Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 45-46-47-48

- Chủ tịch Văn Trí phát triển như vậy chẳng lẽ quên bạn cũ ở An Nguyên sao? Quốc khánh, tết, một loạt ngày truyền thống y cũng phải về thăm bạn bè, đồng nghiệp chứ? Dù bận như thế nào cũng phải có thời gian dành cho mình mà, nếu không sẽ quá mệt mỏi.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Tôi biết chủ tịch Văn Trí thích đi chụp ảnh. Lúc y làm Thị trưởng An Đô cũng rất bận, đợt này y có về tôi sẽ mời y tới mấy điểm du lịch của Ninh Lăng xem một chút, cũng để y đưa cảnh đẹp của Ninh Lăng sang bên Nam Việt, biểu diễn với bạn bè bên Nam Việt, chào mừng bạn bè Nam Việt đến Ninh Lăng chúng tôi du lịch. Thị trưởng Ngạn Hoa, chị nói có đúng không? Nghiệp vụ này tôi giao cho chị.

Lô Vệ Hồng và Văn Ngạn Hoa cùng nở nụ cười.

- Bí thư Triệu, chỉ chút thời gian như vậy mà anh đã muốn bố trí công việc cho Ngạn Hoa sao? Hình như chủ tịch Văn Trí cũng gia nhập hội nhiếp ảnh Nam Việt, anh tốt hơn là mời hội nhiếp ảnh Nam Việt đến Ninh Lăng làm khách, tôi nghĩ chủ tịch Văn Trí rất thích tham gia hoạt động như vậy, công tư kết hợp.

Lô Vệ Hồng cười ha hả nói.

- Bí thư Triệu, ngài là lãnh đạo đã lên tiếng, tôi có thể không chấp hành sao? Chẳng qua mời thì tôi có thể mời, chủ tịch Văn Trí có tới hay không thì tôi không dám chắc. Y là lãnh đạo, tôi không có quyền ra lệnh nhưng nếu ngài tự mình mời thì có lẽ y sẽ tới.

Văn Ngạn Hoa rất biết cách ăn nói và ăn mặc. Trên người mặc bộ váy hợp mốt, cổ tay đeo đồng hồ Cartier, bảo sao Cù Vận Bạch trước đây học cách ăn mặc từ Văn Ngạn Hoa.

- Ha ha, thị trưởng Ngạn Hoa, chị không nên đặt sẵn đường lui ở công việc đầu tiên tôi giao cho như vậy chứ? chủ tịch Văn Trí có đến hay không là một chuyện, chúng ta mời hay không lại là một chuyện. Tôi nghĩ chủ tịch Văn Trí sẽ hiểu được sự nhiệt tình của chúng ta.

Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nhắc nhở Văn Ngạn Hoa.

Văn Ngạn Hoa hơi rùng mình, tên Triệu Quốc Đống này đúng là không dễ hầu hạ, mặc dù chỉ cười nói tùy ý mà cũng có thể nhìn ra vấn đề.

Lô Vệ Hồng cũng cảm thấy điểm này nên đổi đề tài:

- Bí thư Quốc Đống, Ngạn Hoa vừa đến Ninh Lăng, cô ấy trước chủ yếu làm việc bên mảng du lịch, giáo dục. Vậy mà Ngạn Hoa vừa tới Ninh Lăng đã được phân công quản lý nhiều mảng như vậy, nếu có gì không làm tốt thì mong anh và Thị trưởng Chung thông cảm và giúp đỡ.

- Bí thư Lô, anh không nên sớm kết luận như vậy chứ? Có gì mà không thể làm tốt? Thị trưởng Ngạn Hoa còn chưa làm sao anh đã biết, đây không phải là đả kích tính tích cực trong công việc của Thị trưởng Ngạn Hoa sao? Thị trưởng Ngạn Hoa, chị mời bí thư Lô một chén, cảm ơn y quan tâm đến chị, cũng cần đảm bảo với y là chị sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao. Có ai vừa sinh ra đã giỏi hết mọi thứ. Tôi mới từ bên cơ quan công an sang Ban quản lý mà bí thư Lô đã cho tôi cơ hội làm Phó chủ nhiệm Khu khai phát, một năm đó làm tôi thấy rất nhiều thứ mới lạ.

Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy, Lô Vệ Hồng và Văn Ngạn Hoa chỉ có thể cầm chén lên:

- Bí thư Quốc Đống, anh nói càng lúc càng tốt, cứ như vậy tôi thấy mấy chai hôm nay chắc tôi và Ngạn Hoa sẽ phải bao hết mất. Anh cũng không thể ngồi không như vậy chứ? Ngạn Hoa, cô tới làm việc dưới trướng của Bí thư Quốc Đống, ngày sau nhất định cần bí thư Quốc Đống ủng hộ, còn không mời bí thư Quốc Đống ba chén?

Lô Vệ Hồng biết Văn Ngạn Hoa uống tốt. Hôm nay chỉ có ba người với ba chai rượu vang. Vốn Lô Vệ Hồng có ý mỗi người một chai nhưng Triệu Quốc Đống không đồng ý nói vậy không có không khí.

Sau vài chén, không khí sôi nổi hơn nhiều. Văn Ngạn Hoa cũng khá hiểu chuyện mà nhắc tới công việc ở Giang Khẩu để giúp hai người có đề tài. Cứ nói là chạm ly, ngược lại cô ở bên không ngừng rót cho hai người.

Đề tài rất nhanh chuyển sang cục diện trên tỉnh.

Triệu Quốc Đống lúc này chủ động mời Lô Vệ Hồng cũng là có suy nghĩ của hắn. Việc Bí thư thị ủy và Thị trưởng Miên Châu sẽ điều chỉnh không lâu nữa sẽ được Tỉnh ủy xem xét, theo Triệu Quốc Đống thấy Lô Vệ Hồng cũng là một lựa chọn thích hợp cho chức Bí thư thị ủy Miên Châu.

