Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 56

Miêu Chấn Trung cầm chai nước Triệu Quốc Đống đưa tới, y vừa thở hổn hển vừa lắc đầu nói:

- Già rồi nên sức khỏe yếu đi nhiều. Nếu là mấy năm trước thì Lam Quang tuyệt đối không phải đối thủ của tôi.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Bí thư Chấn Trung, anh nói câu già có phải hơi sớm không? Thể lực của Lam Quang thì tôi đã được biết lúc ở Ninh Lăng, mấy năm không gặp mà tên này vẫn giữ được sức khỏe như vậy.

- Hắc hắc, cũng đúng, chẳng qua đây cũng là quy luật tự nhiên, chúng ta đều phải đối mặt với thực tế.

- Chủ tịch Quốc Đống, còn nhớ lúc tôi tới Vĩnh Lương cùng Ninh Lăng kiểm tra công việc không? Ninh Lăng cùng Vĩnh Lương cách biệt một trời, điều này làm cho ta cảm thấy bất ngờ. Tôi vốn nghĩ Vĩnh Lương dù từ điểm nào cũng mạnh hơn Ninh Lăng nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược, lần đó đúng là khiến tôi có ấn tượng rất sâu.

Trong từng giai đoạn đối thủ và đồng minh đều thay đổi, quan điểm này người trong chốn quan trường hiểu rất rõ, sớm có ấn tượng tốt không đại biểu hai người về sau có thể hợp tác. Giống như là sau một loạt sự kiện Miêu Chấn Trung đều phản đối Triệu Quốc Đống nhưng bây giờ hai người vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau.

Miêu Chấn Trung hỏi qua ấn tượng của Triệu Quốc Đống về Vu Đan, Triệu Quốc Đống cũng không che giấu, tán thành Vu Đan có quan điểm thoáng, ý thức đổi mới cao, biểu hiện ở Tây Giang đã chứng minh năng lực củ cô. Miêu Chấn Trung cũng rất hợp lý giới thiệu quan hệ của mình với Vu Đan, cũng than thở nói mình hy vọng Vu Đan có thể có sân khấu tốt hơn nữa để phát huy.

Triệu Quốc Đống cân nhắc ý của Miêu Chấn Trung. Miêu Chấn Trung đây là muốn Vu Đan tiến bộ trước khi y rời đi, nhưng Vu Đan là chủ tịch quận Tây Giang, nếu muốn tới một nơi nào đó làm Bí thư huyện ủy thì Miêu Chấn Trung chắc không cần nói ra với mình, chỉ cần hơi ám chỉ với Chung Dược Quân là xong mà.

Miêu Chấn Trung trịnh trọng nói ra với mình chính là muốn Vu Đan nhảy bước cao hơn, nói như vậy chính là muốn lên cấp phó giám đốc sở.

Vừa nãy nói chuyện với Vu Đan, Triệu Quốc Đống cảm thấy Vu Đan không muốn rời khỏi Ninh Lăng, có lẽ là cảm thấy Ninh Lăng đang phát triển rất nhanh, hoặc là thấy phương hướng phát triển của Ninh Lăng phù hợp quan điểm của cô. Như vậy xem ra Vu Đan muốn lên chức chỉ có thể là thay thế vị trí của Lưu Như Hoài.

Lưu Như Hoài là thường vụ thị ủy, bí thư quận ủy Tây Giang, Vu Đan nếu có thể tiếp nhận chức bí thư quận ủy thì đương nhiên sẽ thành thường vụ thị ủy, thoạt nhìn không quá đột ngột, vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận.

Nhưng Lưu Như Hoài sẽ đi đâu?

Chẳng qua Miêu Chấn Trung nếu nói ra suy nghĩ này thì nhất định có cân nhắc. Lưu Như Hoài đi đâu cũng không phải vấn đề lớn, một cán bộ cấp phó giám đốc sở có nhiều nơi có thể đi. Miêu Chấn Trung muốn nói ra với mình cũng là giao tiếp trước, nếu vấn đề này hai bên nhất trí, Triệu Quốc Đống tin dù là Lăng Chính Dược cũng không gây khó dễ ở vấn đề này.

