Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 75

Một cánh tay đặt dưới bụng, một tay khẽ vuốt ve mái tóc, Khấu Linh nhìn hắn đầy quyến rũ.

- Nhìn anh lúc này đâu có kém như anh nói, nếu không chính là anh nhanh chóng làm quen tình hình. So với lần trước thì vẻ mặt anh bây giờ tốt hơn trước nhiều.

Chiếc áo len màu xanh lục cổ chữ V làm lộ ra một mảng ngực trắng nõn của cô. Tay Triệu Quốc Đống đặt bên dưới làm cho ngực cô căng phồng lên. Má cô đỏ lên làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy cô thật quyến rũ.

- Người đi đến đâu cũng phải học cách thích nghi với tình hình, nếu không sẽ bị đào thải. Anh không muốn như vậy nên phải thích ứng. Hơn nữa anh cũng rất hứng thú với công việc hiện nay. Chẳng qua do mới nhận công việc này nên phải học nhiều thứ, rất mệt.

- Mệt? Lời này hình như không nên do một vị Cục trưởng đại nhân nói ra mới đúng. Nếu không em làm nhân viên nên làm như thế nào?

Khấu Linh cười hì hì nói.

- Mọi người có sự bận rộn khác nhau mà.

Triệu Quốc Đống quấy café trong chén. Buổi chiều hắn không thích uống café nhưng lúc này uống chè lại không thích hợp.

- Mọi người có cuộc sống riêng của mình. À, Tiêu Trí Viễn lên Bắc Kinh rồi đó, làm đại biểu thanh niên toàn quốc, được nhận vào Trung ương đoàn.

Khấu Linh thuận miệng nói.

- Hả?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi lập tức cười nói:

- Đúng là không nhìn ra tên Trí Viễn này không đơn giản. Vào đó khi đi ra sẽ phát triển đó.

- Y tới Bắc Kinh sớm hơn anh hai tháng, em thấy hai người có thể đứng sánh vai nhau đó.

Khấu Linh cười nói.

Triệu Quốc Đống đúng là không biết Tiêu Trí Viễn đã lên Bắc Kinh. Hắn chỉ biết đối phương đầu tiên điều tới Tỉnh đoàn, không ngờ đã hơn năm mà tên này đã đến Trung ương đoàn, xem ra tên này cũng muốn cố gắng khi làm quan.

Khấu Linh nhìn người đàn ông trước mặt. Xem ra Tiêu Trí Viễn vào Bắc Kinh không làm hắn bị ảnh hưởng gì. Người đàn ông này luôn có thể dùng tâm trạng bình tĩnh đối phó mọi thứ. Có lẽ ngoài lúc ở trên giường thấy tình cảm mãnh liệt của hắn ra, còn đâu hắn luôn bình tĩnh. Khấu Linh nghĩ vậy không khỏi thấy tai mình nóng lên.

Khấu Linh có thể cảm nhận được Tiêu Trí Viễn vẫn coi Triệu Quốc Đống làm đối tượng để đuổi theo. Từ khi hắn lên Bắc Kinh gặp cô và nói chuyện làm cô nhận ra tâm tư của Tiêu Trí Viễn. Trong lời nói Tiêu Trí Viễn tỏ vẻ một ngày nào đó sẽ về tỉnh An Nguyên, y không muốn mãi ở trường này.

- Tiêu Trí Viễn hình như có một ông chú họ xa làm ở Bộ nội vụ.

Khấu Linh không nhịn được nói thêm.

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:

- Không nói việc này, có thể làm ở Trung ương đoàn thì đều không phải nhân vật tầm thường, phải có chút năng lực chứ.

- Vậy còn anh, có phải ở Bộ năng lượng rất vui vẻ không?

Khấu Linh khẽ cắn môi nói.

- Từ vui vẻ không được dùng loạn, chẳng qua anh tin mình có thể làm tốt ở Bộ năng lượng.

Ở điểm này Triệu Quốc Đống không phải che giấu.

- Tuyệt đối không kém Trí Viễn ở Trung ương đoàn.

- Đó là đương nhiên rồi. Anh bây giờ là Cục trưởng, Tiêu Trí Viễn chẳng qua chỉ là một cán bộ bình thường ở Trung ương đoàn.

- Không thể so sánh như vậy, anh nói đây là do công việc mình phụ trách chứ không phải chức vụ. Có người ngồi ở chức Cục trưởng chỉ để ăn cơm, cũng có người làm xuất sắc ở vị trí này.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Chẳng qua ngày nào đó phải gọi Tiêu Trí Viễn để chức mừng y mới được.

- Lớp ta bây giờ theo chính trị có lẽ chỉ có anh, Tiêu Trí Viễn còn có Phùng Minh Khải thì phải. Phùng Minh Khải nghe nói có thể xuống dưới nhận chức.

- Ồ, sao em biết?

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.

- Sao, chẳng lẽ em không thể liên lạc với Phùng Minh Khải sao?

Khấu Linh chu môi lên nói.

- Ồ, Phùng Minh Khải này giỏi lừa người đây. Trước mặt anh thì nói không liên lạc gì với bạn học, chỉ liên lạc với anh. Không ngờ thằng này còn dùng chiêu đó. Ha ha, Giang Dao mà biết không khẩn trương chết được sao?

