- Cũng nên về, y đi ba tháng, điện thoại cũng không gọi, tôi còn tưởng rằng y có phải là bị người ta giam lại không?
Vương Liệt tạm thời vứt bỏ tâm sự, trên mặt nở nụ cười rất sáng. Chẳng qua y rất khó hiểu là Thiên Cửu với mình không chỉ có quan hệ đồng đội bình thường, mình chưa bao giờ nghe Thiên Cửu nhắc đến có quan hệ mật thiết với tên Triệu Quốc Đống này.
- Có lẽ nhiệm vụ của Cửu ca không nhẹ, về sẽ gánh vác trọng trách lớn hơn nữa.
Triệu Quốc Đống vẫn không chuyển đề tài.
- Bọn họ có lẽ cũng hy vọng lập một sư đoàn mới để lãnh đạo quân ủy thay đổi ấn tượng hoàn toàn, bây giờ không phải nói chỉ cần chất hơn lượng sao? bây giờ phải xem biểu hiện của Cửu ca.
Vương Liệt gật đầu nói:
- Điền Nam chúng ta nằm ở biên giới phía tây nam, là một nơi có vị trí chiến lược quan trọng nên vốn có một đội quân mạnh. Mặc dù bây giờ hiếm khi xảy ra chiến tranh trên bộ với quy mô lớn nhưng có một đội quân tinh nhuệ thì sức ảnh hưởng không cần nói cũng biết. Nhất là khi quan hệ hợp tác kinh tế giữa nước ta với khu vực Đông Nam Á càng lúc càng mật thiết, trao đổi quân sự cũng thường xuyên hơn. Người Mỹ thường xuyên tiến hành diễn tập quân sự với mấy nước Đông Nam Á, năm nay thậm chí Nhật Bản cũng xen vào, đây là cây muốn nặng mà gió không ngừng, việc bảo thủ ngồi quan sát sẽ không ngăn lại dã tâm của Mỹ, Nhật Bản.
Vương Liệt nói như vậy cũng làm y nhớ lại thời gian mình còn trong Quân đội và bàn chuyện với đồng đội về tình hình quân sự trong và ngoài nước, mà Triệu Quốc Đống như cũng bị lời Vương Liệt lây nhiễm nên nói:
- Ừ, tôi cũng có suy nghĩ như vậy, có nên nhún nhường không? Có, nhưng việc này không có nghĩa co đầu rụt cổ. Kinh tế Trung Quốc đang phát triển, địa vị chính trị không ngừng tăng cao, danh hiệu nước lớn là điều mà Trung Quốc đang cố đạt được. Làm thế nào trở thành nước lớn, làm nước lớn như thế nào là điều mà những người lãnh đạo như chúng ta cần cân nhắc.
- Lợi ích chiến lược của Trung Quốc đang dần trở nên rõ ràng, đây là một quá trình tiến dần từng bước nhưng lại không cần che lấp. Chúng ta cần phải giải thích suy nghĩ của mình với các nước xung quanh, muốn được bọn họ tán thành. Mặc dù có ý kiến khác nhau nhưng cũng có thể tìm tiếng nói chung. Mà về phần khác quân đội của chúng ta cũng cần chuẩn bị đầy đủ. Chúng ta không hy vọng dùng vũ lực nhưng biện pháp tốt nhất để không dùng vũ lực chính là thể hiện vũ lực mạnh của mình, quân đội ra ngoài biểu diễn chính là biện pháp tốt nhất, đây cũng là một quá trình dần dần, sẽ tránh việc kích thích quá mạnh đối với thế giới.
Vẻ mặt Vương Liệt trở nên phức tạp. Y không ngờ Triệu Quốc Đống hứng thú với chiến lược quân sự quốc gia như vậy, thậm chí còn có điểm chuyên nghiệp. Thiên Cửu khi thảo luận cùng y cũng hay nhắc đến vấn đề này, bây giờ y không ngờ tên Triệu Quốc Đống này cũng làm y cảm nhận được sự khí phách đó.
