Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 83

Đoàn người Triệu Quốc Đống từ Trường Sa về đã hơn 10 tối.

Bạch Nhất Minh rất hiếu khách, từ trưa đến tối đều đi cùng làm thư ký của y rất ngạc nhiên. Bạch Nhất Minh có tính cách khá kiêu ngạo, mặc dù chỉ là thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh nhưng nghe nói ngay cả chủ tịch tỉnh cũng phải khách khí với y. Bạch Nhất Minh là người từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia xuống, nghe nói là người dám lớn tiếng nói trước mặt Thủ tướng, Phó Thủ tướng.

Nhưng Bạch Nhất Minh lại rất thân thiết, khách khí với một người trẻ tuổi hơn y bảy tám tuổi làm cho thư ký của Bạch Nhất Minh rất sợ hãi. Y có thể nhận ra sếp của mình vừa thân thiết vừa tôn trọng đối phương, nói cách khác đối phương chỉ có thể là nhân vật ở cùng vị trí.

Người mới hơn 30 tuổi thì có thể làm đến chức gì? Chẳng lẽ là con của vị lãnh đạo cao cấp nào đó và đang làm ủy viên Đảng ủy bộ Trung ương nào đấy? Nhìn như không phải? Đến khi người trẻ tuổi này giới thiệu người đàn ông trung niên đi cùng là thường vụ thị ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Thị xã Ninh Lăng – tỉnh An Nguyên, tên thư ký mới nhận ra đối phương đang như giới thiệu cấp dưới của mình với chủ tịch Bạch.

Lỗ Năng đương nhiên có thể nhận ra vẻ hốt hoảng trên mặt thư ký của Bạch Nhất Minh. Y biết đối phương hẳn là bị đả kích bởi tuổi của Triệu Quốc Đống.

Chẳng qua Lỗ Năng cũng thấy đó là rất bình thường. Triệu Quốc Đống và mình dù đi đến đâu cũng làm người ta nhìn qua là không thích hợp, nhưng chỉ cần thoáng tiếp xúc anh sẽ thấy sự khác nhau trong đó. Mà Lỗ Năng rất giỏi thích nghi với hiện thực này.

Từ lúc ở trên xe Lỗ Năng vẫn suy nghĩ ý đồ của Triệu Quốc Đống.

Cuộc gặp hôm nay chỉ là đến gặp bạn của Triệu Quốc Đống ở trường Đảng Trung ương mà thôi. Nhưng trình độ mà Bạch Nhất Minh biểu hiện ra làm Lỗ Năng rất hâm mộ. Bạch Nhất Minh xuất thân là cục trưởng nhiều năm ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, cứ mở miệng nói ra là đủ tin tức làm người ta phải suy nghĩ. Nhưng đối phương lại thật lòng tôn trọng Triệu Quốc Đống, quan điểm của Triệu Quốc Đống mặc dù chưa chắc có thể được đối phương đồng tình nhưng đối phương lại khá chú trọng, nhất là khi thảo luận về vấn đề phân công các ngành công nghệ cao và ngành chiếm nhiều sức lao động trong thời kỳ mới một cách hợp lý như thế nào, Lỗ Năng cảm thấy rõ đây là hai bên "va chạm" về quan điểm ở tầm cao.

Một người cho rằng ủng hộ người thắng trong cuộc cạnh tranh, người kia lại muốn quốc gia phải phát huy tác dụng chủ đạo. Hai bên đều có lý của mình. Lỗ Năng phát hiện mình chỉ ngồi nghe cũng thấy đau đầu. Có lúc cảm thấy quan điểm của Triệu Quốc Đống đúng hơn, có lúc lại thấy quan điểm của Bạch Nhất Minh phù hợp với tình hình trong nước hơn. Tóm lại không ai thuyết phục được ai.

Triệu Quốc Đống ở trên xe khá im lặng, mấy chén rượu vang không làm ngã được hắn. Chẳng qua cuộc nói chuyện với Bạch Nhất Minh làm hắn khá kích động.

Hắn ở Ninh Lăng làm rất tốt, Bạch Nhất Minh ở tỉnh Tương cũng không kém. Làm thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp, giao thông, Bạch Nhất Minh đã nhanh chóng đưa ra quy hoạch cho phát triển kinh tế công nghiệp của tỉnh Tương, nghe nói được hai vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Tương rất ưu ái. Mà mảng giao thông dựa vào trụ cột quan hệ của y ở trên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nên mấy hạng mục giao thông quan trọng đã nhanh chóng được giải quyết. Mặc dù năm nay quốc gia có chính sách khống chế vĩ mô nhưng y vẫn có thể dựa vào quan hệ mà lấy được trợ cấp tài chính cho các hạng mục cải thiện đường giao thông khu vực khó khăn.

Không có ai ngồi chờ cả, năng lực và khí thế Bạch Nhất Minh thể hiện ra đã chứng minh các học viên khóa học ở trường Đảng đều là nhân tài. Tháng trước Nguyễn Đại Thanh đã được bổ nhiệm làm Phó bí thư Trung ương đoàn.

Triệu Quốc Đống đã lâu không thoải mái trao đổi với người như vậy. Bạch Nhất Minh giỏi nói, lại thêm tri thức và kinh nghiệm nên là lựa chọn thích hợp để trao đổi, cũng không uổng chuyến đi mất sáu bảy tiếng của mình.

Nghe tiếng thở dài của Triệu Quốc Đống, Lỗ Năng lúc này mới cẩn thận nói:

- Bí thư Triệu, trực tiếp về Thị ủy chứ?

- Về đi, mai còn có công việc phải làm mà.

