Hứa Vọng Giang cũng biết chuyện xảy ra ở Khúc Châu. Mặc dù chuyện đang bàn tán xôn xao nhưng người Trung Quốc có thói quen nhanh quên, Hứa Vọng Giang tin rằng nếu không có một cơ chế giám sát khoa học hợp lý thì chuyện như vậy còn có thể xảy ra nữa.
- Ngồi.
Một chữ ngắn ngọn làm Hứa Vọng Giang cảm thấy chủ tịch Đào như thoáng gầy đi rất nhiều.
- Chủ tịch, có phải ngài có công việc cần an bài không?
Hứa Vọng Giang cẩn thận hỏi.
- Ừ, tôi thông báo trước với anh. Có thể trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy ngày mai sẽ thông qua việc điều chỉnh vị trí của anh.
Đào Hòa Khiêm nói thẳng vào vấn đề.
- Anh sẽ tới Khúc Châu làm Bí thư thị ủy.
- Khúc Châu?
Hứa Vọng Giang lấy làm kinh hãi sau đó cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngẩng lên nói:
- Vậy bên Sở Châu do ai thay thế lão Hạ? Trần Trung Kính hay là người khác?
- Trần Trung Kính, anh bây giờ đừng để ý chuyện ở Sở Châu. Anh phải nhanh chóng quen thuộc tình hình bên Khúc Châu, ổn định cục diện, không nên ảnh hưởng đến đại cuộc của Khúc Châu.
Đào Hòa Khiêm khẽ thở dài một tiếng trong lòng. Mặc dù bề ngoài Thái Chánh Dương là thả một con ngựa nhưng Sở Châu đã về tay Thái hệ. Chẳng qua địa vị của Sở Châu không thể so sánh với Khúc Châu.
- Tầm quan trọng của Khúc Châu thì anh cũng biết, tôi hy vọng anh có thể làm ra thành tích ở Khúc Châu, làm cho những kẻ hy vọng xem trò cười phải ngậm miệng lại.
Trong câu nói của Đào Hòa Khiêm mơ hồ có một tia tâm trạng trong đó. Hứa Vọng Giang không khỏi thầm than đợt sóng gió này không ngờ lại nổi lên với cách đó. Mình vốn nghĩ sẽ tiếp nhận chức Bí thư thị ủy Sở Châu, không ngờ người tính không bằng trời định, chỉ chớp mắt mình đã quay về Khúc Châu.
- Đã xác định rồi sao chủ tịch?
Hứa Vọng Giang biết câu nói này của mình là hơi thừa.
- Ừ, xác định rồi. Dương Minh Cử tạm thời không điều chỉnh nhưng đó chỉ là nhất thời. Cho nên anh cần phải quen thuộc tình hình trong thời gian ngắn nhất, thiết thực thực hiện chức trách của Bí thư thị ủy. Nhớ anh là Bí thư thị ủy, không nên bị tin đồn bên ngoài tác động, nên làm như thế nào thì cứ làm vậy. Nó giống như lúc anh ở Sở Châu, cần phải tỏ rõ quyết đoán, làm ra thành tích
Đào Hòa Khiêm chớp chớp mắt. Sở Châu đổi lấy Khúc Châu, bước này chưa chắc đã có lợi nhưng y không thể không đi.
Cuộc điều chỉnh nhân sự này không ngờ được mở màn từ sự kiện diễn ra tại Khúc Châu. Khúc Châu điều chỉnh mạnh như vậy khiến cho điều chỉnh các nơi như Sở Châu, Lan Thương rất khó làm mọi người chú ý tới. đương nhiên đây là trừ người trong cuộc.
