- Em lại nhảy việc?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhướng mày nói:
- Tiểu Á, thường xuyên nhảy việc như vậy hình như không tốt cho sự phát triển của em mấy.
- Nhảy việc cũng là tìm cơ hội để đột phá, tìm nơi để mình biểu diễn mà, có gì không tốt ạ?
Má Mễ Á luôn đỏ làm người ta si mê, đôi mắt đen thâm thúy muốn hút hồn người.
- Chủ yếu là tại sao em nhảy việc? Nếu như ở vị trí cũ không làm tốt thì khó nói, nếu như có thể tiếp tục trưởng thành hoặc là có chức vụ với sự khiêu chiến lớn hơn đang chờ em thì tại sao không nhảy?
- Anh không nói lại em. Chẳng qua anh vẫn cho rằng một công ty nếu có nhân viên lưu động quá nhiều cũng không tốt, công ty này nhất định có vấn đề. Tương tự như vậy một nhân viên hay nhảy việc thì bản thân cũng có thể phải suy nghĩ một chút.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Hừ, anh cho rằng mọi người đều giống chị em cả đời làm thuê cho Triệu gia anh sao?
Mễ Á trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay nói:
- Nói sai rồi, thứ nhất Thương Lãng không có quan hệ gì mấy với anh, là do Đức Sơn cùng Trường Xuyên phát triển lên. Thứ hai Mễ Linh bây giờ không phải cổ đông lớn thứ năm sao? Đó là chị ta làm thuê cho chính mình.
- Hừ, lộ rồi hả? Còn nói Thương Lãng không quan hệ gì với anh. Ngay cả chị của em cũng chỉ có chút cổ phần ở Thương Lãng. Hừ Thương Lãng vốn là tập đoàn gia tộc, đây không có gì phải xấu hổ. Anh dám nói hai em trai anh không có sự chỉ điểm của anh mà phát triển được như hôm nay sao?
Mễ Á không cho là đúng bĩu môi nói:
- Còn không dám thừa nhận, sợ người ta tra ra anh lấy quyền mưu lợi sao?
Mễ Á nói làm Triệu Quốc Đống há hốc mồm.
- Anh thừa nhận đã chỉ hướng cho hai thằng nhưng phát triển là dựa vào chúng. Anh không có hứng thú mấy với việc kinh doanh.
Triệu Quốc Đống miễn cưỡng giải thích.
- Được rồi, không ai tới tra hỏi anh mà. Nhà anh phát triển trong sạch thì sợ gì. Chẳng lẽ sợ người ta hái mũ của anh xuống sao?
Mễ Á bất mãn nói.
- Được rồi, coi như có quan hệ với anh, anh là công thần lớn nhất đi.
Triệu Quốc Đống giơ tay xin hàng.
- Đúng rồi, em bây giờ làm việc ở đâu?
- Công ty quốc tế Hán Đăng.
Mễ Á nói.
- Ồ, chơi trò mạo hiểm?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Quốc Đống, từ chơi này chỉ dùng cho ông chủ lớn thôi. Em chỉ là người làm thuê, giúp người xử lý việc đầu tư, đây là chịu trách nhiệm thay sếp, mà em còn không có tư cách thay sếp.
Mễ Á nở nụ cười nói:
- Quốc Đống, Thương Lãng bao giờ lập công ty đầu tư thì em sẽ vào Thương Lãng làm.
- Vậy phải hỏi chị em đó, nắm giữ quyền tài chính của Thương Lãng, hỏi anh có khác gì hỏi người mù.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ôi, nhìn anh kìa, vừa nói đến việc này đã lập tức trốn sang bên. Thương Lãng làm hạng mục gì mới đều có tài chính sẵn, như vậy làm em muốn phát triển sự nghiệp cũng không được.
Mễ Á thở dài một tiếng nói.
- Ồ, công ty em còn thiếu hạng mục đầu tư sao? Chẳng qua công ty em hình như chú ý nhiều vào ngành điện tử và Internet phải không?
Triệu Quốc Đống ra vẻ không tin. Công ty Hán Đăng là công ty nổi tiếng về đầu tư mạo hiểm, trụ sở chính nằm ở San Francisco, công ty Quốc tế Hoa Tâm – Hoài Khánh cũng có vốn đầu tư của bọn họ.
- Hạng mục đương nhiên là không thiếu, vấn đề là ở chất lượng hạng mục, muốn có tính phát triển cao. Anh cho rằng đầu tư mạo hiểm là ngân hàng nên việc gì cũng dám xen vào sao? Sao, chẳng lẽ anh có hạng mục gì tốt giới thiệu cho em?
Mễ Á nói.
- Có, em cũng biết mỏ thạch anh ở Ninh Lăng khá phong phú, đây là tài liệu cơ bản …
Triệu Quốc Đống chưa nói xong, Mễ Á đã xen vào:
- Anh nói đến hạng mục khổng lồ của tập đoàn Hải Uy?
- Ồ, mũi em nạy quá đó.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc kêu lên.
- Hạng mục lớn như vậy thì sao em có thể không biết. Chẳng qua tập đoàn Hải Uy hình như không chào đón đầu tư mạo hiểm, rất cảnh giác với đầu tư mạo hiểm. Công ty đầu tư Quân Thụy cùng công ty đầu tư Trung Hoa cũng tiến vào, bọn em chậm chân rồi.
Mễ Á có chút nuối tiếc nói. Tin này cô nghe được lúc tới Ninh Lăng, sau đó cô lập tức báo cáo lên trên nhưng chưa có phản ứng thì bên này đã ký kết xong.
