- Được rồi, em không muốn tham gia “đất riêng” của anh. Chẳng qua hôm nay em không làm anh mất hình tượng đó chứ?
Lưu Nhược Đồng nở nụ cười rất tươi vì hài lòng với biểu hiện hôm nay của mình.
- Anh thấy bọn họ đều cảm thấy hài lòng, lần đầu gặp mặt được bọn họ tán thành như vậy là không dễ. Anh rất tự hào về em.
Giọng Triệu Quốc Đống hơi quá một chút nhưng hắn đúng là có chút đắc ý vì biểu hiện hôm nay của Lưu Nhược Đồng. Vợ chồng cùng thể cũng đại biểu cho hình tượng của hắn.
- Chuyện nhỏ mà, lúc nào cần biểu hiện như thế nào thì em biết mà.
Lưu Nhược Đồng cười cười, mắt sáng rực nhìn về phía trước nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy lại giống yêu tinh. Hắn lắc đầu nói:
- Nhược Đồng, em thực ra nên đi làm diễn viên.
- Anh cảm thấy em đang diễn sao? Sai rồi, em chỉ chọn ra một hình tượng thích hợp mà thôi. Anh có tin nếu ngày mai anh bố trí bữa ăn khác, em có thể dùng hình ảnh khác để chinh phục mọi người không?
- Được, anh sẽ chờ xem.
Triệu Quốc Đống hãnh diện nói:
- Anh đang có ý này.
- Vậy thì anh cứ ngoan ngoãn ngưỡng mộ đi.
Lưu Nhược Đồng đột nhiên cảm thấy lúc này mình rất thoải mái, tâm trạng được thả lỏng, không còn cẩn thận khi làm việc nữa.
Trong ba ngày sau đó Triệu Quốc Đống đúng là gặp một Lưu Nhược Đồng khác. Đối mặt với Chung Dược Quân, Cố Vĩnh Bân, Lý Đại Phú, cô thể hiện mình là người vợ chìm đắm trong hạnh phúc. Khi gặp Lam Quang, Toàn Lực Trí, Mã Nguyên Sinh, cô lại ung dung cao quý như nữ hoàng. Khi gặp mấy người vốn công tác ở Tây Giang Tằng Lệnh Thuần, Hoắc Vân Đạt, Giản Hồng, Ngụy Hiểu Lam cùng với Lô Miễn Dương, Tiếu Triêu Quý, cô lại rất hào phóng, nói chuyện vui vẻ.
Khí chất ưu nhã, bình tĩnh, cao quý đã gạt bỏ hết nghi ngờ của cấp dưới đối với cuộc sống riêng của Triệu Quốc Đống. Thậm chí ngay cả Giản Hồng, Hoắc Vân Đạt đều vui vì cuộc sống vợ chồng của Triệu Quốc Đống.
Dù sao thủ trưởng có chỗ dựa đáng mừng như vậy mới là điều bọn họ muốn thấy.
Qua vài bữa ăn, Triệu Quốc Đống cũng thu hoạch được không ít. Quan điểm của hắn đều được hắn vô tình để lộ trong bữa ăn. Đối với việc lần này quốc gia khống chế nền kinh tế, hắn cũng không phải không tỉnh táo nhận thức, nhưng hắn càng muốn trong hoàn cảnh này duy trì sự phát triển liên tục của Ninh Lăng.
Những người này đều cân nhắc xem ở vị trí của mình nên biểu hiện như thế nào. Bọn họ không giống Cố Vĩnh Bân muốn lợi dụng cơ hội để ổn định vị trí của mình, cũng không dễ dàng lập tức tỏ rõ thái độ ủng hộ Triệu Quốc Đống. Mà bọn họ chọn cách cẩn thận bảo lưu ý kiến để thể hiện hy vọng và lo lắng của mình, như vậy là đủ rồi.
Triệu Quốc Đống cũng đã nói thẳng với Chung Dược Quân về việc mình sẽ tự đi gặp hai vị lãnh đạo chủ yếu Tỉnh ủy, Chung Dược Quân có chút cảm động. Theo y thấy lời Triệu Quốc Đống nói không sai. Sự phát triển của Ninh Lăng không thể bị cắt ngang. Triệu Quốc Đống làm vậy rất dễ dàng bị người coi là được chú trọng mà đòi này đòi kia. Đối với lãnh đạo chủ yếu mà nói có lẽ đây là hành vi không thể tha thứ, thậm chí vượt quá bản thân sự việc. Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn kiên trì làm đến cùng, đây không đơn thuần là ngu ngốc hay ngông cuồng mà là do hắn muốn vì sự phát triển của Ninh Lăng mà chấp nhận gánh vác nguy hiểm chính trị.
Hội nghị thường ủy mấy ngày sau không có gì phải lo lắng. Triệu Quốc Đống mạnh mẽ đẩy hạng mục zx Ninh Lăng, công trình cải tạo đường giao thông toàn thị xã, hai cây cầu bắc qua sông Ô Giang, hạng mục xử lý nước thải sinh hoạt của Ninh Lăng. Nhưng trong hội nghị thường ủy Cố Vĩnh Bân vẫn bảo lưu ý kiến, chẳng qua Triệu Quốc Đống không thèm để ý.