Lô Vệ Hồng khi làm Bí thư đảng ủy, chủ nhiệm Khu khai phát An Đô thì nơi đây phát triển khá nhanh. Nhất là y còn cướp được hạng mục Quốc tế Hoa Tâm từ Hoài Khánh vào tay.

Đáng tiếc cảnh tượng tốt đẹp kéo dài không lâu. Đầu tiên là quan hệ giữa Miêu Chấn Trung và Diêu Văn Trí xấu đi, sau đó Miêu Chấn Trung đưa Chu Hoành Vĩ lên làm Phó thị trưởng thường trực khiến quy hoạch phát triển kinh tế An Đô của Diêu Văn Trí gặp nhiều cản trở, các quy hoạch bên Khu khai phát công nghệ cao cũng liên tục bị hội nghị thường vụ thị ủy bác bỏ, khiến cho nhiều ý đồ phát triển không được thực hiện. Vì thế Lô Vệ Hồng cũng bị điều chỉnh sang vị trí chủ tịch Mặt trận tổ quốc kiêm chủ tịch Liên đoàn lao động.

Lô Vệ Hồng có thể lên làm thường vụ thị ủy An Đô đương nhiên là có quan hệ của mình. Ngoài Diêu Văn Trí ra thì nghe nói y cũng có quan hệ mật thiết với Liêu Vĩnh Đào. Nếu vận động tốt thì khả năng thành công làm Bí thư thị ủy Miên Châu của y cũng không phải nhỏ.

Lô Vệ Hồng nhìn xe Audi của đối phương rời đi lúc này mới nhíu mày suy nghĩ.

- Bí thư Lô, đi thôi, xe tới rồi, tôi có thể đi nhờ một chuyến.

Văn Ngạn Hoa đứng ở sảnh cầm cặp đi tới.

- Sao, đường đường là Phó thị trưởng Ninh Lăng mà không có một chiếc xe để ngồi sao?

Lô Vệ Hồng nói:

- Triệu Quốc Đống không đến mức keo kiệt như vậy chứ?

- Không, Bí thư Triệu rất hào phóng ở vấn đề xe cộ. Ba người mới chúng tôi thì thị xã đã mua ba chiếc xe mới với giá cả ngang nhau.

Xe Audi của Lô Vệ Hồng đã chạy tới đỗ bên.

Thấy Lô Vệ Hồng không có ý lên xe, Văn Ngạn Hoa có chút kinh ngạc nhìn lại.

- Sang kia ngồi một chút.

Lô Vệ Hồng nói.

Khi Văn Ngạn Hoa nghe xong lời của Lô Vệ Hồng liền lộ vẻ không dám tin.

- Là thật sao? Anh nói Triệu Quốc Đống lộ tin này với anh là có ý gì? Tôi cảm thấy quan hệ giữa anh và y không đến mức y chủ động đẩy anh lên chức mà. Hơn nữa chức Bí thư thị ủy Miên Châu là vị trí quan trọng hiển hách như vậy, nếu có tin thì đã sớm lộ ra rồi. Triệu Quốc Đống có năng lực bao nhiêu để giúp anh?

- Bây giờ không phải quan tâm hắn lộ tin này với tôi là có ý gì, tôi cần xác thực có tin này hay không?

Lô Vệ Hồng nhíu mày nói:

- Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với Trưởng ban Hàn, đây không phải bí mật to tát gì. Không biết hắn có phải thông qua con đường này mà nhận được tin không nữa?

- Nếu là thật thì anh định làm như thế nào?

Văn Ngạn Hoa cũng có chút hưng phấn. Nếu Lô Vệ Hồng có thể sang Miên Châu thì mình làm việc ở Ninh Lăng hai năm có thể sẽ lên nhanh hơn nữa.

- Đương nhiên phải nắm bắt cơ hội.

Lô Vệ Hồng nói rất kiên quyết. Y suy nghĩ mãi và thấy lời Triệu Quốc Đống vừa nói là có lý. Anh nếu không thử thì đâu có phần của anh. Hơn nữa mình ở An Đô cũng bị gạt ra rìa, nếu không thể tới Miên Châu thì dù đến thị xã khác cũng tốt hơn vị trí bây giờ nhiều.

- Tôi sao vẫn thấy có cảm giác là lạ.

Văn Ngạn Hoa lắc đầu nói:

- Đương nhiên tôi không phản đối anh đi thử nhưng mà ..

- Ha ha, Ngạn Hoa, dù là thất bại thì tôi cũng không ảnh hưởng mấy mà, ít nhất cũng có thể khiến lãnh đạo tỉnh chú ý tới mình.

Lô Vệ Hồng nói:

- Về phần Triệu Quốc Đống có ý gì thì tôi không cần biết, tóm lại tôi đã suy nghĩ thì thấy chuyện này mình sẽ không thiệt gì.

- Bây giờ tin này chưa lộ ra, nếu như xác nhận là có cần phải lập tức hành động.

Văn Ngạn Hoa gật đầu nói. Hiện nay đúng là nhìn không ra có chỗ hỏng gì với Lô Vệ Hồng. Có lẽ Triệu Quốc Đống đây là có ý cảm ơn Văn Ngạn Hoa trước đây đã giúp mình nên mới lộ tin.

- Ừ, Triệu Quốc Đống cũng nói nếu muốn động thì phải làm sớm, hắn có thể giúp một chút nhưng chuyện này chủ yếu vẫn dựa vào tôi.

Lô Vệ Hồng hít sâu một hơi:

- Không thử một lần sẽ có lỗi với mình.

