Lam Đại cảm thấy ở bên ghế phụ Triệu Quốc Đống cứ nhìn mình chằm chằm nên khiến cô có phần bất an.
Quan hệ giữa mình với Triệu Quốc Đống tựa như là một loại thỏa thuận ngầm theo một phương thức khó có thể xác định, có lẽ gần giống như mấy tác phẩm điện ảnh, nào là cô gái yêu đơn phương một chàng trai nhưng chàng trai đó thủy chung lại chỉ coi cô gái là em gái. Chẳng qua Lam Đại không chấp nhận loại quan hệ này, cô cảm giác quan hệ giữa đôi bên có triển vọng phức tạp hơn, phong phúc hơn và phát triển hơn.
Triệu Quốc Đống đích xác là đang quan sát cô gái thanh tao ở bên cạnh này.
Bánh xe thời gian tựa như có ảnh hưởng rất nhỏ đối với Lam Đại, 10 năm về trước như nào thì 10 năm sau vẫn gần như thế, từ một thiếu nữ 17, 18 ngây ngô nhanh chóng biến thành một người phụ nữ thời thượng ưu nhã, phong thái càng ngày càng thành thục nhưng dung mạo thì lại chẳng hề thay đổi gì nhiều. Mặc dù về đường nét thì vẫn kém Tiểu Âu nhưng sóng mũi dọc dừa cùng với đôi môi chín mọng trên khuôn mặt đôi chút vẻ lạnh lùng luôn khiến người ta nghĩ ngay đến những người mẫu đài các trên sàn diễn.
Triệu Quốc Đống rất dễ dàng hồi tưởng lại lúc mình công tác tại ban quản lý khu khai phát huyện Giang Khẩu, lần đầu tiên ăn cơm cùng tứ nữ Cổ Tiểu Âu, Lam Đại cùng với Kiều San và Đồng Úc, cái hào hứng thanh xuân của tuổi trẻ luôn khiến người ta phải nhớ về nó. Sự độc lập đặc biệt của Cổ Tiểu Âu, cảm giác lạnh lùng của Lam Đại, nét vui tươi thoải mái của Kiều San, vẻ thẹn thùng ngây thơ của Đồng Úc, tất cả những điều này vẫn luôn in sâu trong trí óc của Triệu Quốc Đống.
Từ cái thời khắc đó hình ảnh bốn cô gái đã xuất hiện đan xen vào cuộc đời của mình, còn quan hệ giữa mình với cô gái ở bên cạnh này lại biến thành một loại quan hệ phức tạp, tế nhị. Không thể không nói cái thế giới này thực sự là kỳ diệu.
- Quốc Đống, anh nhìn em với ánh mắt như vậy khiến em không thể chuyên tâm lái xe được.
Lam Đại cố tỏ ra bình tĩnh tự nhiên.
- Thật sao? Anh đang nghĩ rằng cô gái trước mắt này chính là Lam Đại 12 nằm về trước sao...
Triệu Quốc Đống thốt ra mấy lời cảm khái.
Đôi tay đang nắm tay lái của Lam Đại thoáng run run, chiếc xe hơi lệch khỏi quỹ đạo một chút, Triệu Quốc Đống hoảng sợ vội vàng nói:
- Lam Đại, em cẩn thận một chút.
- Quốc Đống, đây chính là anh làm hại, đừng trách em...
Lam Đại cố nén tâm tình, thản nhiên cười nói:
- Ai bảo anh đề cập tới cái đề tài đó vào lúc này.
- Được, là anh sai, chúng ta nói sag chuyện khác. Làm bên ủy ban nhân dân thành phố An Đô có thích không?
Triệu Quốc Đống vội vàng nói sang chuyện khác chứ không ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đó trên đường cao tốc lại biến thành uyên ương đồng mệnh thì đúng là chết không thanh tịnh. Lúc ấy không biết sẽ có bao nhiêu chuyện đào phấn đổ lên đầu mình, bản thân mình mặc dù không phải là Liễu Hạ Huệ nhưng ít nhất thì quan hệ giữa mình với Lam Đại vẫn chưa đi quá giới hạn.
