[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Chương 4: Mệnh lệnh

Nghe được tin tức Vạn Quý phi bị bệnh Stefan lập tức bãi giá đến Khôn Ninh cung, thăm ‘ái phi’.

“Ái phi, ái phi, nàng cảm thấy thế nào rồi?”

Vạn Quý phi vẻ mặt mang bệnh nằm tựa trên gối mềm cao cao trên giường, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.

“Sao Hoàng thượng lại đến đây, khụ khụ, bị lây khí bệnh sẽ không tốt.”

Thấy Stefan đã đến, Vạn Quý phi vẻ mặt lo lắng, đáy lòng lại rất vừa ý.

“Nàng bị bệnh sao trẫm có thể không đến, đã gọi ngự y đến xem chưa? Kê thuốc rồi chứ? Ngày hôm qua còn tốt mà, sao hôm nay đã lại bị bệnh?”

Stefan ngồi ở bên giường, kéo chăn đắp cho nàng, cầm lấy tay nàng an ủi.

“Ngự y đã khám, nói là ban đêm bị lạnh.”

Vạn Quý phi vẻ mặt thẹn thùng, xinh đẹp như hoa đào.

Stefan tự nhiên là biết vì sao nàng ta bị bệnh, trong lòng thầm cười lạnh, trên mặt lại là vẻ tự trách.

“Là trẫm không tốt, nếu không phải trẫm……”

Vạn Quý phi vừa nghe, lập tức đưa tay che miệng của hắn lại.

“Hoàng thượng sao lại nói như vậy chứ, là tự nô tỳ không chăm sóc chính mình, sao có thể trách cứ Hoàng thượng.”

“Ái phi……”


Stefan cầm lấy tay nàng, vẻ mặt cảm động nhìn nàng.

“Có thê tử như này, phu còn cầu gì hơn.”

Đáy lòng Vạn Quý phi cũng tràn đầy ngọt ngào, Hoàng thượng nói nàng là thê tử của người đó.

Hai người quấn quít một hồi, Stefan liền bị Vạn Quý phi mời đi, lý do là không muốn hắn bị lây khí bệnh.

Hắn tự nhiên là bày ra vẻ mặt không nỡ rời đi, lúc đi còn sai người chăm sóc tốt cho Vạn Quý phi, lát sau quay về Càn Thanh cung còn ban một đống đồ lớn như nước chảy mạnh về phía Vạn Quý phi. Vạn Quý phi đắc ý không thôi, Hoàng thượng đấy chính là làm cho người trong cung hiểu được nàng được sủng ái như thế nào.

Bên này Vạn Quý phi đang vì được Hoàng thượng ban thưởng mà đắc ý, bên kia, Stefan sai người gọi Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ — Thanh Long đến.

Thanh Long không phải tên, mà là tên hiệu của quan.

Minh triều khai quốc, bãi miễn trăm thứ đợi hưng thịnh, vì củng cố giang sơn Đại Minh, Nguyên quân khai quốc lúc đó là Chu Nguyên Chương, đặc biệt chọn cô nhi về huấn luyện tàn khốc thành mật thám.

Trong vòng pháp lý, bọn họ chấp hành quốc pháp, ở ngoài pháp lý, bọn họ bài trừ kẻ đối lập, tổ chức này được xưng là Cẩm Y Vệ, mà người có võ công cao nhất trong đó, tức là được sắc phong thành Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ, quan hiệu là Thanh Long.

Bởi vì đều xuất thân là cô nhi, cho nên bọn họ không được đặt tên, tất cả đều thay thế bằng quan hiệu.

Đây là nguồn gốc hoàn toàn khác so với Cẩm Y Vệ mà Stefan biết.

Trong lịch sử, Cẩm Y Vệ là cùng với Đông Xưởng, Tây Xưởng hiện tại còn chưa xuất hiện, được người đời ngầm gọi là cơ cấu quân sự đặc biệt làm ‘tay sai của triều đình’.

Bọn họ nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng thượng, có thể bắt bất cứ kẻ nào, bao gồm cả hoàng thân quốc thích, cũng được tiến hành thẩm vấn bí mật chức năng giống như Sở Giám Sát và cơ quan quân sự của hiến binh hiện đại, Cục An ninh Quốc gia cùng trưởng đội quân ở văn phòng Tổng thống. Cũng có tham gia vào việc thu thập quân tình, xúi giục khiêu khích kẻ địch, giống với CIA ngày nay.

Chỉ Huy Sứ có địa vị cao nhất lại do võ tướng thân tín của Hoàng đế đảm nhiệm, có thể nói là thân tín của Hoàng đế. Một chức vị quan trọng như vậy lại sẽ cho cô nhi phải nhận huấn luyện như thế nào đảm nhận?

Stefan cũng đã đoán được thế giới này cũng không phải là ‘Đại Minh’ trên lịch sử Trung Quốc mà lúc đầu hắn nghĩ đến kia.

