Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 50

Đầu tháng 7, kỳ họp thứ hai hội nghị hợp tác kinh tế tiểu vùng sông Mêkông được cử hành long trọng ở Côn Châu với sự tham gia của lãnh đạo chính phủ sáu nước, thủ tướng Văn Quốc Cơ lên phát biểu với chủ đề chính "Tăng cường quan hệ đối tác cùng tạo sự thịnh vượng chung".

Thủ tướng hai nước Myanmar và Lào đã đi thăm và khảo sát mấy nơi ở Điền Nam như Côn Châu, trọng điểm khảo sát là khu khai phát kinh tế kỹ thuật Côn Châu cùng mấy xí nghiệp lớn như động lực Điền Nội, công ty máy công cụ Côn Châu, công ty đồng Điền Nam, tập đoàn Xích Hà. Phó bí thư tỉnh ủy Điền Nam là Trương Bảo Quốc, phó chủ tịch thường trực tỉnh Tống Quốc Lương cùng đi toàn hành trình.

Cùng lúc đó, sau khi kết thúc hội nghị, thủ tướng Văn Quốc Cơ cũng tiến hành khảo sát Điền Nam, điểm dừng chân đầu tiên chính là thị xã Tam Giang.

****************

Lúc cùng với đoàn người Thái Chính Dương, Đào Hòa Khiêm tháp tùng thủ tướng Văn Quốc Cơ lên xe thì Triệu Quốc Đống biết thủ tướng nhận ra mình.

Chẳng qua lần gặp gần đây nhất cũng đã cách mấy năm rồi, ít nhất thì từ sau khi mình rời khỏi bộ năng lượng thì về cơ bản là không có cơ hội gặp lại thủ tướng Văn. Truy ngược dòng mà nói thì lúc đó Văn Quốc Cơ vẫn còn đang đảm nhiệm làm phó thủ tướng, mình là cục trưởng cục quy hoạch tổng hợp bộ năng lượng, trong một lần tham gia cuộc họp phối hợp phát triển giữa bộ thủy lợi và bộ năng lượng thì có thấy mặt nhưng lại ở khá xa, và cũng không tới phiên mình được báo cáo với thủ tướng Văn.

Không gian trong chiếc Sikeda không nhỏ, cùng đi khảo sát với thủ tướng Văn Quốc Cơ còn có tổng thư ký quốc vụ viện Trương Thánh Hoa, chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển nhà nước Tằng Quyền Quân, bộ trưởng bộ đường sắt Lý Hữu Từ, phó bộ trưởng bộ năng lượng Kính Đông Lai, phó bộ trưởng bộ thủy lợi Hồ Lỗi cùng nhiều lãnh đạo cao cấp các bộ, ủy.

- Tiểu Triệu, công tác ở Điền Nam thế nào hả?

Thủ tướng Văn Quốc Cơ lên tiếng lập tức khiến mọi người dồn sự chú ý vào Triệu Quốc Đống đang ngồi phía cuối chiếc Sikeda.

Ngồi ở hàng ghế cuối cùng gồm ba người là Triệu Quốc Đống, Dương Bưu và Thương Vô Bệnh, trước khi lên xe Triệu Quốc Đống cũng chỉ bắt tay với thủ tướng một cái, thủ tướng cũng chỉ mỉm cười gật đầu, không ngờ sau khi lên xe thủ tướng lại đặc biệt hỏi riêng mình.

- Cảm ơn thủ tướng đã quan tâm, tôi công tác ở Điền Nam rất tốt, bí thư Chính Dương và chủ tịch Hòa Khiêm cùng các vị đồng liêu đã trợ giúp cho tôi rất nhiều, làm cho tôi thích ứng với công tác ở Điền Nam rất nhanh.

Triệu Quốc Đống vội vàng đứng dậy đáp.

