Long Nhi Thánh Nữ

Chương 8: Tình chàng ý thiếp

Ngồi trên lưng ngựa, Doãn Chánh Thanh nghe niềm sảng khoái đang lên, tràn ngập trong lòng.

Cổ ngựa treo một tấm kim bài, mặt trước có hình nhật và nguyệt, mặt sau có bốn chữ: “tứ hải nhất tâm”, viết theo lỗi triện.

Tấm kim bài là phù hiệu của Minh chủ Nhật Nguyệt Đồng Minh phân hội.

Mạnh Lệ Ty bên tả, Niên Canh Nghiêu bên hữu, sa ngựa rong thành theo hàng chữ nhất, ba kỵ sĩ cũng phấn khởi tinh thần.

Mạnh Lệ Ty thốt :

- Tứ lang ơi! Hôm đó, tôi hết sức lo sợ cho Tứ lang, không ngờ kiếm thuật của Tứ lang lại tuyệt diệu quá chừng! Thật là lạ, sống trong hoàng cung cấm cố, thế mà Tứ lang lại học được võ công cao thâm ghê gớm!

Doãn Chánh Thanh mỉm cười :

- Mạnh muội đừng tưởng chỉ trên giang hồ mới có những kẻ tài ba xuất chúng! Trong cung cấm, có biết bao nhiêu danh thủ, võ công của họ cầm như quán thế, tuyệt luân. Phàm con người, muốn đạt đến mức thành tựu cao xa thì phải cố công học tập, cơ hội học tập trong cung đâu kém ngoài đời.

Niên Canh Nghiêu thốt :

- Mãi đến bây giờ, tiểu đệ mới nhận rõ tài của tứ ca, một tài năng chân chánh. Xem ra, lúc chạm mặt tại khu săn bắn hoàng gia, tiểu đệ bảo Mạnh sư muội nương tay, là bảo một việc thừa! Tài năng đó, tứ ca dư đánh bại nàng!

Doãn Chánh Thanh đáp :

- Vị tất là vậy! Ngu ca biết các người xuất thân từ Thiên Sơn phái, hẳn là phải có ngón có nghề đặc biệt. Hơn thế, kiếm thuật Tuyết Hoa thì kể như vô địch trong thiên hạ!

Mạnh Lệ Ty ngạc nhiên :

- Làm sao huynh biết được điều đó?

Doãn Chánh Thanh mỉm cười :

- Nếu không biết sao ngu ca đám kết hôn với Mạnh muội? Ngu ca lấy làm lạ, chẳng rõ vì tại Tế Nam, Mạnh muội không sử dụng kiếm pháp Tuyết Hoa để kết toán tánh mạng hai phiêu tăng nhanh chóng! Tội gì lại dùng phương pháp nguy hiểm nhất là khổ đấu dai dẳng?

Mạnh Lệ Ty giải thích :

- Đệ tử phải Thiên Sơn dù học được Tuyết Hoa thần kiếm, cũng không thể khinh thường sử dụng bất cứ lúc nào, tùy tiện, tùy thích. Dù cho gặp lúc chí nguy, thà chết thì đành chứ không được mang ra sử dụng.

Doãn Chánh Thanh cau mày :

- Thế thì học để làm gì? Tại sao lại cấm dùng?

Mạnh Lệ Ty đáp :

- Kiếm pháp thần diệu đó chỉ dùng trong trường hợp duy nhất, là hành thích!

Doãn Chánh Thanh giật mình :

- Hành thích ai? Thích sát ai?

Mạnh Lệ Ty trầm giọng :

- Hoàng đế Mãn Châu các người, chứ còn ai nữa? Và người hiện tại là phụ thân của Tứ lang đó. Trong tương lai, sẽ có thể là Tứ lang. Bất cần người bị nhằm làm cái đích, võ công cao như thế nào, khi thần kiếm Tuyết Hoa xuất phát rồi, là người đó phải mất mạng chắc chắn.

Doãn Chánh Thanh biến sắc mặt.

Niên Canh Nghiêu mỉm cười thốt :

- Tứ ca đừng để tâm làm gì. Hiện tại, hai người là vợ chồng rồi, thì đâu có lý gì vợ hành thích chồng!