- Trưởng ban Triệu, thật không ngờ ngài lại có cái nhìn sâu sắc ở phương diện này đến vậy?
Vương Liệt hít sâu một hơi.
- Là thật sự biết hay chỉ là cuồng ngôn?
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu mình.
- Chúng ta không ở ngành này nên theo lý thuyết không nên nói gì. Nhưng sự hưng vong của quốc gia là điều mọi người đều phải quan tâm, nhìn thế lực thù địch càng lúc càng ép sát nên trong lòng cũng lo lắng.
Vương Liệt đúng là không biết ý của vị trưởng ban tổ chức cán bộ này. Kéo mình đi một vòng chính là muốn nói cho mình là hắn có quan hệ với Thiên Cửu nhằm kéo gần khoảng cách sao? Có cần như vậy không?
Vương Liệt không nhịn được cười thầm trong lòng, Triệu Quốc Đống đây là quá coi thường mình.
Hình như cảm nhận được suy nghĩ của Vương Liệt, Triệu Quốc Đống có chút nuối tiếc. Vương Liệt là nhân tài, làm thị trưởng Côn Châu cũng khá tốt. Triệu Quốc Đống từ các phương diện đã tìm hiểu một chút, kể cả từ Diệp Khánh Xuyên nên biết Vương Liệt là người muốn làm việc thật, cũng có danh tiếng tốt ở Côn Châu.
Nhưng Vương Liệt cũng có khuyết điểm rõ ràng là quá thẳng thắn, thiếu khả năng đưa đẩy, tính cách từ lúc trong quân đội vẫn mang vào cơ quan hành chính. Nếu như Vương Liệt chỉ làm cấp phó thì không sao, thậm chí trong mắt lãnh đạo có lẽ còn là ưu điểm kiên trì nguyên tắc của mình. Nhưng làm một thị trưởng thì tính cách này đôi lúc sẽ là chướng ngại.
- Vương Liệt, có thể anh cam thấy tôi kéo anh ra là có ý gì? Nếu lựa chọn Ngô Nguyên Tể mà không chọn Ngô Nguyên Tể anh thì cần gì phải giải thích. Không ai ngu cả, không ai là đứa trẻ vừa bị tát vừa được cho kẹo là vui, có phải anh nghĩ như vậy không?
Triệu Quốc Đống nói thẳng làm Vương Liệt không biết đáp lời như thế nào. Nếu nói không có suy nghĩ này là không thể, nhưng nếu Triệu Quốc Đống nghĩ được điểm này thì Triệu Quốc Đống có ý đồ gì?
Thấy Vương Liệt im lặng không nói mà chỉ lặng lẽ đi tới, Triệu Quốc Đống cũng thầm phục sự trầm ổn của đối phương.
- Vương Liệt, anh đã làm thị trưởng một thời gian, làm người cũng tốt, làm quan cũng tốt, làm việc cũng tốt đều không cần ai dạy bảo. Nhưng hai ta đều là bạn của Cửu ca, tôi muốn mở lòng nói hai câu anh nghe cũng được, tin cũng được, hoặc là thấy tôi nói cho có cũng được. Đường dài mới biết ngựa hay, tôi nghĩ chúng ta cuối cùng sẽ thấy được.
Vương Liệt dừng lại, câu này của Triệu Quốc Đống không giống cấp trên tâm sự với cấp dưới. Mà với thân phận và danh tiếng hiện nay của Triệu Quốc Đống thì cũng không cần nói với mình như vậy, nhưng mà …
- Trưởng ban Triệu, mời ngài nói.
Triệu Quốc Đống thấy giọng đối phương khá lạnh nhạt nhưng hắn không thèm để ý.