- Rất tốt, Phỉ tỷ rất chiếu cố em, nghe nói sắp tới chị ấy có khả năng lên làm phó trưởng ban thư ký thị ủy...
Lúc này Lam Đại đã khôi phục được sự bình tĩnh.
- Liệu có phải là muốn kiêm nhiệm chủ nhiệm văn phòng thị ủy hay không?
Triệu Quốc Đống biết năng lực của Nghiêm Lập Dân, nếu muốn giúp Tống Như Phỉ leo lên được vị trí phó sở thì cũng không phải là chuyện khó.
- Cũng không rõ lắm, Phỉ tỷ không nói gì nhưng bên trong thành phố đều có lời đồn, nói rằng Phỉ tỷ có khả năng một bước lên trời.
Lam Đại cau mày lại, hiển nhiên là đang lo Tống Như Phỉ rời khỏi bên văn phòng ủy ban, tình cảnh của cô chưa chắc đã tốt như hiện giờ, cô còn trẻ như vậy mà đã ngồi cao trong ủy ban thì hiển nhiên sẽ có người đỏ mắt, hơn nữa cô vừa xinh đẹp lại độc thân nên càng có nhiều người nhìn không thuận mắt.
- Một bước lên trời? Một bước lên trời chưa chắc đã là chuyện tốt đâu.
Triệu Quốc Đống lắc đầu tựa như ngộ ra điều gì đó.
- Quốc Đống, cũng có người nói hiện giờ anh cũng là đang một bước lên trời, chẳng lẽ cũng không phải là chuyện tốt sao?
Lam Đại chớp chớp mắt hỏi.
- Ồ? Bên thành phố An Đô ngoại trừ em ra lẽ nào còn có người khác cũng quan tâm tới anh sao?
Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi mà không hề biết mình vừa lỡ lời.
Lam Đại thấy mặt nóng bừng lên nhưng thấy Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nên biết là hắn chỉ thuận miệng nói nên trấn tĩnh nói:
- Có rất nhiều người ở tỉnh An Nguyên chú ý đến anh, thành phố An Đô chúng em hiển nhiên cũng không thiếu.
- Đừng có nói là có cả vị Phỉ tỷ kia của em đó nhé? Nếu đúng thì anh đúng là thụ sủng nhược kinh đó.
Triệu Quốc Đống trêu ghẹo.
- Quốc Đống, anh đừng đùa nữa, Phỉ tỷ cũng nhắc tới anh nhưng chỉ nói rằng anh có vận số tốt, nói rằng lần nào anh cũng có thể bước lên đúng điểm mấu chốt. Chỉ trong thời gian ngắn đã có thể nhảy khỏi Điền Nam lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, quả thực là kỳ tích.
Lam Đại nở nụ cười kiêu hãnh, nhớ lại lúc Tống Như Phỉ nhắc tới Triệu Quốc Đống thì tỏ rõ vẻ cực kỳ hâm mộ xen lẫn ghen tị.
Triệu Quốc Đống cười cười không nói gì, Tống Như Phỉ đương nhiên là không cảm thấy hứng thú gì với mình, nếu như không có nhân tố khác thì e rằng sự thay đổi của mình sẽ chỉ gây hứng thú cho tình nhân của cô, chính là Nghiêm Lập Dân kia.
Lúc này đây Nghiêm Lập Dân còn đang khổ sở phấn đấu vì vị trí thị trưởng An Đô, còn mình thì đã sớm vượt qua cấp bậc phó tỉnh rồi, thậm chí còn liên tục đảm nhiệm ở ba vị trí khác nhau cùng cấp bậc này. Chắc chắn trong lòng Nghiêm Lập Dân lại càng cay đắng hơn, do đó mới có thể bàn luận về mình như vậy trước mặt Tống Như Phỉ.
- Lam Đại, vậy em có nghĩ rằng là do anh có vận số tốt hay không?
Triệu Quốc Đống đăm chiêu hỏi dò.