- Ngồi xuống, ngồi xuống, đang ở trên xe thì khách khí như vậy làm gì? Chúng ta cũng coi như là người quen cũ rồi mà. Lần đầu tiên gặp mặt là ở chỗ nào nhỉ? Có phải trong trận lũ lụt ở Vũ Lăng không nhỉ? Thoáng cái đã hơn 7 năm rồi, thời gian cậu ở lại bộ năng lượng cũng không lâu đúng không?

Thủ tướng Văn Quốc Cơ tựa như cảm khái vì thời gian trôi nhanh, vẻ mặt như đang hồi tưởng lại ký ức.

- Đông Lai, tôi còn nhớ rõ lần đến bộ năng lượng điều tra nghiên cứu, chiến lược an ninh năng lượng quốc gia do bộ năng lượng đề xuất được bắt nguồn từ ý tưởng lúc Triệu Quốc Đống còn làm cục trưởng viết ra đúng không nhỉ? Ủy viên trưởng Kiến Bang và tôi đã thảo luận nghiên cứu về vấn đề này mấy lần trên hội nghị Ủy ban thường vụ bộ chính trị, trung ương cảm thấy việc quyết đoán đa nguyên hóa cung ứng nguồn năng lượng, từ đó tạo nhiều con đường đảm bảo an ninh năng lượng mang tầm nhìn tương lai, cần phải kiên trì đẩy mạnh không ngừng. Chính Dương, một loạt chính sách đó được anh đưa ra lúc làm bộ trưởng đúng không?

Triệu Quốc Đống gật đầu, phó bộ trưởng bộ năng lượng Kính Đông Lai cùng Thái Chính Dương đều cùng thưa đúng.

- Trung Quốc là một nước lớn, việc bảo đảm an ninh năng lượng của quốc gia chúng ta cần phải có nhiều con đường ổn định hơn để đảm bảo, Myanmar là một con đường năng lượng quan trọng phía Nam mà nước ta phải duy trì. Myanmar là một nước láng giềng chiến lược trọng yếu của nước ta, cũng là đối tác hợp tác chiến lược của chúng ta, đường sắt Điền Miến và đường cao tốc Điền Miến cùng với đường ống dẫn dầu Điền Miến sắp được khởi công sẽ kéo quan hệ kinh tế chính trị giữa hai nước mật thiết hơn nữa. Khi ba công trình mang tính chiến lược này được xây dựng xong thì chiến lược an ninh năng lượng của nước ta sẽ được cải thiện rất lớn, cộng thêm việc chúng ta phát triển về phía Tây với Trung Á và Trung Đông thông qua việc xây dựng con đường năng lượng với Pakistan và Trung Á sẽ khiến cho vấn đề an ninh năng lượng của nước ta có đủ khả năng và trình độ, tránh khỏi bị những quốc gia không thân thiện khống chế.

Thủ tướng Văn Quốc Cơ dường như nói rất hăng hái, giọng điệu cũng trở nên khá khích lệ.

- Cho nên tôi hi vọng đảng ủy, ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam phải nhận thức đầy đủ tầm quan trọng của 3 đại công trình này, phải đứng ở tầm quốc gia để nhìn nhận và xử lý vấn đề này. Nhất là hai vị Chính Dương và Hòa Khiêm, cả hai phải nhớ kỹ một điều rằng các vị là ủy viên trung ương, không thể nhìn giới hạn ở Điền Nam này, đồng thời các vị cũng phải nhớ đem bàn cờ Điền Nam dung nhập với bàn cờ cả nước đó!

Hai người Thái Chính Dương và Đào Hòa Khiêm đều liên tục gật đầu vâng dạ, Thái Chính Dương lại tỏ vẻ cam kết sẽ phục vụ toàn cục, phục tùng đại cục, cam đoan sẽ xây dựng tốt mấy công trình trọng điểm này.

