Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 122

[HIDE]

Sau khi lần lượt leo lên máy bay, Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống sóng vai nhau đứng trước cửa máy bay mỉm cười vẫy vẫy tay hướng về phía các lãnh đạo tỉnh tới đưa tiễn, các đại biểu khác cũng bắt đầu lục tục lên máy bay.

Từ An Đô tới Bắc Kinh phải bay mất hơn 1 tiếng đồng hồ, Lăng Chính Dược ngồi song song với Triệu Quốc Đống.

Từ trước tới giờ An Đô vẫn thuộc trụ sở kinh doanh của hãng China Eastern Airlines, năm ngoái Southern Airlines cũng chính thức tiến vào An Đô với lời thề sẽ biến An Đô trở thành trụ sở kinh doanh chính, tạo thành tình trạng cạnh tranh với Eastern Airlines. Năm ngoái lưu lượng hành khách đã vượt qua con số 16 triệu, đứng đầu khu vực hành chính trong lục địa, dự án mở rộng sân bay Thái Bình giai đoạn hai đã được duyệt vào năm rồi, tháng ba năm nay sẽ bắt đầu khởi công, được thiết kế theo tiêu chuẩn dự kiến đạt 40 triệu khách một năm, sau khi hoàn thành sẽ trở thành một sân bay lớn nhất trong đại lục, phấn đấu mười năm sau cũng không lạc hậu.

Sân bay Đông Trại Ninh Lăng sau khi xây xong mặc dù phát triển rất nhanh, tám tháng từ đầu năm đã phục vụ được hơn 200 ngàn lượt khách, là sân bay phát triển nhanh nhất với các đường bay quốc nội, dự tính lưu lượng cả năm có khả năng vượt qua 300 ngàn khách, gần như mỗi tháng đều mở đường bay mới. Chẳng qua điều này cũng không gây được bao nhiêu áp lực đối với sân bay quốc tế Thái Bình An Đô, mà ngược lại lượng phục vụ hành khách ở sân bay quốc tế Thái Bình An Đô vẫn duy trì được đà tăng trưởng cao như cũ.

Đối với chuyến bay tới Bắc Kinh của đoàn đại biểu tỉnh An Nguyên lần này cũng như nhân viên công tác đi cùng với giới truyền thông phóng viên trong chuyến tiền trạm lúc trước thì hãng Southern Airlines đã bỏ ra khá nhiều công sức. Nghe nói một vị lãnh đạo phía Southern Airlines đã nhiều lần tới thăm hỏi, sau cùng dưới sự trợ giúp của thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban thư ký tỉnh ủy Trần Anh Lộc nên đã đoạt được miếng thịt béo trước nay vốn thuộc về tay của Eastern Airlines, đó là được nhận nhiệm vụ chuyên chở chuyến bay mang ý nghĩa lịch sử này.

Southern Airlines lựa chọn cạnh tranh trực tiếp với Eastern Airlines lại An Nguyên khiến cho An Đô trở thành tiêu điểm so kè của song phương, mà Southern Airlines cũng hiểu rằng nếu có thể được đảm nhiệm nhiệm vụ chuyên chở toàn bộ đoàn đại biểu tỉnh An Nguyên lên Bắc Kinh thì có ý nghĩa như thế nào. Điều này có ý nghĩa rằng địa vị độc quyền của Eastern Airlines đối với chính quyền An Nguyên đã xuất hiện lỗ hổng, rõ ràng là Eastern Airlines không ý thức được về phương diện này nên mới bị Southern Airlines đột phá.

Mà sự lớn mạnh của sân bay Đông Trại Ninh Lăng đã trở thành một trận cờ khác của hai hãng hàng không khổng lồ này, căn cứ vào xác định và đánh giá của một cơ quan trung lập thì năm 2007 sân bay Đông Trại Ninh Lăng sẽ phục vụ trên 330 ngàn khách còn năm 2008 có thể sẽ đột phá con số 500 ngàn và đến năm 2010 thì có khả năng sẽ vượt trên 1 triệu khách.