Hứa Vọng Giang làm Bí thư thị ủy Khúc Châu, Dương Minh Cử vẫn tạm thời làm thị trưởng Khúc Châu. Ủy ban kỷ luật cùng thanh tra tỉnh đã có phê bình nghiêm khắc với một số sai lầm trong công việc của Dương Minh Cử, cũng đưa ra biện pháp kỷ luật nhưng đây đã là nằm ngoài suy đoán của bao người. Vốn tưởng Dương Minh Cử cũng ngã không dậy nổi như Cô Anh Hải, không ngờ Dương Minh Cử có thể thoát thân, bảo vệ được vị trí thị trưởng.
Nhạc Bảo Tương làm phó bí thư thị ủy Khúc Châu, Mao Cự Thành làm thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thường trực Khúc Châu, hai ứng viên này cũng trong dự liệu của mọi người.
Nhạc Bảo Tương đến từ Văn phòng tỉnh ủy, cũng đại biểu cho tỉnh ủy chú ý công việc sau đây ở Khúc Châu. Mà Mao Cự Thành là nhân vật có thể sống sót khi hai thế lực Đào Trương kìm kẹp đương nhiên là có bản lĩnh của mình. Mà cũng có không ít người loáng thoáng nghe được lần này Mao Cự Thành lên làm là Phó thị trưởng thường trực là do có quan hệ khá lớn từ việc trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Triệu Quốc Đống hết lòng đề cử.
…..
- Dạ Bạch, lúc nào đó tôi cần phải cảm tạ sếp Triệu nhà ông.
Đợi nhà hai người lên xe, Tào Tử Đạt từ từ khởi động xe chạy ra khỏi biệt thự.
- Sao, là vì cho anh làm ủy viên đảng ủy Văn phòng tỉnh ủy sao?
Phương Dạ Bạch cười cười vỗ vỗ đầu con mình ra hiệu cho nó ngồi sang bên cạnh bà mẹ.
- Không phải là do trưởng ban thư ký Thương các ông nhìn trúng ông sao? Sao lại nói đến sếp Triệu?
Nhà hai người quan hệ khá tốt. Tháng chín vừa khai giảng, thời tiết cuối thu đẹp, áp lực học của đám nhỏ không lớn nên nhân dịp cuối tuần người hai nhà hẹn nhau đến hồ Dã Áp chơi.
- Trưởng ban thư ký Thương sợ là có lựa chọn thích hợp hơn, điểm này tôi biết rõ. Đưa tôi với vị trí đó nếu không phải do Sếp Triệu nói thì sợ là không thể.
Tào Tử Đạt vừa lái xe vừa nói:
- Dạ Bạch, có phải là ông nói giúp tôi không?
- Ông cảm thấy tôi có năng lực lớn như vậy sao? Nếu là cơ quan thuộc tỉnh khác thì tôi còn có thể nói vài câu, nhưng ủy viên Đảng ủy Văn phòng tỉnh ủy thì có thể đến lượt tôi sao? Sợ là trưởng ban Triệu nói với trưởng ban thư ký Thương, trưởng ban thư ký có nghe hay không cũng chưa biết. trưởng ban thư ký là đại nội tổng quản của Bí thư Thái mà.
Phương Dạ Bạch liên tục lắc đầu nói:
- Ông nói là do trưởng ban Triệu đến nói chuyện với trưởng ban thư ký Thương?
- Chắc là vậy, tôi nghe nói trong hội nghị Đảng ủy văn phòng, trưởng ban thư ký Thương trực tiếp đề cử tôi vào vi phó chánh văn phòng thứ tư, rất nhiều đều bất ngờ với việc này. Sau đó tôi thông qua trưởng ban thư ký Lữ mới biết đó là do trưởng ban Triệu nói đến tên tôi với trưởng ban thư ký Thương.
Tào Tử Đạt cũng có chút kinh ngạc. Xem ra Phương Dạ Bạch không phải đang giả vờ, y còn tưởng Phương Dạ Bạch nói giúp mình trước mặt Triệu Quốc Đống, không ngờ Phương Dạ Bạch hoàn toàn không biết gì.
- Vậy có phải là ông làm việc gì để trưởng ban Triệu có ấn tượng đặc biệt tốt không?