- Được rồi, Chính Dương, Hòa Khiêm, hai người cũng đừng ngậm khổ ra vẻ tươi cười, tôi biết tình hình Điền Nam, dân tộc địa phương, lại ở biên cương, hơn nữa tình hình địa lý địa chất cũng khá đặc thù. Gần đây tranh luận về việc khai thác thủy lợi Nộ Giang cũng rất kịch liệt hả, không biết có quan hệ gì với việc tôi đến Điền Nam khảo sát lần nay hay không? Thánh Hoa, Quyền Quân, Hồ Lỗi, mấy vị đều có quyền phát ngôn về vấn đề này, thấy nên xử lý chuyện này thế nào?

Mạch suy nghĩ của Văn Quốc Cơ rất mẫn tiệp, hơn nữa phản ứng rất nhanh, một người mới hơn 60, tư duy vẫn rõ ràng, trí nhớ lại rất tốt, anh muốn giả vờ giả vịt lừa dối trước mắt hắn thì thật không dễ.

Trương Thánh Hoa thấy thủ tướng điểm danh đến mình nên không thể thoái thác được và nói quan điểm của mình ra, đó là đánh giá tổng hợp, giảm bớt áp lực bảo vệ môi trường sinh thái tối đa, chỉ tới khi nào không tạo thành ảnh hưởng mang tính thực chất đến đặc điểm sinh học của địa phương thì lúc đó mới có thể cân nhắc khai thác tài nguyên thủy lợi Nộ Giang.

Tằng Quyền Quân thì tương đối bảo thủ một chút, rõ ràng là áp lực từ giới bảo vệ môi trường cũng mang đến cho một chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia như hắn rất nhiều phiền toái. Khai thác tài nguyên thủy lợi Nộ Giang chính là quy hoạch do Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đề xuất, trong đó có bộ năng lượng trợ giúp, nhưng bây giờ nhân sĩ bảo vệ môi trường hò hét và kêu gọi khiến cho không chỉ Nộ Giang ở Điền Nam mà thậm chí khiến việc khai thác ở những địa phương giàu tài nguyên thủy điện cũng rơi vào tình trạng đình trệ. Không chỉ có bọn họ chịu áp lực rất lớn mà phản ứng của địa phương cũng rất mãnh liệt, đây là điều quá rõ ràng nhưng làm như thế nào để giải quyết nan đề mâu thuẫn này thì hiện giờ vẫn chưa có biện pháp nào tốt cả.

Ông có lý của ông, bà nói lý của bà, tranh luận về học thuật thì chẳng ai có thể áp đảo ai cả, hơn nữa còn dễ tăng lên thành trách nhiệm đạo đức, như vậy sẽ làm tăng khó khăn trong việc xử trí vấn đề này.

Hồ Lỗi thì lại nói từ góc độ bộ năng lượng, trước mắt việc khai thác tài nguyên thủy điện đóng vai trò quan trọng trong việc giảm tiêu thụ năng lượng phi hóa thạch, nó có tác dụng rất tốt trong việc hỗ trợ tiết kiệm năng lượng trên cả nước. Mà việc khai thác tài nguyên thủy điện Nỗ Giang có vai trò to lớn có thể kéo thị xã Tam Giang phát triển kinh tế và dân chúng thoát nghèo làm giàu. Vấn đề này cần phải đánh giá, suy xét tổng hợp.

Dọc đường đi tới Tam Giang, trên xe tràn ngập bầu không khí thảo luận khá kịch liệt, thủ tướng Văn Quốc Cơ dường như rất thích thông qua trao đổi trực tiếp đối mặt như vậy để hiểu rõ ý nghĩ chân thực của mọi người. Bất kể là lãnh đạo các bộ, ủy hay là lãnh đạo Điền Nam thì đều bị thủ tướng Văn Quốc Cơ điểm danh phát biểu ý kiến của riêng mình.