Tiếp viên hàng không của Southern Airlines đều kinh ngạc nhìn hai người đàn ông đi đầu, do không quan tâm đến tình hình chính trị đương thời nên các cô cũng không biết rõ thân phận của hai người nhưng tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này thì lãnh đạo đã nhiều lần căn dặn và tham gia diễn tập. Khách hàng của nhiệm vụ lần này thì cả đoàn bay đều biết, có thể đi phía trước thì đương nhiên là lãnh đạo, người đi đầu tiên thì còn được chứ vị đi thứ hai thì trông mới chỉ hơn 30 tuổi, điều này há không lạ sao?

- Quốc Đống, tôi nghe Anh Lộc nói lần lên Bắc Kinh này chúng ta chọn Southern Airlines đã khiến Eastern Airlines rất mất hứng hả, một vị lãnh đạo của Eastern Airlines còn gọi riêng cho Anh Lộc để oán trách, nói chúng ta không nên có mới nới cũ đó, ha ha.

Khí sắc của Lăng Chính Dược khá tốt, bước đi và ngồi xuống ghế một cách khoan thai.

- Ồ, muốn trách thì bọn họ phải tự trách bản thân mình, Southern Airlines người ta cũng làm được nhiệm vụ này, chẳng lẽ tỉnh ta không có quyền lựa chọn sao, sao cứ phải chọn Eastern Airlines bọn họ? Ý nghĩ này là không chính xác, có cạnh tranh thì mới khiến phục vụ tốt lên được mà.

Triệu Quốc Đống cười cười:

- Tôn Hiểu Xuyên cũng gọi điện thoại riêng cho tôi, tôi nói anh ta quá xấu, vừa mới đến Southern Airlines nhậm chức thì đã lập tức cậy chân tường địa chủ, không chân chính tẹo nào, ngài biết hắn nói gì không?

- Nói gì?

Lăng Chính Dược hỏi với giọng thích thú.

- Hắn nói con gái đi lấy chồng thì thân ai người đó lo, loại chuyện làm vì chủ của mình thì đều không tránh được, không thể nói có phúc hay không có phúc, chỉ cần không dùng cách đường ngang ngõ tắt là được, cạnh tranh công bằng mà, miễn là cạnh tranh tích cực theo quy tắc thì Southern Airlines cũng có thể tiếp nhận thách đấu...

Triệu Quốc Đống cười trả lời.

- Ồ, nói vậy cũng phải, có điều lời này của lão Tôn có ý gì, vì sao nói theo quy tắc, nghe có vẻ không được tự nhiên lắm?

Lăng Chính Dược nghiêng đầu mỉm cười nói.

- Ha ha, bí thư Lăng, chẳng lẽ nói ngành hàng không dân dụng là vũng nước đụng mà ngài còn không rõ sao? Mưu hèn kế bẩn bên trong chỉ sợ so với địa phương thì chỉ có hơn chớ không kém, người ngoại đạo không hiểu được và cũng không nói được.

Triệu Quốc Đống lắc đầu.

Tôn Hiểu Xuyên này vốn là một người quen cũ mới chính thức được bổ nhiệm làm tổng giám đốc Southern Airlines, đây có thể coi là một cán bộ vừa là cấp giám đốc sở vừa là phó bộ trưởng. Sau khi được bổ nhiệm tới Southern Airlines làm tổng giám đốc thì Tôn Hiểu Xuyên đã lặng lẽ tìm cách đẩy mạnh kế hoạch "cạnh tranh lành mạnh" của hắn, bước đầu đã khiến Southern Airlines sải những bước dài vào trung tâm tỉnh An Nguyên, phát động cạnh tranh song hành với Eastern Airlines.

Hồi Tôn Hiểu Xuyên được bổ nhiệm thì Triệu Quốc Đống cũng gọi điện thoại tới chúc mừng, Tôn Hiểu Xuyên cũng dự tính sau này sẽ thường xuyên đến tỉnh An Nguyên gặp gỡ tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh An Nguyên, với mục đích đẩy nhanh sự phát triển, mở rộng quy mô của Southern Airlines tại An Nguyên.

