Cảnh rất hùng tuy núi không khôi vĩ lắm. Tuy nhiên, trong cái hùng ẩn ướt có cái bi hơn tráng.
Và tiếng thở dài đó, gieo đậm niềm bi vào khung cảnh.
Ai nghe mà chẳng se lòng khi khí thu về đêm đã bắt đầu truyền vào người?
Một đợt khói bốc từ tòa Lục giác đình, lên cao, gió đưa chao chao, tản mát nhạt dần … Cảnh chiều, nơi hoang vắng, đầy vẻ thê lương, càng thê lương hơn với những đợt khói đơn côi kia, khói đơn côi chứng tỏ cái tịch mịch, cái thoát ly giòng đời.
Nói đến thoát ly, là nói đến cô tịch! Ai không ngậm ngùi trong cô tịch thê lương?
Tiểu Phi chớp mắt hỏi tuy chưa thấy người:
-Lão tiên sinh là một trong các vị đại kiếm khách năm xưa uống trà luận kiếm tại nơi này?
Một lão nhân xuất hiện.
Lão nhân vận áo lông chim, đội mũ cao.
Lão thở ra một lúc, rồi từ từ thốt, với giọng trầm mơ:
-Phải! Rất tiếc, cố nhân đã lần lượt cởi hạt quy tiên. Chỉ một già còn lại đây với chứng bịnh trầm kha. Có lẽ bồ lệ chưa cạn trước đau thương của nhân loại, nên còn phải lưu lại giữa giòng đời, để đổ nốt hạt cuối cùng, mới được rủ áo ra đi không trở lại! Ngày nay, tre ngon vẫn có, nước ngọt còn kia, có pha trà ngày nầy qua ngày khác, chỉ độc ẩm suy đời, chứ cùng ai bình luận kiếm đao?
Tiểu Phi cùng Hồ Thiết Hoa đưa mắt cho nhau, một cảm giác lạnh chạy quanh mình.
Năm xưa tại đây, họp mặt trong cuộc trà, luận kiếm có vị nào lại chẳng là tay kiếm tuyệt luân?
Giả như một người nào đó, còn sống đến mấy mươi năm sau, hẳn đã luyện kiếm pháp đến mức siêu thần hập hóa.
Ai chết, điều đó Tiểu Phi và Hồ Thiết Hoa không cần biết vội, chỉ biết hiện tại, có một người còn sống và người đó đang ở trước mặt họ đây.
Lão nhân ngẫu nhiên du ngoạn đến nơi nầy, nhìn cảnh cũ chạnh nhớ người xưa?
Hay lão nhân ngồi trong tòa hương đình này đợi chờ ai đó?
Đợi chờ ai?
Hồ Thiết Hoa nóng nảy, hỏi:
-Chẳng hay tôn tánh quý danh lão tiền bối là chi?
Lão nhân đã ngồi xuống ghế, cạnh chiếc bàn có bình trà thơm.
Lão không quay đầu lại nhin ai cả, thản nhiên đáp:
-Lão phu là Soái Nhất Phàm! Tiểu Phi giật mình:
-Trích Tinh Vũ Sĩ Soái lão tiền bối! Người, năm xưa từng nổi tiếng một keim phá ba hòn núi, sức mạnh chém rụng sao trời?
Đột nhiên lão đứng lên, ngẩng mặt nhìn cao, bật cười dài.
Chẳng rõ vì gió quét ngang hay trận cười của lão làm chấn động lá vàng quanh đó rơi rụng rào rào.
Nếu lá không vàng, mà là màu trắng, thì chẳng khác nào một cơn tuyết đổ xuống.
Ví lá với mưa tuyết, bởi lá đổ có gieo ý niềm lạnh lùng, lạnh từ lai lịch lão nhân, lạnh từ âm thinh cười.
Rồi lão thốt:
-Quả nhiên cái danh của Lưu Hương không phải hư truyền! Bình trà vừa được pha còn nóng chán, các hạ hãy ngồi xuống đây, uống một chén với lão phu đi! Lão không nhìn lại, dù đã đứng lên, như nói với ma trước mặt, vậy mà lão biết được sau lưng lão có những ai, trong số đó có Tiểu Phi.
Hiển nhiên lão có tiếp nhận tin tức của Lý Ngọc Hàm và qua tin tức đó, lão có mặt tại tòa Lục Giác đình này chờ đợi khách viễn phương.
Bây giờ, chàng nhìn quanh mới hay là vợ chồng Lý Ngọc Hàm đã biến mất dạng.
