Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 14

Sau lần Trình Nhược Lâm cùng La Băng đến Điền Nam đó, Triệu Quốc Đống vẫn chưa gặp các cô, đợt tết cũng chỉ gọi điện chúc mừng. Bây giờ quan hệ giữa hắn và Nhược Đồng đã khác, hắn không rõ các mối quan hệ kia sẽ tác động như thế nào đến quan hệ giữa mình và Nhược Đồng.

Sau mấy ngày ân ái triền miên, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình bình tĩnh hơn không ít, quan hệ với Nhược Đồng cũng tâm đầu ý hợp hơn, chỉ là nó khác với dự định ban đầu của cả hai. Có thể nói câu lâu ngày sinh tình đã phát huy tác dụng với hai người.

Đi con đường nào? Triệu Quốc Đống đứng ở trên đường mà khó lựa chọn được. Tháng hai Bắc Kinh vẫn rất lạnh, đứng ngoài đường thế này không dễ chịu cho mấy. Nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy mình cần cơn gió lạnh giúp mình trở nên tỉnh táo.

Suy nghĩ định mượn rượu gọi điện cho Trình Nhược Lâm đã phai nhạt đi, Triệu Quốc Đống không muốn cắt đứt quan hệ với bất cứ ai nhưng ít nhất bây giờ không phải lúc thích hợp để gặp Trình Nhược Lâm. Lưu Nhược Đồng biết mình tới Bắc Kinh, ngày kia mình tham gia hôn lễ với Lục Nhị, hôm nay mình mà lại ôm Trình Nhược Lâm ngủ, mai ôm Trình Nhược Lâm ân ái triền miên thì không hay cho lắm.

Thở dài một tiếng, đứng nhìn dòng xe qua lại, hắn phát hiện tâm trạng mình lúc này như ánh trăng chiếu xuống dòng nước.

Vừa tỉnh lại đã là chín giờ. Triệu Quốc Đống còn có chút ấn tượng Lưu Nhược Đồng trước khi đi đã đánh thức mình, chẳng qua lúc ấy mình vẫn buồn ngủ nên ừ ừ một tiếng, có lẽ Lưu Nhược Đồng không muốn đánh thức mình nên không nói thêm gì cả.

Dậy rửa mặt, trên bàn ở phòng khách có bánh mì, trứng ốp, cốc sữa, đây là bữa sáng mà Lưu Nhược Đồng chuẩn bị cho hắn.

Ngồi trước bàn, Triệu Quốc Đống vừa ăn bánh mì vừa uống sữa.

Hắn không phải quá thích ăn sáng bằng đồ tây, chính xác mà nói hắn thích ăn cháo thịt hoặc là phở hơn, cảm giác cay nồng làm người ta kích thích khẩu vị. Bữa sáng kiểu tây thi thoảng ăn thì được chứ ăn nhiều, Triệu Quốc Đống không muốn.

Hôm nay hắn muốn đi gặp Qua Tĩnh, đây là nguyên nhân chính mà hắn lên Bắc Kinh sớm.

Gặp mặt không phải ở ban Tổ chức cán bộ, lúc này đến ban Tổ chức cán bộ sẽ khó tránh khỏi suy đoán không cần thiết. Qua Tĩnh và Triệu Quốc Đống cũng hy vọng tránh ánh mắt người khác.

Qua Tĩnh muốn nói chuyện gì với mình, Triệu Quốc Đống mơ hồ biết. Về hướng đi sắp tới của mình có không ít lời đồn. Từ dáng vẻ của Thái Chánh Dương lúc hắn xin phép cũng đã chứng minh được điểm này.

Có thể động không, đi đâu? Triệu Quốc Đống đoán bây giờ hầu hết mọi người đều không rõ, kể cả người tự nhận có thể nắm giữ vận mệnh người khác.

Từ chỗ Lôi Hướng Đông hắn cũng biết biểu hiện năm qua của mình khiến rất nhiều người tranh luận, nửa khen nửa chê, xem như một nhân vật mang tính tranh luận, người như vậy khó đuổi nhất, nói cách khác mình đi con đường nào phải xem sự đối thoại và đối đầu ở nhiều phương diện.

Việc này đã vượt quá phạm vi mình có thể quan tâm, nó giống như chiếc thuyền trên đại dương mênh mông quyết định mình đi về đâu, vừa có gió biển, vừa có dòng nước chảy, mình là người trên thuyền chỉ có thể làm người đứng nhìn mà thôi.

Qua Tĩnh gọi điện nhưng không nói gì nhiều, điều này nói rõ ngay cả Qua Tĩnh cũng không có tin chính xác, đó là điều hiếm thấy.

Triệu Quốc Đống biết rõ tác phong của Qua Tĩnh, không dễ lên tiếng, nói nhất định trúng, nói cách khác chuyện Qua Tĩnh lên tiếng đó chính là chuyện chắc chắn, nếu như chị ta không muốn hoặc không thể mở miệng thì việc chưa nắm chắc.

Chuyện ngay cả Qua Tĩnh cũng không chắc đúng là không nhiều. Vậy Qua Tĩnh muốn mình lên Bắc Kinh làm gì?