- Hạng mục của tập đoàn Hải Uy mặc dù đã ký nhưng mỏ thạch anh ở Ninh Lăng rất phong phú, lượng điện năng dư thừa đủ để chấp nhận nhiều công ty như vậy đến đầu tư. Hơn nữa Ninh Lăng cũng muốn thành lập trụ sở năng lượng mới cho nên anh thông qua một ít quan hệ ở Bộ năng lượng mà mời một vài công ty trong và ngoài nước, chào mừng bọn họ đến Ninh Lăng khảo sát hoàn cảnh đầu tư năng lượng mới, tài liệu mới.
Triệu Quốc Đống nháy nháy mắt nói.
Mễ Á phản ứng rất nhanh nên nói:
- Anh nói ngoài tập đoàn Hải Uy còn có nhiều hạng mục như vậy tiến vào Ninh Lăng?
- Sao không thể? Nhưng em cũng biết mấy hạng mục loại này yêu cầu tính kỹ thuật cao, hơn nữa tài chính lớn, không phải công ty nào cũng có đủ tài chính ủng hộ như tập đoàn Hải Uy.
- Xem ra trong lòng anh nhất định có mục tiêu gì rồi. Quốc Đống, anh nói nghe một chút, công ty em cũng rất chú trọng ngành năng lượng mặt trời. Bọn em cũng hy vọng có thể giúp một tay cho ngành này phát triển.
Mắt Mễ Á sáng rực lên nói.
- Thực ra trong nước cũng có không ít nghiên cứu về lĩnh vực này. Mặc dù có không ít đột phá trong kỹ thuật, đương nhiên hầu hết là bọn họ mua lại kỹ thuật độc quyền của nước ngoài sau đó về nghiên cứu thêm, hình thành kỹ thuật của mình.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Theo anh biết ngoài tập đoàn Hải Uy thì tập đoàn Nam Pha cũng đã đạt được tài nguyên kỹ thuật độc quyền và nhân lực, chuẩn bị tiến quân vào thị trường này.
- Tin này em cũng biết, nhưng tập đoàn lớn như Nam Pha sẽ không cần đầu tư mạo hiểm để thu hút tài chính, bọn họ cũng không muốn mất cổ phần. Hơn nữa tập đoàn Nam Pha cũng kết hợp ngành chính của bọn họ cho nên em thấy hy vọng đầu tư vào đó không nhiều. Sao, bọn họ cũng định đầu tư vào Ninh Lăng để cạnh tranh trực tiếp với tập đoàn Hải Uy sao?
Mễ Á có chút thất vọng. Nếu như là Nam Pha thì công ty của cô không có hy vọng tiến vào ngành này.
- Ừ, anh cũng đoán hạng mục này của Nam Pha thì bọn em muốn nhúng tay vào cũng không dễ, bọn họ có quy hoạch của mình mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Mà bọn họ có đầu tư vào Ninh Lăng hay không cũng chưa được xác định, còn cần cố gắng thêm.
- Dù là quốc gia đã đẩy lĩnh vực năng lượng mới lên cao độ, hệ thống truyền tải cũng đang tích cực tiếp nhận điện mặt trời nhưng đây cần một chu kỳ. Hơn nữa giá năng lượng mặt trời và năng lượng gió vẫn cao hơn thủy điện, nhiệt điện nhiều, quốc gia dù có chính sách trợ cấp thì trong lúc nhất thời cũng không thể nhận hết. Nói cách khác nơi tiêu thụ sản phẩm của ngành chủ yếu là nước ngoài, nhất là Châu Âu. Cho nên các công ty đầu tư vào Ninh Lăng cũng phải có thị trường ở Châu Âu.
- Điều này cũng đúng, trong thời gian tới ngành này chỉ có thể bán sang Âu Mĩ, có lẽ trong vòng năm năm tới thị trường trong nước vẫn không quá phát triển.
Mễ Á cũng đã nghiên cứu ở vấn đề.
- Chẳng qua thị trường Âu Mĩ có lượng tiêu thụ khá lớn, đây cũng là nguyên nhân chính mà bọn em coi trọng ngành này.
- Ngoài Nam Pha ra thì cũng có một công ty khác muốn tiến vào. Chẳng qua bọn họ vốn không làm ở ngành này.
Triệu Quốc Đống bắt đầu lộ đuôi.
- Bọn họ vốn làm gì không quan trọng, vấn đề là tình hình của bọn họ bây giờ. Đội ngũ kỹ thuật, quản lý, quy hoạch, đó mới là quan trọng nhất.
Mễ Á nghe ra vấn đề:
- Là người quen của anh?
- Coi như vậy, vốn là người quen của anh ở Giang Khẩu. Sau khi anh tới Bộ năng lượng thì cũng đến gặp anh và nói đến sự phát triển bây giờ. Các nhà kinh doanh Chiết Giang luôn nhạy bén với thời cuộc. Anh giới thiệu tương lai phát triển ngành năng lượng mới với bọn họ, bọn họ thấy hứng thú. Đồng thời trong tay cũng có nhiều tài chính lưu động nên bắt đầu đặt mục tiêu đầu tư xây dựng nhà máy.
- Bọn họ cũng đã có đội ngũ kỹ thuật và quản lý, chẳng qua bọn họ cũng cần hỗ trợ từ bên ngoài như hiểu rõ và phán đoán thị trường nước ngoài, cùng với kinh nghiệm quan hệ với người nước ngoài. Đây là điều bọn họ thiếu nhất cho nên bọn họ hy vọng có thể tìm được một đồng bọn hợp tác.
Triệu Quốc Đống nói thêm.