Chàng thở dài, rồi cười nhẹ:
-Hầu trà, tại hạ xin vâng lời. Còn hầu kiếm thì … tại hạ … Một tiếng soảng vang lên, tiếng kiếm chạm vỏ theo tay rút, thoát ra ngoài.
Nơi tay lão, một thanh trường kiếm ánh ngời màu nước biếc mùa thu.
Tiểu Phi đứng ngài xa cách hơn trượng vẫn nghe lạnh rợn người.
Hồ Thiết Hoa buột miệng kêu lên:
-Kiếm báu hi hữu! Soái Nhất Phàm cao ngạo:
-Tự nhiên là phải báu! Kiếm, rất sắc, ánh mắt của lão sắc hơn. Ánh mắt đó trừng thẳng Tiểu Phi thốt:
-Mười ba năm rồi, thanh kiếm này không hề rời vỏ. Hôm nay, vì các hạ lão phu phải sờ đến nó. Các hạ cũng nên hãnh diện đi! Tiểu Phi thở dài:
- Danh kiếm rời vỏ, hẳnkhông thể vô cớ mà trở vào. Hôm nay tiền bối có cái y quyết lấy đầu tại hạ?
Soái Nhất Phàm cao giọng:
-Chúng ta là những võ phu có chết, cũng chết dưới đao kiếm. Các hạ sợ chết sao?
Tiểu Phi trầm ngâm một lúc:
-Giả như tiền bối có nhã ý chỉ giáo, dù sao thì tại hạ cũng phải thọ lãnh. Nhưng, trước khi động thủ, tại hạ muốn hỏi một điều. Thiết tưởng với thân phận cao vời đó, tiền bối không che giấu sự thật … Soái Nhất Phàm hỏi:
-Việc gì?
Tiểu Phi điềm nhiên hỏi:
-Giữa chúng ta, không hề có mảy may ân oán, tiền bối bỗng nhiên muốn hạ sát tại hạ, thế có phải là do sự ủy thác của một người chăng?
Soái Nhất Phàm nhướng cao đôi mày:
-Phải! Nhưng, nếu đối thủ chẳng phải là Lưu Hương thì lão phu không hề nhận thi hành sự ủy thác.
Tiểu Phi cười nhạt:
-Tại hạ muốn biết ai đã ủy thác tiền bối làm cái việc đó. Song có khi nào tiền bối lại chịu tiết lộ. Mà dù tiền bối không nói, tại hạ cũng đã đoán được rồi! Soái Nhất Phàm buông gọn:
-Vậy càng tốt! Tuốt kiếm đi! Động thủ ngay! Tiểu Phi gật đầu:
-Tuân mạng! Hai tiếng vừa buông dứt, chàng đã vọt mình lên cao, chàng lệch hướng về một tàng cây, đưa tay bẻ một cành thông cứng rắn, oằn oại như vật nhuyễn.
Đã có ngoại hiệu là Trích Tinh, hẳn Soái Nhất Phàm phải có thuật khinh công cao tuyệt.
Nhưng thấy Tiểu Phi vọt mình, lão bất giác thoáng biến sắc mặt.
Cành cây mềm trong tay Tiểu Phi dài độ năm thước, đầu cành còn mấy chiếc lá.
Chàng chong cành cây nơi ngực thủ lễ, đoạn thốt:
-Xin mời tiền bối! Soái Nhất Phàm cau mày:
-Vũ khí của các hạ đó sao?
Tiểu Phi gật đầu:
đúng vậy! Soái Nhất Phàm nổi giận:
-Người cuồng ngạo như các hạ, kể ra rất hiếm có trên đời. Dù cho Lý Quan Ngư, cũng chẳng dám có thái độ đó đối với lão phu! Tiểu Phi điềm nhiên:
-Tại hạ luôn luôn có kính ý đối với các vị tiền bối! Soái Nhất Phàm càng giận hơn, quát lớn:
-Các hạ có ý tứ chi chứ?
Tiểu Phi cười nhẹ:
-Nếu biết xử dụng, thì với bất cứ vật gì trên đời này, chúng ta cũng có thể giết người. Không biết xử dụng, dù cầm một lợi khí trong tay, chúng ta vẫn thất bại như thường! Tiền bối là bậc cao nhân, lẽ nào không biết được điều đó! Lời nói rất điềm đạm, song cái ý bức người đến khiếp.
Hồ Thiết Hoa biết ngay đó là một trong nhiều chiến thuật của Tiểu Phi.