Doãn Chánh Thanh gượng cười :

- Ngu huynh có sợ đâu! Lệ Ty muốn hạ thủ thì thiếu gì cơ hội, thiếu gì phương pháp, hà tất phải dùng đến Tuyết Hoa thần kiếm? Ngu huynh lo sợ là lo cho phụ vương thôi!

Mạnh Lệ Ty cũng cười :

- Cái đó thì cũng khỏi lo luôn! Phụ thân của Tứ lang là cha chồng của tôi mà, tôi đâu đến nỗi đốn mạt đi làm cái việc nghịch luân?


Doãn Chánh Thanh lắc đầu :

- Ngu ca đâu có lo phần Mạnh muội! Ngu ca chỉ lo về các huynh đệ của muội đó.

Mạnh Lệ Ty đáp :

- Hiện tại thì chưa có vấn đề ấy. Bởi phụ thân của Tứ lang, dù sao cũng là một vị minh quân, đến sự phụ tôi mà cũng phải công nhận ngài là một vị vua hiền, lão nhân gia từng dặn dò môn đồ, đừng bao giờ làm thương hại đến ngài. Nếu chẳng có lời dặn dò đó, thì ngài đâu có sống sót đến nay!

Niên Canh Nghiêu phụ họa :

- Lời nói đó, tứ ca có thể tin được lắm. Giết một người, không có ích cho đại cuộc, trái lại còn làm hư hại đại sự. Hà huống, từ mấy năm sau này, bọn người Hán của tiểu đệ đã thay đổi chủ trương, không giành ngôi báu, không tranh thiên hạ nữa, mà chỉ yêu cầu người Hán được đãi ngộ bình đẳng với người Mãn của tứ ca. Điều này xin tứ ca ghi nhớ cho, hầu áp dụng được trong tương lại khi đăng vị.

Doãn Chánh Thanh mỉm cười :

- Cái đó thì ngu ca đáp ứng tù lâu rồi! Phụ vương làm sao, ngu ca sẽ làm vậy, nếu không thể là hơn. Nhị đệ và Mạnh muội phải biết, hiện tại có một số người Mãn được ưu đãi hơn người Hán, ăn trên ngồi trước, nắm giữ quyền to uy lớn, điều đó chẳng qua phụ vương chưa có người Hán thực tâm phù trì, nên bắt buộc phải tín nhiệm số người Mãn đó thôi. Phụ vương không muốn cái biến chế độ một cách đại quy mô, sợ làm phật ý họ. Chờ khi nào ngu huynh lên ngôi cửu ngũ rồi, lúc đố sẽ thực hiện một đại cải cách.

Mạnh Lệ Ty hỏi :

- Tứ lang toàn quyền hành động chăng?

Doãn Chánh Thanh đáp :

- Nếu ngu huynh nhờ số người Mãn đó đưa lên ngôi báu, thì tự nhiên phải chịu áp lực của họ. Cho nên, ngu huynh hoàn toàn bất chấp họ, chỉ bằng vào tự lực, tài năng, mà giành cho kỳ được ngôi vị tối cao. Khi đó, họ chẳng dựa vào đâu được mà kể công, mà yêu sách, kiềm chế ngu huynh.

Mạnh Lệ Ty gật đầu :

- Tôi mong ước được như vậy thôi. Ngược lại, thì dù Tứ lang có lung lạc được tôi, người trong Thiên Sơn phái còn có mấy người, họ sẽ không buông tha Tứ lang đâu. Tôi cũng hy vọng Tứ lang đừng làm gì gây khó xử cho tôi sau này, bên ân tình, bên nghĩa vụ, tôi đứng giữa thì khổ biết bao! Tôi nói trước, nếu sự việc đến nghịch chiều, tôi phải đứng về phía đồng môn đó!

Doãn Chánh Thanh cười nhẹ :

- Ngu ca đã nói rõ mấy lượt rồi, mà cũng có lập trọng thệ nữa, tại sao Mạnh muội lại không chịu tin cho? Bây giờ, ngu ca phải thệ một lần nữa, nếu ngày sau, ngu ca phụ Mạnh muội, thì trời sẽ tru, đất sẽ diệt, chết một cách thảm thiết!

