Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 56

Lưu Như Hoài về quận liền bảo thư ký thông báo cho Bành Nguyên Hậu và Trưởng ban tổ chức cán bộ Kinh Khắc Cương đến văn phòng mình.

Y có hơi không rõ ý của Triệu Quốc Đống.

Sau khi nhận được điện của Vân Duệ, Lưu Như Hoài vốn tưởng rằng Bí thư Triệu gọi mình tới chính là vì hạng mục giai doạn hai của khu công nghiệp Lâm Cảng nên cũng không suy nghĩ nhiều. Y tự nhận mình đã chuẩn bị khá đầy đủ, vì thế y đi đến văn phòng Triệu Quốc Đống với tâm trạng hơi kích động.

Không ngờ sau khi đến văn phòng Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống không nhắc nửa câu về việc này, mà lại hỏi về chế độ đại biểu thôn dân ở thôn Thiết Môn - thị trấn Hà Thanh, cùng với chế độ vận hành của nhân viên tài chính. Điều này làm Lưu Như Hoài rất khó hiểu.

Bởi vì không có chuẩn bị gì trước nên kết quả báo cáo không được tốt. Lưu Như Hoài cũng không dám nói gì nhiều, đành phải ngồi đó nửa tiếng chống đỡ rồi mới có thể về.

Trên đường y đã gọi cho Tiêu Phượng Minh hỏi về việc này. Vì thế y mới biết gần đây Bí thư Triệu có vẻ rất chú ý vấn đề xây dựng chính quyền cơ sở. Chẳng những trong cuộc họp của Đại hội đại biểu nhân dân thị xã đã yêu cầu phát huy đầy đủ chức năng của Đại hội đại biểu nhân dân. Hơn nữa trong hội nghị công tác toàn thị xã cũng đưa ra yêu cầu chú trọng cao về việc xây dựng chính quyền cơ sở, phát huy đầy đủ tính chiến đấu của Đảng bộ nông thôn, tổng kết kinh nghiệm tiên tiến.

Thời gian trước y cùng Cổ Bình Nguyên chia nhau dẫn đoàn đến khu vực Châu tam giác và Trường tam giác, vừa là khảo sát khu công nghiệp nơi đó, vừa thuận tiện thu hút đầu tư, đồng thời cũng làm cho cán bộ trong quận tăng thêm kiến thức, đổi mới quan niệm.

Không ngờ Bí thư Triệu lại chuyển từ việc chú ý đến công tác kinh tế sang thành xây dựng chính quyền cơ sở. Chẳng lẽ là chế độ đại biểu thôn dân và cơ chế thành viên giám sát tài chính ở thôn kia làm Bí thư Triệu thấy đáng giá để nhân rộng.

Chế độ đại biểu thôn dân và cơ chế thành viên giám sát tài chính ở thôn Thiết Môn cũng không phải mới có một hai ngày, mà đã có một thời gian. Sao đột nhiên bí thư Triệu lại chú ý chứ? Nhưng Bí thư Triệu đã chú ý thì nhất định sẽ có lý. Trong lúc nhất thời Lưu Như Hoài không rõ, chẳng qua nếu Bí thư Triệu đã chú trọng như vậy thì y đương nhiên không dám chậm trễ.

Kinh Khắc Cương vốn là Chánh văn phòng Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy được bổ nhiệm xuống làm Trưởng ban Tuyên giáo, là người làm ở Ban Tổ chức cán bộ nhiều năm. Sau khi Tiếu Triêu Quý lên làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy, Bành Nguyên Hậu thay thế Tiếu Triêu Quý, Kinh Khắc Cương được chuyển làm Trưởng ban tổ chức cán bộ. Y có nhiều kinh nghiệm đối với công tác tổ chức, hơn nữa mới hơn 40, là tuổi còn sung sức, giỏi tìm kinh nghiệm, tạo điển hình tiên tiến. Chế độ đại biểu thôn dân và cơ chế thành viên giám sát tài chính ở thôn Thiết Môn chính là do y tìm ra.

Lưu Như Hoài cũng sớm biết chuyện này, nhưng y không ngờ sao Bí thư Triệu lại đột nhiên có hứng thú với việc này nên chuẩn bị không đủ. Không ngờ lại bị nói cho một trận. Vì thế sau khi về y vội vàng thông báo Bành Nguyên Hậu và Kinh Khắc Cương tới.

