- Tôi còn tưởng anh có thể nhịn được lâu hơn nữa, sao hôm nay lại có thời gian tới đây?
Triệu Quốc Đống cắm bút vào ống nhìn Hướng Quân rồi nói.
- Nói rõ xem, hôm nay là đến thăm Phan Xảo rồi thuận tiện thăm tôi, hay là chuyên môn đến chỗ tôi?
- Trưởng ban Triệu, xem ngài nói kìa. Ngài nói làm Hướng Quân không dám ngẩng đầu lên, y đặc biệt tới thăm ngài.
Phan Xảo cười cười rót trà cho Hướng Quân đồng thời cũng giảng hòa giúp đối phương.
- Ồ, có cần ngại ngùng như vậy không? Làm chủ tịch huyện lâu như vậy chẳng lẽ còn không luyện được da mặt ư?
Triệu Quốc Đống không nhịn được nở nụ cười:
- Tôi thật ra nghe nói lúc anh làm bí thư đảng ủy thị trấn Hà Khẩu nói rất hay, nếu không chợ cè sao có thể rơi vào Hà Khẩu.
- Trưởng ban Triệu, huyện nhiều việc, bình thường tôi đến Côn Châu thì ngài không có ở đây. Tôi đến hai lần ngài đều không có ở ban cho nên vẫn không gặp được ngài.
Hướng Quân trẻ hơn Triệu Quốc Đống hai ba tuổi. Hướng Quân có làn da ngăm đen, tóc cắt ngắn.
- Ừ, không sao, tôi chỉ đùa một chút mà thôi. Hướng Quân, làm ở Di Dương thế nào? Di Dương là huyện có kinh tế mạnh ở Hồng Sơn, anh đến làm phó chủ tịch huyện thì cũng phải thể hiện được phong thái của cán bộ Ninh Lăng chúng ta chứ?
Triệu Quốc Đống ra hiệu Phan Xảo ngồi xuống. Có thể ngồi nói chuyện với cán bộ từ Ninh Lăng đến làm tâm trạng của hắn khá vui vẻ.
Hướng Quân lúc ấy là một trong hai cán bộ cấp phòng tới Điền Nam, bây giờ Phan Xảo đã là cán bộ cấp phó huyện còn kiêm chủ trì công tác văn phòng của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, nói trắng ra tiến lên cấp chính huyện chỉ là vấn đề thời gian.
Hướng Quân làm phó chủ tịch huyện Di Dương, phụ trách quản lý thương mại, công nghiệp, thu hút đầu tư, đây là thông lệ. Đối với cán bộ từ khu vực phát triển tới thì bình thường đều phụ trách mảng thu hút đầu tư, về phần công thương nghiệp thì đó là sau khi Triệu Quốc Đống đến làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, Huyện ủy, ủy ban huyện Di Dương mới điều chỉnh, đây là có ý lấy lòng Triệu Quốc Đống.
Chẳng qua Hướng Quân cũng không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, y cũng đạt được vài thành tích tốt trong công tác thu hút đầu tư. Di Dương có tài nguyên than đá phong phú cùng với nhà máy sản xuất đường mía, kết cấu kinh tế khá đơn nhất nhưng vị trí địa lý lại nằm ở phía bắc Hồng Sơn, là đầu mối giao thông quan trọng giữa Côn Châu và Hồng Sơn, lưu thông thương mại khá phát triển.
Hướng Quân sau khi làm phó chủ tịch huyện cũng rất thích cực thúc đẩy ngành thương mại vận chuyển vật tư, thậm chí còn chạy về Ninh Lăng đưa tập đoàn Trường Phú tới xem, dốc sức muốn cải thiện phương diện này của Di Dương.
Tập đoàn Trường Phú sau khi thu lợi từ trung tâm vật tư Ninh Lăng liền bắt đầu nghiên tài chính và tâm lực vào ngành cung cấp vật tư. Bây giờ có cơ hội đặt chân tới Điền Nam thì sao không hứng thú. Vì vậy rất nhanh tập đoàn có ý đầu tư 60 triệu xây dựng trung tâm vật tư ở Di Dương, hơn nữa còn có thể áp dụng chiến lược cùng hưởng tài nguyên tin tức với trung tâm bên Ninh Lăng. Điều này vừa có thể khiến trung tâm vật tư Trường Phú – Ninh Lăng mở rộng phạm vi thế lực sang Điền Nam, tăng thực lực hơn nữa, vừa có thể khiến Di Dương – Trường Phú nhanh chóng phát triển lên.
