Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 34

- Ừ, bên Ninh Pháp thì anh đã tìm cơ hội nói chuyện. Y cũng không có cái nhìn với việc này. Dù sao khi Thương Lãng cùng Thiên Phu lớn mạnh thì chú vẫn còn ở Ninh Lăng. Ngược lại y lại tò mò và khen chú.

Thái Chánh Dương cười nói. Y cũng không ngờ quan niệm của Ninh Pháp lại thoáng như vậy.

Tập đoàn Thương Lãng ở trong nước coi như tập đoàn nổi tiếng, khởi phát từ Tân Châu, bây giờ mặc dù chuyển sang Thượng Hải nhưng nguyên quán là quê của Ninh Pháp, cho nên Ninh Pháp có ấn tượng sâu. Về phần Tập đoàn Thiên Phu thì đó là ngôi sao trong các công ty tư nhân của An Nguyên, phát triển từ ngành xây dựng, bây giờ tiến quân vào thị trường bất động sản.

Chẳng qua Ninh Pháp đúng là không ngờ sau lưng Thương Lãng cùng Thiên Phu đều là Triệu Quốc Đống. Cho nên khi Triệu Quốc Đống nói ra đã làm Ninh Pháp rất ngạc nhiên. Y lại nghĩ tới biểu hiện xuất sắc của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng thì càng thêm đánh giá cao về công tác kinh tế của Triệu Quốc Đống.

Thái Chánh Dương lúc này dẫn Triệu Quốc Đống đến nhà Ninh Pháp cũng là có ý đồ. y mặc dù nhiều lần nhắc tới Triệu Quốc Đống với Ninh Pháp, Ninh Pháp cũng có chút ấn tượng nhưng chưa có cơ hội ngồi gần. bây giờ chính thức dẫn Triệu Quốc Đống đến chỗ Ninh Pháp, để Triệu Quốc Đống thể hiện bản thân. Sự xuất hiện của Diêu Văn Trí lại làm nền cho Triệu Quốc Đống.

Hơn nữa lúc ăn cơm y nhắc về quan hệ của Triệu Quốc Đống với Thương Lãng cùng Thiên Phu, Thái Chánh Dương cảm thấy Triệu Quốc Đống đã lọt vào mắt Ninh Pháp.

- Thái ca, anh dự định phát triển ở Bắc Kinh?

Triệu Quốc Đống cùng Thái Chánh Dương đi dạo ở Mai Giang Minh Châu.

- Làm việc ở đâu không quan trọng, quan trọng là có thể làm việc thực tế. Bộ năng lượng mới thành lập, về thể chế vẫn chưa hoàn chỉnh. Hơn nữa phạm vi do Bộ năng lượng quản lý rất rộng, liên quan đến quốc kế dân sinh. Lần trước anh cùng Phó Thủ tướng Cổ trao đổi về chiến lược nguồn năng lượng quốc gia, y rất đồng ý với quan điểm mà chú đã nói với anh. Nhất là càng nhất trí về chiến lược nguồn năng lượng dầu mỏ và khí thiên nhiên. Y cũng yêu cầu Bộ năng lượng phải nhanh chóng để các công ty của nước ta tiến ra nước ngoài. Chú có hứng thú lên bộ không?

Thái Chánh Dương nói như vậy cũng làm Triệu Quốc Đống động tâm. Hắn không muốn làm phó, nếu như có thể lên bộ thì thứ nhất có thể thêm kinh nghiệm công tác ở Trung ương, dễ cho công việc sau này. Thứ hai có thể đứng ở vị trí cao mà nhìn xa, có thể đưa ra một vài kinh nghiệm cho quốc gia.

Nhưng Triệu Quốc Đống rất nhanh bỏ ý tưởng mê người này đi. Hắn bây giờ còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm công tác. Dù hắn lên Bộ năng lượng làm Phó cục trưởng cũng không có nhiều ý nghĩa. Hắn có quan điểm và ý tưởng là một phần nhưng cũng cần cấp trên tán thành. Một Phó cục trưởng thì có bao quyền lên tiếng và sức ảnh hưởng chứ?

Nếu muốn có tác dụng thì phải thông qua Thái Chánh Dương mà phát huy quan điểm của hắn. Hơn nữa ở bộ không dễ đạt được thành tích, muốn lên cao thì cần có thành tích.

- Thái ca, chắc thôi, đợi hai năm nữa em lên bộ quá độ một chút, mở rộng tầm mắt. Bây giờ em thấy mình đàng hoàng ở dưới thôi.

