Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 87

Ân Cảnh Tùng nhìn vào văn bản mà Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy gửi xuống và bức thư tố cáo mà Ủy ban kỷ luật nhận được.

Xem ra việc cải cách Nhà máy cơ giới càng lúc càng lớn chuyện, chuyện này khó giải quyết.

Nội dung rất đơn giản, tố cáo việc thống kê tài sản Nhà máy cơ giới có chuyện, nhà máy đã cấu kết với bên kiểm toán để định giá thấp nhà máy, đồng thời cũng tố cáo việc lãnh đạo nhà máy cấu kết với khách hàng nhằm làm chậm việc thanh toán tiền hàng. Tiền thu về cũng không đưa vào sổ sách, lãnh đạo nhà máy tự nuốt khiến tài sản quốc gia bị tổn thất nặng nề.

Cái mũ này rất lớn, cũng đưa ra không ít chứng cứ. Vấn đề nằm ở chỗ bây giờ sắp ký hợp đồng về việc cải cách thì sự phản ánh này khá đột ngột theo lý thuyết việc này không cần để ý. Trước đó Ủy ban kỷ luật đã tham gia điều tra việc cải cách Nhà máy cơ giới nhưng không tra ra điều gì.

Nhưng Ân Cảnh Tùng không thể không coi trọng việc này. Thường vụ tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Liêu Vĩnh Đào tự mình đưa ra ý kiến yêu cầu Ủy ban kỷ luật Hoài Khánh phải cao độ coi trọng, nhất là bây giờ vấn đề cải cách công ty nhà nước đang rất nóng thì càng phải đối đãi cẩn thận. Một nguyên nhân khác là Ân Cảnh Tùng cũng thấy một chi tiết đó là cùng ngày Liêu Vĩnh Đào ghi ý kiến vào đơn tố cáo, Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy cũng thông báo đến Ủy ban kỷ luật Hoài Khánh lên nhận thư này về, hơn nữa Chánh văn phòng Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy cũng chuyên môn gọi cho y.

Chi tiết nhỏ này làm Ân Cảnh Tùng phải suy nghĩ rất kỹ.

Điều này nói rõ Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy rất coi trọng.

Nhưng nếu muốn điều tra thì nhất định không thể chỉ từ mấy vấn đề trước đây mà làm, như vậy sẽ không có hiệu quả. Hơn nữa bây giờ sắp ký kết hợp đồng thì Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà sẽ thấy như thế nào?

Ân Cảnh Tùng đứng lên đi qua đi lại cân nhắc xem nên xử lý việc này như thế nào?

Không thể ỉm chuyện này đi. Mặc kệ Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà nghĩ như thế nào, Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đã gửi xuống, Chủ nhiệm Liễu đã yêu cầu nghiêm túc điều tra thì nhất định phải tra.

Ân Cảnh Tùng cầm đơn tố cáo và nghĩ phải đến gặp Trần Anh Lộc, chuyện này phải do Trần Anh Lộc quyết định.

Trần Anh Lộc nghe xong Ân Cảnh Tùng báo cáo, lại nhìn ý kiến mà Liêu Vĩnh Đào phê vào đó.

Cải cách Nhà máy cơ giới đã gây tranh cãi lớn, không chỉ là trong phạm vi nhà máy. Nếu chỉ trong nhà máy thì rất bình thường vì nó dính tới lợi ích của hơn ngàn người, không có ý kiến thống nhất là bình thường. Chỉ cần việc này phù hợp quy định pháp luật là không sao. Nhưng bên trong Thị xã cũng có ý kiến khác nhau về việc này.

Triệu Quốc Đống không ngừng đưa ra dị nghị về Tập đoàn Gia Hoa, cho rằng Tập đoàn Gia Hoa khó có thể khiến Nhà máy cơ giới khôi phục lại, lo rằng một khi không thay đổi được cục diện thì gánh nặng sẽ một lần nữa dồn lên người Thị xã, hơn nữa tình hình càng khó coi hơn nữa.