Triệu Quốc Đống chỉ nói qua tin tức với Lô Vệ Hồng mà thôi. Với giác ngộ chính trị của Lô Vệ Hồng, đối phương đương nhiên biết hàm nghĩa trong lời nói của mình. Triệu Quốc Đống biết đây là một đòn trí mạng vào Chung Dược Quân.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại không áy náy gì. Với tính cách của Chung Dược Quân trên thực tế không phù hợp với Miên Châu. Miên Châu tuy có trụ cột hùng hậu, tiềm lực khổng lồ nhưng nó cũng mang lại một vấn đề đó là muốn lấy lực lượng bản thân khiến Miên Châu quay đầu lại thì phải có tính cách cực kỳ quyết đoán, mà đây lại là điểm yếu của Chung Dược Quân.

Ưu thế của Chung Dược Quân là có lối suy nghĩ thoáng, tầm nhìn xa, lực tương tác mạnh, đề cao tính dân chủ, biết tiếp thu ý kiến người khác nhưng thiếu sự chấp hành. Y thích hợp làm các công việc quen thuộc. Nói tóm lại y là người giống như Tằng Lệnh Thuần, Lỗ Năng, mà Lam Quang, Tiêu Phượng Minh, Lưu Như Hoài, Cố Vĩnh Bân lại thuộc một loại người giỏi cân bằng, có lực tương tác tốt, tính cách cũng không quá cứng rắn nhưng cũng có nghị lực và khả năng quyết đoán nhất định.

Mà tính cách của mình và Mã Nguyên Sinh lại có chút tương tự, cứng rắn, càng là việc khó giải quyết thì càng thích giải quyết, như vậy khi thành công mới thấy tự hào. Mã Nguyên Sinh mặc dù biết rõ mình không có ấn tượng tốt đối với y nhưng y không nhụt chí mà tiến dần từng bước thay đổi ấn tượng của mình, cuối cùng còn có thể để mình chấp nhận y làm bí thư Đảng ủy chính pháp. Đó là điều không phải ai cũng có thể làm được.

Theo Triệu Quốc Đống thấy Chung Dược Quân tốt nhất là ở lại Ninh Lăng. Ninh Lăng giờ đã có phương hướng phát triển tốt, trụ cột có. Triệu Quốc Đống hy vọng nhất là dù cho bộ máy lãnh đạo có bị điều chỉnh thì xu thế phát triển của Ninh Lăng cũng không thay đổi.

Nhưng bản thân Chung Dược Quân chưa chắc đã nghĩ như vậy. Con người thường không tự nhận ra khuyết điểm của mình. Hơn nữa dù người bên cạnh có thấy cũng không tiện nói ra, Triệu Quốc Đống cũng không tiện nói thẳng mấy vấn đề này với Chung Dược Quân. Vì thế Triệu Quốc Đống mới nói chuyện này với Lô Vệ Hồng. Hắn có thể nhận ra Lô Vệ Hồng khá động tâm.

Mặc dù thường vụ thị ủy An Đô cũng là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng đối với một Bí thư thị ủy cũng là cấp giám đốc sở mà nói thì chức vụ hiện nay của Lô Vệ Hồng là quá thấp. Nếu có thể điều chỉnh tới thành phố, thị xã nào làm bí thư thì dù có xa đến mấy cũng tốt hơn chức chủ tịch Mặt trận tổ quốc An Đô hiện nay, càng đừng nói là Bí thư thị ủy Miên Châu.

Chẳng qua vị trí này không dễ ngồi lên. Lô Vệ Hồng muốn lên còn cần được Ứng Đông Lưu tán thành. Triệu Quốc Đống cho rằng chỉ riêng Liêu Vĩnh Đào muốn thuyết phục Ứng Đông Lưu là không thể. Ứng Đông Lưu sẽ không coi một vị trí quan trọng như bí thư Miên Châu làm trò đùa.

Xem ra Hàn Độ nói đúng, có lẽ mình nên đến gặp Ứng Đông Lưu trình bày quan điểm của mình. Ở vấn đề phát triển kinh tế thì quan điểm của mình đôi khi còn có sức thuyết phục hơn bất cứ ai.

Lam Quang vung tay lên, bóng bay rất nhanh tạo thành hình vòng cung, đối thủ mặc dù phản ứng nhanh nhưng vẫn không thể chặn lại được.

- Bí thư Miêu, xem ra thể lực của ngài tốt lên nhiều rồi. Thời gian trước với đường bóng như vậy thì ngài sợ là chạy hai bước cũng không được, bây giờ ít nhất cũng có thể có phản ứng.

Một cô gái búi tóc hình đuôi ngựa cầm hai chai nước suối lạnh Thương Lãng mang tới đưa cho Miêu Chấn Trung:

- Kỹ thuật và thể lực của Bí thư Lam hơn ngài một bậc, ngài còn cần cố gắng nhiều.

- Tiểu Vu, tôi sao có thể so sánh với y? Y bao tuổi, tôi bao tuổi?

Miêu Chấn Trung cười ha hả cầm chai nước uống một ngụm to:

- Chẳng qua tôi thừa nhận kỹ thuật của tôi kéo lão Lam, không phục không được.

- Cũng không thể nói như vậy, bí thư Lam luyện lâu hơn ngài. Ngài rất bận nên ít thời gian tập. Ngành nào cũng cần phải quen thuộc mới giỏi. Ninh Lăng chúng tôi cũng có mấy sân tennis khá tốt, ví dụ như khu nghỉ dưỡng Đường Hồ và Lôi Bác đều có sân đẹp, còn có cả trung tâm giải trí tổng hợp Diệu Hồ đang được xây dựng cũng có phong cảnh cực đẹp. Bí thư Miêu, ngài rảnh rỗi cũng nên đến Ninh Lăng chúng tôi nhiều vào. Không khí Ninh Lăng tốt hơn An Đô nhiều, dù là hồ Vân Loa tôi thấy vẫn còn kém xa Diệu Hồ Ninh Lăng.