Hướng Quân bây giờ phụ trách mảng công thương nghiệp thì càng gắng sức hơn. Huyện ủy, ủy ban Di Dương đang hối hận sao không sớm giao mảng này cho Hướng Quân phụ trách.
Cán bộ đến Ninh Lăng rèn luyện tới tháng 10 là hết thời hạn, theo lý thuyết cũng nên về. Cán bộ của thị xã Hồng Sơn đã về Hồng Sơn, chẳng qua sớm đã có thay đổi. Ngô Nguyên Tể điều đi, Lý Khánh lên thay. Y không quá thích cán bộ lúc trước Ngô Nguyên Tể phái đi, nhưng cán bộ từ Ninh Lăng đến Hồng Sơn rèn luyện y lại có suy nghĩ khác.
Đương nhiên nguyên nhân có một phần do Triệu Quốc Đống vốn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, các cán bộ từ Ninh Lăng tới Hồng Sơn đều do chính Triệu Quốc Đống phê chuẩn. Hơn nữa nhóm cán bộ từ Ninh Lăng sang đều có thể đảm đương một phía, công việc giao cho bọn họ, bọn họ đều đạt được thành tích đáng kể, được chính quyền địa phương tán thành.
Đúng là nguyên nhân này nên Thị ủy Hồng Sơn cũng như Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam mới đề xuất lưu nhóm cán bộ này lại, cho rằng nhóm cán bộ này làm rất xuất sắc ở Hồng Sơn, hy vọng nhóm cán bộ này ở lại. Đương nhiên việc này còn phải hỏi chính bản thân cán bộ.
Triệu Quốc Đống đồng ý với ý kiến của Thị ủy Hồng Sơn.
Cuối cùng Hoắc Vân Đạt và Hướng Quân ở lại, mà Phan Xảo trước đó cũng đã chính thức điều lên Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, không thuộc nhóm này nữa.
Hướng Quân bây giờ là pchu Di Dương, gặp Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam mặc dù không thể nói là kinh sợ nhưng tâm trạng đúng là vẫn khác so với lúc gặp ở Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống rất coi trọng Hướng Quân. Biểu hiện của Hướng Quân ở Di Dương đã chứng minh hắn nhìn không sai. Mà lúc Lý Khánh báo cáo công việc với Triệu Quốc Đống cũng cố ý đề cập Thị ủy gần đây cân nhắc thêm trọng trách cho Hướng Quân. Triệu Quốc Đống đoán Thị ủy Hồng Sơn chuẩn bị để Hướng Quân làm thường vụ huyện ủy, coi như kéo gần quan hệ với mình.
Sau khi Ngô Nguyên Tể làm Bí thư thị ủy Côn Châu, Lý Khánh đã đẩy nhanh bước tiến dựa vào Triệu Quốc Đống. Có lẽ y nhận ra được Triệu Quốc Đống rất được Thái Chánh Dương tin tưởng. Trưởng ban tổ chức cán bộ nếu không được bí thư tỉnh ủy tín nhiệm như vậy có nghĩa khi điều chỉnh nhân sự trưởng ban tổ chức cán bộ không có quyền gì, còn ngược lại trưởng ban tổ chức cán bộ chính là vô địch, bất cứ ai quên điểm này đều sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống không có để ý đến lời nói của Lý Khánh. Theo hắn thấy đây là quyền lực của Thị ủy Hồng Sơn, nếu Thị ủy Hồng Sơn hy vọng lưu cán bộ từ Ninh Lăng tới thì phải có tư tưởng sử dụng nhóm cán bộ này. Còn sử dụng như thế nào thì không cần báo cáo với hắn.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống không phải không quan tâm tới Hướng Quân. Theo hắn thấy Hướng Quân dùng năng lực và thành tích chứng minh bản thân, không cần mình giúp mấy. Lý Khánh không phải kẻ ngu, y cũng sẽ nhận ra những điều này.