Nếu nói về năng lực không thôi thì Bành Nguyên Hậu không bằng Kinh Khắc Cương. Nhưng Bành Nguyên Hậu công tác ở Tây Giang một thời gian dài, quan hệ rộng. Hơn nữa Lưu Như Hoài cũng biết Bành Nguyên Hậu có quan hệ khá tốt với Triệu Quốc Đống. Lúc Triệu Quốc Đống làm Bí thư Quận ủy Tây Giang, hai người đã có quan hệ. Bành Nguyên Hậu coi như là người đứng về phía Triệu Quốc Đống sớm nhất. Hơn nữa Bành Nguyên Hậu là người biết chừng mực, trong nhiều công việc vẫn phối hợp với mình nên Lưu Như Hoài khá hài lòng với Bành Nguyên Hậu.

Lưu Như Hoài nói qua nội dung cuộc nói chuyện giữa mình với Bí thư thị ủy ra, sau đó y nhìn Bành Nguyên Hậu và Kinh Khắc Cương:

- Đây là chuyện gì? Tại sao Bí thư Triệu lại đột nhiên hứng thú với chuyện ở thôn Thiết Môn của Tây Giang chúng ta như vậy?

Bành Nguyên Hậu cũng có phần khó hiểu. Thôn Thiết Môn có chế độ đại biểu thôn dân và cơ chế thành viên giám sát tài chính này không phải một hai ngày, ít nhất cũng có được hai năm, sao Bí thư Triệu lại đột nhiên có hứng thú?

Nhưng nghĩ đến thời gian trước hai vị lãnh đạo chủ yếu đều đi khảo sát, mà thị xã cũng tổ chức hội nghị công tác tổ chức, Phó bí thư phụ trách tổ chức và Trưởng ban tổ chức cán bộ các quận, huyện đều phải tới tham gia. Kinh Khắc Cương cũng phát biểu trong hội nghị trao đổi kinh nghiệm, đề tài chính là Tăng cường giám sát của Đảng, củng cố trụ cột của chính quyền. Chủ yếu là giới thiệu về Chế độ đại biểu thôn dân và cơ chế thành viên giám sát tài chính của thôn Thiết Môn. Bành Nguyên Hậu cũng đoán ra được đôi chút.

- Bí thư Lưu, tôi thấy chỉ sợ là do lão Kinh phát biểu trong cuộc trao đổi kinh nghiệm vừa rồi đã làm Bí thư Triệu có hứng thú. Chẳng qua lúc ấy trưởng ban Tiêu chỉ nói chúng ta lấy ra một kinh nghiệm và không nói gì khác. Đúng rồi, thật ra hai hôm trước Phó trưởng ban Tiếu cũng dẫn người đến thôn Thiết Môn tọa đàm và điều tra, lão Kinh cũng đi phải không?

- Chuyện lớn như vậy sao các anh không nói tiếng nào với tôi?

Lưu Như Hoài nói với giọng tức giận:

- Đây là thành tích kinh nghiệm của Tây Giang chúng ta, có thể được thị xã đánh giá cao cũng là sự khẳng định đối với công việc Tây Giang chúng ta mà.

- Bí thư Lưu, trưởng ban Tiêu và trưởng ban Tiếu cũng không nói gì. Trưởng ban Tiếu mới đến hôm trước, ở thôn Thiết Môn một hôm, hỏi khá chi tiết về Chế độ đại biểu thôn dân và cơ chế thành viên giám sát tài chính đã phát huy tác dụng như thế nào ở thôn Thiết Môn. Còn chuyên môn xem xét chứng từ tài chính của thôn Thiết Môn. Nhưng lúc đi trưởng ban Tiếu cũng không nói gì. Ngài cũng mới về sáng qua, tôi định hôm nay hoặc mai báo cáo chuyện này với ngài, không ngờ Bí thư Triệu đã gọi gấp như vậy.

Kinh Khắc Cương vội vàng giải thích.

