Dương Kính Quang biết Bối Thiết Lâm vì hạng mục hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê này mà chạy lên tỉnh không biết bao lần. Trước khi Triệu Quốc Đống tới An Nguyên, Bối Thiết Lâm vẫn chạy, tới chỗ mình cũng không dưới ba lần nhưng Dương Kính Quang cũng lực bất tòng tâm.
Tần Hạo Nghiên không tỏ thái độ, y là phó chủ tịch thường trực tỉnh có thể thế nào?
Hơn nữa Lăng Chính Dược cũng rõ ràng biểu lộ ra trong tỉnh không phải không muốn thúc đẩy hạng mục mà việc này phải do Miên Châu phụ trách chính, tiếp tục giao tiếp với Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng. Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng mặc dù sắp sát nhập nhưng chức năng và thủ tục sẽ do Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin phụ trách, tỉnh có thể giúp Miên Châu tích cực giao tiếp với Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin.
Bí thư tỉnh ủy có thái độ như vậy, đương nhiên là thông qua Long Ứng Hoa truyền lại, những người khác ai dám mạo hiểm gây chuyện?
Dương Kính Quang cảm thấy Triệu Quốc Đống không đồng ý với chuyện này, y nhận ra nguy cơ. Triệu Quốc Đống đến chưa đầy tháng mà vì việc này mà có tranh chấp thì từ góc độ nào mà nói cũng không thích hợp.
Mấy hôm trước lúc nói chuyện, Dương Kính Quang cảm nhận rõ hùng tâm và tự tin của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống sẽ không quan tâm ai, chỉ cần là chuyện hắn xác định thì không ai có thể ngăn cản. Chuyện này vốn hoàn toàn có thể kéo dài nhưng không chừng Triệu Quốc Đống sẽ kiên trì ý kiến của mình.
Trước Đại hội Đảng không nên có bất cứ mâu thuẫn công khai nào cả.
Thấy Triệu Quốc Đống nhìn tới, Dương Thiếu Bằng không khỏi có chút buồn bực. Y biết chuyện này mình không thoát thân được, cuối cùng còn phải rơi vào đầu mình. Y có chút oán hận nhìn Long Ứng Hoa ở bên kia.
Long Ứng Hoa bây giờ đã điều chỉnh phân công quản lý công nghiệp, mà đất đai, giao thông cùng xây dựng giao vào tay mình. Ý kiến của Lăng Chính Dược ở đó, Long Ứng Hoa là người chấp hành. Từ lúc hắn phân công quản lý đất đai, giao thông cùng xây dựng vẫn rất chấp hành ý kiến của Lăng Chính Dược tới khi không phụ trách quản lý nữa thì vẫn như cái đinh để đó.
- Chủ tịch tỉnh, bên phía Miên Châu đã tìm tôi vài lần, bí thư, thị trưởng Miên Châu cũng thảo luận cùng tôi vài lần. Ý của tỉnh là rất rõ ràng, do Miên Châu phụ trách chính, tích cực phối hợp ngành tài chính, lúc cần thiết có thể thu hút giới kinh tế tư nhân tiến vào tham gia hạng mục, tỉnh chủ yếu phụ trách giúp đỡ phối hợp, nhưng bây giờ xem ra hiệu quả không tốt lắm.
Dương Thiếu Bằng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Kinh tế Miên Châu mấy năm qua không quá khởi sắc, bọn họ hy vọng lợi dụng hạng mục này thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển, điều này tỉnh có thể giải thích. Nhưng chủ và thứ phải phân chia rõ ràng. Ở vấn đề này trước đây chủ tịch Tần cũng kiên trì với thái độ đó.
- Chẳng qua tình hình hiện nay đã có vài thay đổi. Mấy viện nghiên cứu đều rất không hài lòng về tiến độ thi công ở Miên Châu, ngoài ra có lời đồn viện nghiên cứu vật liệu hàng hải cũng có ý nhảy vào hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê này, vì thế tôi cảm thấy tình hình nếu có vài biến hoá thì có thể nghiên cứu lại một lần nữa.
