Lưu Kiều cười hì hì một tiếng làm Lưu Quân không hiểu. Câu này của Triệu Quốc Đống có gì không đúng đâu mà bà chị mình lại thế nhỉ?
- Quốc Đống, chụp cái mũ lớn như vậy cho chị sao? Công ty đầu tư Trung Hoa cũng không nhận nổi đâu. Chú là nhân vật lớn phấn đấu lên cấp phó Bộ trưởng còn tính toán chi li với chị sao? Công ty đầu tư Trung Hoa không xem tính chất của hạng mục, chỉ xem hạng mục có thể đạt lãi hay không? Chú giới thiệu mấy hạng mục cho chị, công ty thấy có tương lai nên đầu tư vào. Còn hạng mục sân bay đúng là không thích hợp với công ty đầu tư Trung Hoa.
Lưu Kiều nâng chung trà nhìn thoáng qua, đây là trà Đại Hồng Bào do Lưu Nham mang về. Làm Phó chủ nhiệm Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia, Lưu Nham đi khắp nơi, mấy thứ này luôn được tặng.
- Ý của Tứ tỷ là không đánh giá cao sân bay Ninh Lăng?
Triệu Quốc Đống không bị lời nói của Lưu Kiều ảnh hưởng.
- Quốc Đống, cái này phải xem chú nhìn vấn đề như thế nào.
Lưu Kiều nhấp ngụm trà rồi nói tiếp:
- Từ góc độ chính quyền thì một nơi có sân bay hay không, sân bay có quy mô lớn hay nhỏ chính là thước đo sự phát triển kinh tế của nơi đó. Nói thẳng ra chính là ngoài các khu vực đặc thù mà quốc gia xây dựng sân bay, một nơi có thể duy trì sự hoạt động bình thường của một sân bay thì nói rõ kinh tế địa phương đó phát triển tốt, có tương lai. Vì thế nhiều nơi tốn công sức vào việc xây dựng sân bay. Nhưng có thể nói hầu hết sân bay chỉ dựa vào lực lượng bản thân để duy trì là không thể, đều cần chính quyền địa phương hỗ trợ tài chính mới có thể nỗ lực duy trì.
Triệu Quốc Đống gật đầu thừa nhận đối phương nói đúng. Xem ra mặc dù Lưu Kiều rất quyết đoán từ chối đầu tư vào hạng mục sân bay Ninh Lăng nhưng công ty đầu tư Trung Hoa không phải không suy xét hạng mục này.
Mấy năm gần đây các nơi xây dựng rất nhiều sân bay. Từ khu vực duyên hải tới khu vực đất liền đều mọc lên nhiều sân bay. Nhưng lại không có mấy sân bay có thể tự thu tự chi, hầu hết đều nằm ở trạng thái ít hoạt động khiến các nơi có thái độ nghi ngờ việc các thị xã ngoài tỉnh thành xây dựng sân bay.
- Chị thừa nhận Ninh Lăng phát triển rất nhanh. Trên thực tế sau khi chú đưa ra đề nghị, công ty cũng nhanh chóng tiến hành thẩm tra. Tốc độ tăng trưởng năm ngoái của Ninh Lăng đứng đầu cả nước, GDP đột phá 48 tỷ, hơn nữa còn hình thành một loạt sản nghiệp có xu thế phát triển tốt. Nếu theo tốc độ năm ngoái, Ninh Lăng chỉ cần duy trì ba đến năm năm thì đừng nói xây dựng sân bay chi nhánh, dù là sân bay chính thì chị đoán thực hiện kinh doanh có lãi cũng không vấn đề gì. Nhưng chú có thể đảm bảo kinh tế Ninh Lăng vẫn có tốc độ tăng trưởng nhanh như vậy không? Năm nay có thể đạt, còn sang năm thì sao? Chị nghĩ không chỉ là chú mà không một ai có thể đảm bảo.
Lưu Kiều từ tốn nói. Cô phân tích rất thấu đáo tình hình phát triển kinh tế của Ninh Lăng.
- Công ty cũng đã tiến hành điều tra qua một lần tình hình kinh doanh của các sân bay của tỉnh thành và các thị xã ở khu vực trung tây thì phát hiện hầu hết đều phải do chính quyền địa phương bỏ chi phí để duy trì hoạt động.
- Theo ước tính thì sân bay chi nhánh cần phải có khoảng trên 500 ngàn lượt hành khách qua lại một năm mới có lãi, từ 300 ngàn đến 500 ngàn là có thể nỗ lực duy trì vận hành, còn dưới 300 ngàn tuyệt đối sẽ lỗ. Mà hiện nay có không ít sân bay chi nhanh một năm chỉ có mấy chục ngàn hành khách. Ở tình huống đó chính quyền địa phương muốn đảm bảo một sân bay vận hành bình thường thì không thể không bỏ nhiều tài chính bù đắp. Vì thế hạng mục sân bay có nhiều nhân tố không xác định, nhiều mạo hiểm nên bình thường công ty chị sẽ không đầu tư vào hạng mục này. Mong chú hiểu cho.
- Nói tóm lại công ty đầu tư Trung Hoa các chị không đánh giá cao tương lai phát triển của Ninh Lăng?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hì hì, Quốc Đống, công ty đầu tư Trung Hoa không phải của mình Lưu Kiều chị. Chị chỉ là một giám đốc mà thôi, đương nhiên ở trình độ nhất định chị có thể tự quyết nhưng ngay cả chị cũng không thể thuyết phục mình thì sao có thể thuyết phục các cổ đông khác?
