Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 72

Không ai biết Thị trưởng Triệu cùng Thị trưởng Đặng sao lại có nhiều chuyện muốn nói như vậy. Đám quan chức bên mảng xây dựng thành thị đứng xa xa chờ hai vị lãnh đạo.

Triệu Quốc Đống chào mọi người rồi đi. Phương Hùng Phi thấy vẻ mặt Đặng Nhược Hiền có vẻ không đúng, giống như là xúc động hay suy nghĩ gì đó.

Triệu Quốc Đống đi rất nhẹ nhàng, nói chuyện với Đặng Nhược Hiền coi như là cuộc trao đổi thẳng thắn của hắn với đối phương.

Triệu Quốc Đống đã làm rõ thái độ của mình. Hắn không nhằm vào ai mà chỉ nhằm vào việc cải cách Nhà máy cơ giới. Nếu như nói Khổng Kính Nguyên đưa đến một công ty có năng lực để nhận mua và làm sống dậy Nhà máy cơ giới, thì hắn sẽ không phản đối, còn một lòng ủng hộ.

Nhưng nếu ai muốn giở trò dưới mắt của hắn, kéo đến một công ty không có năng lực, kiếm đất, bán đi rồi bỏ chạy, ném bao quần áo nặng nề cho Hoài Khánh thì hắn tuyệt đối không cho phép.

Đặng Nhược Hiền cũng không biết tại sao Triệu Quốc Đống lại lo như vậy. Nhưng nếu Triệu Quốc Đống đã nghi ngờ thì nhất định có lý do. Hơn nữa theo tình hình mà Đặng Nhược Hiền nắm giữ thì cũng thấy tình hình kinh doanh và sản xuất của Nhà máy cơ giới không đến mức kém như vậy. Vấn đề chất lượng sản phẩm và thu tiền hàng đúng là đáng phải nghi ngờ. Chẳng qua y không tiện nhúng tay vì mình không phụ trách mảng này.

Hai người thảo luận đến giữa buổi rồi nhất trí tạm thời quan sát. Bởi vì phương án hiện tại chưa nhìn ra vấn đề, chờ khi việc cải cách tiến vào giai đoạn thực chất thì may ra mới lộ đuôi hồ ly của cải cách.

….

“Keng” một tiếng, Triệu Quốc Đống cười cười bưng rượu lên mà nói:

- Trưởng ban Qua, hôm nay Trưởng ban Vưu mời khác, tôi là người đi theo. Tôi xin hết, mời ngài tùy ý.

- Quốc Đống, gì mà đi theo hay không? Liên Hương nói rồi, hôm nay là gặp mặt với tư cách cá nhân mà.

Qua Tĩnh rất hào phóng uống cạn chén rượu, điều này làm Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương khá vui vẻ.

- Ha ha, coi như tôi nói sai, xin tự phạt một chén.

Triệu Quốc Đống cũng rất sảng khoái tự rót và uống cạn một chén nữa.

Vưu Liên Hương có chút hâm mộ nhìn thái độ tùy tiện giữa Triệu Quốc Đống và Qua Tĩnh. Mặc dù cô cũng cố gắng muốn kéo gần quan hệ với Qua Tĩnh, cũng có hiệu quả nhất định nhưng còn kém xa so với mức độ của Triệu Quốc Đống và Qua Tĩnh.

Ba người nói chuyện đến việc Trung ương quyết định mở thị trường nhà đất cấp hai đã làm nóng thị trường bất động sản lên, thị trường bất động sản các nơi dần ấm lên, nhà ở thương mại cũng mơ hồ thành trào lưu không thể thay đổi.

- Quốc Đống, việc phân chia nhà ở phúc lợi của cán bộ Hoài Khánh đã giải quyết xong chưa?

Qua Tĩnh nói.