Lúc này Triệu Quốc Đống thì lại tỏ ra thận trọng, chỉ lắng nghe lời phát biểu của các lãnh đạo này, còn bản thân mình vẫn giữ trầm mặc, hắn cảm giác đây là một vấn đề chính trị phức tạp, không phải đơn giản dựa vào khoa học là có thể thuyết phục được ai cả. Chẳng ai có thể dự liệu được một khi chính thức áp dụng khai thác thì liệu có xuất hiện vấn đề mới mà không ai ngờ tới hay không, nhưng có nên vì lý do này mà vứt bỏ việc khai thác Nộ Giang hay không, như thế này có tính là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn không. Vấn đề này cần phải đánh giá tổng hợp, đặc biệt là thái độ nhân tâm cả nước cũng phải xếp vào trong những nhân tố cần cân nhắc đến.

Đi tới con đường tỉnh lộ Tam Giang quanh co uốn lượn, sườn núi khúc khuỷu, chuyển hướng liên tiếp, dù trải qua tu sửa nhiều lần khiến tình trạng đường khá tốt nhưng mọi người ngồi trên xe vẫn có phần kinh hãi, run sợ nhưng thủ tướng Văn Quốc Cơ thì lại vẫn thần sắc ổn trọng, một mực xem tình trạng địa chất, địa lý và tài nguyên sinh học ven đường.

Vẻ mặt của thủ tướng Văn Quốc Cơ cũng đã ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người trên xe, bọn họ hiếm khi được thấy những cáp treo vắt ngang qua những dòng sông, đây là công cụ giao thông mà người dân tộc sinh hoạt trên núi sử dụng trăm ngàn năm qua, cho tới ngày nay vẫn có hàng chục vạn quần chúng các tộc sinh sống trên những dãy núi mêng mông với điều kiện tự nhiên cực kỳ ác liệt mà lại khép kín như này.

Bọn họ vẫn tiếp diễn cuộc sinh tồn từ cha ông nhưng bọn họ cũng khát vọng một tương lai tốt đẹp hơn.

Chiếc xe đột nhiên dừng lại tại đoạn đường qua một ngôi làng nhỏ bên sườn núi, đường nơi này hiểm trở dị thường, vách núi hai bên cao ngàn trượng, chiều rộng con đường này chỉ vừa đủ hai chiếc xe lách qua, may là tại chỗ cua có một khoảng đất chìa rộng ra nên xe hơi mới có thể miễn cưỡng dừng lại được, từ nơi này leo lên trên khoảng 200m là có thể tới một làng nhỏ có khoảng 5, 6 hộ gia đình.

Thủ tướng Văn Quốc Cơ đột nhiên yêu cầu dừng lại và xuống xe làm cho tất cả mọi người trên xe giật nảy mình, nơi này mặc dù không được gọi là hiểm ác nhưng hai bên là núi rừng rậm rạp, cộng thêm trận mưa mấy ngày hôm trước rửa trôi bùn lầy làm lộ ra những khối đá nham nhở, nếu chẳng may có khối nào rơi xuống thì sẽ có khả năng tạo thành thương vong.

Trương Thánh Hoa và Thái Chính Dương cũng cực kỳ khẩn trương, muốn khuyên thủ tướng Văn Quốc Cơ không nên xuống xe, do trước chuyến đi không ngờ thủ tướng yêu cầu dừng xe nửa đường nên nơi này không có chuẩn bị gì trước cả. Giờ đột nhiên thủ tướng yêu cầu xuống xe nên khiến áp lực về bảo vệ an toàn và chuẩn bị bị đẩy lên cao độ.

Chẳng qua chuyện mà thủ tướng Văn Quốc Cơ đã quyết định thì người khác không có khả năng khuyên can, cảnh vệ đã nhanh chóng tỏa ra phía trước xem tình hình, bởi vì đoạn đường này quá gập ghềnh nên đoàn người của đảng ủy, ủy ban nhân dân Tam Giang đang chờ nghênh đón tại đoạn đường tốt hơn ở phía trước. Sự thay đổi bất thình lình cũng khiến cho bên Điền Nam không kịp ứng phó, vội vàng thông báo cho bên Tam Giang chạy tới đây.