Gặp một đối thủ quá cường mãnh, chàng luôn luôn tìm cách hạ bớt oai khí của địch trước, rồi sau đó mới giở đến võ công.
Trước khi công vào thực lực, chàng đánh mạnh tinh thần. Địch xuống tinh thần, thì đấu chí cũng giảm.
Giả như địch nổi giận, thì càng hay. Chưa đấu lại nổi giận là loạn quy cũ rồi, còn làm sao điều khiển đấu pháp kín đáo như ý muốn?
Hà huống, Soái Nhất Phàm cầm kiếm, một vật bằng thép bén, nếu Tiểu Phi cũng dùng vật bằng thép bén, hẳn phải bị thanh kiếm báu tiện lìa.
Cho nên, chàng dùng một cành cây mềm, lấy cái ý nhu chế cương, dù cành cây không sánh được thanh kiếm, dù chàng không thủ thắng, ít nhất cũng không bại quá sớm.
Hồ Thiết Hoa biết rõ, lâm chiến Tiểu Phi có tâm cơ biến hóa phi thường, ít người sánh kịp.
Y suýt buột miệng gọi Soái Nhất Phàm, để khuyên:
-Tiền bối hà tất tranh bại với hắn? Giả như có sơ thất, thì cái danh Trích Tinh Vũ Sĩ còn gì? Cái danh đó nào phải dễ dàng tạo tựu đâu? Tiền bối đã phí bao nhiêu năm dài mới lập thành thì thiết tưởng phải thận trọng cho lắm! Khói trà tan biến trong không gian tòa lương đình.
Soái Nhất Phàm không nói năng gì từ từ bước ra. Lão vừa bước hai bước, Hồ Thiết Hoa biến sắc.
Từ lúc nhỏ, y hiếu động, sính cường thích đánh nhau với trẻ nít.
Lớn lên, cái tánh đó vẫn còn, và động thủ là điều rất thường, thường như cơm ngày hai lượt.
Hơn mười năm qua, y từng gặp đối thủ lợi hại. Nhưng dù lợi hại đến đâu, y vẫn không ngán, bởi chẳng có một tay nào có kiếm pháp cao siêu đáng cho y khâm phục.
Kiếm pháp của những đối thủ đó, hoặc nhẹ nhàng, hoặc cay độc hoặc ngụy dị, hoặc tân kỳ.
Vô luận là ai, sau khi xuất chiêu rồi, mới tạo được cái oai khí bức người.
Nhưng, đối với Trích Tinh Vũ Sĩ Soái Nhất Phàm thì lại khác.
Trường kiếm chưa thành chiêu, oai khí đã bốc rồi. Người chưa đến cục trường, oai khí đã bốc rồi.
Chính y đứng ngoài, còn bị kiếm khí bức lạnh, huống hồ Tiểu Phi đang ở trong cuộc chiến?
Có ai ngờ một lão nhân xuất trần thoát tục, trong phút giây lại biến thành một hung thần đáng khiếp?
Gió núi thổi từng cơn bốc tà áo của lão phiêu phưởng, chân lão ung dung bước đều … Có ai biết lão xe dịch không do tự lực? Tự lực của lão, dành tạo kiếm khí, và chính kiếm khí đó đẩy lão đi, lão cuốn đi.
Lão đã luyện được kiếm pháp đến độ siêu huyền, thân và kiếm hợp nhất, kiếm đâu thân đó, thân đâu kiếm đó, và thân cũng như kiếm, đều do cái ý mà biến động.
Hồ Thiết Hoa phải nhìn nhận kiếm pháp của lão kể như vô thượng.
Trước đó, y muốn khuyên Soái Nhất Phàm bãi cuộc. Giờ đây, y muốn khuyên Tiểu Phi bãi cuộc.
Chưa khuyên được, y phải lo ngại.
Gió núi vẫn thổi rì rào, song quét qua khắp nơi, lại trừ nơi này.
Bởi nơi này, không gian ngưng đọng, dù sờ không được mà chẳng khác nào đã thành khói.
Tất ả mọi nơi đều động, riêng nơi nầy thì tịnh.
Tại đây cái gì cũng tịnh, hay nói đúng hơn, cái gì cũng ngừng sinh hoạt, bởi tình hình căng thẳng giữa hai đấu thủ.
Tất cả đều tịnh, đến hai đấu thủ cũng tịnh luôn.
Nhưng cái tịnh này chỉ là báo hiệu của một cái động phi thường.