Mạnh Lệ Ty vội vươn tay, bịt miệng y, ngăn chặn :

- Đừng! Phát thệ làm chi! Tôi tin rồi, Tứ lang. Không nên nói đến tiếng chết nữa nhé! Phải nói cái gì có lợi ích nhiều mới được, nhiều nhiều.

Niên Canh Nghiêu chen vào :

- Tứ ca giết bọn họ Lỗ, đành là vì hiệp nghĩa, song hậu quả lớn lao lắm đấy. Hành động rất có ích cho việc tranh chức vị võ lâm Minh chủ. Bởi thanh danh của tứ ca sẽ vang dội khắp sông hồ, ai ai cũng hâm mộ.

Doãn Chánh Thanh lắc đầu :

- Ngu ca không tưởng nhiều người biết, cho nên đã dặn Triệu Sĩ Hội, tuyệt đối giữ bí mật. Ngu ca giết Cao Tắc Minh là vì lão ta có hành động tội lỗi, đáng bị giết, có vậy thôi, chớ không hề nghĩ đến hậu quả, vui thích được nhiều người hay biết là không chân chánh làm việc thiện.

Rồi y tiếp :

- Lỗ thị cửu hùng, chỉ đến sáu người, còn lại ba tỷ muội tại Mông Sơn. Ngu ca nghe nói, võ công của các nàng ấy rất cao, sáu huynh trưởng không sánh kịp họ. Họ lại nhiều mưu lắm kế. Nếu chúng ta theo đường Mông Sơn mà đi tới chắc chắn sẽ gặp phiền phức với ba nàng!

Mạnh Lệ Ty cao giọng :

- Sợ cái gì chứ! Hiện tại Tứ lang là Minh chủ Phân hội Sơn Đông, họ đâu dám động chạm gì đến Tứ lang! Nếu họ làm liều, thì đúng là họ muốn chống đối đồng minh vậy!

Doãn Chánh Thanh thở dài :

- Đường hoàng thì chẳng sao, âm thầm mới đáng ngại!

Niên Canh Nghiêu trầm giọng :

- Họ Lỗ rất được lòng giới lục lâm, mà Đồng Minh hội của chúng ta thì chưa tiện công khai hoạt động. Hiện tại, chẳng có lợi gì gây thù kết oán với bọn lục lâm. Tốt hơn hết, chúng ta nên tránh ba chị em họ Lỗ.

Mạnh Lệ Ty suy nghĩ một chút :

- Tránh được thì cứ tránh! Càng tốt chứ sao! Tuy hiện nay chúng ta có chút thanh danh, song số người biết mặt chúng ta rất ít, vậy mình nên cải trang, chắc chắn chẳng có ai nhận ra chân tướng đâu. Trước hết, hãy cất giấu tấm kim bài.

Doãn Chánh Thanh mỉm cười, sờ tấm kim bài, thốt :

- Nào ngu huynh có thích phô trương đâu! Bất quá, ngu huynh ưa nhìn chùm tua hoa mỹ của nó thôi. Mạnh muội quả khéo tay thật, mới kết được chùm tua như vậy!

Mạnh Lệ Ty thẹn :

- Tứ lang khen làm thẹn người ta chết được đấy!

Cả ba chuyện trò với nhau, quên mệt đường dài.

Khi thái dương lên đến đỉnh đầu thì họ mới vào một thị nhỏ. Họ xuất hiện dưới con mắt hiếu kỳ của người tại thị trấn, có lẽ từ lâu dân phố thị này chưa từng có khách từ phương xa đến.

Họ và khách sạn thuê phòng.

Phòng trên lầu, Mạnh Lệ Ty cáo bệnh, muốn nằm nghỉ cho khỏe, chỉ có Doãn Chánh Thanh và Niên Canh Nghiêu ngồi bàn ăn thôi.

Niên Canh Nghiêu thấp giọng cảnh giác Doãn Chánh Thanh :

- Tiểu đệ cảm thấy chúng ta bị theo dõi từ lâu và hình như người của khách sạn này cũng đáng nghi ngờ lắm.

Doãn Chánh Thanh đảo mắt nhìn quanh một vòng chẳng thấy ai có vẻ khả nghi, cau mày hỏi :

- Nhị đệ thấy sao? Ngu ca không phát hiện ra cái gì đặc biệt cả?