- Ừ, như vậy là tốt nhất. Anh cũng hiểu chú bây giờ thích hợp làm ở cơ sở hơn.

Thái Chánh Dương cười nói:

- Chẳng qua có ý tưởng và quan điểm gì thì phải thường xuyên trao đổi với anh. Anh cảm thấy ánh mắt và quan điểm của chú không bình thường, có lẽ do tuổi của anh nên không nhìn vấn đề một cách sâu sắc như chú.

- Thái ca nói sai rồi, chính sách điều chỉnh cũng cần áp dụng một cách từ từ, nếu không sẽ khiến xã hội rung chuyển.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Em bây giờ có thể làm một con tốt, ít nhiều coi như rèn luyện mình.

Liễu Đạo Nguyên cùng Hùng Chính Lâm trưa mồng bốn mới về. Mồng năm mọi người liền tụ tập lại.

Liễu Đạo Nguyên làm chủ tịch tỉnh Kiềm Nam nên đã khác trước, nói ngày đi ngàn dặm cũng không quá. Mồng năm ngồi đây, mồng sáu y có việc khác, mồng bảy phải bay về Kiềm Dương.

Hùng Chính Lâm cũng vậy, ngoài ở Bắc Kinh thì y thích đi lại xung quanh như thợ săn tìm mồi, ánh mắt thâm thúy và cái mũi thính là bạn tốt nhất của y. Mặc dù lên Ủy ban kỷ luật Trung ương thì y cũng không thay đổi.

……..

- Vưu tỷ, làm Trưởng ban tổ chức cán bộ thấy thế nào? Chắc không ít người tới chúc tết hả?

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà hưởng thụ ánh mặt trời. Hai chị em Vương Lệ Quyên, Vương Lệ Mai đang đánh tennis.

- Quốc Đống, cậu làm Phó thị trưởng thường trực thấy thế nào?

Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống rất thích đánh tennis với người phụ nữ thành thục. Nhìn những điểm lồi lõm trên cơ thể đúng là làm người ta thoải mái. Vừa nãy đánh với Vưu Liên Hương một trận, ngực Vưu Liên Hương phập phồng vì chạy làm Triệu Quốc Đống khô lưỡi, mấy lần đánh nhầm.

Vưu Liên Hương có tính cách khá mạnh, lời nói sắc bén, khi đấu khẩu với Triệu Quốc Đống chưa bao giờ chịu thua. Triệu Quốc Đống thậm chí cảm thấy đối phương có vẻ đặc biệt thích nói chuyện với giọng mập mờ cùng mình, giống như làm thế mọi người đều vui vẻ.

- Tôi ư, bình thường thôi, tôi không thấy Phó thị trưởng thường trực có gì là lạ cả. Nói thật không tự tại bằng Bí thư Quận ủy Tây Giang.

Triệu Quốc Đống dựa đầu lên tay mà nói.

- Như vậy cũng tốt, ít nhất đợt tết này cũng không bận mấy việc linh tinh.

- Ôi, chức Phó thị trưởng thường trực có vị trí vi diệu, chủ yếu xem cậu làm như thế nào.

- Bây giờ vẫn chưa vào cửa nên khó biết, chẳng qua sang năm chắc là rất mệt.

Triệu Quốc Đống nhìn chiếc cổ áo căng phồng lên của Vưu Liên Hương, chiếc áo lót bằng tơ tằm màu hồng nhạt khẽ lộ ra bên dưới khe cổ làm hắn run lên.

- Ừ, chức Phó thị trưởng thường trực này chủ yếu là do Thị trưởng cho cậu bao quyền. Nếu như Thị trưởng luôn nắm quyền lực trong tay, như vậy chú làm Phó thị trưởng thường trực không có ý nghĩa mấy. Nếu Thị trưởng dám can đảm bỏ quyền và ủng hộ chú, như vậy chú mới là Phó thị trưởng thường trực đúng nghĩa.

Vưu Liên Hương ngồi trên chức Trưởng ban tổ chức cán bộ đã có khí thế khác Trưởng ban thư ký.

- Nhưng dù nói như thế nào thì Phó thị trưởng thường trực cũng là bậc thang rất quan trọng, chú đi đến bước này nói rõ có thể tiến thêm.

Trên sân bóng Vương Lệ Mai mới chặn được một cú đánh hiểm chết người của chị gái, lúc chạy làm cho váy bay lên lộ ra một mảng quần lót bên dưới.