Phương Dạ Bạch vuốt cằm nói.
- Không thể, trưởng ban Triệu về cơ bản không đến chỗ tôi, tôi dù muốn biểu hiện trước mặt trưởng ban Triệu cũng không có cơ hội.
Tào Tử Đạt tỏ vẻ không thể nào.
- Vậy đúng là lạ, chẳng lẽ nói trưởng ban Triệu liếc mắt một cái là hài lòng với anh.
Phương Dạ Bạch cũng rất khó hiểu.
- Cảm thấy hài lòng với tôi ư? Vậy cũng phải cho tôi cơ hội thể hiện chứ? Nếu thật sự thấy hài lòng với tôi vậy tốt hơn hết là thả tôi xuống dưới, lần này có nhiều cơ hội như vậy, đi đâu cũng là cơ hội rèn luyện mà.
Tào Tử Đạt có chút nuối tiếc nói.
- Được rồi, ông mới cấp phó huyện, dù lúc này lên cấp thành chính huyện, ông đi ra có thể làm được chức vụ gì? Bí thư huyện ủy hay Chủ tịch huyện? Ban tôi quản đều là cán bộ cấp phó giám đốc sở trở lên, cán bộ cấp huyện còn chưa đủ tư cách.
Phương Dạ Bạch cười ha hả nói:
- Muốn xuống ông còn cần làm ở chức ủy viên này một hai năm rồi đi xuống cũng không muộn, an bài như vậy là thỏa đáng rồi. Ông thật sự muốn xuống thì đợi sang năm tôi tìm trưởng ban Triệu nói một chút xem có cơ hội rồi chúng ta cùng xuống.
- Ông cũng muốn đi xuống?
Mắt Tào Tử Đạt sáng lên.
- Không phải vấn đề chúng ta muốn xuống hay không mà là chúng ta nếu muốn làm ra thành tích thì ở mãi cơ quan trên tỉnh có làm được không? Nếu muốn làm chút chuyện chính thức, làm ra gì đó thì vẫn phải đi cho nên chúng ta cần phải đi xuống.
Phương Dạ Bạch thật ra thấy rõ điểm này. Ở cơ quan trên tỉnh là nơi lấy lý lịch, phải nhân lúc còn trẻ xuống dưới làm ra thành tích mới không uổng công bò tới vị trí bây giờ. Mình bây giờ đã là cấp chính huyện, đi xuống coi như cũng có thể làm bí thư, chủ tịch quận, huyện, như vậy có thể làm chuyện có lợi cho dân cho nước.
Xe vững vàng dừng ở đường đi thông vào hồ. Chiếc xe Audi đằng trước có biển số rất quen, ngay cả Tào Tử Đạt cũng không nhịn được kêu lên một tiếng. Phương Dạ Bạch càng thấy rõ:
- Ồ, là xe của trưởng ban Triệu. trưởng ban Triệu hình như cũng đến hồ Dã Áp.
- Người nhà trưởng ban Triệu hình như không ở Côn Châu thì phải? trưởng ban Triệu một mình đến đây để thư giãn à?
Tào Tử Đạt rất tò mò.
- Ừ, vợ trưởng ban Triệu hình như làm ở bộ quốc phòng, bây giờ đang công tác trên Bắc Kinh, tôi chưa gặp bao giờ.
Phương Dạ Bạch luôn có thái độ không nghe không hỏi đến việc gia đình của lãnh đạo.
- Bí thư Thái cũng thường xuyên đến hồ này, không chừng trưởng ban Triệu các ông đến đây gặp Bí thư Thái.
Tào Tử Đạt thuận miệng nói.
- Có thể, hai sếp lớn gặp nhau không biết vận mệnh bao người lại được quyết định trong cuộc nói chuyện của bọn họ.
Phương Dạ Bạch cười cười nói đùa.
- Chỉ mong vận mệnh của chúng ta đừng có được quyết định chỉ bằng cuộc nói chuyện của bọn họ.