Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 43

- Đảng ủy chính pháp vẫn chưa nhận được phản ứng đặc biệt nào về mâu thuẫn ở nông thôn.

Lưu Liên Xương lên tiếng.

Triệu Quốc Đống rất muốn hỏi lại một câu là chẳng lẽ không có bộc phất là không có vấn đề? Vấn đề ẩn sâu không phải là vấn đề sao? Nhất định phải tạo thành hậu quả nghiêm trọng thì mới khiến mọi người chú ý sao?

Chẳng qua như vậy lại cho thấy mình kém kiềm chế. Lưu Liên Xương chỉ nói ý kiến của Đảng ủy chính pháp, nói rất quy củ, mình dù không đồng ý cũng chỉ biết ngồi nghe.

Ba người lên tiếng đã đẩy Triệu Quốc Đống đến vách núi. Nhất là thái độ của Lữ Thu Thần là thông báo một điều ngay cả Trần Anh Lộc vẫn ủng hộ Triệu Quốc Đống thì ở vấn đề này cũng không hài lòng với hắn. Nhất là trong Hội nghị thường ủy chỉ thảo luận đề tài này là hơi quá.

Bản thân Triệu Quốc Đống lại rất bình tĩnh nhưng Đặng Nhược Hiền có chút lo lắng. Chỉ là y mới vào thường vụ chưa lâu, xếp cuối cùng, nhiều lúc chỉ có thể ngồi nghe. Nhưng thấy Hà Chiếu Thành bắt đầu công kích Triệu Quốc Đống, sau đó Lữ Thu Thần và Lưu Liên Xương bỏ đá xuống giếng, mình và Triệu Quốc Đống lại cùng chí hướng nếu không lên tiếng là không ổn.

Chẳng qua y không rõ thái độ của Trần Anh Lộc là như thế nào. Lữ Thu Thần nói vào làm cục diện hơi loạn một chút. Theo lý thuyết ở tình huống như thế này thì Lữ Thu Thần không thể nào nhằm vào Triệu Quốc Đống. Nhưng chuyện đó đã xảy ra, Lữ Thu Thần đây là theo ý của Bí thư Trần mà đứng ra?

Chỉ trong nháy mắt Đặng Nhược Hiền cảm thấy mình dù như thế nào cũng phải nói giúp Triệu Quốc Đống vài câu.

- Bí thư Trần, Thị trưởng Hà, ta nhưng thật ra cảm giác được Thị trưởng Triệu rất có tính dự báo. Hoài Khánh chúng ta không thể so sánh với các nơi khác, phna lầm hai cực là khá rõ. Hoài Châu, Quy Ninh cùng với Khánh Châu có kinh tế khá phát triển, sản xuất nông nghiệp không giữ vị trí chủ đạo, nhưng mấy huyện khác nhất là Thanh Bình, huyện Tĩnh, Cổ Lâu lại là huyện lớn trong sản xuất nông nghiệp, phát triển kinh tế chậm. Sau khi Quỹ tín dụng nông thôn bị xóa bỏ khiến nhiều xã rơi vào khó khăn. Ở tình huống này ngay cả huyện cũng khó khăn thì sao có thể bận tâm tới xã thôn.

- Quê tôi là vùng nông thôn của Cổ Lâu, tết về quê gặp bà con. Bà con nói bây giờ thôn thu rất nhiều loại phí, làm người ta ngạt thở. Không ít người đều đòi trả lại ruộng nhưng thôn không đồng ý, vẫn tính theo đầu người. Hơn nữa tác phong làm việc của cán bộ thôn, xã rất thô bạo, hơi chút là dắt lợn, thóc lúa đi, còn đòi cơ quan công an ra mặt hỗ trợ. Theo tôi biết bên Cổ Lâu ít nhất đã có hai ba vị cán bộ đánh quần chúng, cũng có chuyện quần chúng đánh cán bộ rồi bị tạm giam. Nếu như chuyện này không coi trọng thì sẽ là hậu họa rất lớn.

Đặng Nhược Hiền nói vào khiến cả Lữ Thu Thần và Lưu Liên Xương trở nên yên lặng nhìn sang Hà Chiếu Thành.

Thái độ của hai vị Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng nhất trí, đây chính là khiêu khích và coi thường năng lực khống chế chính quyền Thị xã của Hà Chiếu Thành. Tất cả các thường vụ đều cảm thấy có chuyện. Nếu chỉ mình Triệu Quốc Đống lên tiếng, Hà Chiếu Thành có lẽ sẽ không bị ý kiến, nhưng nếu như Đặng Nhược Hiền nói xen vào thì sẽ khác.

Hà Chiếu Thành sa sầm mặt lại trừng mắt nhìn Đặng Nhược Hiền. Nhưng Đặng Nhược Hiền lại cười cười giống như không thấy Hà Chiếu Thành đang tức giận.

- Lão Đặng, tình hình có đến mức như vậy không? Lão Lưu không nhận được phản ánh, chẳng lẽ chuyện lớ đến như vậy mà huyện dám không báo lên sao?

- Đảng ủy chính pháp đúng là không nhận được phản ánh vấn đề này.

Lưu Liên Xương nói.

- Thị trưởng Hà, có thể tình hình không quá nghiêm trọng, cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, nhưng đây là dấu hiệu không tốt, cho nên tôi cảm thấy cần coi trọng.

