Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 47

- Yên tâm đi lão Tạ, lão Vương làm việc mà anh còn có thể lo sao, vậy chúng ta sao có thể hợp tác được?

Một người đàn ông trung niên khác từ một xe Audi A8 màu đen chui ra cười hắc hắc nói.

- Lão Vương và chủ tịch Long rất quen đó, cũng quen với bí thư Lăng.

Vương Vĩnh Hoa không có trả lời, hắn cùng Long Ứng Hoa và Lăng Chính Dược đã ăn với nhau hai bữa nhưng không nói là quen thuộc.

Tập đoàn Vĩnh Hoa rất có tiếng ở Vĩnh Lương nhưng ở tỉnh thì lại có vẻ như tên nhà quê. Lăng Tiêu thì hắn khá quen, nhưng Vương Vĩnh Hoa lại coi thường tên này. Vì nể mặt Lăng Chính Dược và Long Ứng Hoa nên không chấp đối phương, bỏ chút tiền thì hắn không thèm để ý, chẳng qua lần này lại khác, Vương Vĩnh Hoa coi như làm trung gian giới thiệu con trai Lăng Chính Dược tới đây, hơn nữa còn có thể dính tới vấn đề hợp tác xây dựng thành phố quốc tế An Đô.

- Hắc hắc lão Vương đừng để ý, lão Tạ luôn cẩn thận mà.

Người đàn ông trung niên kia nhìn thoáng qua phía trước rồi nói.

- Lão Vương, khu nghỉ dưỡng Khám Hồ này đúng là kinh doanh tốt, nhìn thoáng qua đã thấy rất đông khách.

….

Khu giải trí của khu nghỉ dưỡng Khám Hồ không nhỏ, vòng vo như mê cung. Các phòng hát sang trọng nằm riêng một khu vực, liên tục hơn 10 phòng lớn nằm cạnh nhau, hành lang rộng hơn 3m.

Phòng lớn nhất có diện tích 100m, trang thiết bị được lắp đặt theo phong cách Bắc Âu, đầy mùi vị khu vực.

Nghe nói phòng lớn nhất đã bị người đặt, Lăng Tiêu có chút khó chịu. Hắn liếc nhìn Tần Vệ Đông, thái độ của đối phương không nóng không lạnh, nhìn qua rất nhiệt tình nhưng cách làm việc lại khác.

- Không có gì, tôi phái người đi an bài một chút.

Vương Vĩnh Hoa không lạ gì Tần Vệ Đông. Phó trưởng phòng tổng hợp – ban tiếp dân cũng là người có chút thực quyền, khéo đưa đẩy, rất được nguyên trưởng ban thư ký Trần Anh Lộc thưởng thức.

Chẳng qua làm đám người Lăng Tiêu rất thất vọng là nhóm người đối phương đã vào phòng, hơn nữa có không ít người, còn khéo léo từ chối đổi phòng.

Thấy Lăng Tiêu hậm hực nhìn mình, Tần Vệ Đông thầm kêu khổ. Người đến khu nghỉ dưỡng Khám Hồ chơi mà muốn họ đổi phòng là rất khó khăn, nhưng Lăng Tiêu lại muốn mình ra mặt phối hợp một chút. Tần Vệ Đông khá quen với quản lý của khu nghỉ dưỡng Khám Hồ này nhưng có lẽ chuyện này quản lý ra mặt chưa chắc có tác dụng. Thời này anh muốn dùng quyền thế đè người chính là ngu ngốc.

Kết quả không ngoài dự kiến, Tần Vệ Đông gọi cho quản lý khu nghỉ dưỡng Khám Hồ, bên kia trong ra mặt phối hợp nhưng đối phương dù như thế nào cũng không đi.

….

Trình Nhược Lâm bố trí xong người của đoàn mình rồi mới vội vàng rời khỏi khu nghỉ dưỡng Khám Hồ.

Cô bị câu nói của Triệu Quốc Đống làm không chịu nổi.

Cô vốn định ở lại khu nghỉ dưỡng Khám Hồ nhưng Triệu Quốc Đống nếu muốn ở cùng cô thì nhất định không thể ở lại khu nghỉ dưỡng Khám Hồ. Cô có nhà ở An Đô nhưng khá lâu không ở, vì thế cô phải về sớm dọn dẹp.

Trình Nhược Lâm khá giữ mình trong làng giải trí. Cô cũng biết quan hệ giữa mình và Triệu Quốc Đống sẽ càng lúc càng xa, cũng có không ít người theo đuổi cô, thậm chí La Băng cũng sớm nói chuyện với cô, nói quan hệ với Triệu Quốc Đống là không thể kéo dài cả đời, nếu có người thích hợp thì không ngại cân nhắc.

Nhưng mấy năm qua Trình Nhược Lâm phát hiện mình còn không thích ứng được việc gặp người đàn ông khác, mà hắn như rất khó rời khỏi trái tim cô.

Làng giải trí có nhân vật xuất sắc, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà thoáng tiếp xúc với bọn họ, Trình Nhược Lâm lại thấy bọn họ có chênh lệch rất lớn với Triệu Quốc Đống, Trình Nhược Lâm cũng thấy rất khó hiểu sao tâm trạng mình lại thành ra như vậy, vì sao chuyện gì, người nào cũng phải so sánh với hắn.