- Vương Liệt, làm thị trưởng mấy năm tôi nghĩ anh có thể có cảm xúc, làm như thế nào thăng bằng và thúc đẩy một cơ cấu quan liêu khổng lồ như vậy phát huy hiệu suất làm việc tốt cũng là thử thách bản lĩnh, năng lực. Không thể phủ nhận cơ cấu chính quyền của quốc gia ta vẫn còn nhiều điểm không hợp lý, lòng người di động, thậm chí hiện tượng chuyên quyền khá phổ biến. Nhưng nếu chúng ta sinh ra trong thời đại này thì chúng ta tạm thời cũng không thể thay đổi tất cả, vậy chúng ta phải học cách thỏa hiệp và chấp nhận.
Vương Liệt nhìn thẳng vào mắt Triệu Quốc Đống rồi bình tĩnh nói:
- Trưởng ban Triệu, các ngài có thể không chọn làm Bí thư thị ủy, đó là quyền lực của các ngài nhưng tôi nghĩ tôi không cần nghe ngài dạy bảo cách làm người, làm quan, làm việc của mình như thế nào.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, trong điện thoại Thiên Cửu cũng đã chuyên môn nhắc tới điểm này, có vài thứ không phải anh cho rằng hợp lý hoặc là nói áp dụng được trên người khác là sẽ chấp nhận.
Nhưng hắn cảm thấy vẫn nên nói ra, Vương Liệt nếu quả thật là người cổ hủ, thiếu linh hoạt thì hắn tin sẽ khó có thể đi lên vị trí thị trưởng Côn Châu này.
- Vương Liệt, tôi vừa nãy đã nói đường dài mới biết ngựa hay. Tôi là bạn của Cửu ca cũng tốt, làm lãnh đạo cấp trên của anh cũng tốt, tôi sẽ nói với anh vài câu, về phần anh suy nghĩ như thế nào thì tôi nghĩ anh cũng đã nói quyền quyết định nằm ở chính anh.
Triệu Quốc Đống nói.
- Tính linh hoạt trong công việc không phải là không nguyên tắc, có đôi khi lui một bước là vì sau đó tiến thêm hai ba bước. Nó giống quyền anh vậy, thu tay lại chính là vì có lực đấm mạnh hơn. Tình hình công việc của anh thì tỉnh ủy cũng rất rõ ràng.
Vương Liệt gần như cắn chặt răng nghe Triệu Quốc Đống nói. Y không thể không thừa nhận Triệu Quốc Đống chỉ ra vấn đề đúng là giống một ít bạn nói với y. Chẳng qua Triệu Quốc Đống nói càng sâu, càng sắc bén hơn, gần như thoáng cái giải phẫu vấn đề, dùng dao phẫu thuật tinh tế móc từng khuyết điểm trong gân mạch ra.
Uống một ngụm nước lạnh, Ngô Nguyên Tể không một tiếng động đứng trong bóng tối, điếu thuốc trong tay y là điểm sáng duy nhất. Y biết Triệu Quốc Đống đang nói chuyện với Vương Liệt, trên thực tế y thấy không quá cần thiết. Y không cho rằng Triệu Quốc Đống nói chuyện như vậy là không có bao ý nghĩa, y cũng không hy vọng Vương Liệt có thể giải phóng tư tưởng trong lòng. Nếu là mình thì Ngô Nguyên Tể tự nhận cũng không thể. Y chỉ hy vọng Vương Liệt có thể duy trì xu thế hiện nay để phối hợp với mình.
Nhưng Triệu Quốc Đống kiên trì muốn nói chuyện với Vương Liệt, y chỉ có thể đồng ý.
Trưởng ban tổ chức cán bộ không phải vạn năng, tính cách của Vương Liệt thì Ngô Nguyên Tể cũng có điểm hiểu. Y phối hợp công việc với mình chỉ là đứng ở góc độ một thị trưởng, cũng không phải chính thức tán thành tác phong làm việc của mình, hoặc là nói có lẽ lý trí thì tán thành nhưng tình cảm lại không chấp nhận.
Theo biểu hiện của Vương Liệt thì Ngô Nguyên Tể cảm thấy có thể cộng tác cung với Vương Liệt, nhưng cục diện này duy trì được bao lâu thì y không dám xác định, chỉ có thể đi một bước xem một bước.