Hồ Thiết Hoa đổ mồ hôi lạnh từng hạt, từng hạt … Soái Nhất Phàm từ từ cử thanh kiếm lên. Chừng như mũi kiếm có một hòn núi gắn vào đó, bởi sức nặng của hòn núi, lão cử kiếm rất trịnh trọng, rất khó khăn.
Thanh kiếm được nhấc lên quá chậm, chậm đến độ như không nhít động,song vẫn lên đều đều, từng ly, từng ly.
Hồ Thiết Hoa nhận ra, thế kiếm phối hợp với sự biến hóa của thân hình Tiểu Phi.
Bởi, Tiểu Phi đột nhiên tung mình lên không. Và con người lơ lửng giữa không trung, mất chỗ đứng phải biến động không ngừng, để giữ mình không xuống đất.
Vô luận chàng giữ thân hình lơ lửng cách nào, cuối cùng chàng cũng đáp xuống.
Lúc lên, chàng lao vút mình như mũi tên. Lúc xuống chàng chập chờn như con rồng vờn mây, phô diễn muôn ngàn trạng thái.
Bên trên, chàng biến đổi trạng thái, bên dưới Soái Nhất Phàm cũng biến đổi thế kiếm luôn luôn phối hợp với thân hình chàng.
Vừa lúc đó, cành cây trong tay Tiểu Phi nhít động.
Chàng vẽ một vòng tròn trong khoảng không.
Những lá cây ở đầu cành bỗng tách rời cành, bay xuống Soái Nhất Phàm.
Nói là bắn thì đúng hơn.
Tuy lá cây là vật thể nhẹ, song lao đi quá nhanh.
Soái Nhất Phàm hừ một tiếng lớ, khoa kiếm tạo thành một bức màn ngân quang.
Ngân quang lan rộng như chiếc lưới giăng ra chờ Tiểu Phi đáp xuống mà bọc quanh chàng.
Những lá cây rơi trọn trong vùng ngân quang đó, bị ngân quang nghiền nát bấy, nát đến độ không còn một điểm nhỏ, vô ảnh, vô trung.
Lạ làm sao chạm phải những lá cây đó, kiếm khí tan biến mất, thanh kiếm lại được buông thõng xuống.
Soái Nhất Phàm mặt lạnh như tiền, không một cảm nghĩ nào hiện lộ.
Lão đứng đờ người, như biến thành tượng gỗ.
Tiểu Phi đã đáp xuống trước mặt lão trong khoảng cách độ trượng.
Kiếm, bằng théo, thép mất vẻ sáng ngời.
Cành cây, trái lại như bốc hào quang những lá, những nhám nhúa nơi cành cây, được kiếm khí gọt sạch, nó trở thành trơn tru như một chiếc gậy, bào chuốt khéo léo.
Hai đấu thủ nhìn nhau trầm lặng.
Lâu lắm, Tiểu Phi nghiêng mình làm lễ, thốt:
-Kiếm pháp của lão tiền bối tinh diệu phi thường. Bình sanh tại hạ mớit hấy lần đầu tiên! Soái Nhất Phàm lẩm nhẩm:
-Tốt! Tốt! Tốt! Lão buông luôn ba lượt một tiếng tốt, rất gọn.
Đoạn lão buông tay.
Thanh kiếm bay đi biến thành một cái mống bạc rơi xuống Kiếm Trì.
Thêm một thanh kiếm nữa, tăng cường số kiếm nằm im muôn đời dưới đáy nước! Soái Nhất Phàm mơ màng nhìn ra xa xa nơi phương trời mờ mờ của cảnh đêm lành lạnh.
Có lẽ linh hồn của lão đã bay theo thanh kiếm, chìm lặng dưới đáy Kiếm trì.
Tiểu Phi cất giọng trầm buồn:
-Tại hạ nhờ một chút xảo, thoát khỏi nhát kiếm của tiền bối, đó là cái may chứ nào phải là thắng, sao tiền bối … Soái Nhất Phàm cao giọng:
-Ngươi khỏi phải nói! Tiểu Phi trầm ngâm một chút:
-Vâng lời tiền bối! Soái Nhất Phàm nhìn sang chàng chăm chú lâu lắm, lão chẳng thốt một tiếng nào.
Bỗng, lão quay mình, bước gấp xuống núi.
Tiểu Phi nhìn theo bóng lão, xa dần, xa dần.
