Bạn trai Khương Tĩnh – Hà Bảo là một cậu thanh niên khá bảnh bao. Cậu ta là bạn học cùng trường với Bùi Nghi, Khương Tĩnh, lớn hơn hai cô này hai tuổi. Sau khi tốt nghiệp liền xin vào làm ở công ty bất động sản thuộc Tập đoàn Hoa Mậu. Sau khi Tập đoàn Hoa Mậu được Tập đoàn Thiên Phu mua lại, bất động sản Hoa Mậu được sát nhập vào bất động sản Thiên Phu.
Hà Bảo khá đen đủi, y hy vọng ở lại An Đô vì dù sao bạn gái lập tức sẽ tốt nghiệp, có thể canh bên bạn gái là tốt hơn cả. Nhưng không may là y được điều tới Hải Nam.
Triệu Quốc Đống là người khá dễ gần, hơn nữa tại Hải Nam này cũng không ai nhận ra hắn nên càng không e ngại gì. Trên đường từ sân bay đến khi vào nội thành mất tầm nửa tiếng cũng làm mọi người trở nên khá quen thuộc.
- Nhìn tòa nhà kia đi, đó là do Thiên Phu làm đó. Sao, hai năm trước tới thì mọi người nhất định nghĩ tòa nhà này sẽ bị phá dỡ là sớm muộn. Nhưng bây giờ đã được sửa lại cả trong ngoài, giao thông thuận tiện. Tôi đoán Thiên Phu nếu lập chi nhánh ở Tam Á thì nhất định sẽ chọn nơi này.
Hà Bảo dừng xe lại và đi xuống. Y đứng trước căn nhà 12 tầng đang được sửa chữa rồi đầy tự hào nói.
- Hừ, tòa nhà này trước đó đã xuống cấp, nhưng có lẽ không đầy hai năm là Thiên Phu sẽ kiếm được ít nhất 30 triệu. Bây giờ sau khi sửa chữa lại thì còn tăng thêm nữa.
Hà Bảo đầy đắc ý nói giống như chuyện này do chính y thực hiện vậy.
Triệu Quốc Đống cũng biết sau khi mình nhắc tới Hải Nam với Kiều Huy, Kiều Huy đã một lần nữa có hứng thú với Hải Nam.
Sau vài lần phân tích, mọi người đều cho rằng thị trường bất động sản Hải Nam đã bắt đầu hồi phục, có lẽ một hai năm sau sẽ phát triển rất nhanh. Hơn nữa Hải Nam có hoàn cảnh tự nhiên điển hình miền nam nên rất hấp dẫn người miền bắc. Theo cuộc sống quần chúng nhân dân tăng lên, giao thông thuận tiện khiến người dân càng thích cuộc sống tốt đẹp. Như vậy việc có bố trí trước ở Hải Nam là rất quan trọng.
Hơn nữa một năm trước lại gặp cơ hội Hải Nam muốn giải quyết nhanh các tòa nhà đã cũ, bất động sản Thiên Phu liền tiến vào Hải Nam.
- Hà Bảo, không ngờ mới có mấy tháng mà anh đã chuyển sang ca ngợi công đức của Thiên Phu rồi.
Bùi Nghi không hề khách khí trêu chọc:
- Thiên Phu trả anh tiền lương rất cao sao? Lúc đầu khi bố trí anh tới Hải Nam, em thấy anh rất khó chịu mà, sao thoáng cái đã thay đổi rồi vậy?
- Ha ha Tiểu Nghi, em không biết rồi. Tiền lương không nói là cao nhưng cũng đủ dùng.