…
- Nghe anh nói vậy thì lần này hình như anh chơi hơi lớn thì phải?
Lưu Nhược Đồng ngồi trong suối nước nóng vân vê cơ thể mình.
Hơi nước tràn ngập giữa hai người làm cho Triệu Quốc Đống ngồi phía đối diện có chút không thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lúc này hắn hoàn toàn không nhìn ra cô là quan chức của Bộ Ngoại giao, Bộ tổng tham mưu, hoặc là nhân viên tình báo thường trú ở nước ngoài, mà giống như một người vợ đích thực.
- Dàn lửa Ninh Lăng không thể thiêu cháy anh đâu. Bây giờ chủ yếu là trên tỉnh. Anh đã liên lạc với Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong và nói qua quan điểm của mình, cũng nói về dự định trong năm của Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống có vẻ rất nhẹ nhàng, ngâm suối nước nóng có lẽ làm người ta thoải mái hơn. Hơn nữa còn có cả Lưu Nhược Đồng ở bên, vì thế nó rất thích hợp để hai người trao đổi.
Triệu Quốc Đống phát hiện Lưu Nhược Đồng có trực giác xuất sắc trong việc phân tích chính trị. Hắn chỉ thi thoảng nói vài câu mà cô đã nghĩ ra không ít điều. Biểu hiện mấy ngày nay của Lưu Nhược Đồng làm Triệu Quốc Đống rất phục.
- Y nói như thế nào?
Lưu Nhược Đồng để mình trượt xuống sâu hơn một chút, suối nước nóng chảy qua da thịt là điều cô rất thích.
Cơ thể Lưu Nhược Đồng thuộc loại cao gầy nhưng loại phụ nữ này lại khá quyến rũ ánh mắt, nó cũng phù hợp với thẩm mỹ quan của nước ngoài.
Phòng tắm bằng gỗ loại hai người đang dùng rất được hoan nghênh ở núi Hốt Luân, bình thường đều phải được đặt sớm một tuần mới có chỗ, quy cách lớn nhỏ đủ để đáp ứng mọi nhóm khách. Chẳng qua phòng riêng chỉ dành cho một đôi nam nữ là thứ được ưa chuộng nhất ở suối nước nóng trong khu du lịch.
Mặc dù tài nguyên suối nước nóng ở khu du lịch khá phong phú, hơn nữa việc khai thác thuận lợi nhưng xây dựng luôn không đáp ứng được đủ nhu cầu. Ngoài khách đường dài tới, còn có nhiều khách đến từ các nơi xung quanh tới đây nghỉ ngơi. Điều này làm suối nước nóng khu du lịch Kỳ Lân quan - - núi Hốt Luân là một trong các điểm đến nổi tiếng cả nước.
Đến Ninh Lăng vài hôm mà Lưu Nhược Đồng đã thích nơi này. Gần như cứ ăn tối xong là muốn đến đây ngâm mình, có lúc ăn trưa xong cũng tới đây một mình, sau đó được nhân viên mát sa, làm cho Lưu Nhược Đồng có thể cảm nhận rõ vợ Bí thư thị ủy đôi khi được đãi ngộ khác người bình thường.
- Y nói có thể ủng hộ nhưng chỉ là ý kiến cá nhân.
Triệu Quốc Đống cười cười giãn người, một bên tát nước lên mặt mình:
- Có thể trả lời như vậy là không dễ. Anh còn giả vờ hỏi ý của Phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp Tề Hoa, người ta nói như thế nào em biết không? Kiên quyết chấp hành chính sách của Trung ương, lấy đại cuộc làm trọng.
- Tề Hoa này xem ra tương lai rộng mở.
Lưu Nhược Đồng cũng nở nụ cười.
- Vậy phải xem y gặp lãnh đạo như thế nào nữa.
Triệu Quốc Đống từ chối cho ý kiến. Hắn không thể mô phỏng phong cách của bất cứ ai, giống như cách làm việc của hắn khác người vậy.
- Vậy anh định như thế nào?
Lưu Nhược Đồng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu tỉnh có thái độ này thì sợ anh khó có thể tiến hành dự định của mình. Em đoán vị chủ tịch Nhâm kia cũng cho rằng quan điểm của anh là có lý, nhưng đứng ở góc độ chính trị, đứng ở vị trí toàn cục thì tỉnh vừa phải tỏ rõ thái độ, nếu không sẽ khiến người bên dưới không thực hiện theo chính sách của Trung ương.
- Càng là như vậy càng không thể dừng bước, nó giống đi ngược dòng nước vậy. Ninh Lăng khác các thành phố, thị xã khác, khó khăn lắm mới có vài năm tạo trụ cột, cần phải làm thật lớn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển.
Triệu Quốc Đống khoanh tay trước ngực, suy nghĩ và nói:
- Nếu chậm trễ Ninh Lăng sẽ không chịu nổi, hơn nữa anh cho rằng nó cũng không phù hợp khoa học.
- Nói chính trị hay là nói khoa học thì cũng chỉ là một vấn đề mà thôi.
Lưu Nhược Đồng biết nền chính trị trong nước có những trận mưa bão không thua những gì cô thấy bên ngoài, thậm chí còn biến đổi liên tục.