Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 18

- Ồ, tôi đi mấy năm mà xem ra cán bộ thị xã cũng không thay đổi mấy, chẳng qua lãnh đạo quận, huyện thì có nhiều người tôi không quá quen.

Triệu Quốc Đống thở dài nói.

- Vấn đề thư ký thì anh chọn hộ tôi xem trong văn phòng Thị ủy có ai thích hợp không? Còn lái xe thì tôi thấy lão Bành khá ổn.

Tiêu Phượng Minh gật đầu. Bành Trường Quý sau khi được điều tới tổ lái xe văn phòng Thị ủy liền được giao lái xe Toyota Kesida mà Thị ủy mới mua. Không ngờ Triệu Quốc Đống vừa về lại muốn Bành Trường Quý lái xe cho mình. Xem ra Triệu Quốc Đống rất tin Bành Trường Quý.

- Tôi sẽ chọn một vài ứng viên thư ký cho ngài, cuối cùng còn mời ngài quyết định. ngoài ra là xe ngài ngồi, không biết ngài thích xe gì, Thị ủy sẽ bố trí.

Tiêu Phượng Minh nói.

- Ừ, xe Hoàng Lăng tôi thấy cũng được. Không cần mua xe mới làm gì, đổi lại biển số xe, sửa lại một chút rồi giao cho lão Bành là được.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

- Như vậy sao được.

Tiêu Phượng Minh có chút giật mình. Xe Audi A 6 2. 0 T của Hoàng Lăng đã đi đúng là rất tốt, xe mới mua năm nay. Nhưng làm Bí thư sau không ai đi xe người trước, đó là thông lệ. Hơn nữa Hoàng Lăng còn bị bắt nên càng kiêng kỵ hơn nữa.

- Có gì mà không được chứ?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Anh sao còn mê tín như vậy chứ? Tôi không quá để ý mấy cái này. Cứ xe đó đi, đổi lại một biển bình thường một chút, tôi thấy xe này vẫn còn mới.

- Bí thư Triệu, tôi thấy ngài hay là đổi xe khác thì tốt hơn. Tài chính Ninh Lăng mặc dù không dư dả mấy nhưng mua một chiếc xe cũng không vấn đề gì.

Tiêu Phượng Minh do dự một chút rồi nói.

- Không cần, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Triệu Quốc Đống xua tay nói:

- Hội nghị Đại hội Đảng chuẩn bị đến đâu rồi?

- Trước đó đã chuẩn bị xong nhưng Hoàng Lăng bị bắt nên cần điều chỉnh một chút. Người đề cử ngài xem có cần điều chỉnh lại hay không?

Tiêu Phượng Minh nói.

- Ừ, như vậy đi. Sáng mai mời Bí thư Lục Kiếm Dân và Bí thư Lực Trí đến đây một chuyến, chúng ta nghiên cứu về đề cử lần này. Đây là việc rất quan trọng, không thể kéo dài.

Triệu Quốc Đống có chút đau đầu về việc này. Chuyện của Hoàng Lăng trên tỉnh thông báo rất hàm hồ. Trước khi đến Ninh Lăng hắn đã hỏi Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Liêu Vĩnh Đào về việc có ai liên quan đến vụ việc của Hoàng Lăng hay không? Nhưng Liêu Vĩnh Đào không trả lời rõ ràng, chỉ nói nhất định có cán bộ lãnh đạo dính vào nhưng còn cần điều tra.

Nhưng vấn đề bây giờ là Đại hội Đảng tỉnh sắp diễn ra. Nếu như Ninh Lăng chọn đại biểu xong lại bị ban kỷ luật tỉnh bắt đi thì đúng là quá mất mặt.

Triệu Quốc Đống cũng thử hỏi Liêu Vĩnh Đào xem có lãnh đạo cấp thị xã dính vào không? Điểm này Liêu Vĩnh Đào trả lời khã rõ ràng, căn cứ đầu mối hiện có thì không phát hiện thành viên bộ máy thị xã liên quan tới.

- Vậy 9h sáng mai ngài thấy sao?

Tiêu Phượng Minh lặng lẽ nhớ vài việc Triệu Quốc Đống phân công và trong lòng thấy hơi là lạ.

Tiêu Phượng Minh cũng nhận ra điểm do dự trong giọng Triệu Quốc Đống. Tất nhiên đây là lo chọn người xong lại lọt vào danh sách đen của Ủy ban kỷ luật tỉnh. Nhưng đây cũng là điều khó xác định, Ủy ban kỷ luật tỉnh không có câu trả lời rõ ràng cơ mà.

….

Bành Trường Quý khi nhận được điện của tổ trưởng tổ lái xe thì y đang lau xe.

Xe Kesida này khá được, có thể nói Nhật Bản sản xuất xe đều tốt cả.

- Trưởng ban thư ký Tiêu gọi tôi?

Bành Trường Quý có chút buồn bực nhưng thấy ánh mắt hâm mộ của tổ trưởng nhìn liền hiểu ra đôi chút. Bí thư Triệu đã về, hơn nữa còn làm Bí thư Thị ủy, đây không phải là công việc của mình thay đổi đó chứ?