- Vương Lệ Mai sẽ lên Ban Tổ chức cán bộ của chị?

Triệu Quốc Đống nhìn cảnh tượng rồi nói.

- Có ý này, ai bảo cậu trước khi đi không bố trí cho người ta.

Vưu Liên Hương thản nhiên nói:

- Có phải không nếm được sẽ không làm việc?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi nhìn Vưu Liên Hương từ trên xuống dưới mà cười nói:

- Vưu tỷ, trời đất chứng giám mà lời này chị dám nói ư? Vị trí Trưởng ban Tuyên giáo có bao người nhìn chằm chằm, tôi bảo cô ấy đi đường vòng làm Chánh văn phòng Ủy ban huyện trước còn không hài lòng? Một bước vào Thường vụ quận ủy, chị làm Trưởng ban tổ chức cán bộ thấy có hợp lý không?

- Đi vòng một chút? Bản thân Lệ Mai thì rất hài lòng, nhưng cậu không nghĩ cậu đi thì Tông Kiến sẽ nghĩ sao về cô ấy? Lệ Mai làm Chánh văn phòng có thể nhẫn nhịn được sao? Lệ Mai dù trong sạch đến mấy cũng sẽ có lời đồn đoán.

Vưu Liên Hương hừ một tiếng rồi nói:

- Tôi biết cậu có ý gì, cảm thấy nếu Vương Lệ Mai làm dưới trướng Trương Thiệu Văn lâu như vậy thì Tông Kiến cũng như vậy mà.

Triệu Quốc Đống đảo mắt, bây giờ mình nói ra còn có nghĩa gì. Hắn ở Ninh Lăng còn có chút sức ảnh hưởng, nhưng không thể để hắn đi ra hỗ trợ khi còn có Vưu Liên Hương là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy mà.

Có lẽ cảm thấy lời mình nói không đúng, Vưu Liên Hương ngồi lên rồi nói:

- Đàn ông sao đều có suy nghĩ xấu xa như vậy?

- Vưu tỷ, không nói chuyện này nữa. Tôi điều Lệ Mai làm Chánh văn phòng Ủy ban quận thì còn chưa biết Tông Kiến sẽ tới Tây Giang, trời đất chứng giám.

Triệu Quốc Đống vội vàng giải thích.

- Tôi dù vô sỉ hơn nữa cũng không làm như vậy. Tông Kiến là kẻ tham hư vinh và phụ nữ, ai có thể dính vào y.

- Hừ, nhưng Lệ Mai bây giờ là Chánh văn phòng Ủy ban thì cậu còn có thể tránh được sao?

Vưu Liên Hương thở dài một tiếng mà nói.

- Hơn nữa cậu vừa đi khiến vị trí của Tây Giang đã kín, đến bao giờ thì tới lượt của cô ấy.

Hôm nay Vưu Liên Hương hẹn hắn cùng hai chị em Vương Lệ Quyên đi đánh tennis làm Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Mặc dù hắn không đoán ra việc gì nhưng đoán có quan hệ với mình. Chẳng qua Vưu Liên Hương không nói nên Triệu Quốc Đống không biết cô có ý gì.

- Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy hàng năm đều chọn nữ cán bộ xuất sắc ở các nơi. Lệ Quyên được chọn, sắp tới sẽ điều chỉnh công việc.

Vưu Liên Hương đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, việc này có quan hệ gì với hắn.

Thấy Triệu Quốc Đống vẫn không hiểu, Vưu Liên Hương cười nói:

- Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy về cơ bản xác định Lệ Quyên sẽ tới Hoài Khánh, làm cấp dưới của cậu. Hai chị em bọn họ thay nhau làm cấp dưới của cậu.

- Hả?

Triệu Quốc Đống liền biết ngay ý của con cọp Vưu Liên Hương.

- Đến Hoài Khánh ư? Vũ Xuyên hay là Hoài Châu?

Bí thư huyện ủy Vũ Xuyên đã tới tuổi, ai tới đây vẫn chưa rõ. Chủ tịch Quận Hoài Châu là ai cũng chưa được xác định. Nghe nỏi trên tỉnh muốn bố trí người nên Triệu Quốc Đống mới hỏi như vậy.

- Có lẽ là nội thành, chắc làm làm Chủ tịch Quận Hoài Châu.

Vưu Liên Hương cười cười rồi vẫy gọi chị em Vương Lệ Quyên vừa hết sec.