Cô gái kia mới gần 30, mặc chiếc váy đánh tennis màu trắng, bên dưới đi đôi giầy thể thao và tất ngắn, khuôn mặt khá đẹp.

- Đúng thế Bí thư Miêu, Tiểu Vu nói rất có lý, rèn luyện thân thể chính là tạo trụ cột cho công việc. Con người nếu động chút là ngã bệnh thì sao có thể triển khai công việc chứ?

Lam Quang cầm quả bóng đi tới.

- Hoàn cảnh tự nhiên của Ninh Lăng chúng tôi rất tốt nhưng Bí thư Miêu đến không được nhiều.

- Vậy là do Bí thư Triệu của các người không mời tôi. Ha ha, chỉ đùa thôi.

Miêu Chấn Trung nở nụ cười:

- Quốc Đống hai năm qua có thể nói làm rất tốt tại Ninh Lăng. Tôi lúc trước đề cử Long Ứng Hoa làm thường vụ tỉnh ủy cũng là do nghĩ lão Long chăm chú làm việc nhiều năm, phát triển Vĩnh Lương được như vậy là không dễ. Nhưng Tỉnh ủy và Trung ương suy nghĩ vấn đề phải xa và dài hơn, việc trẻ hóa cán bộ là xu thế tất yếu.

Thấy Miêu Chấn Trung rất tự nhiên nhắc tới Triệu Quốc Đống, Lam Quang và cô gái kia đều hơi ngạc nhiên nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh.

- Ừ, Bí thư Triệu đến Ninh Lăng công tác hơn hai năm đã mang tới quá nhiều thay đổi cho Ninh Lăng. Ngoài phát triển kinh tế ra thì càng quan trọng hơn là quan điểm phát triển đã khiến cán bộ Ninh Lăng chúng tôi thay đổi rất nhiều.

Cô gái nói:

- Tôi vẫn rất khâm phục việc Bí thư Triệu nói phải giữ diện mạo của Tây Giang, xây dựng khu nội thành mới bên Giang Đông, điểm này không phải ai cũng có thể làm được.

Lam Quang có chút kinh ngạc nhìn cô gái. Dám khen Triệu Quốc Đống trước mặt Miêu Chấn Trung, cô gái này đúng là to gan.

Vu Đan được điều từ Thành đoàn An Đô đến Tỉnh đoàn, sau đó tới Ninh Lăng làm bí thư Thị đoàn. Thời gian nhận chức khá trùng hợp với lúc Miêu Chấn Trung làm Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy An Đô, có lẽ cũng là nhân vật được Miêu Chấn Trung coi trọng. Nhưng tính cách của Vu Đan khá hào phóng, làm việc quyết đoán, có năng lực. Lam Quang cũng khá hài lòng với vị chủ tịch Tây Giang này. Lúc đầu khi Thị ủy thảo luận ai làm chủ tịch Tây Giang, y đã hết sức đề cử Vu Đan với Triệu Quốc Đống, cuối cùng cũng được thành công.

Lúc ấy có lẽ Miêu Chấn Trung gọi cho Triệu Quốc Đống hoặc không? Nhưng ở vấn đề chọn chủ tịch Tây Giang thì Triệu Quốc Đống có toàn quyền quốc gia. Với tính cách của hắn thì hắn có thể không nể mặt Miêu Chấn Trung cơ mà. Ngay cả Lam Quang cũng không thể xác định được nhưng cuối cùng Vu Đan vẫn lên được chức chủ tịch Tây Giang.

Miêu Chấn Trung quản nhiên không giận mà lại cười nói:

- Tiểu Vu, không nên nịnh bợ Bí thư Triệu của cô rõ ràng như vậy chứ?

- Bí thư Miêu, tôi nói là sự thật. Việc cải tạo nội thành cũ thì Ninh Lăng chúng tôi có thể nói là đi trước toàn tỉnh thậm chí cả nước. Cả nước đều khởi động cải tạo nội thành cũ, chỉ riêng Ninh Lăng chúng tôi thì không, việc này khiến không ít người đả kích. Mà xây dựng khu Giang Đông chỉ riêng mấy cây cầu đã tốn trên 800 triệu. Đối với Ninh Lăng hai năm trước mà nói khoản chi tiêu này không phải ai cũng có thể quyết định. nghe nói lúc ấy Bí thư Triệu và Phó thị trưởng thường trực thị trưởng Vưu thiếu chút nữa trở mặt. Bọn họ vốn có quan hệ tốt mà còn tranh cãi mãi.

- Ừ, Triệu Quốc Đống là Bí thư thị ủy, chẳng lẽ Vưu Liên Hương còn có thể đá cậu ta đi sao?

Miêu Chấn Trung cũng có chút tò mò. Quan hệ mật thiết giữa Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương không phải là bí mật gì. Vưu Liên Hương nếu dám can đảm chống đối Triệu Quốc Đống đúng là lạ.

-- Bí thư Miêu, tính của Thị trưởng Vưu là cứng mềm không ăn, nếu chuyện chị ta đã nhận định mà muốn chị ta nhường thì phải thuyết phục xong mới được.

Vu Đan cười nói:

- Bí thư Lam cũng biết chuyện này.

- Ừ, tiểu Vu nói đúng, Vưu Liên Hương đúng là có tính cách còn hơn cả đàn ông.

Lam Quang cười nói:

- Chẳng qua một khi đã thông về tư tưởng lại không sao.

- Xây dựng khu Giang Đông khiến cho Tây Giang giữ được nét đẹp văn hóa, có thể nói là nơi duy nhất trong cả nước giữ được kiến trúc thời Dân quốc với diện tích lớn đến vậy. Từ 1/5 đến nay Tây Giang chúng tôi đã đón bảy đoàn làm phim. Ngoài ra cũng nhờ kiến trúc độc đáo này khiến cho người nước ngoài và Hongkong, Đài Loan đến Tây Giang sống cũng không ít. Theo như báo cáo bên công an chuyển sang thì hai năm qua đã tăng trên trăm lần, trước chỉ có vài trăm bây giờ đã đến hơn chục ngàn người.

