thuận.

….

- Bí thư Lăng, thực ra chúng ta cũng không cần quá nóng nảy như vậy. Tỉnh Dự và An Nguyên chúng ta bốn năm trước tranh lúc thắng lúc bại, chênh lệch chỉ tầm vài tỷ, có thể nói chỉ cần bên thống kê hơi có chút sai sót là vị trí hai bên đổi ngay. Mà lần này chúng ta bị tỉnh Dự đoạt ở phía trước theo tôi thấy chưa chắc đã là việc xấu. Chúng ta dỡ xuống bao quần áo, ném cho bọn họ, chúng ta có thể than thản, ổn định tiến hành đẩy mạnh theo phương án đã xác định, không nên cân nhắc mục tiêu ngắn hạn. Hơn nữa tôi cũng không cho rằng đi theo con đường đã chọn sẽ kém bọn họ nhiều, có khi năm nay sẽ vượt qua.

Triệu Quốc Đống vừa cười vừa nói.

- Tôi vẫn cân nhắc chúng ta không nên quá trọng nhìn vào GDP, cần có thay đổi theo phương hướng của trung ương. Chúng ta có phải nên điều chỉnh chỉ tiêu khảo sát, thu nhập của dân chúng được đưa vào làm chỉ tiêu chính. Hoặc là chúng ta cần nhìn từ góc độ khác, cần tăng tính chính xác, khoa học của thu nhập bình quân, chỉ số hạnh phúc…

Lăng Chính Dược nhíu mày, hắn cảm thấy Triệu Quốc Đống quá theo trào lưu, dư luận xã hội mới nói quốc gia này kia mặc dù nghèo nhưng chỉ số hạnh phúc của dân chúng tốt…. trong nước cũng không ngừng thảo luận. Mà Triệu Quốc Đống cũng bắt đầu ngã theo trào lưu này. Chỉ số hạnh phúc theo Lăng Chính Dược thấy còn chưa phù hợp tình hình của Trung Quốc, quá theo đuổi mục tiêu này tuy khiến người chú ý nhưng không có bao tác dụng với công việc.

Hắn thậm chí cảm thấy với đầu óc của Triệu Quốc Đống không thể không thấy điểm này mới đúng, nhưng tại sao Triệu Quốc Đống lại quá nhiệt tình với việc này.

Hắn cũng biết mấy năm trước Triệu Quốc Đống đưa ra chỉ số hạnh phúc ở Ninh Lăng, thậm chí còn kết hợp tình hình thực tế của Ninh Lăng mà đưa ra một bộ khung giản lược về chỉ số hạnh phúc, chẳng qua sự thay đổi của Ninh Lăng ở phương diện này chỉ mang tính tham khảo.

- Quốc Đống, nếu đơn thuần chỉ nhìn GDP đúng là hơi thiên lệch nhưng cậu không thể không thừa nhận GDP vẫn nói rõ nhiều vấn đề ở nước ta. Chúng ta không thể đơn thuần nhìn thu nhập bởi vì tình hình của tỉnh quyết định chúng ta còn cần tập trung lực lượng để tiến hành xây dựng, bắt hạng mục, mà tổng GDP cũng có nghĩa tỉnh ủy, ủy ban tỉnh có thể tập trung tổng số lực lượng, nhận lực, tài lực, vật lực. Mấy vấn đề này có thể thông qua ở GDP thể hiện, mà thu nhập chỉ có thể nói là thu nhập của dân chúng, nó quá hẹp hòi.

Lăng Chính Dược không hoàn toàn đồng ý quan điểm của Triệu Quốc Đống. Chỉ có hai người hắn rất tự nhiên phản bác thẳng quan điểm của Triệu Quốc Đống.

= Nếu như An Nguyên chúng ta có hệ thống pháp luật, cơ sở vật chất như khu vực phát triển, như vậy vấn đề thu nhập, chỉ số hạnh phúc mà cậu nói đúng là quan trọng hơn nhiều, Đảng ủy, chính quyền sẽ nghiêng về phương diện này. Nhưng hiện nay An Nguyên chúng ta chưa dạt được như vậy. GDP sẽ quan trọng hơn. Tôi nghĩ công việc trung tâm của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh An Nguyên chúng ta cần phải nghiêng về bên này mà không phải phân tán tinh lực cân nhắc cái khác. Chỉ khi làm tốt công việc ở phương diện này mới có thể nói đến việc khác.