Lưu Kiều lắc đầu nói:
- Lấy ví dụ đơn giản thôi. Ninh Lăng phát triển là do chú làm Bí thư thị ủy, nhưng chú có thể đảm bảo mình ở Ninh Lăng bao lâu nữa? Hai, ba hay năm năm? Sợ rằng ngay cả chú cũng không chắc. Bây giờ chú còn lên Bắc Kinh học thì chị càng lo lắng cho hạng mục này.
Triệu Quốc Đống nghe thế không khỏi lắc đầu nói:
- Tứ tỷ, chị đây là từ chối đề nghị của em hay là thầm khen em thế?
- Quốc Đống, chị nói thật đó. Tuy nói một nơi có quy luật phát triển kinh tế nhưng không thể không phủ nhận tầm nhìn xa của lãnh đạo chủ yếu mới là quan trọng nhất. Nó sẽ khiến kinh tế một nơi thay đổi hẳn. Bây giờ chú làm được nhưng người tiếp theo thì sao?
Lưu Kiều nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống và nói:
- Nếu chú có thể ở Ninh Lăng thêm ba năm thì chị thấy công ty đầu tư Trung Hoa có thể suy nghĩ lại hạng mục này. Nhưng tất nhiên chú không làm được điều này.
- Tứ tỷ, chị đừng đánh giá cao em như vậy. Ninh Lăng hai năm qua phát triển nhanh như vậy là do đủ nguyên nhân. Em thừa nhận mình cũng có chút tác dụng nhưng chị nói là công riêng của em thì em không dám nhận. Bộ máy lãnh đạo thị xã đang khá đoàn kết, quan điểm phát triển cũng nhất trí, đó là nguyên nhân chính khiến Ninh Lăng phát triển nhanh. Hơn nữa hai năm qua kinh tế Trung Quốc phát triển nhanh chóng, hai cái kết hợp mới có thể khiến cho kinh tế Ninh Lăng tăng tốc nhanh chóng như vậy. Tốc độ tăng trưởng năm nay của Ninh Lăng có thể không bằng năm ngoái nhưng tăng GDP sẽ không thấp hơn. Mục tiêu GDP của Ninh Lăng là 75 tỷ, thu tài chính đột phá 10 tỷ cho nên theo ý em thì Ninh Lăng hoàn toàn có thể gánh vác một sân bay chi nhánh.
Triệu Quốc Đống nói làm Lưu Kiều có chút đắc ý:
- Quốc Đống, chú xem đó, ngay cả chú cũng không đánh giá cao khả năng có lãi của sân bay Ninh Lăng. Chính quyền Ninh Lăng có phải đã chuẩn bị tư tưởng để nhận lỗ không?
- Ha ha, em không giấu chị, thị xã đúng là cũng có dự đoán này. Nhưng em tin Ninh Lăng lỗ chỉ trong thời gian ngắn mà thôi. Em rất tự tin cho rằng sau khi xây dựng ba năm, thậm chí một năm là có lãi. Đây là căn cứ các điều kiện của Ninh Lăng mà tính toán ra. Vì thế em hy vọng công ty đầu tư Trung Hoa cần thận trọng cân nhắc đề nghị này.
Triệu Quốc Đống đầy tự tin nói.
- Nếu tình hình tài chính Ninh Lăng tốt như vậy, Ninh Lăng lại tự tin đến thì thì sao chú còn cố mời công ty đầu tư Trung Hoa tiến vào?
Lưu Kiều không trực tiếp trả lời mà hỏi lại một câu.
- Tứ tỷ, tình hình tài chính Ninh Lăng mặc dù tốt nhưng chị cũng biết Ninh Lăng nếu muốn duy trì tốc độ tăng trưởng thì phải tăng cường xây dựng cơ sở vật chất để tăng sức hấp dẫn của Ninh Lăng. Ngoài ra theo chính sách Trung ương được điều chỉnh khiến đầu tư vào sự nghiệp dân sinh sẽ tăng lên. Bây giờ Trung ương đưa ra không ít chính sách và hạng mục yêu cầu địa phương phải đầu tư theo, nếu không sẽ không được hưởng tài chính và chính sách ưu đãi của Trung ương.
Triệu Quốc Đống kiên nhẫn giải thích.
- Năm nay Ninh Lăng sẽ xây dựng hai cây cầu bắc qua sông Ô Giang, quy mô không thua cầu chính đang xây dựng. Ngoài ra còn cả hạng mục cai tạo các quốc lộ liên huyện. Đồng thời em xác định trong quy hoạch xây dựng hệ thống thủy lợi trong ba năm tới, năm nay sẽ tiến hành đầu tiên nên đầu tư không hề nhỏ. Vì thế khiến tài chính Ninh Lăng khó khăn và muốn nhận được đầu tư của bên ngoài.
Lưu Kiều im lặng không nói.
Triệu Quốc Đống cũng biết chỉ dựa vào mấy điểm này là rất khó có thể thuyết phục Lưu Kiều. Công ty đầu tư Trung Hoa khác Tập đoàn Thương Lãng, Lưu Kiều cũng không phải Trường Xuyên có thể một lời là quyết. Là nhà đầu tư đầu tiên phải tính tới sự mạo hiểm khi đầu tư, thứ hai là lợi nhuận. Từ hai điểm này thì hạng mục sân bay Ninh Lăng không quá sáng.
Đúng như Lưu Kiều nói, hạng mục sân bay không chỉ có riêng sân bay. Bản thân nó là việc lãi hay lỗ, một sân bay có thể tăng hình tượng của một đô thị, có thể nói sân bay có thể quyết định Ninh Lăng có thành trung tâm An Đông Tương Tây hay không?