Triệu Quốc Đống kêu lên.

- Phi, anh đừng nghĩ ai cũng giống mình.

Khấu Linh đỏ bừng mặt nói.

- Hai tháng trước hắn cùng lãnh đạo lên Bắc Kinh. Bí thư Chu - thành phố Kiềm Dương lên Bắc Kinh. Bí thư Chu đi làm việc, y gọi cho em, cũng gọi thêm cả Tiêu Trí Viễn nữa. hai người bọn họ đấu rượu. Phùng Minh Khải sao là đối thủ của Tiêu Trí Viễn nên say.

- Phùng Minh Khải này uống kém. Làm quan mà uống kém sẽ khổ, chẳng qua đây không phải vấn đề lớn. Chỉ cần uống vài chén dù có say thì người khác cũng cho rằng mình đáng để quan hệ.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Bí thư Chu của bọn họ hơn nửa năm nữa sẽ thay đổi vị trí, trước khi đi chắc bố trí cho Phùng Minh Khải. Chắc là làm Phó chủ tịch huyện hay Phó bí thư.

Khấu Linh cười hì hì nói.

- Quốc Đống, hai người bọn họ khi uống rượu còn dậm chân nói muốn đuổi theo anh, không muốn anh luôn đi trước bọn họ.

- Anh chào mừng mà.

Triệu Quốc Đống cười phá lên nói.

- Em thấy anh đúng là rất tự tin, cảm thấy bọn họ không thể đuổi kịp anh, phải không?

Khấu Linh nhìn Triệu Quốc Đống đầy quyến rũ làm hắn giật mình.

- Anh đâu có nói câu này. Chẳng qua một điểm nào đó bọn họ vĩnh viễn không thể theo kịp anh.

Triệu Quốc Đống không biết sao mình lại ăn nói không kiêng kỵ như vậy.

- Điểm gì?

Khấu Linh có chút tò mò.

Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào mắt Khấu Linh mà không nói.

Khấu Linh lập tức hiểu ra. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt rồi hừ một tiếng.

Nhìn Khấu Linh như vậy, Triệu Quốc Đống cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình bốc lên. Hắn đi tới khẽ khoác vai cô.

Căn nhà tứ hợp viện vẫn thế, ngoài việc thuê nhân viên quét dọn thường xuyên ra thì tất cả vẫn như cũ. Khấu Linh vào căn nhà này liền nhớ đến chuyện lần trước làm cô không thể bước đi.

Sau khi cởi áo làm cô hơi lạnh nhưng rất nhanh đã lấy lại ấm áp sau những va chạm mãnh liệt.

…………

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai người.

Mấy sợi tóc đọng trên ngực Triệu Quốc Đống, Khấu Linh đang ngủ say.

Một đêm điên cuồng làm cô không chịu nổi. Nhưng vì đón tiếp người tình nên cô chỉ có thể duy trì, đến gần sáng sau ba lần cô mới chìm vào cơn mê.

Triệu Quốc Đống muốn ngồi lên nhưng lại sợ Khấu Linh tỉnh nên chỉ có thể nằm trên đó mà suy nghĩ miên man.

Không có lời thừa, không có động tác thừa, hai người cứ như vậy đi cùng nhau, đây là ngọn lửa tình hay gì?

Cũng may thứ bẩy bây giờ hắn không còn cần bật máy như lúc ở Hoài Khánh nữa. Ngày nghỉ hắn muốn bật hay không không quan trọng, không có chuyện đặc biệt cần làm trong ngày nghỉ, cũng không có gì đột nhiên xảy ra làm hắn phải tới hiện trường.

Cứ nằm đó hai tiếng, Triệu Quốc Đống không nhịn được nữa nên định đứng lên thì điện thoại di động của Khấu Linh rung lên.

Trên màn hình hiện lên một cái tên Tiêu Trí Viễn. Triệu Quốc Đống khẽ đẩy đẩy mông Khấu Linh làm cô tỉnh lại. Cô mơ màng kéo áo ngủ che ngực, một tay cầm máy lên nhìn và khẽ mỉm cười.

- Là Tiêu Trí Viễn.

- Anh biết rồi.

Triệu Quốc Đống nghiêng người dựa vào thành giường.

- Y đang theo đuổi em phải không? Anh nhớ y lấy vợ rồi mà.

- Hừ, giống anh.

Khấu Linh không biết sao mình ở bên Triệu Quốc Đống lại thấy không có gì mất tự nhiên nhưng ở bên Tiêu Trí Viễn lại khó chịu.

- Alo Trí Viễn, em đang ở ngoài, hôm nay có việc đi cùng với bạn, hôm khác đi.

Khấu Linh bất đắc dĩ nói.

- Phụ nữ đúng là giỏi lừa người.

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài nói.

- Đây là nói dối với ý tốt mà. Y nếu biết ý thì tự lui, em và y là không thể. Con người em là như vậy, thấy hợp thì sẽ hợp cả đời. Không vừa mắt thì có lẽ cả có thể đi cùng nhau.