- Đang cố gắng đẩy mạnh, hạng mục đã sớm được phê duyệt chỉ là áp dụng thì gặp khó khăn về tài chính. Thị xã cũng đang cân nhắc không ảnh hưởng tới cảm nhận của dân chúng và xã hội, tránh ở khu vực trung tâm, chọn một nơi vẫn để hoang. Bây giờ đất đang được san nền và đào móng, có lẽ rất nhanh tiến vào giai đoạn xây dựng.

- Tài chính đã được giải quyết?

Qua Tĩnh cười nói:

- Đây là vấn đề mà Phó thị trưởng thường trực phụ trách đó.

- Trưởng ban Qua, ngài chắc cũng biết Hoài Khánh bọn họ kiếm được khoản lớn từ Công viên nghĩa trang quốc tế mà. Một câu, Hoài Khánh không thiếu tiền.

Vưu Liên Hương nói xen vào.

- Đúng, Công viên nghĩa trang quốc tế kia có vẻ rất lớn. Lần trước tôi sang Hongkong thì ở bán đảo Victoria cũng thấy quảng cáo về công viên nghĩa trang này, báu vật của trời đất, địa linh nhân kiệt, rồng chầu hổ phục … tôi còn tưởng là thắng cảnh du lịch gì, hóa ra nhìn kỹ mới thấy là công viên nghĩa trang ở tỉnh An Nguyên ta.

Qua Tĩnh cười nói:

- Quốc Đống, hình như lại là kiệt tác của cậu.

Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ gãi đầu nói:

- Trưởng ban Qua, làm ngài cười chê rồi. Năm nay việc thu hồi nợ của công ty tín dụng Hoài Khánh gặp áp lực lớn, bù lỗ hổng cho Quỹ tín dụng nông thôn ở quận, huyện cũng nặng nề, tài chính Hoài Khánh gần như trống trơn nên tôi mới nghĩ đến cách này.

- Cho nên mới làm công viên nghĩa trang?

Qua Tĩnh cười cười.

- Ha ha, Ủy ban Thị xã Hoài Khánh chỉ coi nó là một hạng mục thu hút đầu tư bình thường, về phần công ty tuyên truyền quảng cáo là việc của bọn họ, phù hợp quy định pháp luật là được.

Triệu Quốc Đống vội vàng giải thích:

- Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh kiên quyết phản đối sự mê tín dị đoan, chúng tôi cũng phản đối tuyên truyền việc này ở Hoài Khánh. Đương nhiên người ta làm kinh doanh thì tuyên truyền ở bên ngoài hay Hoài Khánh thì chúng tôi không thể can thiệp. Một quốc gia hai chế độ có ưu thế ở đó.

- Quốc Đống, cậu đừng khẩn trương như vậy. Tôi thấy nó là bình thường, quảng cáo thích hợp là đủ. Công ty muốn phát triển muốn kiếm tiền mà.

Qua Tĩnh gật đầu nói:

- Đương nhiên chúng ta là Đảng viên không tin điều này, nhưng không thể yêu cầu tất cả mọi người như chúng ta.

- Cảm ơn Trưởng ban Qua đã hiểu cho, tôi lo lãnh đạo tỉnh có cái nhìn không đúng. Điều này làm tôi ăn ngủ không ngon.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Cậu mà ăn ngủ không ngon ư? SỢ là mừng đến không ngủ ngon.

Qua Tĩnh cười nói:

- Hình như trong một hội nghị nào đó Chủ tịch Tần đã khen có vài khu vực có thể khai thác những cách chưa từng có để thu hút đầu tư, tăng nguồn thu thuế, phong phú tài chính. Tôi thấy có lẽ chính là hạng mục Công viên nghĩa trang của Hoài Khánh đó.

- Thật vậy sao?

Triệu Quốc Đống vui vẻ xoa tay nói:

- Vậy thì tốt quá, có lãnh đạo tỉnh khích lệ thì tôi càng yên tâm.