Cô nghe không ít tin tức về Triệu Quốc Đống, lúc hắn làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển đã tiến hành vài chuyện quan trọng, sức ảnh hưởng không chỉ giới hạn trong giới kinh tế, cũng tạo chấn động lớn trong giới truyền thông.

Có đôi khi Trình Nhược Lâm cũng cân nhắc mình có nên chủ động rời khỏi hắn không, nhưng cô suy nghĩ mãi mà không hạ được quyết tâm này. Chỉ cần Triệu Quốc Đống không rõ ràng đưa ra lời chia tay, Trình Nhược Lâm chấp nhận chờ đợi như vậy.

Có đôi khi chờ đợi cũng là hạnh phúc, chỉ cần đợi có giá trị. Đây là lời nói của La Băng dành cho cô.

Triệu Quốc Đống quả quyết rời đi dù được giữ lại, hắn thậm chí thấy được một tia nuối tiếc trong mắt Mao Oánh, tia kinh ngạc trong mắt Hà Đàn. Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh cũng có chuyện nên rời đi.

Thấy Trình Nhược Lâm mặc váy ngủ đang lau tóc trước bàn trang điểm, cô lúc này có thể nói rất quyến rũ.

Triệu Quốc Đống lặng lẽ đi tới phía sau Trình Nhược Lâm, từ trong gương có thể thấy mặt hai người dán sát vào nhau, hai má ửng đỏ của cô lộ rõ vẻ mê say. Triệu Quốc Đống không nhịn được hít sâu một hơi, cởi áo ngoài sau đó hai tay đặt trên bụng cô, mũi khẽ ngửi ngửi.

Trình Nhược Lâm chỉ cảm thấy từng đợt hơi nóng chảy trên tai mình, từ từ thẩm thấu xuống toàn cơ thể, vào từng mạch máu trong cơ thể cô.

Một đôi tay dần dần tiến vào váy ngủ, thắt lưng từ từ buông ra, Trình Nhược Lâm thấy một cơ thể hiện ra trong gương, hai bên ngực cao vút không quá to nhưng rất thẳng, tinh xảo,….

Tiếng chuông điện thoại đáng ghét vang lên đánh thức đôi nam nữ đang chìm trong hạnh phúc. Triệu Quốc Đống đầu tiên nghĩ là điện thoại của mình nhưng hắn nghe thấy đó không phải tiếng chuông của hắn.

Trình Nhược Lâm khẽ với người lấy ví, lấy máy điện thoại ra. Thấy số điện thoại, cô không khỏi nhíu mày. Hôm nay cô có thể không tới cũng được, đoàn làm phim có người phụ trách, cô trước khi đi đã dặn bọn họ, bảo bọn họ không có việc gấp đừng tìm mình, tối mai mình sẽ đến Ninh Lăng gặp, không ngờ mới đi hơn hai tiếng mà đã bị gọi.

- Sao vậy em, xảy ra chuyện gì à?

Triệu Quốc Đống có chút mất hứng, hắn đã lâu không có hành vi lớn mật như vậy, không ngờ mạo hiểm một lúc đã bị người quấy rầy.

- Không biết, theo lý bọn họ sẽ không gọi cho em mới đúng.

Trình Nhược Lâm có dự cảm không quá tốt.

Vừa nghe, vẻ mặt Trình Nhược Lâm trở nên khó coi. Triệu Quốc Đống mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng nghe thấy tiếng lặt vặt, ồn ào bên kia, thi thoảng truyền tới tiếng hét, tiếng kêu gào.

- Không có cách thương lượng sao? Em không xử lý được?

Trình Nhược Lâm không muốn phá vỡ không khí hôm nay nhưng đối phương nói rất gấp, ai ngờ được ở khu nghỉ dưỡng Khám Hồ lại xảy ra chuyện như vậy, điều này làm cô không thể hiểu nổi.

- Ừ, chị tới ngay, em kéo dài một chút, nhiều nhất nửa tiếng là tới, nếu không em báo cảnh sát. Không, tuyệt đối đừng báo cảnh sát, chuyện không thể mở rộng ra ngoài, chờ chút, chị lập tức tới.

Trình Nhược Lâm vừa nói vừa nhìn Triệu Quốc Đống với vẻ áy náy.

Triệu Quốc Đống lắc đầu cười khổ sau đó lấy đồ trên giường đưa cho Trình Nhược Lâm. Thấy Trình Nhược Lâm gác máy, hắn hỏi.

- Có chuyện gì em?

- Đoàn làm phim gặp chút phiền phức, bây giờ chưa rõ tình hình. Nhưng hình như đối phương không chịu, người bên em có thể có chút xúc động, em phải sang xem.

- Có cần anh bảo người giúp không?

Triệu Quốc Đống có chút do dự rồi nói.

- Tạm thời không cần, em sang xem một chút rồi nói tiếp.

Trình Nhược Lâm nói.

- Nếu thật sự không xử lý được thì em sẽ nhờ anh.