- Lão Ngô, ý của anh thì tôi cũng đồng ý. Hồng Sơn có tài nguyên phong phú, vị trí địa lý cũng rất quan trọng. Tôi cũng tin anh có thể lãnh đạo Hồng Sơn phát triển đứng đầu cả tỉnh Điền Nam, đương nhiên nó cần thời gian cố gắng. Đề nghị của anh tôi cũng sẽ ủng hộ, nhưng đúng như anh nói cần hai Tỉnh ủy phối hợp. Đương nhiên theo tôi thấy giữa thị xã anh em thì cũng nên ủng hộ và trao đổi lẫn nhau. Chẳng qua cũng cần cân nhắc đến tình hình thực tế của Ninh Lăng chúng tôi, nhất là ..
Triệu Quốc Đống còn chưa nói xong, Ngô Nguyên Tể đã không hề khách khí cắt ngang:
- Cậu đừng đặt điều kiện trước, tôi tin cậu, cậu cũng đừng đưa mấy người sang Hồng Sơn quá độ đó.
- Cậu biết suy nghĩ của tôi đó, cán bộ Ninh Lăng tới chính là giơ ngọn cờ để làm Hồng Sơn thay đổi. Về phần Tỉnh ủy thì có lẽ không vấn đề gì mấy. Nếu là thị xã anh em thì trao đổi cán bộ cũng phù hợp chính sách mà. Chẳng lẽ nói Bí thư Ứng bên cậu không đồng ý, hay là Bí thư Thái bên tôi không muốn?
Thấy Triệu Quốc Đống không nói gì, Ngô Nguyên Tể nói tiếp:
- Sao, cậu không nỡ bỏ cán bộ hay là sợ Hồng Sơn tôi bạc đãi bọn họ?
Ngô Nguyên Tể trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ha ha, lão Ngô, anh nghĩ tôi là gì vậy chứ? Coi như tôi chưa nói được chứ?
Triệu Quốc Đống nói.
Đến bữa tối chính là buổi tiệc tổng kết. Ngô Nguyên Tể và Triệu Quốc Đống đều là người uống được, đều là Bí thư hai bên nên còn không phải sao Hỏa đâm vào Trái đất. Hai người mời một vòng, anh mời tôi, tôi mời anh, không ai phục ai, không ai sợ ai.
Sau trận chiến này hơn 20 người của Hồng Sơn về cơ bản ngã hết, bên Ninh Lăng cũng không tốt hơn là bao. Từ Chung Dược Quân xuống dưới gần như toàn quân bị diệt. Ngoài Triệu Quốc Đống, Lam Quang, Lưu Như Hoài cùng với Mã Nguyên Sinh còn nỗ lực duy trì ra những người khác đều không biết tung tích.
Triệu Quốc Đống và Ngô Nguyên Tể hơi có men say đi trên đê sông Ô Giang. Cơn gió sông ập tới làm hai người như vứt bỏ mọi trói buộc, nghĩ gì nói đó.
Ngô Nguyên Tể ở Điền Nam coi như là một nhân vật có chút danh tiếng. Mặc dù lần này sau khi về không có điều động gì nhưng cũng có tin đồn là cuối năm hoặc đầu sang năm Ngô Nguyên Tể sẽ lên chức.
Triệu Quốc Đống mặc dù không quá rõ nhưng sau khi học xong hắn cũng gọi điện cho Thái Chánh Dương, cũng nhắc tới Ngô Nguyên Tể. Thái Chánh Dương cũng chỉ cười cười hỏi sao Triệu Quốc Đống lại cố ý nhắc tới Ngô Nguyên Tể như vậy? Triệu Quốc Đống vội vàng giải thích đó chỉ là phản ánh tình hình thực tế mà thôi, tuyệt đối không có tình cảm cá nhân trong đó.
Với sự quyết đoán và năng lực của Ngô Nguyên Tể, nếu như đi đến một vị trí cao hơn cũng không có gì là bất ngờ nhưng cũng phải xem cơ hội. Triệu Quốc Đống có thể nhận ra Thái Chánh Dương có ấn tượng khá tốt với Ngô Nguyên Tể, nhưng ở mức độ nào thì hắn không dễ xác định.
Đến khi xe Toyota Kesida chậm rãi biến mất sau trạm thu phí, Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân mới hạ tay xuống.
Khách Hồng Sơn cuối cùng đã đi, bọn họ khá hài lòng với chuyến đi đến Ninh Lăng lần này.
Triệu Quốc Đống còn đạt được một tin làm hắn vui mừng trong mấy hôm này. Trương Nhược Cốc thông qua Lưu Nhược Đồng mà nói cho hắn biết hội nghị Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đã thông qua ý kiến của Tỉnh ủy An Nguyên, sẽ cử tổ khảo sát đến An Nguyên. Sau khi việc khảo sát xong thì Ban Tổ chức cán bộ Trung ương sẽ có văn bản chính thức bổ nhiệm Triệu Quốc Đống làm Thường vụ tỉnh ủy.
Nói cách khác bây giờ hắn chỉ còn chờ thời gian cho xong mọi trình tự là sẽ thành cán bộ cấp phó tỉnh.
Mặt Chung Dược Quân vẫn còn chưa bình thường trở lại do hôm qua uống khá nhiều. Đã lâu y không uống nhiều như vậy, nhất là ở không khí đó nên anh muốn khống chế được mình là rất khó khăn.
- Bí thư Triệu, tôi cũng nghe Thị trưởng Chu giới thiệu hoàn cảnh tự nhiên của Hồng Sơn khá tốt, chỉ tiếc cơ sở vật chất lại lạc hậu. Nhưng cả Bí thư Ngô và Thị trưởng Chu đều một lòng muốn phát triển Hồng Sơn lên. Tôi nghĩ Hồng Sơn mấy năm sau sẽ phát triển khá nhanh.