Hà Bảo nghiêm túc nói:
- Hoa Mậu anh không nói, cơ chế quá nặng nề, vận chuyển khó khăn. Nhưng Thiên Phu thì khác, cho anh không gian phát triển. Bây giờ làm việc ở Hải Nam mặc dù vất vả nhưng không gian phát triển của công ty là rất lớn. Thiên Phu bây giờ đã thành ngọn cờ đầu trong lĩnh vực bất động sản Hải Nam. Phó Tổng giám đốc tập đoàn cũng đã tới, không cần biết là Hải Khẩu hay Tam Á, Phó thị trưởng ở đó đều như chó vẫy đuôi đi theo cùng. Chỉ cần phó Tổng giám đốc chỉ tay tới mảnh đất nào, Thị xã sẽ lập tức thông báo Cục đất đai đến, chính quyền Thị xã sẽ nghĩ cách giải quyết nhanh chóng.
- Trong tập đoàn có câu làm là làm, một hạng mục khi giao cho ai thì người cũng giao cho anh, xem anh có năng lực lớn như thế nào mà thôi.
Hà Bảo một lần nữa lên xe, khởi động xe và nói:
- Anh mặc dù vào chưa lâu, kinh nghiệm chưa nhiều nhưng cũng biết làm việc ở Thiên Phu tốt hơn tập đoàn cũ nhiều.
- Ồ, Hà Bảo, anh mới gia nhập Thiên Phu vài ngày sao đã phục Thiên Phu như vậy?
Bùi Nghi có chút không hài lòng với biểu hiện của Hà Bảo. Cô cho rằng Hà Bảo thay đổi thái độ quá nhanh. Trước đó khi Thiên Phu mua lại Hoa Mậu, Hà Bảo có phản ứng không hề nhỏ. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà Hà Bảo đã thay đổi hoàn toàn đúng là làm người ta rất ngạc nhiên.
- Tiểu Nghi, em không biết rồi. Làm việc ở Hoa Mậu và Thiên Phu là khác nhau. Làm việc ở Hoa Mậu rất nhàn, đúng giờ đến là được, có tâm trạng này thì không bằng sớm rời đi. Thiên Phu không nuôi người nhàn rỗi, nhưng không keo kiệt người chịu khó làm việc.
Hà Bảo có lẽ muốn thể hiện trước mặt mấy người nên nói chuyện khá hưng phấn.
- Cái khác anh không nói, nếu nói về hành động kinh doanh bất động sản thì tự nhận cũng có chút năng lực. Mặc dù bây giờ chưa phải là quân chủ lực nhưng ít nhất còn trên một số người, làm việc cũng có thể làm tốt nên giám đốc cũng coi trọng. Khi ông chủ lớn đến Hải Nam kiểm tra, anh cũng có thể được đi tiếp, ông chủ có ấn tượng tốt đối với anh.
- Nhìn anh kìa, cái đuôi vểnh lên tận đầu.
Bùi Nghi hừ một tiếng nói:
- Hà Bảo, giám đốc của anh là ai? Ông chủ lớn là ai? Em nhìn anh có vẻ sợ sệt, có phải là khi gặp bọn họ anh đều gập đầu cúi người không?
- Tiểu Nghi, em nói gì thế? Chỉ là anh phục bọn họ trong công việc mà thôi.
Hà Bảo nhíu mày nói:
- Lãnh đạo trực tiếp của anh đương nhiên là phó giám đốc phụ trách kinh doanh, giám đốc là giám đốc Lý của công ty bất động sản Thiên Phu Hải Nam. Còn ông chủ lớn đương nhiên là từ tập đoàn tới rồi.
- Được rồi Hà Bảo, anh đừng khoe khoang nữa. Biết anh giàu nên Khương Tĩnh bảo em tới đây để giám đốc Hà chiêu đãi.
Bùi Nghi trêu chọc nói.
