Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 27

- Vấn đề hôn nhân đúng là rất quan trọng. Toàn Hữu, tôi sẽ nhanh kết hôn thôi, nếu không có vấn đề gì thì năm nay.

Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói.

Quế Toàn Hữu có chút giật mình. Theo y biết thì Triệu Quốc Đống hình như không có bạn khác phái có quan hệ mật thiết, ít nhất theo y thấy không có. Dù là cô gái làm ở Ban Tuyên giáo An Đô kia hình như cũng có điểm cách xa với Triệu Quốc Đống. Nhưng trong thời gian ngắn mà Triệu Quốc Đống đã xác định được đối tượng kết hôn thì làm Quế Toàn Hữu không khỏi có chút khó hiểu.

Triệu Quốc Đống trông rất bình tĩnh, tất nhiên không vui vì cảm giác hạnh phúc, nhưng cũng không có vẻ bất đắc dĩ.

Triệu Quốc Đống sau khi biết mình sẽ tới Hoài Khánh làm Phó thị trưởng thường trực, Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên cũng gọi tới nói chuyện với hắn về vấn đề hôn nhân, nói cách khác chuyện này không thể kéo dài nữa, phải nhanh chóng giải quyết. Nhất là khi bọn họ biết hắn có quan hệ với Thương Lãng cùng Thiên Phu thì việc kia càng gấp hơn.

Lưu gia tuy đã suy yếu nhưng cũng là gia tộc lớn, trải rộng chính trị và thương mại. Nếu Triệu Quốc Đống kết hôn với người Lưu gia thì sẽ hóa giải sự chú ý đến tài sản lớn của Triệu gia, đồng thời hai nhà cùng hưởng tài nguyên, cũng có lợi cho Triệu gia tránh được nguy hiểm không cần thiết trong việc kinh doanh, có lợi cho sự phát triển của Triệu gia trong thương trường.

Triệu Quốc Đống trước khi tới Hoài Khánh thì đã lên Bắc Kinh một chuyến, cũng đã gặp mặt Lưu Nhược Đồng, đồng thời cũng chính thức gặp hai anh em Lưu Thác cùng Lưu Nham. Thái Chánh Dương lấy thân phận làm anh của Triệu Quốc Đống mà gặp trao đổi với Lưu Thác, hai bên đều có ý xúc tiến hôn nhân của Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng, xác định chọn cuối năm có thời gian thích hợp sẽ đính hôn, sang năm sẽ kết hôn.

Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng coi như bình tĩnh chấp nhận sự thật này. Dù từ phương diện nào hai người cũng cần cuộc hôn nhân này, nó cũng là cách giải thoát cho hai người. Ít nhất không còn phải gặp ánh mắt khó hiểu và áp lực của tổ chức, lãnh đạo, đồng nghiệp.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng rồi nói tiếp:

- Toàn Hữu, không tin à? Đây là sự thật. Đúng như anh nói, nếu tôi đã đi con đường này thì phải theo dòng chảy của xã hội, làm độc lập sẽ không thích hợp. Cho nên cần kết hôn thì phải kết hôn.

- Không biết …

Quế Toàn Hữu do dự một chút rồi nói.

- Cô ấy làm ở Bộ Ngoại giao, hay ở bên ngoài, do bề trên giới thiệu. Có lẽ cô ấy cũng có suy nghĩ giống tôi, đều muốn có một cuộc hôn nhân mà ăn nói với bên ngoài.

Triệu Quốc Đống từ tốn nói.

- Sống ở thế giới này đúng là không dễ dàng, chẳng những nên sống vì mình, còn phải sống vì người nhà, bạn bè.

Quế Toàn Hữu lúc này mới bình tĩnh. Y mơ hồ nghe Triệu Quốc Đống nhắc tới cô gái kia. Quế Toàn Hữu cũng biết đó là con của gia tộc cách mạng. Cuộc hôn nhân như vậy sẽ có lợi cho bước tiến của Triệu Quốc Đống.

Chỉ là Triệu Quốc Đống không phải người thích mượn lực lượng người khác mà tiến lên, vậy tại sao chọn hôn nhân như vậy đúng là làm Quế Toàn Hữu rất giật mình.

….

- Cậu sao lại đột nhiên có hứng thú với mảng công nghiệp vậy?

Tiêu Hoa Sơn tự mình rót trà cho Triệu Quốc Đống rồi nói.

- Cậu là Phó thị trưởng thường trực phụ trách mảng tài chính, thuế, nhưng công nghiệp do lão Khổng phụ trách mà.

- Không phải là hứng thú hay không. Tài chính Hoài Khánh là như vậy, làm như thế nào khiến tài chính tăng lên là trách nhiệm của tôi mà. Bây giờ năm đóa hoa của Hoài Khánh đều kinh doanh không tốt. Nhất là Nhà máy Cơ khí và Công ty Máy công cụ càng khó khăn hơn. Tôi phải tìm hiểu suy nghĩ bên hệ thống ngân hàng chứ?

Triệu Quốc Đống cảm thấy mình có chút may mắn. Tiêu Hoa Sơn điều từ Ngân hàng Công thương Nam Hoa tới Hoài Khánh trước khi hắn tới Hoài Khánh nửa tháng. Mặc dù Tiêu Hoa Sơn cũng mới tới nhưng dù sao cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa tình hình các công ty của Tiêu Hoa Sơn không quá lạc quan, như vậy càng cần quan hệ nhiều với chủ nợ là Ngân hàng Công thương.

