Triệu Quốc Đống lên lầu quả nhiên thấy mỗi mình La Băng ở nhà.
La Băng cầm cặp cho hắn, sau đó lấy dép lê cho hắn rồi pha cho hắn chén nước mật ong ấm. Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế nốc cạn.
Triệu Quốc Đống có chút hoảng hốt giống như cảnh mình ở nhà Từ Xuân Nhạn vậy. Từ Xuân Nhạn cũng dịu dàng như vậy.
La Băng đang đắm chìm trong hạnh phúc nên rất thỏa mãn với cuộc sống hiện nay, thậm chí rất yêu thích cuộc sống bây giờ, cô sợ có gì đó phá hỏng hạnh phúc đang có. Điều này làm Trình Nhược Lâm thường xuyên phê bình cô quá dễ thỏa mãn với cuộc sống.
Công việc ở Học viện rất nhàn, cô có rất nhiều thời gian để đọc sách, lên mạng. Xử lý xong công việc của văn phòng rất dễ, cô cũng thay Chánh văn phòng làm không ít việc.
La Băng mặc dù đã 30 nhưng không biết cô dùng phương pháp dưỡng da gì mà làn da vẫn trắng nõn và mềm mại. Theo Triệu Quốc Đống thấy La Băng
hoàn toàn có thể làm người quảng cáo cho các hãng mỹ phẩm.
Trình Nhược Lâm lúc sống một mình ở đây, Triệu Quốc Đống đến và cảm thấy trong phòng đầy sự quyến rũ. Nhưng sau khi La Băng tới thì đã khác hẳn. Căn phòng trở nên gọn gàng ngăn nắp hơn nhiều, rèm cửa sổ cũng thay sang loại màu trắng dễ chịu. Chẳng qua Trình Nhược Lâm vẫn kiên trì duy trì phong cách của mình ở phòng ngủ, La Băng cũng chỉ làm rực rỡ phòng khách và nhà bếp lên mà thôi.
- Nhược Lâm theo đoàn đến Đường Giang, Lô Hóa cùng Tân Châu, có lẽ một tuần mới về được.
Trình Nhược Lâm cầm quyển sách trong tay và nói.
- Bảo sao anh không thấy xe, đi tập cho giỏi cũng tốt, nếu không sẽ mãi không dám đi đường dài.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Xe Honda Accord cũng là do Dương cổ động hai cô mua. La Băng chỉ có không đầy 100 ngàn trong sổ tiết kiệm, Trình Nhược Lâm trả tiền mua phòng cũng không còn bao nhiêu. Triệu Quốc Đống biết suy nghĩ của Trình Nhược Lâm nên không nói gì nhiều, nhưng ở việc mua xe hắn phản đối mua xe hạng thấp.
Từ vấn đề an toàn hay niềm vui mà nói thì hai cô phải mua xe tốt một chút. Triệu Quốc Đống vốn định mua xe Buick vì hệ thống an toàn của nó. Nhưng Trình Nhược Lâm cùng La Băng phản đối vì nó hơi chói mắt, lại hơi to, lái hơi khó. Mà Trình Nhược Lâm lại thích sự tinh sảo, linh hoạt của Honda, vì thế chọn một xe Honda Accord sản xuất ở Quảng Châu. Không đủ tiền Triệu Quốc Đống đưa thêm coi như cho Trình Nhược Lâm vay.
- Vâng, cơ quan không đủ xe, Nhược Lâm thấy dùng xe của mình rồi thuận tiện đi du lịch một vòng cũng được. Nhược Lâm đi được hai ngày rồi, có lẽ còn ba bốn ngày nữa là về.
La Băng nhẹ nhàng nói.
- Vậy mấy hôm nay em đi làm như thế nào?
- Có gì chứ. Không xe chẳng lẽ không đi làm được? Không mua xe không phải vẫn có thể đi xe bus đi làm sao ạ? Bình thường Nhược Lâm có việc em cũng tự đi làm mà. Cũng không xa.
La Băng cười cười đầy quyến rũ.
- Không, anh không lo cái này. Anh lo là bây giờ trên xe bus nhiều con dê, em vừa lên thì người quân tử còn động lòng chứ đừng nói người tâm lý yếu. Em đây là yêu tinh hại người.
Triệu Quốc Đống nhìn cơ thể đẫy đà, quyến rũ của La Băng mà không nhịn được trêu chọc.
- Ba hoa.
La Băng trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Vậy anh ba hoa thêm nữa.
Triệu Quốc Đống vung tay lên ôm La Băng vào người. Cô hơi ưỡn ẽo hai cái cho có lệ, nhưng cuối cùng đành để mặc Triệu Quốc Đống đưa tay xuống dưới váy ngủ mình.
Tiếng thở hổn hển vang lên bên tai hắn, La Băng không thể chịu được sự khiêu khích của Triệu Quốc Đống, hai tay hắn đặt lên ngực của cô, vú cô to không kém gì diễn viên phim cấp ba của Hongkong, nó đang không ngừng cứng lên trong tay hắn.