Niên Canh Nghiêu đáp :

- Hiện tại thì chưa có gì rõ rệt, nhưng trong mười bàn ăn tại đây, ít nhất có sáu bảy bàn đáng cho chúng ta đặt thành vần đề đó. Chẳng lẽ tứ ca chẳng thấy gì?

Doãn Chánh Thanh lắc đầu :

- Làm sao ngu ca thấy được? Ngu ca xuôi ngược giang hồ thì mọi việc toàn nhờ vào nhị đệ cả.

Niên Canh Nghiêu giật mình :

- Thế làm sao vừa nhìn qua Lỗ thị cửu hùng và Cao Tắc Minh, tứ ca lại biết quá rõ về họ? Tiểu đệ đinh ninh là tứ ca thừa kinh nghiệm giang hồ đó chứ!

Doãn Chánh Thanh mỉm cười :

- Chẳng phải là kinh nghiệm! Chẳng qua ngu ca có hồi báo mật thám về mọi việc thuộc Sơn Đông thôi. Lúc sắp sửa khởi rời kinh đô, Quốc cựu có trao cho ngu ca một danh sách, bảo ngu ca đi đến đâu, muốn biết việc gì thì cứ tìm bọn mật thám trong danh sách đó mà hỏi. Cho nên, ngu ca hiểu rõ các sự tình có liên quan đến Nhật Nguyệt Đồng Minh hội, còn những việc khác thì ngu ca mù tịt.

Niên Canh Nghiêu a lên một tiếng :

- Cứ theo tiểu đệ nhận xét thì bọn này nếu không từ Mông Sơn đến thì cũng thuộc nhóm Bát điện hạ, dù là bọn nào cũng thế, bởi mục tiêu của họ, là chúng ta!

Doãn Chánh Thanh thốt :

- Tại sao chỉ hai nhóm đó thôi! Chứ lão Đại không lưu ý đến chúng ta à?

Niên Canh Nghiêu đáp :

- Về Đại hoàng tử thì chúng ta không đáng lo lắm! Người của Đại hoàng tử, tiểu đệ biết mặt gần hết, mà phần đông là những hội viên của Nhật Nguyệt Đồng Minh hội. Họ là thuộc cấp của bọn tiểu đệ.

Doãn Chánh Thanh hỏi :

- Trong số thuộc hạ của Dận Lễ, có hội viên của Nhật Nguyệt Đồng Minh hội chăng?

Niên Canh Nghiêu đáp :

- Có mấy người, nhưng họ chẳng có tác dụng gì đáng giá. Bát điện hạ dùng người rất cẩn thận, y có mấy cao thủ trong hắc đạo, tất được y tin dùng. Đám hắc đạo này chỉ tiến cử những bằng hữu của chúng. Trong tương lai, Bát điện hạ là một trở ngại quan trọng cho Tứ ca đó!

Doãn Chánh Thanh cười nhẹ :

- Ngu ca không lo lắm, hiện tại ông già chưa có ý tứ gì, ngu ca còn để yên cho lão Bát, lợi dụng hắn san bằng mấy chướng ngại. Ngu ca muốn thu thập hắn lúc nào là tùy tiện hành động, chẳng khó khăn gì!

Niên Canh Nghiêu hỏi :

- Kế hoạch của tứ ca có chắc lắm không?

Doãn Chánh Thanh quả quyết :

- Nhị đệ yên trí! Ngu ca không bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc trước một đảm bảo thành công! Việc ngu ca, ngu ca lo, phần nhị đệ, nhị đệ cứ liệu lấy, phần ai người ấy thức hiện. Bây giờ, nhị đệ cho biết, nhị đệ áp dụng phương pháp như thế nào?

Mấy lúc gần đây, Niên Canh Nghiêu thực ngộ Doãn Chánh Thanh là một tay thực sự lợi hại chứ không khù khờ như y tưởng.

Biết như thế, y phải hết sức cẩn thận giữ ý, có nhiều việc muốn hỏi, song luôn tránh né, sợ sanh nghi kỵ. Thành thử, y trở nên kín đáo hơn trước lúc ly khai kinh thành.