Lăng Chính Dược gật đầu cười nói:

- Ừ, tôi cũng nghe được không ít vấn đề của ngành hàng không, nhất là tình hình hoạt động ngầm rất trắng trợn, các doanh nghiệp hàng không dân dụng muốn có một chỗ đứng trong ngành hàng không quốc nội cũng khá khó khăn, điều này cũng trực tiếp làm cho sự phát triển các doanh nghiệp hàng không dân dụng trong nước bị đình trệ.

Triệu Quốc Đống hơi kinh ngạc liếc nhìn Lăng Chính Dược một cái, hắn thật không ngờ Lăng Chính Dược lại nói một câu như vậy, đây thực sự là hiếm thấy, Lăng Chính Dược vốn là một biểu hiện cụ thể của "tác phong nghiêm cẩn", rất ít khi tỏ rõ thái độ đối với chuyện không liên quan đến mình, được không ít lãnh đạo khen ngợi. Không ngờ một vài vấn đề hắc ám tồn tại trong ngành hàng không dân dụng lại khiến Lăng Chính Dược phải lên tiếng.

- Ồ, bí thư Lăng nói không sai, công bằng công chính công khai, ba công này chính là điểm mấu chốt thúc đẩy cạnh tranh lành mạnh và sự phát triển của trong cạnh tranh ngành nghề. Ba yếu tố này bổ trợ cho nhau, thiếu một thứ cũng không được, nhất là công khai minh bạch còn có thể nêu bật được tác dụng giám sát hữu hiệu đối với hai yếu tố trước. Kể cả công tác của bản thân chúng ta cũng giống như thế.

Triệu Quốc Đống nói

Lăng Chính Dược cũng hiểu được Triệu Quốc Đống đang cố ý mở rộng đề tài, hắn không khỏi khẽ nhíu mày. Đã trải qua nửa năm cộng tác với tên này nên thừa biết phong cách, tác phong "cùng thuận cùng lên" làm cho hắn vẫn không quá thích ứng, cũng không thể không thừa nhận tên này rất khó chơi, nhất là ở những vấn đề mà hắn cảm thấy hứng thú thì hắn tỏ ra cố chấp đến cùng cực, hơn nữa thủ đoạn thì lại tầng tầng lớp lớp, không đạt được mục đích thề không bỏ qua, ví như hành lang khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê của Miên Châu.

Khi Lý Tấn đến báo cáo công việc với mình thì cũng đề cập tới việc Triệu Quốc Đống đi thị sát Kiến Dương và yêu cầu Kiến Dương phải cố gắng tiến vào top 5, có ý như muốn đảng ủy, ủy ban nhân dân Kiến Dương phải lập quân lệnh trạng, rõ ràng là hắn không quá hài lòng về công tác của Kiến Dương. Lý Tấn than rằng mức độ ủng hộ của ủy ban nhân dân tỉnh đối với Miên Châu đã hơn xa Kiến Dương, khiến cho Miên Châu vượt qua Kiến Dương và Kiến Dương phải chịu áp lực rất lớn.

Lăng Chính Dược cũng hiểu rằng Lý Tấn theo mình từ ban tổ chức trung ương xuống, nếu nói năng lực nắm chính trị giữ quyền làm chủ thì không kém, nhưng nếu về phát triển kinh tế thì kinh nghiệm và biện pháp vẫn còn khiếm khuyết. Mà Thành Cự - thị trưởng Kiến Dương và Lý Tấn lại không có quan hệ tốt lắm, mặc dù không có dấu hiệu công khai hóa nhưng việc Lý Tấn độc chiếm quyền lực ở Kiến Dương cũng khiến hiệu suất phối hợp công tác với Thành Cự suy giảm đáng kể, chứ còn chưa nói tới khai triển công tác mang tính sáng tạo. Đây cũng chính là chướng ngại mấu chốt tồn tại trước mắt đảng ủy, ủy ban nhân dân thành phố Kiến Dương.