- Ừ, Bí thư Anh Lộc lên tỉnh báo cáo với Bí thư Ninh thì cũng đánh giá cao công việc của cậu, cho rằng Tỉnh ủy đã chọn một cán bộ xuất sắc đưa đến Hoài Khánh, dám làm, ý tưởng rộng mở, nhiều biện pháp, Bí thư Ninh cũng vui vẻ.

Qua Tĩnh gật đầu nói:

- Bí thư Anh Lộc còn khen ngợi cậu về công tác thu hồi nợ, không ngừng nói về trí tuệ chính trị và năng lực làm công tác kinh tế của cậu với Bí thư Ninh.

Triệu Quốc Đống lúc này đúng là uống mật ong vào, thấy rất ngọt ngào.

Bí thư Thị ủy đánh giá cao hắn như vậy trước mặt Bí thư tỉnh ủy, điều này sẽ làm lãnh đạo có ấn tượng tốt đối với hắn. Bí thư thị ủy có thể dùng những từ đó đánh giá hắn, đây là khẳng định cao độ về công việc của hắn, cũng không uổng sự cố gắng trong nửa năm qua của hắn.

Vưu Liên Hương không khỏi thầm than Triệu Quốc Đống này quá nhiều mưu mô và may mắn. Một hạng mục công viên nghĩa trang cũng có thể tạo thành danh tiếng lớn đến thế, còn kiếm được khoản tiền lớn, bảo sao hắn có thể nhanh chóng đứng vững tại Hoài Khánh. Bây giờ là thời đại phát triển kinh tế làm hàng đầu, ai có thể phát triển kinh tế, thu hút đầu tư, tăng tài nguyên thì người đó có thể đứng thẳng.

Trụ cột kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, lời này chính là châm ngôn.

Sau đó Qua Tĩnh liền rất nhanh chuyển đề tài về việc bên Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống cũng biết ý hỏi tình hình Ninh Lăng. Vưu Liên Hương cũng nói vài tình hình cho Qua Tĩnh nghe. Bữa ăn vừa để kéo gần tình cảm, vừa có thể thích hợp báo cáo công việc.

Ăn xong, tâm trạng ba người khá vui vẻ nhất là Triệu Quốc Đống. Từ miệng Qua Tĩnh hắn đạt được tin tức đáng giá. Tần Hạo Nghiên rất tán thành hạng mục Công viên nghĩa trang quốc tế; Trần Anh Lộc và Ninh Pháp đều đánh giá tốt về công việc gần đây của hắn.

Qua Tĩnh ăn xong liền về thẳng nhà, chị từ chối Triệu Quốc Đống đưa mình về. Chị ta nói có đôi lúc cũng có thể cảm nhận sự thoải mái một mình khi đi dạo trên đường tại An Đô.

- Quốc Đống, cậu đi đâu.

Ngồi lên xe của Triệu Quốc Đống, Vưu Liên Hương hỏi. Mùi hương từ cơ thể cô thổi sang làm Triệu Quốc Đống không khỏi hít lấy nhiều lần.

- Tôi? Vưu tỷ, chị đi đâu? Tôi đưa chị đi.

Triệu Quốc Đống khởi động xe rồi nói.

- Tôi đi đâu ư? Tôi cũng không biết, tôi bây giờ chưa muốn về nhà.

Vẻ mặt Vưu Liên Hương hơi khó coi làm Triệu Quốc Đống cảm nhận được sợ quan hệ giữa và Vưu Liên Hương chồng đã đi đến cuối.

Vưu Liên Hương đến Ninh Lăng nhận chức làm quan hệ giữa cô và chồng càng lạnh nhạt hơn. Vưu Liên Hương rời An Đô đến Ninh Lăng chính là giải thoát cho hai người, quan hệ của cả hai có vẻ bình tĩnh hơn. Vưu Liên Hương có một con nhưng từ bé vẫn được ông bà nội nuôi. Có lẽ vì nguyên nhân này nên hai vợ chồng không có nhiều ràng buộc.