Trưng cầu ý kiến, hay là hiểu rõ tình huống? Mà nghe giọng điệu của chị ta đây không phải là gặp vì công việc, thậm chí nửa công nửa tư cũng không phải.

Một bên ăn sáng, Triệu Quốc Đống cũng cẩn thận cân nhắc, Lưu Thác năm trước đã ám chỉ mình rằng bên trên có tranh luận việc sử dụng mình. Biểu hiện của mình ở Điền Nam đã tạo tranh luận gay gắt. Nhưng đợt tết Lưu Thác lại nói với mình, Trung ương đang khảo sát mình, cách sử dụng mình còn chưa nói rõ, điều này có thể mình còn có thể tiếp tục làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, đối với điểm này Triệu Quốc Đống cũng đã chuẩn bị tư tưởng và thực tế hắn hy vọng như vậy.

Hai đến ba năm chính là một chu kỳ công tác, làm cho một công việc đạt được hiệu quả chính thức, đây là quan điểm của Triệu Quốc Đống. Mình làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng có lợi không ít, tiếp tục làm Triệu Quốc Đống tin mình sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa, nhất là giúp Thái Chánh Dương hoàn thành việc điều chỉnh bộ máy các nơi, cũng có thể bổ sung chỗ thiếu hụt. Triệu Quốc Đống cảm thấy mình còn phát huy được tác dụng lớn hơn nữa ở Điền Nam.

Bây giờ Qua Tĩnh lại bảo mình lên Bắc Kinh, nó khiến cho tâm trạng Triệu Quốc Đống không bình tĩnh được.

Hắn không xác định Qua Tĩnh sẽ nói gì với mình, là điều vui mừng hay là tin buồn?

Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi cười cười một tiếng, mình nghĩ quá nhiều rồi, bình thường việc người khác mình luôn bình tĩnh, đến lượt mình thì có khác gì biểu hiện của người khác.

….

Qua Tĩnh mặc bộ đồ công sở làm cho chị ta thêm vài phần ưu nhã. Một hình con bướm bằng thủy tinh đeo trên ngực vừa nhìn là biết đồ trang sức, tóc ngắn hơi bồng bềnh được chải vuốt cẩn thận khiến chị ta trông trẻ hơn và ba tuổi.

Qua Tĩnh hai năm nay càng lúc càng chú ý ăn mặc.

Lúc ở tỉnh An Nguyên mặc dù cũng chú trọng ăn mặc nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Qua Tĩnh không quá chú ý vấn đề phối hợp và thơng hiệu. Nhưng sau khi làm phó trưởng ban tuyên giáo Trung ương, Qua Tĩnh bắt đầu chú ý thẩm mỹ của mình vì hay lên truyền hình, đứng trước giới truyền thông.

Đương nhiên đến vi của chị ta thì sẽ có nhân viên chủ động tăng thêm kiến thức thẩm mỹ cho chị ta. Dù sao có không ít người muốn tạo quan hệ với phó trưởng ban tuyên giáo Trung ương kiêm tổng cục trưởng Tổng cục điện ảnh.

Qua Tĩnh chú ý thấy ánh mắt Triệu Quốc Đống nhìn mình khác trước, chị ta thân thiết cười nói.

- Sao vậy Quốc Đống, mới bao lâu không gặp mà không nhận ra Qua tỷ này ư?

- Không, không Qua tỷ, chị hôm nay ăn mặc làm người ta thấy mới lạ, không nói trẻ hơn chục tuổi, nhưng nhìn thoáng qua cũng trẻ hơn ba năm tuổi.

Triệu Quốc Đống cũng thuận miệng đổi sang gọi Qua Tĩnh thành Qua tỷ, cách gọi này rất tự nhiên kéo gần khoảng cách hai bên. Dần dần biến hoá rất nhỏ như vậy có thể làm quan hệ giữa hai bên mật thiết hơn.

- Quốc Đống, cậu giỏi nói như vậy không biết bao cô gái bị cậu làm điên đảo thần hồn?

Qua Tĩnh cười rất tươi làm Triệu Quốc Đống yên tâm đôi chút. Qua Tĩnh mặc dù là người hỉ nộ không hiện ra mặt nhưng cười vui vẻ như vậy thì cũng có nghĩa tâm trạng không quá kém. Mà chị ta gọi mình tới đây nếu như là chuyện không hay mà còn có biểu hiện như vậy thì đúng là …

- Qua tỷ, tôi là người thành thật mà.

Triệu Quốc Đống nghiêm mặt nói.

- Cậu là người thành thật ư?

Qua Tĩnh vẫn cười chẳng qua vẻ tươi cười đã thu lại nhiều.

- Quốc Đống, cậu biết tại sao tôi gọi cậu lên Bắc Kinh không?

- Mơ hồ biết một chút, có phải là biểu hiện của tôi ở Điền Nam khiến không ít người tranh luận, có người muốn điều chỉnh tôi?

Triệu Quốc Đống không giấu mà hỏi thẳng.