Trầm ngâm một lúc y đáp :

- Trừ số người tại ba chiếc bàn cửa vào, còn lại thì đều đáng nghi ngờ cả. Tuy nhiên chúng chưa hành động thì mình không nên làm gì trước, cứ chờ xem chúng giở trò gì!

Doãn Chánh Thanh cười lạnh :

- Ngu ca muốn ra tay khắc chế chúng trước là hơn. Bây giờ ngu ca khiêu khích chúng, nhị đệ đứng ngoài, lược trận!

Y đứng lên, bước đến bên chiếc bàn gần nhất.

Nơi đó do vợ chồng trung niên đang ngồi, dáng dấp nông dân.

Doãn Chánh Thanh đến trước mặt họ, liền lộ vẻ khẩn trương, mất tự nhiên.

Doãn Chánh Thanh cười với họ rồi cúi mình, quơ tay trên mặt đất, đoạn đứng lên, bỏ một chiếc khăn tay trên bàn thốt :

- Khăn của đại tẩu làm rơi, tại ha vô ý giẫm chân, chẳng rõ có dơ chăng, đại tẩu xem lại đi!

Nữ nhân hấp tấp đáp :

- Chẳng sao! Chẳng sao! Đa tạ công tử!

Doãn Chánh Thanh cười nhạt :

- Khăn này là vật của đại tẩu, phải không?

Nữ nhân giật mình :

- Tôi cũng chẳng rõ nữa! Tuy nhiên, đích xác tôi có một chiếc như vậy!

Doãn Chánh Thanh lạnh lùng :

- Tại hạ muốn hỏi là chiếc khăn này là vật của đại tẩu đã...

Nữ nhân đáp :

- Lúc rời nhà ra đi, tùy tiện có mang theo một chiếc, nhưng không chú ý đến mầu sắc, bất quá trông hơi giống vậy thôi. Một chiếc khăn, có gì đáng quý đâu, nếu công tử cứ cho là không phải của tôi, thì cứ cầm lấy!

Doãn Chánh Thanh cười nhẹ :

- Tại hạ giữ lấy một vật của nữ nhân là gì! Tại hạ chẳng qua chỉ muốn tìm sở hữu chủ nhân chánh của nó thôi!

Nam nhân đồng bàn bực mình, trầm giọng thốt :

- Ở đây có mỗi mình tiện nội là nữ nhân, thì vật của nữ nhân chẳng phải là của bà ta rồi, còn hỏi cái gì nữa! Công tử muốn trả lại thì trả, không uống trả thì cứ giữ.

Doãn Chánh Thanh lại cười :

- Cái vị đại ca này nói năng kỳ quái ghê! Khăn tay là vật tùy thân của nữ nhân, sao lại tùy tiện trao cho một nam nhân lạ?

Người đó nổi giận đáp :

- Vợ tôi, hơn bốn mươi tuổi rồi, một con người trong giai đoạn xa trời, gần đất, dạng mạo bình thường, đâu có cái lý do vọng chuyện phi luân thường? Dù cho công tử có giữ chiếc khăn tay của bà ấy, cũng không làm hư hoại tiết hạnh của bà ta được!

Nam nhân đối đáp trôi chảy, lý luận vững chắc, chứng tỏ là một con người có tâm cơ hẳn hoi.

Doãn Chánh Thanh nhận thấy tay này là người khó chơi lắm.

Gã không dùng hai tiếng tại hạ như khách giang hồ hoặc giả gã không thuộc giới giang hồ, hay gã tránh né để Doãn Chánh Thanh tưởng gã là một thôn dân chân chính?


Doãn Chánh Thanh vẫn bình tĩnh, không hề biểu lộ một cảm nghĩ nào, ung dung nói tiếp :

- Lão huynh tin tưởng hiền nội như thế, tại hạ không tiện nói chi hơn, bất quá tại hạ còn thắc mắc một điều là chiếc khăn bằng thứ lụa quý giá không, trị giá không ít, mà hai vị thì mặc y phục thông thương, loại vải may y phục này không tương xứng với lụa của chiếc khăn, tại hạ tưởng mặc y phục đó không thể là người dùng loại khăn đó.