Khi nhìn thấy Thanh Long một thân áo giáp màu đen, lưng đeo hộp vũ khí thì, loại suy nghĩ này càng kiên định hơn.

Y phục phi ngư, loan đái, đao tú xuân, đây là ba đặc trưng của Cẩm Y Vệ, cho dù Cẩm Y Vệ cũng không có thói quen mặc y phục phi ngư.

“Vi thần Thanh Long, tham kiến Hoàng thượng.”

Thanh Long được truyền triệu tiến cung cúi đầu quỳ gối trước ngự tiền, đối với việc triệu kiện của Hoàng thượng hắn có chút không hiểu được, tuy rằng Cẩm Y Vệ lệ thuộc trực tiếp về Hoàng thượng, nhưng trên thực tế một bộ phận lớn đều là do thái giám Cổ Tinh Trung cai quản Tư Lễ Giám truyền lại mệnh lệnh, rất ít khi có cơ hội được Hoàng thượng triệu kiến.


Stefan nhìn Thanh Long bên dưới, thái độ cung kính, lại rất đúng mực, tuy rằng đang quỳ, nhưng lưng thẳng tắp, cho dù không nhìn rõ thân mình, nhưng nhìn tư thế này, cũng biết được là một người chính trực vô tư.

“Đứng lên đi.”

“Tạ Hoàng thượng.”

Thanh Long đứng dậy, cúi đầu đứng im tại chỗ.

Nơi này ngoại trừ bọn họ cùng Trương mẫn, không còn người thứ tư, Stefan cũng không quanh co, trực tiếp nói thẳng:

“Hôm nay trẫm triệu ngươi đến, là có chuyện muốn ngươi đi làm. Trẫm muốn ngươi đến Càn Tây Ngũ Sở bảo vệ một người.”

Nghe được ‘Càn Tây Ngũ Sở’, Trương Mẫn đang đứng khoanh tay toàn thân run lên, vẻ mặt hiện lên một chút bối rối.

Stefan tự nhiên là nhìn thấy rõ một màn này, lại không bận tâm đến, vẫn nhìn Thanh Long như trước.

“Người kia là một nam hài mới vài tuổi, ngươi chỉ cần âm thầm bảo vệ là được, đừng để cho kẻ khác phát hiện ra.”

“Vâng.”

Thanh Long dõng dạc lĩnh mệnh đáp, không hề hỏi nguyên nhân.

Stefan rất vừa lòng điểm ấy, phất phất tay.

“Đi xuống đi.”

“Vi thần cáo lui.”

Thanh Long vừa đi, Trương Mẫn lập tức quỳ gối trước mặt Stefan, vẻ mặt kích động.

“Nô đáng chết, cầu Hoàng thượng thứ tội.”

Lúc này hắn còn không biết là Hoàng thượng đã phát hiện ra tiểu Hoàng tử, coi như uổng phí hắn ở trong cung này nơm nớp lo sợ hơn mười năm.

“Ngươi có tội gì?”


Stefan thấy thú vị nhìn hắn, mấy ngày nay hắn thay đổi rất lớn, hắn cũng không tin tưởng thái giám giỏi về nhìn sắc mặt lại hầu hạ nguyên chủ nhiều năm này không nhìn ra, nhưng hắn không nói gì cả, thậm chí ngay cả biểu hiện hoài nghi cũng không có.

Điểm này khiến cho hắn rất hài lòng, cho nên hắn cũng không bận tâm giữ lại cho tên này một mạng.

Bên người luôn cần người để dùng, dùng một người hiểu rõ mọi chuyện lại biết chừng mực vẫn tốt hơn là kẻ không biết gì cả, cũng đỡ cho hắn phải dạy dỗ một lần nữa.

“Nô biết rõ sự tồn tại của tiểu Hoàng tử lại chưa bao giờ bẩm báo, nô khi quân phạm thượng, tội đáng chết vạn lần.”

Trương Mẫn cúi đầu nhận tội, lại tránh không nhắc đến chuyện tốt mà Vạn Quý phi đã làm. Đó là người hắn vạn vạn lần không dám đắc tội.

Giống như suy nghĩ của Stefan, Trương Mẫn quả thực đã nhận ra hắn khác thường, nhưng là Trương Mẫn cũng không dám nghĩ bừa, xưa nay hắn luôn cẩn thận biết rõ nếu muốn sống sót thật tốt ở trong cung, vậy nên dù thấy cũng phải làm như không biết, chuyện không nên biết vĩnh viễn cũng không được biết.

“Biết tội đáng chết vạn lần còn dám như thế? Thôi, trẫm cũng không bận tâm mấy lời nói quanh co, ngươi đứng lên, đến Càn Tây Ngũ Sở nhìn xem, thiếu cái gì liền cấp cái đó, nhớ rõ đừng để cho kẻ khác phát hiện.”