Vu Đan rất hài lòng với vị trí chủ tịch Tây Giang của mình hiện nay, nói chuyện về công việc Tây Giang đầy vẻ hưng phấn.

Miêu Chấn Trung không nghĩ Vu Đan lại có ấn tượng tốt như vậy với Triệu Quốc Đống. Đây là điều y thấy bất ngờ, chẳng qua nghĩ lại nếu không có chuyện năm ngoái thì không phải mình cũng có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống sao? Xem ra Triệu Quốc Đống này đúng là có năng lực, nếu không sao có nhiều người nói giúp như vậy?

- Ừ, Ninh Lăng xử lý việc này khá tốt. Khi lãnh đạo Tổng cục di sản văn hoá đến tỉnh ta khảo sát cũng nói đến việc Ninh Lăng vừa bảo vệ di sản văn hoá vừa kết hợp hoàn mỹ việc xây dựng đô thị, đồng thời cũng có thể kết hợp phát triển ngành du lịch. Nó khác với nhiều đô thị vì cái gọi là hiện đại hóa mà đập đi xây dựng lại tất cả.

Miêu Chấn Trung nói chuyện khá khách quan. Y cầm lấy khăn mà Vu Đan đưa cho lau qua mồ hôi.

- Ở điểm này Triệu Quốc Đống có thể nhìn xa hơn nhiều so với các Bí thư thị ủy đã làm nhiều năm.

- Chỉ riêng từ giá trị ngành du lịch Tây Giang chúng tôi đã tăng hơn hai lần so với năm trước. Lễ hội văn hóa các dân tộc thiểu số hồi tháng năm một lần nữa kích thích ngành du lịch Tây Giang phát triển. Bắt đầu từ tháng năm gần như mỗi tháng lượng du khách tới Tây Giang tăng gấp đôi so với cùng kì năm trước. Bí thư Miêu, ngài có thể không biết chỉ riêng số nhà dân trở thành nhà nghỉ trong nội thành Tây Giang đã có trên 380 nhà, đó là còn chưa tính một loạt khách sạn và nhà nghỉ được xây dựng mới.

Vu Đan đầy hưng phấn nói cũng khiến Miêu Chấn Trung và Lam Quang nhìn nhau cười.

- Tiểu Vu, xem ra cô khá hài lòng với công việc hiện nay?

- Vâng, Bí thư Miêu, bí thư Lam, nói thật tôi vẫn công tác bên Đoàn ủy, mặc dù công việc cũng rất quan trọng nhưng hư nhiều hơn. Sau khi đến Tây Giang công tác, tôi mới có thể cảm nhận được áp lực từ khắp nơi, mọi hướng, khiến cho mình mỗi ngày đều đầy ắp lịch, mỗi việc làm xong đều thấy tự hào. Tôi thích cảm giác này.

Vu Đan không giấu sự thỏa mãn trong công việc của mình. Ánh mắt đầy hưng phấn của cô lầm Miêu Chấn Trung thở dài một tiếng.

Không ai biết được bố Vu Đan từng là lãnh đạo của mình trong Quân đội. Miêu Chấn Trung không muốn ai khác biết việc này. Vu Đan cũng dựa vào biểu hiện của cô mà chứng minh cô có thể lên không dựa vào ai. Đương nhiên nhờ mình giúp nên Vu Đan mới có thể lên nhanh như vậy.

Lam Quang cũng nhận ra ánh mắt quan tâm của Miêu Chấn Trung dành cho Vu Đan, đây là ánh mắt một người cha, chú dành cho con cháu mình. Lam Quang cố nghĩ xem Vu Đan có họ hàng gì với Miêu Chấn Trung không? Nhưng hình như Miêu Chấn Trung không phải người tỉnh An Nguyên, trước vẫn công tác ở tỉnh khác.

….

Trời mùa thu nhưng trời vẫn khá nóng, chẳng qua gió núi rất lớn nên đi bộ trên núi là hơi lạnh. Miêu Chấn Trung phủ thêm aocs khoác ngoài nhưng thật ra Vu Đan lại đầy hăng hái đi tới. Miêu Chấn Trung vừa đi vừa nói:

- Lão Lam, anhd đến Ninh Lăng đã bao lâu rồi?

- Năm 1997 tôi tới Ninh Lăng, lúc ấy cùng Lục Kiếm Dân đến Ninh Lăng làm bí thư Đảng ủy chính pháp. Bây giờ coi như đã đượ bayr năm.

Lam Quang đi chậm hơn Miêu Chấn Trung nửa bước, như vậy có thể duy trì khoảng cách nhất định giữa hai người cũng không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của cả hai.

- Ồ, Lục Kiếm Dân xem ra làm rất tốt ở Lam Sơn, anh cũng cần cố gắng nhiều.

Miêu Chấn Trung nhìn về phía xa xa rồi lạnh nhạt nói.

- Đúng thế, hai tháng trước tôi có tới Lam Sơn, Thị trưởng Kiếm Dân thu xếp công việc ngồi ăn với tôi. Tôi cảm thấy y rất vui vẻ, xem ra đã thích ứng công việc bên Lam Sơn.

Lam Quang cố làm mình bình tĩnh lại.

- Ừ, lão Long sẽ đi, anh có hứng thú sang bên Vĩnh Lương làm việc không?

Miêu Chấn Trung nói làm cho Lam Quang giật mình và mừng như điên.

- Tôi đang định báo cáo công việc với Bí thư Miêu xem có cơ hội thay đổi hoàn cảnh công tác không?