- Trưởng ban Triệu, lần này tôi tới thăm ngài thuận tiện cũng muốn nghe chuyện của cao tốc Côn Văn một chút. Nghe nói đã qua cửa Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, không biết con đường này bao giờ có thể khởi công.
Hướng Quân không giấu mục đích đến đây của mình. Trước mặt Triệu Quốc Đống tốt nhất là nói thẳng, đây là đề nghị của Phan Xảo đối với y.
Phan Xảo và Hướng Quân từ lúc đến Hồng Sơn nhận chức vẫn giữ được quan hệ khá tốt, hai người thường xuyên gọi điện liên lạc. Có đôi khi Phan Xảo đến Di Dương làm khách, bây giờ Phan Xảo điều lên ban gần thân, Hướng Quân cũng hy vọng có người quen biết ở bên cạnh trưởng ban Triệu, như vậy về sau mình dễ triển khai công việc hơn, nếu muốn tiến bộ cũng thuận tiện hơn nhiều.
- Hướng Quân, anh đến chính là để hỏi thăm việc này? Ừ, coi như thành thật.
Triệu Quốc Đống cũng khá vui vẻ. Hắn thích thái độ thẳng thắn của đối phương.
- Hắc hắc, trưởng ban Triệu, chúng tôi đều là đi theo ngài đến Hồng Sơn, dù như thế nào cũng không thể làm mất mặt ngài mà. Tôi công tác ở Di Dương, người ta trước sau đều nhắc đến ngài nên chúng tôi thấy áp lực rất lớn. Công việc làm không tốt sẽ là xấu mặt ngài cho nên chúng tôi không có con đường khác để đi, chỉ có thể liều mạng làm ra thành tích, làm người ta không thể phản đối, chỉ có thể giơ ngón cái lên nói không hổ là người từng làm việc dưới trướng trưởng ban Triệu.
Hướng Quân giỏi ăn nói, chẳng qua y từ Hoa Lâm tới, Đường Diệu Văn đã nhắc cho y về tính cách của Triệu Quốc Đống, Phan Xảo cũng chuyên môn nhắc nhở, bảo y không cần phải cố gắng biểu hiện trước mặt Triệu Quốc Đống, làm tốt chuyện bao giờ cũng là tốt nhất. Triệu Quốc Đống luôn chú ý đến cán bộ từ Hồng Sơn tới, cho nên Hướng Quân không muốn thể hiện quá táo bạo trước mặt Triệu Quốc Đống.
Lời này làm Triệu Quốc Đống khá thư thái. Con người ai chẳng có trái tim hư vinh, cán bộ từ Ninh Lăng tới có thể làm tốt, hắn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng trước đây cũng thấy tự hào, cho dù phá cách đề bạt cũng có cơ sở.
- Được rồi Hướng Quân, anh cũng đừng nói quá như vậy. Tôi biết anh làm khá tốt ở Di Dương, chẳng qua tôi nhớ mảng xây dựng, giao thông anh không phụ trách mà, sao bây giờ lại quan tâm? Chẳng lẽ Huyện ủy lại định điều chỉnh công tác của anh?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Hướng Quân khá vui vẻ, Triệu Quốc Đống biết rõ phân công công việc của mình, đủ thấy đối phương quan tâm tới mình.
- Trưởng ban Triệu, tôi mặc dù không phụ trách mảng xây dựng, giao thông nhưng ngài biết tập đoàn Trường Phú đang xây dựng trung tâm vật tư ở Di Dương, đây là hạng mục do tôi phụ trách, bọn họ khá chú ý đến hạng mục cao tốc Côn Văn, bởi vì đây có thể nói là mệnh mạch đối với trung tâm vật tư của bọn họ, nó quyết định quy mô đầu tư của bọn họ. Nếu như cao tốc Côn Văn đã xác định, bọn họ dự định đầu tư xây dựng giai đoạn hai, tổng hai giai đoạn sẽ đạt tới 130 triệu, trở thành trung tâm vận chuyển vật tư quan trọng nhất của Điền Nam, thậm chí khu vực tây bắc. Hơn nữa bây giờ tôi đang mời một số nhà kinh doanh đến khách sạn đầu tư vào ngành nông nghiệp của Di Dương, phát triển nông nghiệp xanh. Di Dương có ưu thế trời ban, ngài cũng biết bên Giang Tích yêu cầu rất cao về đường giao thông mà.