- Ý của bên tôi?

Tiêu Hoa Sơn cười nói:

- Bên ngân hàng có thể có suy nghĩ gì? Một danh ngôn của người Mỹ là càng lún càng sâu, muốn ngừng không được. Không giấu cậu là vị giám đốc trước của Ngân hàng Công thương Hoài Khánh bị điều lên tỉnh là do có quan hệ vì y không xử lý tốt ở việc này.

- Ồ, nghe ý của anh thì tức là chính quyền khiến ngân hàng cho vay khiến ngân hàng tổn thất nặng nên mới khiến anh lên chức?

Triệu Quốc Đống cười hì hì mà nói.

Vấn đề tư nhân là tư nhân, nhưng nói đến công việc lại là việc khác.

- Quốc Đống, cậu dám nói nếu không phải chính quyền gây áp lực thì ngân hàng sao có thể nhịn đau ném bánh bao xuống nước chứ? Hừ, dù nhân viên bên ngân hàng có ngốc cũng không lặp lại nhiều lần như vậy chứ?

Tiêu Hoa Sơn không chút khách khí mà nói.

- Nhà máy cơ giới mấy năm trước đã kinh doanh kém hiệu quả, mới đầu nói thiếu tài chính lưu động, chính quyền Thị xã Hoài Khánh ra mặt phối hợp, không tính khoản tiền nợ trước đó thì Ngân hàng Công thương cũng cho vay 20 triệu. Đây giống như cửa không thể đóng, cuối năm lại là 10 triệu để mua dây chuyền sản xuất mới, chẳng lẽ nghĩ ngân hàng không biết đây là tiền trả tết cho nhân viên sao? Năm ngoái do Nhà máy cơ giới quá nguy cấp nên Ngân hàng Công thương Hoài Khánh cũng lại cho vay 20 triệu nữa. Như vậy tổng cộng Nhà máy cơ giới đã nợ ngân hàng tôi 60 triệu, mà giá trị của Nhà máy cơ giới là bao? Cái này còn chưa tính Nhà máy cơ giới cũng còn nợ ít nhất ba triệu tiền nãi. Cậu nghĩ chỉ riêng bản thân Nhà máy cơ giới có thể vay được từng đó tiền sao?

- Cho nên giám đốc trước mới mất chức?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Không hoàn toàn là như vậy, Ngân hàng Công thương tỉnh cuối năm ép rất chặt, đối với các khoản tiền nợ thì đang không ngừng giục trả. Nhưng tình hình kinh doanh của các công ty nhà nước đã kém, lại còn khủng hoảng kinh tế Châu Á năm ngoái khiến tình hình các công ty càng kém. Lão Trương sau khi thu được một phần liền không chịu cho vay nữa. Bí thư Trần Anh Lộc và Thị trưởng Hà Chiếu Thành nói chuyện với lão Trương không được, cuối cùng tìm Phó chủ tịch Nhâm Vi Phong để gây sức ép với Ngân hàng tỉnh, điều này làm ngân hàng tỉnh rất bị động. Cuối cùng chi nhánh tỉnh điều lão Trương đi và đẩy tôi tới Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Đều khó khăn cả, công ty nhà nước bây giờ có nhiều vấn đề, cũng không phải hoàn toàn do việc kinh doanh, chủ yếu là do các công ty, nhà máy không quen với nền kinh tế thị trường, gánh nặng xã hội của bọn họ quá lớn, cơ chế cứng nhắc khiến các công ty sẽ đi vào hướng phá sản.

Các công ty vừa và nhỏ nếu chết vậy công ty lớn sẽ như thế nào?

Các công ty có chục ngàn công nhân thì sau lưng nhân viên còn có nhiều gia đình như vậy, bọn họ mà mất việc sẽ tạo thành ảnh hưởng là rất lớn, không phải vài câu là giải quyết xong. Mặc dù Trung ương đang mạnh mẽ yêu cầu chính quyền các cấp lập hệ thống bảo đảm an sinh xã hội, đảm bảo quyền lợi và việc làm cho nhân viên mất việc, nhưng số nhân viên mất việc quá lớn đã tạo thành gánh nặng khổng lồ cho Đảng ủy, chính quyền địa phương.

Nhưng đây cũng là vấn đề khó khăn với ngân hàng. Chính quyền gây áp lực với ngân hàng để bọn họ cho các công ty kia vay, nhưng hoạt động kinh doanh của các công ty quá kém làm ngân hàng không thể chịu mạo hiểm lớn như vậy. Ngân hàng không phải tài chính của địa phương. Bọn họ cần lợi ích kinh tế.

Khổng Kính Nguyên phụ trách mảng công nghiệp đã hai năm. Theo biểu hiện của y ở huyện Quy Ninh thì biện pháp là đúng. Nhưng theo Triệu Quốc Đống biết thì hình như Khổng Kính Nguyên lại không đạt được gì ở mảng công nghiệp. Triệu Quốc Đống suy nghĩ mãi về việc này, hắn không biết có phải cảm giác của mình có vấn đề hay không. Nhưng sự thật là như vậy cho nên hắn mới muốn tìm hiểu hiện trạng sản xuất công nghiệp của Hoài Khánh hiện nay. Mà hắn là Phó thị trưởng thường trực thì quan tâm việc này cũng không quá đáng.