Long Ứng Hoa lạnh lùng nhìn Dương Thiếu Bằng.
Người này là một kẻ tráo trở. Ở vấn đề hắn làm phó chủ tịch tỉnh tuy bí thư Lăng không có bao tác dụng nhưng trên thực tế cũng không ngăn cản gì Dương Thiếu Bằng, nếu không chức phó chủ tịch tỉnh đâu dễ vào tay như vậy.
Ở thời đại Tần Hạo Nghiên thì hắn biểu hiện khá quy củ, nhưng Triệu Quốc Đống vừa tới thì thái độ của hắn đã có biến hoá.
Theo Long Ứng Hoa thấy thái độ của Dương Thiếu Bằng rõ ràng là vẫy cờ với Triệu Quốc Đống.
Gì mà tình hình biến hoá nên cần nghiên cứu một lần nữa?
Hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê vốn xác định do Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng phụ trách chính, bên An Nguyên chỉ là hỗ trợ, phối hợp mà thôi. Mà tỉnh sớm giao cho Miên Châu tiến hành việc này, đây là nguyên tắc sớm xác định, không ai có quyền thay đổi.
Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng sắp bị sát nhập nhưng không có nghĩa hạng mục sẽ chết yểu, chủ yếu là tiến độ bị trì hoãn mà thôi. Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin sang đầu năm tới sẽ chính thức thành lập, tức lúc ấy hạng mục nhất định sẽ một lần nữa tiến hành trở lại.
Đừng nói Bí thư Lăng, ngay cả bản thân Long Ứng Hoa cũng không thích gì các điều kiện hà khắc của Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng. Loại hạng mục khoa học kỹ thuật này nhìn thì vẻ vang. Gì mà xúc tiến kinh tế địa phương thăng cấp … đó đều là mặt ngoài. Người được lợi chính thức là mấy đơn vị vì giá đất rẻ, bảo sao các đơn vị này càng lúc càng tham lam, yêu cầu với địa phương càng lúc càng cao. Theo Long Ứng Hoa thấy đây là được voi đòi tiên, không tính tới năng lực thừa nhận của địa phương.
Bây giờ giá đất rất cao, Miên Châu cho nhiều đất như vậy chính là hi ính lợi ích địa phương, cũng không biết Thị ủy, ủy ban Miên Châu cân nhắc như thế nào mà trước đó bị cuốn vào, bây giờ muốn thoát cũng khó nên định kéo tỉnh vào. Long Ứng Hoa rất khó chịu với việc này.
Nhưng hắn không phải chủ tịch tỉnh, không phải phó chủ tịch thường trực tỉnh, cũng không quản lý đất đai cùng xây dựng nữa. Cho nên y cũng không có nghĩa vụ nói gì thêm trong hội nghị thường trực ủy ban. Nếu cần thì y sẽ không hề khách khí cho thấy thái độ của mình.
- Ừ, ý kiến của lão Dương rất hợp lý. Hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê là một loạt các hạng mục, có thể nói là thí điểm của quốc gia khi xây dựng trụ sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật mang tính hiện đại của quốc gia ở khu vực trung tây. Có thể xây dựng ở Miên Châu theo tôi thấy là vinh dự của An Nguyên chúng ta.
Triệu Quốc Đống sửa lại suy nghĩ của mình, hắn biết Dương Thiếu Bằng cố kỵ, cũng biết không ít người có suy nghĩ.
- Tình hình thực tế như thế nào thì mọi người cũng biết, tôi không nói nhiều. Chúng ta cần cân nhắc bây giờ chính là hạng mục đã khởi động, trước đó do Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng làm chủ đạo, nhưng nay do điều chỉnh kết cấu hành chính nên gặp một ít vấn đề. Địa phương chúng ta do tính tới sự phát triển lâu dài mà tiếp nhận nhưng tiến triển khá chậm, tôi thấy không bình thường, không phù hợp lợi ích của An Nguyên.
