Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 37

- Thằng Triệu Quốc Đống làm gì không biết nữa.

Tiền Nguyên Huy đầy tức giận ném bột tập văn bản lên bàn.

- Tay của nó sao thò ra dài vậy. Không nói một câu nào đã làm. Thị trưởng Hà, nếu như hắn thật sự muốn lo hết chuyện, tôi mong còn k được. Hắn muốn lo thì đi mà lo, tôi càng nhàn.

Hà Chiếu Thành nhíu mày, y có thể hiểu tâm trạng của Tiền Nguyên Huy lúc này.

Bắt đầu sang năm mới Triệu Quốc Đống liền có vẻ rất bận. Nửa tháng nay vẫn đi tìm hiểu tình hình nông thôn, trong hội nghị thường trực Ủy ban, hắn cũng đưa ra ý kiến chứng thực chính sách mà Trung ương đã đưa ra hồi tháng một, muốn tìm hiểu rõ thực trạng nông thôn. Lúc trước còn tưởng hắn chỉ đi xem vòng vòng mà thôi, không ngờ hắn lại quyết tâm như vậy, nghe nói thật sợ muốn kiểm tra tất cả các huyện.

Ở Vũ Xuyên hai hôm, ở Lâm Giang ngày rưỡi, mà huyện Tĩnh cùng Cổ Lâu thậm chí còn ở một tuần. Nghe nói hắn cũng không cần Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện đi cùng, chỉ cần Phó chủ tịch huyện phụ trách nông thôn đi cùng, sau đó kéo theo người của bên nông nghiệp, tài chính, khoa học kỹ thuật đi cùng, gần như ở mỗi huyện xem xét ít nhất ba bốn xã. Triệu Quốc Đống nói hắn muốn xem ba loại xã, xã khó khăn nhất, điều kiện vừa vừa, xã là điển hình tiên tiến.

Hà Chiếu Thành có chút tò mò xem Triệu Quốc Đống muốn làm gì. Phó thị trưởng thường trực không phụ trách mảng công tác nông thôn, hắn chú tâm đi khảo sát như vậy làm gì? Chẳng lẽ thật sự chứng thực tinh thần của hội nghị công tác nông thôn của Trung ương? Nực cười. Thằng Triệu Quốc Đống này nếu như thật sự quan tâm công tác nông thôn mới là chuyện lạ.

Triệu Quốc Đống rốt cuộc điều tra gì thì chưa rõ. Chính quyền Thị xã cũng đã gửi mấy văn bản đốc thúc yêu cầu chính quyền huyện xâm nhập xuống cơ sở, cố gắng cải thiện việc thu phí loạn ở nông thôn.

Trong đó có một số việc liên quan với Tiền Nguyên Huy, vì thế Tiền Nguyên Huy mất mặt.

Hà Chiếu Thành cũng có chút khó xử. Triệu Quốc Đống xuống dưới xử lý mấy việc kia cũng là việc tốt. Bắt đầu từ năm trước các nơi trong cả nước không ngừng xuất hiện các vụ án thu phí loạn ở nông thôn gây ra án mạng, làm không ít lãnh đạo ngã ngựa. Triệu Quốc Đống tự tìm phiền phức với việc này, Hà Chiếu Thành tìm còn không được. Chẳng qua Tiền Nguyên Huy đến than oán thì y không thể giả vờ câm điếc.

Dù sao công việc này không do Triệu Quốc Đống phụ trách, hắn lợi dụng danh nghĩa tổ điều tra của Ủy ban Thị xã mà tiến hành tra xét khắp nơi chính là vượt quyền. Ít nhất hắn phải báo với mình một tiếng, chứ cứ làm gì thì làm thế này đúng là quá đáng.

- Lão Tiền, tỉnh táo đi, có gì đáng để anh tức giận như vậy chứ? Xảy ra chuyện thì tổ điều tra thông báo một chút cũng được mà, ít nhất có thể giảm bớt không ít áp lực cho anh, cho tôi mà. Chẳng lẽ thật sự muốn có án mạng như các nơi khác thì anh mới được yên ư?

Hà Chiếu Thành bình tĩnh nói.

- Thị trưởng Hà, ngài biết tôi không có ý này mà. Triệu Quốc Đống muốn làm như vậy để tạo tiếng tăm thì tôi hiểu. Dù sao còn trẻ như vậy, hạng mục Quốc tế Hoa Tâm lại người ta đoạt nếu không tìm được điểm sáng thì sao có thể được lãnh đạo chú ý mà lấy lại mặt mũi?

Tiền Nguyên Huy khinh thường nói:

- Nhưng hắn chỉ là Phó thị trưởng thường trực, không phải Thị trưởng, tôi là Phó thị trưởng phụ trách, làm gì cũng phải báo trước chứ? Nếu không cũng cần nói với ngài. Hắn làm như vậy chẳng lẽ nghĩ chỉ mình hắn có thể cứu loài người khỏi thảm họa sao?

Tiền Nguyên Huy nói hơi quá khích nhưng Hà Chiếu Thành cũng có thể hiểu. Đặng Nhược Hiền vào thường vụ, mảng công việc phụ trách lại bị Hứa Kiều chiếm lấy. Tiền Nguyên Huy vốn hy vọng phụ trách mảng xây dựng thành thị, y phụ trách mảng nông nghiệp đã lâu, muốn đổi. Nhưng Triệu Quốc Đống cùng Đặng Nhược Hiền cực lực đề cử Hứa Kiều, Trần Anh Lộc cũng đồng ý quan điểm của Triệu Quốc Đống nên Tiền Nguyên Huy không thành. Điều đó làm Tiền Nguyên Huy rất khó chịu.