- Bí thư Chấn Trung, đồng chí Như Hoài làm bí thư quận ủy Tây Giang đã vài năm, tôi cảm thấy cũng nên điều chỉnh đồng chí này. Nếu như có thể thì rời khỏi Ninh Lăng cũng tốt, một đồng chí cần rèn luyện ở nhiều vị trí, nhiều địa phương khác nhau thì mới có lợi cho sự trưởng thành.

Miêu Chấn Trung rất tự nhiên gật đầu. Triệu Quốc Đống quá nhạy bén, mình thoáng đề cập là hắn nghĩ ra được, bảo sao đi tới đâu cũng như cá gặp nước, bảo sao tới Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ một năm mà gây nhiều sóng gió như vậy.

- Chủ tịch Quốc Đống nhất định hiểu rõ đồng chí Lưu Như Hoài. Tôi cũng thường nghe Vu Đan nói mình phối hợp ăn ý với Lưu Như Hoài, cũng học được nhiều điều từ Lưu Như Hoài. Đúng như lời anh nói, một cán bộ cần rèn luyện ở nhiều vị trí khác nhau thì mới có lợi cho sự trưởng thành, ở mãi một nơi không có lợi cho sự phát triển.

Thoáng suy nghĩ một chút, Miêu Chấn Trung nói tiếp.

- Thời gian trước lão Tề nói với tôi về việc nửa cuối năm có không ít cán bộ sẽ tới tuổi trong tỉnh, hình như trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Kiến Dương cũng nằm trong số này. Tôi thấy Lưu Như Hoài công tác ở Ninh Lăng đã lâu thì có thể tới khu vực An Tây rèn luyện. Kiến Dương là thành phố công nghiệp lớn của tỉnh, đồng chí Lý Tấn vừa tới Kiến Dương chủ trì công việc cũng cần trưởng ban tổ chức cán bộ có kinh nghiệm phong phú giúp đỡ triển khai công việc. Tôi thấy Lưu Như Hoài đến Kiến Dương sẽ nhanh chóng giúp Lý Tấn mở cục diện.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Giỏi cho Miêu Chấn Trung, đúng là càng già càng cay. Lý Tấn là người của Lăng Chính Dược, điều hắn tới Kiến Dương làm Bí thư thị ủy là do Lăng Chính Dược khổ công làm ra. bây giờ điều Lưu Như Hoài tới Kiến Dương không phải cố ý làm khó dễ sao?

Thấy Triệu Quốc Đống như đang cân nhắc, Miêu Chấn Trung cười nói:

- Chủ tịch Quốc Đống không nên nghĩ vấn đề quá phức tạp. Cán bộ Kiến Dương hầu hết là từ ngoài tới, nhiều cán bộ cũng nhanh chóng trưởng thành từ Kiến Dương, tôi tin bí thư Chính Dược sẽ ý thức được điểm này.

….

Ân Cảnh Tùng thật không ngờ có thể gặp Triệu Quốc Đống ở đây. Hắn đến tìm Miêu Chấn Trung cùng Tề Hoa báo cáo công việc, nhưng là hai vị lãnh đạo cũng không ở nhà, ở cở quan. Hắn vốn định về Hoài Khánh không ngờ ở cửa lại gặp phải Triệu Quốc Đống từ chỗ Lăng Chính Dược đi ra.

Triệu Quốc Đống mời Ân Cảnh Tùng lên xe mình, sự nhiệt tình như vậy làm Ân Cảnh Tùng có chút cảm động.

Lúc Triệu Quốc Đống còn ở Hoài Khánh, hai người hợp tác khá ăn ý, sau khi Triệu Quốc Đống đến Bộ năng lượng thì vẫn có liên lạc, sau đó hắn tới Triệu Quốc Đống thì chỉ có một hai lần gọi điện rồi nhạt dần.