- Ừ, đi nhanh đi, anh giao lại chìa khóa xe này, đây là chìa khóa xe 33, Bí thư Triệu đến nên muốn anh làm lái xe cho ngài. Không biết Bí thư Triệu có đổi xe hay không nên anh cứ cầm tạm chìa khóa xe trước.

Tổ trưởng đưa chìa khó cho Bành Trường Quý, cũng thuận tay cầm lại chìa khóa xe Kesida.

Bành Trường Quý cũng không nói nhiều mà đi thẳng tới văn phòng Tiêu Phượng Minh.

Tiêu Phượng Minh vẫn còn phòng làm việc ở văn phòng Thị ủy, thậm chí thời gian ở đây nhiều hơn bên kia. Người ở văn phòng cũng quen gọi y là Trưởng ban thư ký Tiêu.

- Trưởng ban thư ký Tiêu, ngài tìm tôi?

Bành Trường Quý vào văn phòng Tiêu Phượng Minh, lúc này Tiêu Phượng Minh đang suy nghĩ xem mai nên đưa ra đề cử như thế nào với Triệu Quốc Đống.

- Ừ, chắc anh cũng biết Bí thư Triệu tới nên muốn anh làm lái xe. Bây giờ công việc của anh sẽ được điều chỉnh một chút, chỉ phụ trách lái xe cho Bí thư Triệu.

Tiêu Phượng Minh dừng một chút rồi nói tiếp:

- Ý của Bí thư Triệu là không đổi xe, tiếp tục đi xe 33 kia, nhưng biển số cần đổi lại. Tôi đã gọi cho đội cảnh sát giao thông, mai anh sang đó làm thủ tục, ngoài ra cũng nên đổi lại nội thất trong xe.

- Vâng, cảm ơn Trưởng ban thư ký Tiêu.

Bành Trường Quý nói.

- Anh tới văn phòng Bí thư Triệu xem có yêu cầu gì không?

Tiêu Phượng Minh suy nghĩ một chút rồi nói. Người đi mấy năm thì kiểu gì chẳng có thay đổi, bảo Bành Trường Quý đến tự hỏi là tốt nhất.

- Bí thư Triệu, tôi đúng là không ngờ ngài còn về Ninh Lăng.

Bành Trường Quý có chút giật mình khi Triệu Quốc Đống tự rót nước cho mình.

- Ngồi đi lão Bành, ngay cả tôi cũng không ngờ mình lại về.

Triệu Quốc Đống tin Bành Trường Quý này. Một số bí mật của hắn, Bành Trường Quý cũng biết. Ví dụ như quan hệ với Trình Nhược Lâm cùng với việc hắn thi thoảng đến biệt thự Thiển Loan đều do Bành Trường Quý đưa tới. Nhưng dù là khi hắn ở Ninh Lăng hay đã rời đi mà vẫn không có tin đồn nào, điều này làm hắn rất vui mừng.

- Bí thư Triệu, ngài lần này về chắc phải ở Ninh Lăng mấy năm chứ?

Bành Trường Quý cười ha hả nói:

- Ngài ở đây bao lâu, lão Bành này làm lái xe cho ngài từng đó. Ngài có việc gì cứ sai bảo là được.

- Ha ha, nhất định sẽ thường xuyên làm phiền anh. Anh biết tôi là người nhiều chuyện mà. Ninh Lăng lại xa An Đô như vậy, coi như vất vả anh.

Triệu Quốc Đống cũng biết lần này có lẽ mình phải ở Ninh Lăng lâu hơn lúc ở Hoài Khánh nhiều, không có ba năm đừng mong đi đâu. Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải suy nghĩ nhiều, có thể kiên định quy hoạch phát triển Ninh Lăng.

- Bí thư Triệu, ngài đừng nói như vậy. Tôi không giỏi gì, chỉ biết lái xe mà thôi. Ngài bây giờ làm Bí thư Thị ủy sợ là càng bận hơn trước. Tôi không giúp được gì chỉ có thể lái xe cho ngài.

Bành Trường Quý thật lòng nói.

- Không nói chuyện này nữa, nhà anh vẫn khỏe chứ?

- Cũng được ạ, vợ tôi ở Hoa Lâm không muốn lên đây, con tôi đang học đại học, năm nay sẽ tốt nghiệp.

- Ồ, nhanh thật đó, con anh học trường gì, khoa gì?

Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.

- Nó học đại học sư phạm An Nguyên, khoa lịch sử.

Bành Trường Quý nói.

Khoa này khá chuyên nghiệp, ngoài đi dạy thì có lẽ chỉ vào làm nhà nước mà thôi.

Triệu Quốc Đống nhìn ra được sự lo lắng của Bành Trường Quý nên cười nói:

- Có phải anh lo con trai sau khi tốt nghiệp không tìm được việc phải không? Không cần lo lắng, đám trẻ đã lớn, có con đường đi của mình mà. Đương nhiên nếu thật sự khó khăn thì báo tôi một câu.

Bành Trường Quý vui mừng ra mặt. Năng lực của Triệu Quốc Đống như thế nào thì y biết. Ngay cả con Mã Bản Quý trước đây cũng nhờ Triệu Quốc Đống mà được ở lại Thành phố An Đô. Triệu Quốc Đống mà mở miệng nói thì việc con của mình ở lại An Đô làm việc là không có vấn đề gì khó khăn cả.