- Ừ, tôi biết rồi nhưng lần này trong tỉnh không chỉ thay đổi mình Vĩnh Lương, còn phải xem Bí thư Đông Lưu suy nghĩ như thế nào nữa. Tôi sẽ đề cử anh với Bí thư Đông Lưu nhưng anh cũng không nên ôm quá nhiều công việc, cứ làm tốt công việc hiện có đi.

Miêu Chấn Trung nói.

- Xin Bí thư Miêu yên tâm, tôi là người biết tiến thối.

Lam Quang lập tức nói.

- Ừ, anh cũng có thể nói thẳng suy nghĩ của mình với Triệu Quốc Đống. Thứ nhất Triệu Quốc Đống cũng là thường vụ tỉnh ủy, thứ hai cậu ta có quan hệ tốt với Hàn Độ, nếu có thể được y hiểu và ủng hộ thì tôi nghĩ lực cản sẽ ít đi nhiều.

Miêu Chấn Trung dừng lại.

- Lần này tỉnh điều chỉnh khá rộng, tất cả vẫn chưa được xác định nên anh nếu muốn thì phải làm thật nhanh.

Lam Quang gật đầu. Triệu Quốc Đống thực ra đã sớm nói chuyện với mình. Triệu Quốc Đống tỏ vẻ sẽ hết lòng ủng hộ, cũng nói sẽ giới thiệu mình với Hàn Độ, cũng bảo mình chuẩn bị tư tưởng báo cáo. Có lẽ bây giờ người nhằm vào vị trí Thị trưởng Vĩnh Lương đều đang có hành động. Chỉ cần Miêu Chấn Trung ủng hộ mình mà bên Hàn Độ cũng đồng tình thì khả năng của mình sẽ lớn hơn nhiều. Đương nhiên mọi việc còn cần thông qua cửa của Ứng Đông Lưu.

- Chỗ Vu Đan thì anh giúp đỡ một chút. Vu Đan là nữ Phó chủ tịch nên cần phải có vài người giúp đỡ trong công việc.

Lam Quang biết ý của Miêu Chấn Trung. Bí thư quận ủy Lưu Như Hoài cùng Tiêu Phượng Minh có quan hệ mật thiết, ở vấn đề điều chỉnh nhân sự thì Vu Đan không có quyền mấy. Thời gian trước Vu Đan hy vọng bố trí một cán bộ từ chi đoàn đại học An Nguyên tới làm trợ lý chủ tịch quận, Lưu Như Hoài tuy không cho ý kiến nhưng thực tế không quá đồng ý, báo lên Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy thì cũng bị gác lại, ngay cả hội nghị thường vụ Thị ủy cũng không đề cập tới.

Đây không phải là việc gì lớn, chỉ là do Lưu Như Hoài cảm thấy cách dùng người của Vu Đan không ổn chứ không phải có cái nhìn với bản thân Vu Đan. Có lẽ Lưu Như Hoài muốn nhắc nhở Vu Đan một chút. Bên Tiêu Phượng Minh thì mình nói chuyện chắc sẽ không vấn đề gì, về phần Lưu Như Hoài nếu mình ra mặt nói chuyện thì cũng không có gì không xử lý được.

Mấy người Miêu Chấn Trung, Lam Quang đang nói chuyện thì bọn họ không biết cách đó không đầy 500m Triệu Quốc Đống và Dương Kính Quang đang đánh tennis với nhau.

Triệu Quốc Đống đánh một cú vào góc chữ A khiến Dương Kính Quang chỉ có thể thở hổn hển giơ tay đầu hàng.

Ngồi bệt xuống sân, Dương Kính Quang một bên lau mồ hôi một bên cởi bớt chiếc cúc áo.

- Quốc Đống, sân bóng hay như vậy có phải là bị phí do kỹ thuật của hai chúng ta không?

Sân bóng này là sân cỏ thiên nhiên, cả khu nghỉ dưỡng Hồ Vân Loa chỉ có mỗi nơi này là giữ được, chi phí bảo dưỡng rất lớn, các sân nhân tạo không thể so sánh được.

- Trưởng ban thư ký, đây là kỹ thuật của ngài kém thôi chứ tôi khá hài lòng với kỹ thuật của mình.

Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:

- Môn tennis này vừa rèn luyện thể lực cùng với ý chí vận động. Tôi cảm thấy nó hay hơn nhiều so với cái gọi là golf quý tộc nhiều. Ninh Lăng có mấy sân khá tốt, Trưởng ban thư ký hôm nào tới tôi sẽ cùng chơi với ngài.

- Cậu có phải là muốn thể hiện uy phong đánh bại tôi trước mặt thành viên bộ máy Ninh Lăng không?

Dương Kính Quang lắc đầu nói:

- Golf có thể chứ tennis thì không.

- Ha ha, Trưởng ban thư ký ngài không phải không biết Ninh Lăng chúng tôi không có sân golf sao?

Triệu Quốc Đống nhìn Dương Kính Quang rồi như ngửi ra gì đó.

- Trưởng ban thư ký, không phải là hạng mục của công ty Quan Lan kia đã được tỉnh chấp nhận đó chứ?

- Đừng có ra vẻ không biết trước mặt tôi. Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh giao một đề án sang chính quyền, nói là muốn hợp lý giúp đỡ phát triển ngành thể dục, nhất là ở các khu vực có kinh tế phát triển thì càng cần thỏa mãn nhu cầu tiêu dùng của các tầng lớp khác nhau, cần xúc tiến ngành văn hóa thể dục phát triển thêm nữa. Tôi thấy trong đó có cả sân golf bên Ninh Lăng các cậu mà.

Dương Kính Quang trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:

- Chủ tịch Hạo Nhiên cùng Bí thư Đông Lưu cùng với Chủ tịch Vi Phong cũng vì thế đã thảo luận qua việc này.

- Ồ, có kết quả không vậy Trưởng ban thư ký?