Triệu Quốc Đống gằn từng chữ:
- Đối với hạng mục này, tôi cảm thấy nhận thức của tỉnh còn có nhiều điểm sai lầm. Tôi cho rằng làm như thế nào đối đãi và xử lý việc này chính là phải nhận thức rõ ràng. Kính Quang, anh nói.
Dương Kính Quang cười khổ một tiếng, y không phải không biết sẽ có ngày này chỉ là không ngờ tới nhanh như vậy. Một câu của Triệu Quốc Đống đẩy mình lên đầu sóng gió, ánh mắt lạnh lùng của Long Ứng Hoa nhìn tới là xem mình đối mặt ra sao với câu ép hỏi của Triệu Quốc Đống, đây coi như là giao phong đầu tiên khi đứng đội?
- Ý kiến của chủ tịch Quốc Đống theo tôi thấy rất đúng, nhận thức là căn bản để giải quyết vấn đề. Xây dựng hành lang Khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê bởi vì đủ loại nguyên nhân mà dừng lại. Bây giờ Miên Châu đề nghị tỉnh phụ trách chính. Nội dung hội nghị hôm nay là nghiên cứu tỉnh làm như thế nào giải quyết được vấn đề này.
Dương Kính Quang hút một hơi, sau khi có quyết định y lại thấy dễ dàng hơn nhiều.
- Đúng như vừa nãy chủ tịch Quốc Đống có nói, quốc gia quy hoạch thí điểm một hạng mục trụ sở nghiên cứu khoa học như vậy là không dễ, chọn An Nguyên chúng ta càng không dễ. Đây là cơ hội lịch sử của An Nguyên, hạng mục này mặc dù thoạt nhìn trong lúc nhất thời không thấy hiệu quả ngay nhưng nó sẽ duy trì hiệu quả liên tục và lâu dài, nhất là có tác dụng lớn đối với thúc đẩy lĩnh vực khác phát triển. Có thể có vài đồng chí trong chúng ta nhìn vấn đề chưa đầy đủ, cảm thấy hạng mục này do Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng phụ trách chính thì chúng ta không cần tham gia quá sâu, tài chính của tỉnh cũng không dư dả, có thể thông qua giao tiếp chờ điều kiện tới rồi đẩy mạnh. Tôi không quá đồng ý quan điểm này. Từ tình hình trước mắt có thể thấy nếu hạng mục này cứ kéo dài sẽ mang lại tổn thất lớn đến như thế nào? ảnh hưởng như thế nào đối với sự phát triển của Miên Châu? Thời gian kéo dài sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với sau này? Có thể ảnh hưởng bất lợi tới các hạng mục hợp tác với Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin sau này không?
- Tài chính của tỉnh đúng là không dư dả nhưng chúng ta có thể thông qua vài phương pháp khác để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt của Miên Châu. Một phần là trợ cấp ủng hộ về tài chính, cũng có thể như đảm bảo giúp Miên Châu vay vốn ngân hàng.
Dương Kính Quang không nhìn vẻ mặt người khác mà nói theo dòng suy nghĩ của mình.
- Miên Châu mấy năm qua phát triển không tốt, gặp cơ hội này tôi cảm thấy tỉnh cần ủng hộ mạnh mà không thể chỉ dừng lại bằng miệng và văn bản. Tài chính tỉnh không phải là tài chính của các sở ban ngành mà cũng phải phục vụ sự phát triển của các thành phố, thị xã. Tôi cảm thấy đáng đầu tư thì đầu tư, đáng ủng hộ phải ủng hộ, đây là trách nhiệm của tỉnh.
Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng thật không ngờ thái độ của Dương Kính Quang đột nhiên rõ ràng như vậy, hắn vừa kinh ngạc vừa vui vẻ. Mình đã xem thường sự quyết đoán của đối phương.