Mà Khổng Kính Nguyên cũng cho rằng tư tưởng của Triệu Quốc Đống nhỏ nhen, có thành kiến với công ty tư nhân. Khi không có chứng cứ gì mà lại đánh giá như vậy, đây là phán đoán chủ quan, không có lý lẽ.

Hai người đã tranh cãi với nhau trong hội nghị thường trực Ủy ban và Hội nghị thường ủy, Hà Chiếu Thành ủng hộ Khổng Kính Nguyên, Triệu Quốc Đống thành phái ít. Hội nghị thường trực Ủy ban đã thông qua ý kiến để Tập đoàn Gia Hoa mua lại Nhà máy cơ giới. Hội nghị thường vụ Thị ủy cũng lập tức nghiên cứu, có lẽ đến bây giờ là không vấn đề gì.

- Lão Ân, anh nói xem mình có suy nghĩ như thế nào?

Trần Anh Lộc nhìn đi nhìn lại ý kiến của Liêu Vĩnh Đào.

- Bí thư Trần, về phản ánh này thì trước đó Ủy ban kỷ luật đã điều tra nhưng nói thật chỉ lấy lệ, hơn nữa Thị trưởng Khổng cũng có ý kiến cho rằng công việc của Ủy ban kỷ luật ảnh hưởng đến việc cải cách cho nên không tra ra vấn đề gì.

Ân Cảnh Tùng nhấp ngụm nước rồi nói tiếp:

- Tôi không thể chắc chắn việc cải cách Nhà máy cơ giới có vấn đề gì không? Bởi vì không thể được thỏa mãn lợi ích mà gây ảnh hưởng đến cải cách đã có không ít ví dụ. Nhưng lần này Chủ nhiệm Liễu tự phê ý kiến, ngài xem thời gia thì thấy rất gấp, điều này chứng minh Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy rất coi trọng. Thêm cả việc hiện nay quốc gia đang có nhiều tranh cãi về cải cách công ty nhà nước, cũng có ý kiến về tổn thất tài sản quốc gia cho nên tôi cảm thấy chúng ta cần thận trọng.

- Ừ, bây giờ đang có tranh cãi lớn về tổn thất tài sản quốc gia khi cải cách công ty nhà nước, có người ủng hộ kiên trì tiến hành theo phương hướng chính sách mà Trung ương đã xác định, nhưng chúng ta cũng cần phải có thái độ thận trọng, đề phòng những kẻ lợi dụng việc này mà khiến tài sản quốc gia tổn thất.

Trần Anh Lộc gật đầu nói:

- Ý của anh là tạm thời hoãn việc ký kết chờ điều tra xong rồi tính tiếp?

- Ý của tôi là như vậy, nhưng sợ phải trao đổi với Thị trưởng Hà cùng Thị trưởng Khổng. Mời bọn họ trao đổi với bên Tập đoàn Gia Hoa tránh cho họ hiểu lầm, ảnh hưởng đến tiến trình cải cách Nhà máy cơ giới.

Ân Cảnh Tùng nhìn Trần Anh Lộc rồi nói:

- Đương nhiên đây là ý của riêng tôi, còn phải xem ý kiến của ngài.

Trần Anh Lộc cũng có chút do dự. Chuyện đã được thông qua trong hội nghị thường trực Ủy ban mà gác lại, Hà Chiếu Thành và Khổng Kính Nguyên nhất định không đồng ý. Hơn nữa rất có thể ảnh hưởng đến tính tích cực của Tập đoàn Gia Hoa. Nhưng Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy coi trọng như vậy, nếu không đưa ra câu trả lời rõ ràng là không đủ.

- Như vậy đi, tôi sẽ sang nói chuyện với lão Hà, lão Khổng, bên này anh lập tức tổ chức đội có năng lực, điều tra từng vấn đề một cách cụ thể nhưng phải nhanh.

Trần Anh Lộc dừng một chút rồi nói tiếp:

- Lúc cần thiết tôi sẽ ra mặt giải thích với Tập đoàn Gia Hoa.