- Ừ, con người chính là cần tinh thần, điều kiện kém một chút không sợ chỉ sợ anh không có tự tin, không muốn tự sáng tạo điều kiện. Bí thư Ngô cũng nói chuyện với tôi về việc này, hy vọng hai nơi có thể trao đổi nhất là về cán bộ. Bọn họ hy vọng cán bộ Hồng Sơn đến Ninh Lăng học tập rèn luyện, cán bộ Ninh Lăng sang Hồng Sơn truyền đạt kinh nghiệm, giúp bọn họ phát triển.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Ồ, bọn họ có ý này?
Chung Dược Quân có chút giật mình nói:
- Nhưng trao đổi cán bộ khác tỉnh thì còn phải được Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy hai bên thông qua nữa.
- Ừ, tôi cũng nhắc đến việc này. Bí thư Ngô nói y sẽ thông qua Tỉnh ủy Điền Nam liên lạc với Tỉnh ủy An Nguyên, có lẽ không vấn đề gì lớn. Tôi thấy lão Ngô sau khi về nhất định sẽ xúc tiến nhanh việc này.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi thật ra thấy đây là việc tốt. Anh thấy sao?
Chung Dược Quân trầm ngâm một chút và nói:
- Tôi thấy Bí thư Ngô nếu có ý muốn trao đổi cán bộ thì sợ là chú ý tới mấy cán bộ lãnh đạo giỏi làm kinh tế bên ta, nhưng Ninh Lăng đang ở giai đoạn quan trọng cho sự phát triển, rất cần cán bộ như vậy. Đương nhiên nếu như ở tình huống không ảnh hưởng đến sự phát triển của Ninh Lăng thì không vấn đề lớn. Cán bộ Ninh Lăng có thể đi ra không phải là vinh dự của Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng có thể sao?
- Ha ha, ý của anh cũng đúng ý của tôi. Chúng ta cũng nên cố gắng giúp thị xã anh em trong điều kiện cho phép. Đồng thời chúng ta cũng nên bồi dưỡng sử dụng cán bộ mà, vì thế ở việc này tôi ủng hộ. Chỉ cần Tỉnh ủy hai bên đồng ý thì mọi việc đều có thể thương lượng.
Triệu Quốc Đống nói thẳng.
- Ừ, đây là chuyện tốt chỉ tiếc nhiệm vụ phát triển kinh tế năm nay của Ninh Lăng chúng ta rất nặng nề. Bí thư Triệu, trong mấy tháng anh lên Bắc Kinh học, công tác thu hút đầu tư của Ninh Lăng không dám gác lại một chút nào, có không ít hạng mục tiến vào. Bây giờ Khu khai phát Ninh Lăng cùng khu công nghiệp mấy quận, huyện đều có điều kiện tốt, sức hấp dẫn cao đối với các công ty từ ngoài. Bây giờ chúng ta có thể tự tin tuyển chọn các công ty đáp ứng được yêu cầu. Các công ty không phù hợp chính sách, không phù hợp điều kiện bảo vệ môi trường sẽ không cần.
Chung Dược Quân có chút tự hào nói.
- Bên Đông Giang đang bàn bạc một hạng mục lớn. Tập đoàn Trường Phú đang tích cực đàm phán với tập đoàn Truyền Hóa – tập đoàn cung ứng vật tư khổng lồ bên tỉnh Chiết, chuẩn bị thành lập một trung tâm cung ứng vật tư ở thị trấn Bắc Đầu – Đông Giang.
- Ủy ban Đông Giang bây giờ cũng đang tích cực xúc tiến hạng mục này đàm phán thành công, cũng nguyện ý cung cấp các chính sách ưu đãi về thuế đất đai cho hạng mục này. Nếu hạng mục này thành công thì vốn đầu tư sẽ trên một tỷ, dùng đất trên 800 mẫu, tổng diện tích xây dựng đạt 450 ngàn m2, là nơi tập kết vật tư thông qua đường sắt, quốc lộ, đường thủy, hàng không, nó có tác dụng lớn thúc đẩy sản nghiệp thứ ba của Ninh Lăng chúng ta.
- Ừ, tôi cũng nghe Giản Hồng báo cáo về việc này. nghe nói hạng mục này đã liên tục đàm phán hai tháng, hình như Trường Sa cùng An Đô cũng đang tranh thủ đạt được hạng mục này. Tập đoàn Truyền HÓa có kinh nghiệm phong phú về kinh doanh vật tư, có hiệu quả kinh doanh tốt. Lần này bọn họ đi tìm kiếm điểm thành lập chi nhánh chính là cơ hội đối với Ninh Lăng chúng ta. Mà Trường Phú không chỉ có kinh nghiệm kinh doanh đường sông, bây giờ còn vận chuyển cả trên quốc lộ, phạm vi bao trùm hai tỉnh An, Tương. Nếu hai tập đoàn này hợp tác thành công sẽ tạo tác dụng lớn đối với xác lập địa vị trung tâm của Ninh Lăng chúng ta ở hai tỉnh An, Tương. Tôi cũng đã nói với Giản Hồng, yêu cầu Đông Giang dùng mọi cách xúc tiến thành công hạng mục này. Nếu cần thiết thị xã có thể giải quyết các khó khăn.
Chung Dược Quân tiếp lời:
- Bí thư Triệu, anh nói vậy sợ là sẽ làm Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt rất khẩn trương. Bọn họ có khi lại sợ thị xã muốn thò tay vào hạng mục này.