Thấy Dương Kính Quang có chút tức giận nhìn Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống cũng không giải thích. Hắn vốn không ủng hộ cũng không phản đối việc xây dựng sân golf ở Ninh Lăng. Chẳng qua bên chính quyền thì Chung Dược Quân, Cố Vĩnh Bân, Trúc Văn Khôi, cùng với Văn Ngạn Hoa lại khá ủng hộ, cũng thông qua đủ con đường muốn tỉnh đồng ý, vận dụng lực lượng bên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh chỉ là một bước trong đó mà thôi.

- Có lẽ chủ tịch Tần sẽ thả lỏng. Tập đoàn Quân Hào cũng thông qua một vài con đường khác tạo ảnh hưởng. Do số lượng công ty đầu tư vào Ninh Lăng tăng lên khiến cho nhanh chóng xuất hiện một tầng lớp có điều kiện kinh tế cao hơn, nhu cầu tiêu dùng cao hơn cũng là điều có thể lý giải.

Dương Kính Quang cười nói:

- Bí thư Ứng lại suy nghĩ đến vấn đề chính trị, lo rằng sân bay Đông Trại đã khiến Ninh Lăng trở thành đặc biệt, hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh bây giờ cũng tạo ra nhiều tranh luận. Bây giờ lại còn cả hạng mục golf nữa thì dù tỉnh có đồng ý sau đó trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có được thông qua hay không cũng là một vấn đề.

- Trưởng ban thư ký, theo ý của tôi thực ra cũng không có gì cả. Chuyện xấu để Ninh Lăng chúng tôi gánh chịu là được chứ sao? Tôi nghĩ Ninh Lăng có vầng sáng là thị xã có tốc độ phát triển nhanh nhất cả nước nhưng đó chỉ là hư danh, phải đổi lại cái gì có lợi chứ? Ninh Lăng phát triển nhanh là sự thật, tám tháng đầu năm nay tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng vẫn duy trì trên 180%, có lẽ năm nay đứng đầu cả nước cũng không vấn đề gì. Chẳng qua danh hiệu này không mang lại lợi ích thực tế cho Ninh Lăng, tôi nghĩ Trung ương cũng nên có vài độ mở với Ninh Lăng hơn, coi như nơi thí điểm mà.

Triệu Quốc Đống cẩn thận nói. Nhiều lúc thái độ của Dương Kính Quang cũng đại biểu quan điểm của Ứng Đông Lưu, nếu muốn thuyết phục Ứng Đông Lưu thì trước đó nhất định phải được Dương Kính Quang đồng tình và ủng hộ.

- Ừ, cậu có ý thí điểm sao?

Dương Kính Quang cười ha hả nói.

- Ví dụ như Thâm Quyến đối với cả nước vậy, nếu không phải có một nơi thí điểm thì sao có thể phổ biến được, sao biết kết quả của nó như thế nào.

- Ví dụ này của cậu không thảo đáng. Loại hạng mục như sân golf cũng không phải là nơi thí điểm chính sách mới, thuần túy chỉ là vì lợi ích của Ninh Lăng mà thôi, đâu có điểm gì đổi mới đáng nói.

Dương Kính Quang lắc đầu không đồng tình cách nói của Triệu Quốc Đống.

- Không, Trưởng ban thư ký, tôi không chỉ nói về sân golf, kể cả hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh cũng ở trong đó. Bây giờ địa vị của kinh tế tư nhân đã được xác định trong hiến pháp nhưng các cơ quan hành chính và cán bộ lãnh đạo vẫn có quan niệm cổ hủ, luôn vô thức coi kinh tế tư nhân là vật bên ngoài, mà lại để cho các công ty nhà nước, các công ty liên doanh, công ty nước ngoài hưởng thụ đãi ngộ rất cao. Kinh tế tư nhân không thể so sánh với các loại hình kia từ thuế, nguồn cung tài chính …

Dương Kính Quang gật đầu ra hiệu Triệu Quốc Đống nói tiếp.

- Thời gian trước quốc gia đang trưng cầu ý kiến về một loạt chính sách với khối kinh tế phi công hữu nhưng tôi cảm thấy An Nguyên chúng ta không cần phải đợi Trung ương có chính sách mới tiến hành áp dụng, có những lúc cần mạnh dạn đột phá. Cho nên tôi cảm thấy Ninh Lăng có vầng sáng tốc độ tăng trưởng nhanh nhất nước thì hoàn toàn có thể làm người thám hiểm tiến hành đột phá ở các phương diện. An Nguyên chúng ta không thể cái gì cũng đi sau người, cần phải có dũng khí đi đầu mới được.

Dương Kính Quang dựa lưng vào ghế suy nghĩ một lúc lâu. Triệu Quốc Đống cũng biết Dương Kính Quang đang suy nghĩ hậu quả và ảnh hưởng nếu làm như vậy. Nhất là khi chính sách của Trung ương vẫn chưa ra rất dễ dàng bị cho rằng khiêu chiến quyền uy của Trung ương.

- Vậy Ninh Lăng định thí điểm ở phương diện nào?

Dương Kính Quang đột nhiên nói.

- Tôi có ý sơ bộ như thế này nhưng muốn chứng thực cũng khá khó khăn. Ví dụ chúng tôi muốn dùng phương thức BOT để thu thập tài chính xây dựng hai đường cao tốc Ninh Đường và Ninh Thông. Lại ví dụ như chúng tôi dự định bỏ bớt quyền khống chế cổ phần ngân hàng thương mại Ninh Lăng, chính quyền từng bước chuyển giao cổ phần tranh thủ đưa vào tài chính tư nhân và các nhà đầu tư chiến lược để mở rộng quy mô của ngân hàng thương mại Ninh Lăng, cố gắng để ngân hàng thương mại này sớm ra khỏi Ninh Lăng.