Bây giờ Miên Châu đang có xu thế tăng tốc phát triển, điều này làm cho Lý Tấn cảm thấy áp lực, đồng thời cũng làm cho Lăng Chính Dược có một chút rối rắm. Ngày trước Miên Châu là thành phố có nền kinh tế mạnh thứ hai ở An Nguyên, sau nhiều năm trầm luân, nếu như giờ có thể chuyển hình tăng tốc thành công, dựa theo chiến lược công nghiệp mà Triệu Quốc Đống đề xuất trên hội nghị thường vụ như phát triển cơ giới hàng không, điện tử hàng không, thiết bị nguyên tử, chế tạo thiết bị chính xác...chắc chắn khi đó kinh tế toàn tỉnh sẽ vượt bậc. Nhưng hắn vừa không muốn thấy chiến lược phát triển Miên Châu do Triệu Quốc Đống đề xuất hình thành lên thế đối lập với nền kinh tế không có đặc sắc của Kiến Dương do Lý Tấn quản lý. Sự tương phản này cũng rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng. Đây là điều Lăng Chính Dược không thể tiếp nhận.

Đương nhiên Lăng Chính Dược không hẹp hòi đến mức dồn sức tạo chướng ngại cho sự phát triển của Miên Châu, dù sao nếu Miên Châu thực sự thoát khỏi vẻ uể oải ngày xưa trở lại thời huy hoàng thì hắn làm bí thư tỉnh ủy cũng thấy vinh dự. Hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp làm cho Kiến Dương có thể sánh vai với Miên Châu về công nghiệp như ngày trước.

- Quốc Đống, tôi thấy quy hoạch do cậu đề xuất rất sáng tạo, nhất là xây dựng Miên Châu - Kiến Dương - An Đô thành một hành lang công nghiệp. Tôi cảm thấy nó có ý nghĩa dẫn dắt rất tốt đối với công nghiệp kinh tế sẵn có của khu vực An Tây, chẳng qua tôi thấy tư tưởng của cậu có phần nghiêng về Miên Châu quá, còn quy hoạch phát triển công nghiệp của Kiến Dương và An Đô thì lại có vẻ đơn bạc, là do quy hoạch chưa hoàn thiện hay là có nguyên nhân khác?

Lăng Chính Dược hỏi một cách lơ đãng.

Tất cả hành khách đều đã lên máy bay, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp của Southern Airlines bắt đầu nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, máy bay bắt đầu di chuyển ra đường băng.

Triệu Quốc Đống ngẩn người, đề tài này do chính miệng Lăng Chính Dược nói ra nên hắn không thể không suy ngẫm. Trong hành lang công nghiệp Miên Châu - Kiến Dương - An Đô thì đúng là Kiến Dương chiếm tỉ lệ ít hơn, nguyên nhân không có gì khác mà chính vì lúc điều tra nghiên cứu thì đảng ủy, ủy ban nhân dân thành phố Kiến Dương không đưa ra được ý tưởng cụ thể khiến cho hắn hài lòng. Hắn đã nhắc nhở riêng Lý Tấn phải đưa ra được ý tường hòa nhịp với quy hoạch chung của toàn tỉnh, nhưng về sau bên Kiến Dương lại đưa ra một thứ quá bình thường, làm cho Triệu Quốc Đống rất không hài lòng. Chính vì như vậy nên hắn mới tạm thời gác một vài nội dung về kinh tế của Kiến Dương lại, hắn hi vọng về điểm này thì bên Kiến Dương nên xuống bên dưới tìm hiểu một cách chắc chắn, khi trở lại thì đưa ra được cái gì đó tập trung, nổi trội, không nên rập khuôn máy móc hay không phù hợp với thực tế.

- Bí thư Lăng, quy hoạch kia mới là ý tưởng sơ bộ của tôi, rất nhiều thứ còn cần tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh kể cả các ban ngành thảo luận và sửa chữa, bên trong đúng là có không ít điều liên quan đến Kiến Dương nhưng bản thân Kiến Dương cũng có một vài vấn đề.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi mới nói.

[/HIDE]