Nam nhân càng giận :

- Khăn tay cũng có hạng nữa à? Và người dùng khăn tay phải có một thân phận tương xứng với loại khăn nữa à? Tôi có tiền, vợ tôi mua sắm thứ chi là tùy thích bà ý, điều đó có quan hệ gì đến công tử chứ? Công tử cho rằng tôi không có quyền xài tiền theo ý muốn sao?

Doãn Chánh Thanh mỉm cười :

- Đương nhiên là không có quan hệ gì đến tại hạ. Tại hạ chỉ lấy làm lạ, hiền nội thích dùng khăn cao quý, sao lại không mặc y phục cao quý như khăn?

Nữ nhân vụt đứng lên :

- Tôi mặc y phục thế nào, mặc tôi chứ, công từ can gì mà xét nét, phê phán.

Doãn Chánh Thanh điềm nhiên đáp :

- Hỏi, để cho biết vậy thôi, chứ can hệ gì đâu!

Một người trong khách sạn vội bước tới chen vào :

- Cái vị đại gia này khéo can dự vào việc thiên hạ thì thôi! Ông nhặt được khăn của người, đem trả cho người rồi thì thôi, hà tất phải dòm ngó đến y phục của người để mà lý luận thế này thế nọ?

Doãn Chánh Thanh nhìn hắn :

- Các hạ là viên chưởng quỹ của khách sạn này phải không? Các hạ quen với hai ông bà này?

Chưởng quỹ đáp :

- Tôi không quen biết ai ca. Chúng tôi hành nghề này có bổn phận là nghinh tiếp khách, ai đến đây, chúng tôi cũng phải nghinh tiếp, chúng tôi đối xử với khách đồng đều như nhau, không thể để cho người này làm phiền người khác.

Doãn Chánh Thanh cười lạnh :

- Chưởng quỹ nói thế phải nhớ đấy nhé! Giả như hai ông bà này có làm chi phiền phức cho tại hạ, tại hạ cứ lôi các hạ ra, bởi các hạ có bổn phận bảo vệ khách hàng. Nếu có vấn đề, thì vấn đề sẽ là của chưởng quỹ đấy nhé.

Viên chưởng quỹ kinh hãi :

- Họ có vấn đề gì?

Doãn Chánh Thanh cười lạnh :

- Nào ai biết họ chuẩn bị một vấn đề gì? Nơi đây, cách Mông Sơn không xa lắm, nghe nói lại Mông Sơn có một nhóm người chuyên hành hung bạo, họ có tai mắt quanh vùng, dòm ngó khách thường xuyên xuôi ngược trên giao thông địa phương.

Viên chưởng quỹ lộ vẻ sợ sệt, buột miệng kêu lên :

- Lão gia là người trong nha môn?

Doãn Chánh Thanh lắc đầu :

- Không! Tại hạ chỉ là một lữ khách, có việc cần, bắt buộc phải đi ngang đây thôi.

Nam nhân trung niên nổi giận :

- Công tử nói mình không phải là người trong nha môn cớ sao lại tra hỏi vợ chồng tôi? Bằng chứng vào đâu công tử mở cuộc điều tra ngang ngược như thế? Chừng nào công tử cho rằng bọn tôi là cường đạo? Công tử dựa vào đâu mà dám nghi ngờ vu vơ như thế?

Doãn Chánh Thanh thốt :

- Tại hạ hành nghề bảo tiêu, mang theo đường một số tài vật đáng giá, khi vào khu vực của cường đạo, thì phải dè dặt cẩn thận.

Không phải người nha môn thì có chi đáng sợ đâu?

Viên chưởng quỹ lấy lại bình tĩnh, rồi quật cường như trước, cao giọng bảo :

- Ông làm nghề bảo tiêu, thì cứ lo mà vệ tài vật nhận lãnh của người ta, đừng có sanh chuyện huyên náo trong hàng quán của tôi, gây phiền phức cho khác của tôi, ông phải để cho tôi làm ăn nữa chứ!

Doãn Chánh Thanh đưa tay chỉ hai vợ chồng trung niên thét :

- Tại hạ thấy hai người đây khả nghi quá!

Nam nhân trung niên vỗ bàn thét lớn :

- Ngươi nói nhảm!