- Lời này của Phỉ tỷ là không công bằng, mấy năm gần đây kinh tế Ninh Lăng phát triển rất nhanh, nghe nói năm nay đã áp sát An Đô. Trong bất cứ hội nghị lớn nhỏ nào thì bí thư Quan cũng đều nhắc tới sự phát triển của Ninh Lăng, yêu cầu cán bộ toàn thành phố phải nâng cao tinh thần, học tập Ninh Lăng, đây là điều mọi người đều phải công nhận. Lam Đại vừa nắm chắc tay lái vừa nói:
- Nghe nói Chung Dược Quân cũng có khả năng đến An Đô làm thị trưởng.
- Bây giờ vị trí thị trưởng An Đô bên các em cũng còn chưa rõ sao?
Lúc này Triệu Quốc Đống mới nhớ ra rằng cái ghế thị trưởng An Đô cho tới giờ vẫn chưa xác định, từ đó đủ thấy mức độ tranh đoạt kịch liệt đối với vị trí này. Lăng Chính Dược đang "chờ giá cao", đánh vào sự nhẫn nại của mọi người. Từ chỗ Qua Nĩnh nên Triệu Quốc Đống biết tin về cơ bản thì trung ương sẽ xác định chọn thị trưởng dựa trên đề cử của tỉnh ủy An Nguyên, có lẽ hiện giờ Lăng Chính Dược còn đang quan sát hoặc là dồn sức khống chế hội nghị thường vụ thị ủy đi vào ổn định, dù sao thì hắn mới An Nguyên được một thời gian ngắn ngủi, muốn khống chế hội nghị thường vụ thị ủy cũng còn phải cần một quá trình.
- Bây giờ lời đồn khắp mọi nơi, mỗi ngày một tin, hôm nay thì nói rằng Chung Dược Quân tới, ngày mai lại nói là Dương Thiếu Bằng, ngày mốt lại biến thành bí thư Nghiêm, tới hai ngày sau thì lại sang Đàm Lập Phong rồi, còn có cả Trang Quyền và Bối Thiết Lâm, hễ ai có dính dáng tới trên tỉnh thì đều có khả năng, đều thành người ứng cử. Cổ mọi người cũng sắp dài cả ra rồi nhưng mới chỉ nghe được tiếng chứ chưa thấy hình.
Lam Đại cười nói:
- Quốc Đống, anh thử nói xem ai sẽ đến làm thị trưởng An Đô nào?
- Anh không phải là trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương, dù sao cũng không phải anh đến là được.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, người nào được chọn cũng không dễ xác định, bây giờ còn không rõ Lăng Chính Dược nhìn trúng ai, chẳng biết liệu có ai đủ sức đề cử với Lăng Chính Dược hay không.
Chẳng qua khả năng Chung Dược Quân là rất nhỏ, nghe nói từ sau khi Lăng Chính Dược đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy An Nguyên thì biểu hiện của Tần Hạo Nhiên rất nhún nhường. Nếu như Ứng Đông Lưu còn tiếp tục đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy An Nguyên thì Chung Dược Quân may ra còn có khả năng, bây giờ Ứng Đông Lưu đi rồi, Tần Hạo Nhiên hiển nhiên không muốn cạnh tranh vị trí này với Lăng Chính Dược. Hơn nữa xu thế quan hệ giữa Chung Dược Quân và Tần Hạo Nhiên trong hai năm gần đây cũng không thấy tiến thêm được bước nào, thậm chí còn có cảm giác lãnh đạm hóa. Cho nên Triệu Quốc Đống biết Chung Dược Quân gần như là vô vọng, nhưng Đàm Lập Phong và Bối Thiết Lâm thì lại rất có sức cạnh tranh.