Vài ngày sau hội nghị thường trực Ủy ban thị xã một lần nữa thảo luận quy hoạch xây dựng nhà xã hội. Ngoài Cố Vĩnh Bân vẫn kiên trì với quan điểm của mình ra, mấy vị Phó thị trưởng khác đều thể hiện thái độ khác trước của mình.

Văn Ngạn Hoa nói ủng hộ xây dựng nhà xã hội cho thuê nhưng lại đặt câu hỏi về nhà bán cho người thu nhập thấp, nhưng về tổng thể mà nói cũng đã đồng ý. Còn Mạnh Uyên cùng Trình Thụ Hòa lại ủng hộ quan điểm do Chung Dược Quân đưa ra, tức là chia làm giai đoạn nhà xã hội, cố gắng xây dựng nhà xã hội ở các khu vực thích hợp ở bên Tây Giang, nhất là khu đất do các cơ quan hành chính chuyển đi còn trống.

Quyết định của hội nghị thường trực Ủy ban sau đó được trình sang Thị ủy và nhanh chóng được hội nghị thường vụ Thị ủy thông qua. Cố Vĩnh Bân rất sáng suốt khi im lặng trong hội nghị. Nếu như nói ở hội nghị thường trực Ủy ban thì y có thể nhân lúc khi Chung Dược Quân không tỏ rõ thái độ mà ngọ nguậy, nhưng ở hội nghị thường vụ thị ủy thì y biết mình có nói gì cũng chỉ tự chuốc nhục mà thôi.

Sau khi hội nghị thường vụ Thị ủy thông qua, kế hoạch xây dựng nhà xã hội đã được đăng lên Nhật báo Ninh Lăng, nó khiến dân chúng Ninh Lăng bàn tán xôn xao. Cùng lúc đó giá nhà ở khu Giang Đông, Tây Giang lập tức xuất hiện xu thế giảm giá.

….

- Anh nói gì?

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc đứng lên.

Nhận được tin tức này làm Triệu Quốc Đống rất giật mình. Chẳng qua vẻ mặt Lỗ Năng lúc này lại đầy hưng phấn.

- Bọn họ hứng thú với sự phát triển của Ninh Lăng chúng ta nên phái một đoàn chúng ta tới Ninh Lăng chúng ta khảo sát. Trưởng ban Hác gọi cho tôi trước, có lẽ sẽ nhanh chóng liên lạc với ngài?

Lỗ Năng vô thức liếm liếm môi, đây là biểu hiện khi y rất hưng phấn.

Đang nói chuyện, điện thoại di động của Triệu Quốc Đống vang lên. Lỗ Năng vội vàng nói:

- Chắc là trưởng ban Hác gọi tới.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nghe điện.

- Trưởng ban Qua, chào ngài. Tôi đang ở văn phòng, tôi vừa biết, đúng, đến Ninh Lăng chúng tôi phỏng vấn nên tôi đương nhiên chào đón rồi, đó là vinh hạnh của chúng tôi. Ôi, đây hiển nhiên là sự khẳng định tốt nhất đối với Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng chúng tôi. Trưởng ban Qua yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đón tốt.

Lỗ Năng biết mình đoán lầm. Y biết Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương kiêm Tổng cục trưởng Tổng cục điện ảnh quốc gia – Qua Tĩnh.

- Bí thư Triệu, là Trưởng ban Qua?

- Ừ, anh nói đúng. Bọn họ muốn tới Ninh Lăng chúng ta, hình như đài CCTV muốn bình chọn điển hình kinh tế của năm, nghe nói có thể bình chọn một đoàn thể hoặc cá nhân. Bọn họ rất hứng thú với việc Ninh Lăng tiếp tục có tốc độ tăng trưởng đứng đầu cả nước nên sẽ tới Ninh Lăng chúng ta tìm hiểu.

Vẻ mặt Triệu Quốc Đống hơi lạ. Nói thật hắn chưa bao giờ sẽ nghĩ gặp việc này. Biểu hiện kinh tế của Ninh Lăng không cần truyền thông đưa tin nữa, làm việc nghiêm chỉnh mới là đúng đắn. Nhưng ngay cả Trưởng ban Qua cũng gọi tới đủ thấy tầm quan trọng của việc này. Tài nguyên của đài truyền hình quốc gia – CCTV cấp Ninh Lăng sử dụng miễn phí thì đương nhiên là phải dùng rồi.

- Bí thư Triệu, đây là việc quá tốt. Kênh kinh tế của CCTV là tiết mục chủ đạo của đài truyền hình quốc gia, được cả nước chú ý. Nếu được lên đó chính là cơ hội rất tốt nâng cao hình ảnh Ninh Lăng chúng ta.

Lỗ Năng nói rất hưng phấn giống như y là ứng viên cho điển hình kinh tế Trung Quốc vậy.

- Ừ, ít nhất cũng không phải việc xấu mà. Anh bố trí một chút, tiếp đón như thế nào cho tốt. Ngoài mảng kinh tế ra thì Ninh Lăng chúng ta cũng có không ít điểm sáng, tôi thấy không thể lãng phí cơ hội này, chỉ riêng thành tựu kinh tế không thể thể hiện hết sức sống của Ninh Lăng chúng ta.

- Bí thư Triệu yên tâm, điểm sáng của Ninh Lăng chúng ta chẳng lẽ còn ít. Bọn họ muốn xem thì xem cả tuần cũng không hết. Tôi thật ra lo là CCTV có phải dựa theo kế hoạch chúng ta đặt ra mà đi xem hay là bọn họ có kế hoạch của mình.

- Ừ, anh nói đúng, tôi cũng lo điểm này nhưng dù sao bọn họ là tới tuyên truyền cho chúng ta, tôi nghĩ chúng ta không cần che đậy gì cả, càng chân thật càng tốt, cứ để bọn họ muốn đi đâu thì đi, muốn xem gì thì xem.