- Đây là lần đầu tiên tôi bị Bí thư Triệu phê bình như vậy, bây giờ mặt vẫn còn nóng. Nói là tôi quan liêu, hỏi gì cũng không biết. Ha ha, lúc ấy tôi có thể nói gì chứ, chỉ có thể cúi đầu lắng nghe. Chẳng qua bây giờ xem ra cũng là chuyện tốt, ít nhất thị xã cảm thấy chế độ ở thôn Thiết Môn đáng giá áp dụng.

Lưu Như Hoài cười nói:

- Không nói chuyện này nữa, hai người mau điều tra rõ một lần nữa về chế độ này ở thôn Thiết Môn, ngoài tài liệu còn cần cả hình ảnh. Theo tôi thấy ý của Bí thư Triệu là muốn tổ chức Ban Tổ chức cán bộ tất cả các quận, huyện và một vài Bí thư đảng ủy xã, thị trấn đến thôn Thiết Môn học tập kinh nghiệm.

- Tới học tập kinh nghiệm?

Bành Nguyên Hậu và Kinh Khắc Cương vừa mừng vừa lo. Đây là việc rất tốt để hai người có thể lộ mặt.

- Ừ, cho nên chúng ta cần phải chuẩn bị toàn diện, cũng không cần cố gắng khoe khoang, có vấn đề nào thiếu sót thì phải nói ra. Dù sao đây cũng là một hình thức mới được áp dụng ở cơ sở, không thể nào toàn vẹn được. Nhưng cũng phải thể hiện rõ nguyên nhân và cơ sở để chế độ này sinh ra, cùng với hiệu quả hoạt động này là như thế nào.

Lưu Như Hoài cảm thấy mình càng lúc càng không hiểu tâm tư của Bí thư Triệu. Khi mọi người đang tập trung vào phát triển kinh tế, hắn lại suy nghĩ việc này? Chẳng lẽ đó là tầm nhìn xa trông rộng của hắn hay sao?

….

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ một loạt động tác gần đây của mình lại làm nhiều người cảm thấy khó hiểu. Trên thực tế hắn cũng không cảm nhận được việc này. Theo hắn thấy phát triển kinh tế cũng cần có sự ổn định xã hội. Mà hiện Cố Vĩnh Bân đã nhanh chóng bắt tay vào công việc, mấy vị Phó thị trưởng cũng thể hiện tốt, các quận, huyện liên tục có hành động thì hắn là Bí thư thị ủy cũng không cần xen vào việc phát triển kinh tế.

Đặt tâm tư vào việc tạo không khí và hình thức tốt đẹp trong toàn thị xã, tìm kiếm đột phá trong chế độ mới là điều hắn cần cân nhắc.

Đổi mới chế độ cần không ngừng thay đổi theo tình hình thực tế. Dù là trong công tác kinh tế hay công tác xã hội đều như nhau. Công tác kinh tế ở điểm này dễ được người ta chấp nhận, còn về hệ thống chính trị xã hội thì chỉ từng động tác nhỏ cũng làm mọi người chú ý, dễ bị phóng đại ra vô hạn, mang tới phiền phức không cần thiết. Cho nên Triệu Quốc Đống vẫn hy vọng có thể đạt được đột phá, vì thế hắn mới tiến hành từng bước.

Ví dụ việc thí điểm thành lập phòng làm việc cho đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân thị xã. Mặc dù trước đó Đại hội đại biểu nhân dân thị xã đã điều tra không ít, nhưng cách làm như của Củng Minh Xương lại bị chính quyền địa phương cho rằng không tốt, mang tới sự phiền toái cho công việc của huyện. Điều này làm Triệu Quốc Đống rất tức giận.

Hắn không rõ đối phương là người cố vấn pháp luật, nếu như chỉ bằng lời nói có thể khiến Huyện ủy, Ủy ban e ngại, hắn không biết Huyện ủy, Ủy ban triển khai công việc như thế nào nữa.

Cho nên hắn nói chuyện với lãnh đạo chủ yếu của Khuê Dương mà không hề khách khí. Đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân dựa theo pháp luật thực hiện chức trách của bọn họ, dù là cơ quan cấp bậc nào cũng phải tuân theo quy định pháp luật, đảm bảo đầy đủ quyền lực của đại biểu nhân dân.