- Đừng đừng Tiểu Nghi, em đừng trêu anh. Anh không phải là giám đốc Hà. Chẳng qua anh thật sự nếu làm ở đây vài năm thì không chừng cũng đạt được chức giám đốc Hà đó. Ở Thiên Phu không gì là không thể. Phó giám đốc Đào phụ trách mảng kinh doanh hai năm trước chỉ là nhân viên quản lý bình thường của Thiên Phu, cũng không hơn anh là mấy. Nhưng y là nhóm đầu tới Hải Nam vì thế nên thành phó giám đốc công ty con. Còn giám đốc Quý của công ty vốn không phải làm ở Thiên Phu từ đầu. Y nhảy ra khỏi một Công ty xây dựng nhà nước ở An Đô rồi vào Thiên Phu, tham gia công tác xây dựng của Thiên Phu ở Thượng Hải, sau đó mới có thể cùng phó giám đốc Đào tới Hải Nam thành lập công ty Thiên Phu Hải Nam, bản lĩnh không cần phải nói.
Hà Bảo nói chuyện với giọng khá kính trọng vị giám đốc Quý kia.
- Nghe nói giám đốc Quý cùng giám đốc Hà bây giờ đều là cổ đông của Thiên Phu. Thiên Phu hàng năm đều đưa ra một số cổ phần nhất định làm phần thưởng cho nhân viên xuất sắc của tập đoàn. Đó là con gà để trứng vàng. Anh thấy làm vậy khiến mọi người cùng cố gắng, vì sao người khác được mà mình không được.
- Ồ, Hà Bảo, không ngờ lãnh đạo tập đoàn Thiên Phu cũng rộng lượng đó.
Bùi Nghi và Khương Tĩnh đều có chút ngạc nhiên vì cơ chế khích lệ này của Thiên Phu. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Thiên Phu dùng cách này lớn đến vậy.
- Ha ha, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Phu thì anh đã thấy vài lần. Tổng giám đốc Dương Thiên Bồi, biết không? Tập đoàn Thiên Phu do một tay tổng giám đốc sáng lập, không đầy mười năm đã như thế này rồi đó. Từ một Công ty xây dựng cấp xã mà thành tập đoàn khổng lồ toàn quốc trong lĩnh vực xây dựng và bất động sản. Anh thấy trên bảng Forbes không có tên tổng giám đốc Dương thì đúng là đám người kia bị mù.
Hà Bảo lớn tiếng nói:
- Mấy lãnh đạo tập đoàn cũng có thể lên bảng Forbes mới đúng. Như Tổng giám đốc Kiều, Tổng giám đốc Cù đều chiếm cổ phần lớn của tập đoàn.
- Hà Bảo, anh cho rằng Forbes ai cũng có thể lên sao? Anh nói Dương Thiên Bồi thì em còn thấy có thể, sao Tổng giám đốc Kiều, Tổng giám đốc Cù cũng muốn lên Forbes? Anh cho rằng mấy chục triệu là có thể lên ư? Anh nghĩ bảng nhà giàu Trung Quốc kém đến thế ư?
Bùi Nghi khinh thường nói.
- Ha ha, Tiểu Nghi không biết rồi. Tổng giám đốc Kiều cùng Tổng giám đốc Cù mặc dù chỉ là phó Tổng giám đốc của tập đoàn nhưng đều là cổ đông lớn đó. Tài sản của tập đoàn Thiên Phu ít nhất có vài tỷ, chỉ cần có 10% cổ phần đã là vài trăm triệu rồi, em nói bọn họ có thể không lên bảng được sao?
Hà Bảo có chút đắc ý nhìn Bùi Nghi:
- Người khác không nói, chỉ nói riêng Tổng giám đốc Cù thôi. Một người phụ nữ độc thân mới trên 30 tuổi mà có tài sản trên trăm triệu đó.
- Tổng giám đốc Cù đã tới Tam Á kiểm tra vài lần, phong độ, khí chất, dung mạo, ha ha, Tiểu Nghi anh không nói em, em cả đời này cũng không theo kịp. Giám đốc Quý của công ty cũng là người đầy phong độ mà không dám thả lỏng tay chân trước mặt tổng giám đốc Cù, còn câu nệ hơn khi gặp tổng giám đốc Dương và tổng giám đốc Kiều. Ha ha, anh thấy y muốn theo đuổi tổng giám đốc Cù nhưng không hy vọng gì.