Chàng thở dài:
-Tác phong của tiền bối, quả thật siêu phàm! … Chàng nói rất khẽ, Soái Nhất Phàm đã cách khá xa,. Lão có nghe lọt chăng?
Lão quay mình, trở lại mấy bước muốn nói gì đó.
Tiểu Phi nghiêng mình:
-Tiền bối còn điều chi phân phó?
Soái Nhất Phàm suy tư một lúc, đoạn thở dài, từ từ thốt:
-Thắng, không kiêu! Khiêm cung, lễ độ! Hậu sanh như ngươi, bậc tiền bối nào sánh kịp?
Tiểu Phi cúi đầu:
-Tại hạ được tiền bối nương tay, nào dám cho là mình thắng! Soái Nhất Phàm lại nhìn chàng một lúc lâu, rồi hỏi:
-Ngươi có cừu hận như thế nào với Lý Quan Ngư?
Tiểu Phi cười khổ:
-Bình sanh chưa hề gặp mặt một lần, làm gì có cừu hận?
Soái Nhất Phàm lộ vẻ kinh dị:
-Thế tại sao Lý Quan Ngư muốn giết ngươi?
Tiểu Phi thở dài:
-Tại hạ không hiểu nổi rồi! Lý lão tiền bối không cho tiền bối biết nguyên do sao?
Soái Nhất Phàm ngẩng mặt nhìn trời, thở ra:
-Năm xưa Lý Quan Ngư có thi ân với ta. Chỉ cần lão nhắn gởi một tiếng là ta có thể chết để đáp ơn trọng đó! Ngươi minh bạch rồi chứ?
Tiểu Phi gật đầu:
-Tại hạ minh bạch! Soái Nhất Phàm buông gọn:
-Tốt! Tốt! Tốt! Lần nầy, lão đi luôn không trở lại.
Tiểu Phi lắc đầu, thở dài:
-Hạng người đó, mới đáng mặt anh hùng! Rất tiếc, trên giang hồ, càng ngày càng hiếm! Hồ Thiết Hoa thở phào.
Rồi y hỏi:
đoạn cuối câu của lão có ngụ ý gì?
Tiểu Phi đáp:
-Lão cho ta biết, vì báo đáp ơn trọng của Lý Quan Ngư, lão ta chấp nhận làm bất cứ việc gì. Kể cả việc giết ta, dù lão không biết cái lý do giết ta! Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Vậy đúng là lão hành sự cho Lý Quan Ngư?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Hẳn như vậy rồi! Hồ Thiết Hoa trầm giọng:
-Tại sao Lý Quan Ngư muốn giết ngươi?
Tiểu Phi thở dài:
-Vì con, vì dâu, vì rể, bất cứ người cha nào cũng dám làm bất cư việc gì, miễn có lợi cho con, cho rể cho dâu! Hồ Thiết Hoa suy nghĩ một lúc, bỗng cười khan:
-Vừa rồi, ngươi làm thế nào lại thắng nổi lão ấy? Chẳng những ta không thấy, mà cũng không tưởng ra! Tiểu Phi thốt:
-Kiếm pháp của lão đã đạt đến mức diệu huyền, dùng thanh kiếm hữu hình, biến thành kiếm khí vô hình. Kiếm hữu hình có mục tiêu nhất định, khí vô hình có thể xông vào bất cứ nơi nào trên mình đối thủ. Toàn thân của ta bị kiếm bao bọc, kín như vách sắt tường đồng! Hồ Thiết Hoa thở ra:
-Chính ta đứng bên ngoài, còn bị kiếm khí bức lạnh thay, hà huống ngươi ở trong cuộc! Tiểu Phi tiếp:
-Bởi biết thế, ta sớm thoát khỏi vòng áp lực của kiếm khí. Và ta thừa lúc lão chuyển biến kiếm khí, ta vọt lên không. Tuy thời gian chuyển biến nhanh hơn một cái chớp mắt, song vẫn đủ cho ta thoát đi! Chàng cười khổ, tiếp:
đối phó một tay lợi hại cở Soái Nhất Phàm, nếu không mạo hiểm là cầm chắc cái chết. Mạo hiểm, cũng có thể chết được, nhưng ít ra mình còn hy vọng thoát chết. Khong mạo hiểm là ngửa cổ chờ chết, vô phương thoát chết! Hồ Thiết Hoa lắc đầu:
đúng vậy! Giả như ngươi từ bênt rên kích xuống không trúng cái đích, thì ngược lại ngươi phải mất mạng! Ta thấy ngươi liều, bất giác rung mình ngay. Đến bây giờ nhớ lại ta hãy còn rợn rợn người đây! Tiểu Phi tiếp:
-Vọt lên không rồi, ta nhìn xuống thấy kiếm khí ngưng kết lạo quá dày, quá kín do đó, ta bức bách cho lá rơi, dụ lão khuấy động vùng kiếm khí phá hỏng cái ngưng tìm một chỗ sơ hở nhỏ mà công vào.