Stefan không muốn lằng nhằng lâu với hắn, vẫy tay đuổi người ra ngoài.

Thế lực của Vạn Quý phi ở hậu cung quá lớn, tạm thời hắn còn chưa muốn trêu vào chỗ phiền toái này.

“Tạ Hoàng thượng!”

Trương Mẫn mừng rỡ, nơm nớp lo sợ rời khỏi cửa điện.

“Từ từ.”

Stefan gọi hắn lại, ném một khối lệnh bài cho hắn.

“Đến Tư Lễ Giám lấy toàn bộ tấu chương đến đây, trẫm muốn đích thân xem, nhớ kỹ, là ‘toàn bộ’.”

“Vâng.”

Sau khi Trương Mẫn rời đi, liền đến Tư Lễ Giám trước, lúc này mấy vị thái giám chưởng quản trong giám đều có ở đây, thấy hắn đến, đều đi ra đón.

Thái giám giữ ấn Cổ Tinh Trung ôm tay thở dài:

“Trương công công sao lại đến đây? Hoàng thượng có việc gì dặn dò sao?”

Trương Mẫn đáp lễ lại.


“Cổ công công có lễ, Hoàng thượng lệnh cho ta mang tấu chương đã tích trữ vài ngày mang hết toàn bộ qua, Hoàng thượng muốn đích thân phê đỏ.”

Sắc mặt Cổ Tinh Trung đại biến, không chỉ có gã biến sắc, còn có đám người ở phía sau gã.

“Tự mình phê đỏ?! Này…… Trương công công, Hoàng thượng từ nhiều năm nay đã sớm không phê đỏ, vì sao đột nhiên……”

“Tâm tư của Hoàng thượng sao ta có thể đoán được? Cổ công công vẫn là lấy hết toàn bộ tấu chương ra đi, Hoàng thượng dặn dò, phải mang toàn bộ qua.”

“Ta sai người đi lấy.”

Cổ Tinh Trung đưa mắt cho thủ hạ sai khiến, người nọ hiểu ý chuẩn bị rời đi.

“Không cần, Hoàng thượng dặn dò, bảo ta tự mình đi lấy.”

Trương Mẫn sao có thể không biết Cổ Tinh Trung này là muốn đi tiêu hủy những tấu chương mang đến phiền phức cho bọn họ, lập tức ngăn cản động tác của gã, bàn tay vung lên, người theo đến phía sau liền đi vào nơi đặt tấu chương của Tư Lễ Giám, không nói hai lời liền thu dọn tấu chương trên bàn không sót một quyển đem đi.

“Trương Mẫn, ngươi có ý gì đây?!”

Cổ Tinh Trung toát mồ hôi lạnh đầy đầu, cũng không còn khách khí nữa, lạnh giọng chất vấn Trương Mẫn, thị vệ trong Tư Lễ Giám cũng rút đao vây quanh.

Những tấu chương này mới được đưa tới, bên trong không hề thiếu cáo trạng thái giám giữ ấn là gã, gã còn chưa kịp lọc sạch ra, nếu bị Hoàng thượng biết gã lừa trên gạt dưới, mua quan bán chức, thậm chí giả tạo thánh chỉ, vậy việc giữ ấn này của gã cũng đã đến đường cùng.

“Cổ công công, không phải ta có ý gì, mệnh lệnh của Hoàng thượng, kẻ làm nô tài như ta sao có thể cãi lời chứ? Cho nên cũng chỉ có thể mong Cổ công công thông cảm nhiều hơn.”

Trương Mẫn cũng không nể mặt gã chút nào, giống như không nhìn thấy mấy thị vệ mang đao này, kêu thủ hạ chuyển hết mấy thứ kia rời đi.

Cổ Tinh Trung vung tay lên, bọn thị vệ lập tức chặn đường lại.

“To gan, lời của Hoàng thượng các ngươi cũng dám cãi lời, không còn muốn cái đầu nữa sao?”

Trương Mẫn lấy khối kim bài ‘Như trẫm đích thân đến’ kia ra, cao giọng quở trách.

Những thị vệ này hai mặt nhìn nhau, tỏ vẻ khó xử nhìn Cổ Tinh Trung.

Trương Mẫn xoay người cười lạnh nhìn Cổ Tinh Trung.


“Cổ công công, khối lệnh bài này ta nghĩ chắc là ngươi sẽ biết chứ?”

Cổ Tinh Trung cứng ngắc nghiêm mặt quỳ xuống.

“Nô khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”

Gã vừa quỳ xuống thì những người khác tự nhiên cũng sẽ quỳ theo, Trương Mẫn hừ lạnh một tiếng, mang theo người đá văng thị vệ cản đường, nghênh ngang rời đi.

Phía sau, Cổ Tinh Trung đã tê liệt ngã xuống.