Đặng Nhược Hiền nói.

Hà Chiếu Thành hừ một tiếng không biết nói gì nữa. Lúc này mà tiếp tục tranh cãi càng nói rõ y không thể khống chế bên chính quyền.

Trần Anh Lộc cũng không ngờ cục diện lại thành như vậy. Mặc dù nhìn qua là đả kích quyền lực của Hà Chiếu Thành, nhưng dù như vậy cũng là khiêu chiến y. Lữ Thu Thần và Lưu Liên Xương có lẽ cũng vui vẻ nhìn quyền lực của Hà Chiếu Thành giảm đi, việc này không tốt.

- Các vị khác còn có ý kiến gì không?

Trần Anh Lộc châm điếu thuốc và nói.

Đàm Lập Phong, Tiêu Triều đều lắc đầu, tham gia vào việc này không có ý nghĩa. Nhất là khi thái độ của Trần Anh Lộc còn mập mờ. Trưởng ban Tuyên giáo Trương Quả Hỉ vốn là người tốt nên càng không nói gì.

- Vậy tôi nói một câu.

Trần Anh Lộc hút một hơi thuốc:

- Năm nay Trung ương rất chú trọng công tác nông thôn, có lẽ mọi người đều cảm nhận được. Công tác nông thôn của hắn có không ít vấn đề, nhưng tóm lại vẫn tốt.

Tất cả thường vụ đều gật đầu, chỉ có Triệu Quốc Đống cúi đầu nhìn quyển sổ giống như không chú ý.

Trần Anh Lộc không thèm để ý, tiếp tục nói:

- Nói chung là tốt nhưng không có nghĩa không có vấn đề. Phó thị trưởng Quốc Đống đã đưa ra mấy vấn đề, nhưng mấy vấn đề này theo lời Thị trưởng Chiếu Thành nói đó là di chứng của lịch sử, trong lúc nhất thời khó có thể giải quyết hết. Tôi cho rằng phải toàn tâm toàn ý phát triển kinh tế, giải quyết vấn đề này từ gốc rễ.

- Tài chính thiếu, cơ cấu sản xuất nông nghiệp có vấn đề, tăng thu nhập của nông dân chậm, tất cả đều cần phát triển kinh tế, thu hút đầu tư xây dựng nhà máy, thuê lao động thừa ở nông thôn. Đương nhiên chúng ta cũng muốn phát triển về nhiều mặt, ví dụ như đẩy mạnh phát triển sản xuất nông nghiệp, phát triển các hình thức sản xuất nông nghiệp trên quy mô lớn.

….

Kết thúc hội nghị, Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh giống như chưa xảy ra gì cả. Hắn vui vẻ về văn phòng mình. Chỉ cần làm hết sức, Triệu Quốc Đống cảm thấy không thẹn với lòng là đủ.

Đúng như Trần Anh Lộc cùng Hà Chiếu Thành nói, muốn giải quyết vấn đề này không phải ngày một ngày hai. Nhưng tình hình bây giờ rất nghiêm trọng, nó quá phổ biến ở các huyện.

Theo Triệu Quốc Đống nhớ năm 2000 bởi vì Vấn đề Tam Nông mà gây ra nhiều vụ việc mang tính quần thể. Hắn nhớ Giang Khẩu cũng xảy ra việc này, chẳng qua xử lý kịp thời. Triệu Quốc Đống không hy vọng việc này xảy ra ở Hoài Khánh.

Tất nhiên các vị Thường vụ thị ủy cũng hiểu vấn đề này, nhưng không ai tin đến mức độ mà Triệu Quốc Đống nói. Sự tin tưởng mù quáng vào tố chất của cán bộ cơ sở khiến bọn họ cảm thấy đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ, cũng có thể xử lý nó ngay từ trong trứng nước. Nhưng bọn họ cũng quên từ xưa tới nay quần chúng mâu thuẫn với cán bộ sẽ như đám cỏ khô, một tia lửa sẽ mang tới đám cháy khổng lồ.

Câu nói cuối cùng của Trần Anh Lộc trong Hội nghị thường ủy chính là nhắc Triệu Quốc Đống tập trung vào mảng công việc của mình, không nên quan tâm quá nhiều.

Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng. Xem ra hạng mục Quốc tế Hoa Tâm thất bại đã khiến Trần Anh Lộc không còn quá tin vào hắn. Mà đối phương không nghĩ xem thất bại lại là do nguyên nhân khác.

Cũng được, mình đã hết lòng, về phần việc khác thì còn có lãnh đạo chủ yếu và lãnh đạo phụ trách mà, mình phụ trách việc mình làm thôi.

Đúng như Trần Anh Lộc, Hà Chiếu Thành nói xét tới cùng muốn giải quyết mấy vấn đề này vẫn cần phải phát triển kinh tế, tạo nguồn thu thuế, tăng tài chính.

Mà muốn áp dụng thực tế thì chính là thu hút đầu tư, tạo một nhóm công ty trụ cột, tạo hoàn cảnh phát triển tốt đẹp cho kinh tế tư nhân, chỉ như vậy mới thu hút được lao động còn thừa của địa phương, xúc tiến tăng thu nhập cho nông dân. Chỉ như vậy mới có thể hóa giải các vấn đề.