- Bí thư Trần, vấn đề phản ánh trong thư đều có nhiều vấn đề ở bên ngoài, người của Ủy ban kỷ luật chúng tôi sợ khó có thể đảm nhiệm…

- Anh cần lấy người ở đâu thì cứ điều động. Công an, Viện kiểm sát thì anh đến nói chuyện với lão Đàm, lão Lý, chú ý phải chọn người có năng lực.

Câu cuối cùng của Trần Anh Lộc làm Ân Cảnh Tùng gật đầu hiểu ý. Mã Cam Xương chạy thoát thì Cục Công an đã báo cáo lên Ủy ban kỷ luật. Một vị phó đội trưởng Đại đội cảnh sát hình sự Cục Công an nghi ngờ là báo tin. Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát đã chính thức tham gia điều tra. Vụ án của Mã Cam Xương dính tới không ít nhân viên hệ thống chính pháp, ngoài Cục Công an Thị xã thì còn có một vị phó chi Cục trưởng phân cục Hoài Châu nghe nói cũng dính vào.

….

- Thị trưởng Hà, tôi không đồng ý với ý kiến của Bí thư Hà. Trước đó Ủy ban kỷ luật đã điều tra mấy vấn đề này, đều là thứ không có căn cứ. Bây giờ Ủy ban kỷ luật chuyển xuống đơn tố cáo rồi điều tra lại, như vậy không phải coi cải cách là trò đùa sao?

Khổng Kính Nguyên ra vẻ tức giận nói:

- Đây là làm loạn, một bức thư có thể khiến bao công tác trước đó dừng lại, Tập đoàn Gia Hoa nghĩ như thế nào? Cán bộ nhà máy sẽ nghĩ như thế nào?

Hà Chiếu Thành cũng có chút khó chịu. Khi Trần Anh Lộc trao đổi với y, y cũng nói điều tra có thể nhưng không ảnh hưởng đến việc ký kết nhưng Trần Anh Lộc đã giải thích hết lời, cũng nói Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy rất chú trọng. Nếu Tập đoàn Gia Hoa thật sự muốn mua Nhà máy cơ giới thì tạm thời dừng lại cũng không ảnh hưởng đến thái độ của bọn họ. Hà Chiếu Thành đành phải miễn cưỡng đồng ý với quan điểm của Trần Anh Lộc.

- Lão Khổng, không nên kích động, đây cũng không có gì mà, kéo dài một chút thôi. Anh sang giải thích với Gia Hoa, không được thì tôi và Bí thư Trần sẽ ra mặt tra đổi.

Hà Chiếu Thành nói:

- Ủy ban kỷ luật cũng có suy nghĩ của bọn họ, bên chính quyền phải tôn tọng. Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, để Ủy ban kỷ luật điều tra cũng làm cho một số tên muốn gây khó dễ bỏ hết ý đồ xấu, nghĩ rằng như vậy có thể ngăn cản xu thế sao?

Khổng Kính Nguyên cười khổ một tiếng, xem ra Hà Chiếu Thành rất tôn trọng Ủy ban kỷ luật.

Đây đâu phải ý đồ của Ủy ban kỷ luật, rõ ràng là có người gây khó dễ.

Điều Khổng Kính Nguyên lo nhất không phải là Ủy ban kỷ luật điều tra lần nữa. Chỉ bằng đám người của Ủy ban kỷ luật thì cho ba tháng cũng không làm ra gì.

Y lo chính là Ân Cảnh Tùng mượn lực lượng từ ngoài đến.

Bên cảnh sát và Viện kiểm sát đều có người giỏi về mảng kinh tế, bọn họ như chó săn, thứ gì rơi vào tay đều có thể đánh hơi được. Hơn nữa đám người này một khi thấy mùi sẽ cắn chặt không buông, lúc ấy mà muốn dùng sức từ ngoài đè xuống sẽ nguy hiểm hơn nữa. Khổng Kính Nguyên lo nhất là Ân Cảnh Tùng mượn người.

Rất nguy hiểm, Khổng Kính Nguyên hít sâu một hơi. Không trông mong được vào Hà Chiếu Thành, y chỉ có thể để đám người nào đó tranh thủ thời gian giúp mình, mà bên này cũng phải bàn với Chu Đức Siêu để y bố trí ổn thỏa.