Ân Cảnh Tùng là người ngay thẳng, không quá thích kết bè phái, làm việc theo nguyên tắc cho nên y không có người quan hệ mật thiết ở Hoài Khánh nhưng lại có uy tín rất cao đối với cán bộ ở cấp quận, huyện. Y làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy bảy tám năm, mãi tới khi Lữ Thu Thần làm thị trưởng thì hắn mới có cơ hội lên chức thành phó bí thư thị ủy.

Thời này ánh mắt mọi người đều sáng như tuyết, ai có bản lĩnh lớn, ai có quan hệ mật thiết với ai, ai mâu thuẫn với ai đều không lừa được người. Chẳng qua có vài thứ chỉ có thể biết không thể nói ra, nhưng nếu chính thức có quan hệ cứng thì có thể đi thẳng lưng, mọi người đều bội phục kính trọng anh.

Ngoài Ninh Lăng ra thì nơi Triệu Quốc Đống quen nhất chính là Hoài Khánh. Nhưng Bí thư thị ủy Phó Thiên, thị trưởng Lữ Thu Thần bây giờ đều từng có khúc mắc với hắn. Tuy nói bây giờ Triệu Quốc Đống và bọn họ đã có khoảng cách rất xa nhưng có vài nhân tố vi diệu này ở trong nên khó có thể nói có mang tới ảnh hưởng tiêu cực không?

Hôm nay gặp Ân Cảnh Tùng, Triệu Quốc Đống đương nhiên vui mừng. Không phải hắn có tư tâm mà là bạn bè cũ lâu không gặp có thể ngồi một chút nói chuyện, tăng thêm tình cảm cũng là điều đáng mừng.

Khi Âu Dương Cẩm Hoa mang trà tới, Ân Cảnh Tùng vẫn còn thấy mơ hồ.

Hắn không phải là người thích nịnh bợ nếu không cũng không làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật bảy tám năm. Chẳng qua Triệu Quốc Đống bây giờ đã là chủ tịch tỉnh mà còn nhiệt tình với mình như vậy làm hắn có chút cảm động.

- Lão Ân, mấy năm nay làm việc ở Hoài Khánh có thuận lợi không?

Triệu Quốc Đống biết Ân Cảnh Tùng đã lên làm phó bí thư thị ủy, nghe nói Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Phùng Cương đánh giá rất cao Ân Cảnh Tùng, vì thế Ân Cảnh Tùng mới có thể lên chức.

- Vẫn như vậy thôi, chẳng qua mấy năm nay Hoài Khánh cuối cùng cũng yên bình nên tôi cũng nhàn hơn.

Ân Cảnh Tùng cười nói. Y giờ là phó bí thư thị ủy theo lý thuyết sẽ không quản công tác bên Ủy ban kỷ luật nhưng làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trong thời gian dài nên y có đôi khi vô thức nghĩ mình vẫn là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật nhất là lúc gặp người quen.

- Ồ, lão Trúc công tác ở Hoài Khánh thế nào?

Triệu Quốc Đống thuận miệng nói. Sau khi Tiêu Triều điều tới Lam Sơn làm phó bí thư thị ủy, Trúc Văn Khôi được điều tới Hoài Khánh làm Phó thị trưởng thường trực.

Ân Cảnh Tùng cũng biết Trúc Văn Khôi có quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống.

Trúc Văn Khôi tới Hoài Khánh chưa lâu nhưng đã đứng vững ở Hoài Khánh, dù là Phó Thiên hay Lữ Thu Thần đều có ấn tượng tốt đối với người này.

Mấy năm qua có không ít cán bộ từ Ninh Lăng đi ra, đây là được lợi từ sự phát triển kinh tế nhanh chóng của Ninh Lăng, đi đến đâu cũng có thể gánh vác công việc. Ví dụ như Vưu Liên Hương – Đường Giang, Lam Quang – Vĩnh Lương, Lục Kiếm Dân – Lam Sơn cùng với Trúc Văn Khôi…