Càhng giải thích thêm:
-Kiếm khí ngưng kết, cũng như tên lắp sẵn vào giây cung, ngưng kết để chờ phát động, cũng như tên lắp sẵn để chờ buông. Tên buông rồi, cái thế bắn đã tròn như hủy diệt để làm lại. Kiếm khí bị khuấy động rồi, là thế kiếm cũng tròn để bát đầu làm lại. Phàm cái gì đã tròn, đã mãn, cũng có một phút giây chậm kế đó, ta lợi dụng phút giây chậm, công vào là đắc thủ.
Chàng dừng lại một chút, tiếp luôn:
-Lá cây rơi, chẳng phải tự nó rơi, mà ta có chuyển công lực vào đó. Cho nên lá rơi xuống là công lực của ta chạm vào vầng kiếm khí. Kiếm khí gặp phản lực, phải phát động liền, do đó, thử hỏi có khác gì những chiếc lá kia chăng? Cho nên muốn công kích lão ta, trước hết phải phá tan vầng kiếm khí.
Hồ Thiết Hoa lắc đầu:
-Lợi hại thật! Tiểu Phi thở dài:
-Phá được kiếm khí của lão rồi, ta đáp xuống tuy điểm đầu cành cây trúng nhẹ vào mình lão, song dư lực kiếm khí vẫn bức thoái ta, ngươi đã thấy ta lùi ra xa ngoài một trượng chứ? Chính là dư lực kiếm khí bức ta đó.
Hồ Thiết Hoa đổ mồ hôi trán, nhưng lại thở phào:
-Vô luận như thế nào, ngươi cũng đã thắng! Tiểu Phi lại thở dài:
-Tuy ta điểm cành cây trúng lão song chẳng làm cho lão thọ thương, như vậy lão vẫncó thể không nhận bại được như thường.
Hồ Thiết Hoa trố mắt:
-Không nhận bại, lão thừa lúc ngươi bị đẩy lùi, lại vọt theo ngươi xuất thủ lần thứ hai chắc là ngươi phải bị hạ?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Chưa chắc! Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Tại sao?
Tiểu Phi giải thích:
-Muốn tiếp tục công kích ta, lão phải ngưng kết kiếm khí như trước, mà ta thì khi nào lại để cho lão có cơ hội làm cái việc đó? Đương nhiên là ta phải xuất thủ, dùng chiêu thức tấn công lão, bắt buột lão phải nghinh chiến như một kiếm thủ thông thường. Và như vậy, lão khó thắng nổi ta! Hồ Thiết Hoa lại hỏi:
-Tại sao ngươi biết là dùng chiêu thức, lão không thắng nổi ngươi?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Vô luận là ai có chiêu thức ảo diệu như thế nào, cũng không sánh kịp Thạch Quan Âm! Mà Thạch Quan Âm thì … Hồ Thiết Hoa chận lại:
-Vẫn không làm gì ngươi nổi?
Tiểu Phi gật đầu.
Hồ Thiết Hoa lại hỏi:
-Theo ngươi, Soái Nhất Phàm kém hẳn Thạch Quan Âm?
Tiểu Phi gật đầu:
đó là cái chắc! Chàng tiếp:
-Soái Nhất Phàm đã luyện được kiếm khí, song chưa đến mức xuất thần nhập hóa, thu vào và phát ra tùy ý. Do đó, lão không vận dụng được kiếm khí vào chiêu thức và chiêu của lão chung quy vì đó mà vẫn ở trong giới hạn bình thường, như những kiếm thủ bậc trung. Phàm luyện được kiếm khí rồi, là vượt một giai đoạn, biết phổ dụng kiếm khí vào chiêu thức, lại phải qua một giai đoạnnữa. Qua khỏi giai đoạn sau này, kiếm khách mới được liệt vào hàng thượng thừa.
Hồ Thiết Hoa hỏi:
-Nếu lão phổ dụng được kiếm khí vào chiêu thức thì sao?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Thì lão trở thành vô địch trong thiên hạ chứ sao nữa?