- Nếu thực sự anh có thể đến thì tốt quá, trước kia có một số cán bộ ở thành phố An Đô khi nhắc tới Ninh Lăng thì cũng đều tỏ ra khinh thường, lúc nào cũng cho rằng Ninh Lăng là một vùng núi xa xôi, nhưng bây giờ thì không có mấy người đủ dũng khí để nói như vậy, nhất là Ninh Lăng hiện giờ. Nghe nói năm nay Ninh Lăng sẽ đuổi kịp An Đô nên khiến cho lãnh đạo thành phố đều mất hết thể diện, có một đoạn thời gian cứ mở miệng là khen ngợi Ninh Lăng. Mãi cho đến một lần bí thư Lăng nghe được chuyện này liền nổi giận lôi đình, nói rằng đội ngũ cán bộ An Đô thiếu tự tin, thiếu sức chiến đấu, cũng không dám nói ra những điểm đặc sắc của An Đô, cũng không dám đề xuất khẩu hiệu vượt qua Ninh Lăng, đuổi kịp Thành Đô, Nam Kinh. Nghe đâu bí thư Quan cũng bị phê bình nên từ đó về sau trên hội nghị cũng ít đề cập tới Ninh Lăng hẳn.
Lam Đại bật đèn pha ô tô lên rồi tò mò hỏi:
- Quốc Đống, em cảm thấy lời này hình như có vẻ nhằm vào Ninh Lăng, anh nói xem bí thư Lăng là bí thư tỉnh ủy mà nói vậy thì không công bằng cho lắm. Bây giờ mọi người mà nhắc tới Ninh Lăng thì không thể không nhắc tới anh, đó đều là những lời tấm tắc khen ngợi.
Triệu Quốc Đống mỉm cười không nói, chỉ sợ không phải là Lăng Chính Dược có thành kiến với Ninh Lăng mà là có tâm tình phức tạp khó nói đối với nơi mình lập nghiệp nên mới phát ngôn như vậy. Chẳng qua nguyên nhân tế nghị trong này không thể tỏ với người ngoài, cũng chỉ có loại người trong cuộc như Triệu Quốc Đống mới đại khái cảm nhận được ý vị chua xót trong đó.
An Nguyên vừa mới tiếp nhận thời kỳ của Lăng Chính Dược nên phải xem hắn có làm ra được động tác gì mới trên cơ sở mà Ứng Đông Lưu gây dựng hay không. Phải nói là hiện tại An Nguyên rất đáng xem, kinh tế An Đô xuất hiện sự hồi phục, mà Ninh Lăng, Hoài Khánh, Đường Giang, Tân Châu thậm chí Thông Thành đều xuất hiện xu thế tăng trưởng tốc độ cao. Có thể nói cơ sở đã được xây dựng tốt, giờ chỉ xem Lăng Chính Dược có thể tập hợp được nhân tâm và dân trí hay không, làm cho An Nguyên lại nghênh đón một thời kỳ phát triển hoàng kim nữa.
Triệu Quốc Đống về đến nhà là ngủ liền một mạch đến tận 6h30 sáng hôm sau, một giấc ngủ hơn 8 tiếng đồng hồ đã vượt qua thời gian ngủ bình thường của hắn. Đối với hắn mà nói thì giấc ngủ tối chỉ khoảng 7 tiếng là đủ rồi, chẳng qua hôm nay rõ ràng là hắn rất thích ngủ một cách tự do như vậy.
Trở về An Đô thoải mái hơn rất nhiều, không có nhiều chuyện phức tạp như ở Bắc Kinh, cũng không phải chịu bầu không khí áp lực nặng nề như ở trong ủy ban. Lúc ở đây có thể tự do tự tại vứt bỏ mọi buồn phiền trong lòng, mọi chuyện đợi tới ngày thứ hai đi làm rồi mới phải đối mặt.
Triệu Quốc Đống tưởng tượng đến cảnh ngày kia mình trở lại ủy ban có khả năng sẽ phải đối mặt với đủ loại sóng gió, lúc mình xin phép thì Tằng Quyền Quân có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chẳng qua khi nghe thấy mình nói muốn về An Đô nghỉ ngơi thì đoán mình cũng chịu áp lực không nhỏ cho nên mới không có nói ra nhưng sang ngày thứ hai này thì...có thể sẽ lại bắt đầu một hồi phong ba mới rồi.