Hắn tham lam tách môi La Băng, đưa lưỡi vào liếm mút. Tay hắn cũng từ từ cởi từng khuy váy ngủ, một cặp vú to hiện ra trong không khí.
La Băng tấy mông mình bị đôi bàn tay rắn chắc nhấc lên, cô biết hắn muốn làm gì. Nhưng ở đây là phòng khách nên cô hơi xấu hổ, chẳng qua không thể chống lại nên đành mặc kệ hắn. Cô hơi kiễng mông lên để hắn kéo quần lót và váy của mình ra rồi dựa vào lòng Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh cảm nhận bảo bối của mình tiến từng phân một vào trong cơ thể đối phương, nó làm hắn thấy khoái cảm. La Băng là người phụ nữ mẫn cảm nhất trong những người hắn đã quan hệ. Hắn tiến lên từng phân một là cảm nhận rõ biến hoá của cô, cảm giác ướt át làm hắn thấy mình như quân vương tiến tới.
Theo tiếng rên rỉ vang vọng trong phòng khách, Triệu Quốc Đống cười cười đã phun ra.
Mặc dù đang lúc an toàn nhưng La Băng vẫn lặng lẽ vào Wc ngồi một lúc, rửa qua rồi đi ra.
Triệu Quốc Đống thỏa mãn nhìn La Băng. La Băng là người rất chú ý hình ảnh của mình, nhất là trước mặt hắn càng như vậy. Cô mặc chiếc váy ngủ hai dây quyến rũ và gợi cảm, nửa bầu vú lộ ra ngoài, thậm chí còn có thể thấy điểm hồng hồng.
La Băng trèo lên giường dựa vào lòng hắn.
- Quốc Đống, chị dâu em đã hai lần gọi cho em.
- Ồ? Vợ La Duệ?
Triệu Quốc Đống vẫn đang sảng khoái nên cười nói.
- Vâng, La Khanh cũng đã tìm em một lần.
La Băng thở dài một tiếng. Thế giới này quá thực tế, nghe thấy mình có thể ngồi ăn với Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, thấy Triệu Quốc Đống và Lô Vệ Hồng thân mật như vậy làm La Duệ không thể ngồi yên.
- Bọn họ muốn gì?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Muốn anh tìm Lô Vệ Hồng nói giúp y, hay là muốn anh tìm người đề bạt em trai em?
La Băng u oán trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Em nói như vậy bao giờ? La gia sớm không còn quan hệ gì với em. Chuyện bọn họ có quan hệ gì với em.
- Vậy ư? Em vẫn là họ La, hơn nữa anh cảm thấy em hình như sẽ không bao giờ nghĩ mình sẽ cắt đứt với La gia.
Triệu Quốc Đống khẽ cười cười một tiếng, đưa tay nâng mặt cô lên.
- Không có việc này.
La Băng nghiêng đầu không dám nhìn vào mắt hắn.
- Phụ nữ sao nói dối lòng mình?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Có một số việc em muốn tránh cũng không được. Em và người nhà có quan hệ này thì cùng với trốn tránh không bằng em cân nhắc xem nên đối xử như thế nào thì tốt hơn.
La Băng nghe vậy nhưng không biết nói gì. Trong lòng cô đang rất mâu thuẫn.
La Khanh mặc dù không nói rõ nhưng cũng bóng gió hỏi, nhất là hỏi cô thông qua quan hệ gì điều từ Ninh Lăng lên An Đô. Lời này rõ ràng là La Khanh rất tò mò về cô. Mà vợ La Duệ đã hai lần hẹn cô đi uống café và nói thẳng nhờ cô giúp La Duệ.
La Duệ đang cạnh tranh chức Chánh văn phòng Ban quản lý Khu Khai Phát công nghệ cao An Đô, trong đó có mấy đối thủ khác khá mạnh. La Duệ mặc dù được Phó chủ nhiệm Đồng Phi coi trọng nhưng ở việc này đối phương không có mấy quyền lên tiếng.
Việc này đều là vợ La Duệ nói với cô, La Băng biết mình nếu nói không có bản lĩnh thì vợ La Duệ không tin. Có thể ngồi ăn với phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, có thể từ Ninh Lăng lên tỉnh thì nếu nói không có năng lực kia thì ngay cả bản thân La Băng cũng thấy không đủ sức thuyết phục.
Triệu Quốc Đống thấy mặt La Băng hơi nhẹ nhàng ma sát vào mình, hắn biết cô đã hơi động tâm vì lời nói của hắn.
- Được rồi, em không muốn giúp thì cứ để kệ bọn họ.
Triệu Quốc Đống cố ý nó.
- Giúp La Duệ một lần có được không?
La Băng giơ đôi mắt đẹp nhìn Triệu Quốc Đống với vẻ cầu xin làm hắn run lên.
Có một lần sẽ không có lần hai sao? Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.