Những ý này của Triệu Quốc Đống làm cho Dương Kính Quang rất khiếp sợ. Y thật không ngờ Triệu Quốc Đống có kế hoạch khổng lồ như vậy. Đường cao tốc Ninh Đường là đường nối từ Ninh Lăng đến Đường Giang, còn đường Ninh Thông lại là nối tới Thông Thành, hai con đường này nếu xây dựng xong nhất định sẽ càng nâng cao tầm quan trọng của Ninh Lăng trong khu vực An Đông.

- Quốc Đống, suy nghĩ của cậu rất mạo hiểm. Đường cao tốc Ninh Đường còn dễ một chút nhưng đường từ Ninh Lăng đến Thông Thành là khá hiểm trở, hai con đường cao tốc này sẽ tốn rất nhiều tài chính. Nếu thật sự dùng cách BOT mà xây dựng thì thời gian thu hồi vốn dài không nói, hơn nữa có thể thu hồi được hay không cũng là một vấn đề. Các nhà đầu tư tư nhân có công nhân đảm tiến vào không?

- Trưởng ban thư ký, ngài không thử sao biết người ta có muốn vào hay không? Bọn họ vốn muốn vào nhưng chính sách quốc gia không cho phép. Trên thực tế Ninh Lăng làm đường liên huyện cũng đã phổ biến phương thức này. Đương nhiên đường cao tốc nó hơi khác một chút.

Triệu Quốc Đống nói:

- Bây giờ tài chính dân gian khá xung túc nhất là ở khu vực duyên hải. Thực ra ngài nhìn thị trường bất động sản một chút là thấy ngay, tại sao nó phát triển nhanh như vậy, đó là do một nhân tố đầu tư dân gian. Chẳng qua đầu tư ồ ạt vào bất động sản như vậy cũng là mạo hiểm, nếu như có thể tìm được một kênh đầu tư thích hợp thì cũng có thể giảm sóc cho thị trường bất động sản đang nóng lên.

Dương Kính Quang đồng ý với quan điểm này của Triệu Quốc Đống:

- Đúng thế, đầu tư dân gian không có nhiều con đường, mà thị trường chứng khoán Trung Quốc lại phát triển không quá tốt nên tính mạo hiểm cao, vì thế tài chính dân gian không tìm được con đường thích hợp.

- Hơn nữa tôi còn có ý định tiến hành cải cách công ty khí thiên nhiên Ninh Lăng, coi đây là thí điểm cải cách sự nghiệp dùng chung, ngoài ra cũng dự định tiến hành phương thức BOT nhà máy xử lý nước thải tại các huyện. Tôi hy vọng trong hai năm tới nhà máy xử lý nước thải của các huyện sẽ đạt công suất 90% lượng nước thải ra.

Những ý tưởng liên tiếp được đưa ra khiến Dương Kính Quang rất khiếp sợ. Y không ngờ Triệu Quốc Đống sau khi lên làm thường vụ tỉnh ủy lại muốn bước đi dài như vậy. Ai cũng nói sau khi lên chức cần ngồi ổn để quan sát tình hình nhưng Triệu Quốc Đống lại không ngừng nửa bước.

- Cậu dự định mở cửa sự nghiệp dùng chung với tư nhân? Như vậy sợ là sẽ đột phá chính sách quốc gia?

Dương Kính Quang ngồi thẳng lên nói.

- Tôi đã tìm hiểu qua chính sách ở phương diện này thấy khá hàm hồ, không cấm tư nhân tiến vào. Chỉ là có nhiều người hiểu là chính sách có hạn chế. Nhưng theo tôi nghĩ sau khi quy định về xúc tiến kinh tế tư nhân phát triển được thông qua sẽ khiến cho nhiều chính sách không phù hợp sẽ bị loại bỏ.

Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói:

- Ninh Lăng chúng tôi chẳng qua chỉ là đi trước một bước mà thôi.

- Quốc Đống, tôi thấy có thể. Cậu nên báo cáo với Bí thư Ứng. Đúng như cậu nói, Ninh Lăng đứng đầu cả nước về tốc độ tăng trưởng, cậu cũng là thường vụ tỉnh ủy nên cũng cần tạo tấm gương đột phá. An Nguyên cũng cần điểm sáng như vậy.

Dương Kính Quang quyết đoán nói.

- Tôi đã suy nghĩ khá lâu về quan điểm này, chỉ là muốn tìm cơ hội thích hợp báo cáo với hai vị lãnh đạo chủ yếu, cũng xin mời Trưởng ban thư ký bố trí thời gian giúp tôi.

Triệu Quốc Đống cũng không hề khách khí. Hắn cảm thấy cũng có thể nhân cơ hội này nói về vấn đề nhân sự của Ninh Lăng với Ứng Đông Lưu. Lam Quang nếu vận động tốt sẽ đi, như vậy chức Phó bí thư Thị ủy sẽ trống. Nói cách khác bộ máy Thị ủy Ninh Lăng sẽ có thay đổi. Cố Vĩnh Bân kia thì Triệu Quốc Đống cũng muốn tìm cơ hội đẩy đi.

Đợt đấu giá lần thứ nhất đã kết thúc, cả bốn khu đất đều được bán ra với giá làm người ta hài lòng. Ngay cả Nhật báo An Nguyên cũng không tiếc giấy kể lại rõ quá trình đấu giá, thuận tiện giới thiệu tình hình quy hoạch phát triển đô thị của Ninh Lăng.

Đợt đấu giá thứ hai, ba cũng sẽ lục tục diễn ra sau đó một tuần, lần này số công ty bất động sản tham gia đăng ký trên 10 nhà.

Ninh Lăng cũng biết cách tạo không khí cùng với hiệu quả từ các đoạn phim quảng cáo khiến cho hơn 10 khu đất sắp được đấu giá liên tục có người tới xem. Đại diện các công ty đều ngồi xe cầm bản đồ quy hoạch chạy vòng quanh xem khu đất nào có tương lai phát triển hơn, xem mình nên ra giá như thế nào.