- Đủ rồi lão Tiền. Xem anh nói gì đó, còn có giác ngộ chính trị không?

Hà Chiếu Thành lạnh lùng nói:

- Mặc kệ xảy ra chuyện gì thì đều là chuyện về công việc, có thể nói ra trong hội nghị mà. Anh về đi.

Tiền Nguyên Huy hầm hừ rời đi.

Chuyện này không dễ xử lý, Hà Chiếu Thành loáng thoáng nhớ trước khi Triệu Quốc Đống xuống khảo sát đã nói chuyện với mình, nói muốn thuận tiện tìm hiểu công việc hàng ngày của nông thôn, cũng muốn đốc thúc chính quyền địa phương làm theo quy định pháp luật. Mình lúc ấy không quá để ý, không ngờ Triệu Quốc Đống này lại làm mạnh như vậy. Chính quyền Thị xã không ngừng gửi văn bản đốc thúc khiến các huyện cảm thấy mất mặt.

……

Tổ điều tra rời đi không ảnh hưởng tới hăng hái của Triệu Quốc Đống. Theo hắn nửa tháng, đám người kia cũng nhớ người nhà, hơn nữa cũng là do Thị trưởng Hà gọi về. Triệu Quốc Đống không thèm để ý.

Hà Chiếu Thành làm vậy là bình thường, xem ra hành động của mình đã ảnh hưởng chỗ đau của không ít người. Chẳng qua Triệu Quốc Đống biết ở vấn đề này mình mà không làm mạnh tay thì chỉ sợ trong năm nay mấy huyện mạnh về sản xuất nông nghiệp sẽ có chuyện, mà là chuyện động trời. Chính vì suy nghĩ cho cục diện của Hoài Khánh nên hắn quyết định phải gõ mạnh tay để cấp dưới tỉnh táo.

Triệu Quốc Đống không nói với Tiền Nguyên Huy là do đối phương phụ trách mảng này quá lâu, quen với lãnh đạo huyện bên dưới. Nếu nói chuyện với Tiền Nguyên Huy, y kiểu gì cũng nói giúp hoặc thả lỏng thì còn tác dụng gì. Nếu như ở các huyện vẫn còn có suy nghĩ như trước thì không chừng trong vụ thu hoạch đông xuân lần này sẽ có chuyện.

Ban đôn đốc của Ủy ban đã chính thức gửi văn bản xuống các huyện, hơn nữa yêu cầu các huyện tiến hành xác định chế độ rõ ràng, việc này liên quan đến tiền thưởng cuối năm của cán bộ huyện, hơn nữa văn bản viết với giọng rất nghiêm khắc, đây là nguyên nhân khiến các huyện khó chịu. Nhưng Triệu Quốc Đống rất hài lòng với hiệu quả như vậy.

Triệu Quốc Đống ưỡn người và cẩn thận phân tích tình hình điều tra trong nửa tháng qua.

Sau khi Quỹ tín dụng nông thôn bị xóa bỏ khiến tài chính các xã rất khó khăn. Khoản nợ quá lớn làm các xã không thở nổi, hơn nữa nhà máy cấp xã hai năm qua càng lúc càng suy yếu.

Tài chính các huyện cũng rơi vào khó khăn, hàng năm vì hoàn thành trả lại khoản tiền của các Quỹ tín dụng khiến các huyện ngạt thở. Nhất là huyện thuần nông như Thanh Bình, Tĩnh thì tài chính càng yếu hơn. Mà dưới xã ngay cả tiền lương cũng khó mà trả đúng hạn. Chỉ có thể thay đổi phương pháp tăng cường thu thuế thì mới được, nhưng như vậy lại khiến mâu thuẫn xã hội trở nên căng thẳng.

Tổ chức cấp thôn là khó khăn nhất. Hàng năm có rất nhiều việc làm mất lòng dân chúng, đồng thời tiền lương quá thấp khiến anh khó có thể kích thích tính tích cực của cán bộ thôn.

Mà nông dân cũng rất tức giận.

Thời gian này Triệu Quốc Đống xuống không ít thôn, xã, thậm chí còn trực tiếp vòng quanh cấp xã mà xuống thẳng thôn, ngồi nói chuyện với cán bộ thôn và dân chúng. Hắn biết cách làm này của mình khá đặc biệt, rất dễ làm huyện phản cảm, nhưng hắn không quá để ý tới việc này, nếu không làm thế sao có thể rõ ràng cảm nhận tình hình tuyến đầu của nông thôn.

Thuế nông nghiệp và thủy lợi khiến dân chúng ngạt thở, trồng trọt bây giờ hầu hết không có lãi, thuần túy là kiếm lương thực cho nhà ăn mà thôi.

Nhà máy các xã khó khăn khiến cho số nông dân vào đó làm thời vụ càng lúc càng ít, dân chúng ra ngoài làm thuê khó tìm được việc, tiền đi lại cũng tăng nên đã giảm mạnh tính tích cực của dân chúng.

Triệu Quốc Đống đến không ít xã và thấy ở các thôn người dân tụ tập tại quán nước, đánh mạt chược, tá lả, nếu không cũng đứng bên xem. Rất nhiều sức lao động còn thừa ở địa phương, rất dễ tạo thành vấn đề xã hội.