Từng thớ thịt nơi mặt giật mạnh, rồi mồ hôi đầu mồ hôi trán đổ ra thành giọt lớn, rơi xuống đồm độp.
Tỳ Bà công chúa điềm nhiên:
-Nam tử hán! Đại trượng phu! Một kiếp sống hèn, dù tài đến đâu, không sánh nổi một cái chết gấp trong vinh hạnh! Nàng nhìn thẳng vào mắt Liễu Yên Phi hỏi:
đúng vậy chăng?
Liễu Yên Phi dậm chân rung giọng:
-Liễu Yên Phi nào sợ một cái chết? Nhưng chết làm sao cho đáng giá, chứ đem sanh mạng hủy bỏ một cách vô lý, thì … Tỳ Bà công chúa chận lời:
-Nghĩa là, ngươi tự lượng chưa phải là đối thủ của Thạch Quan Âm?
Liễu Yên Phi không đáp thẳng vào câu hỏi:
-Người trong thiên hạ, thử hỏi có mấy tay khả dĩ đối phó nổi với bà ta?
Tỳ Bà công chúa thở dài:
-Chỉ cần ngươi đưa đường cho bọn ta gặp Thạch Quan Âm, chúng ta không tiếc gì mạng sống thừa thải này, làm cái việc hữu ích cho ngươi! Nhưng … ngươi không dám, thì ta còn nói chi hơn! Liễu Yên Phi biến sắc mặt từ xanh ra trắng, từ trắng trở về xanh, bỗng y nghiến răng, rồi y chạy đến trước mặt Hoàng Phủ Cao, nắm tay hắn quỳ xuống.
Y khóc.
Y lấy ngón tay vẻ mãi, trong lòng bàn tay Hoàng Phủ Cao.
Hoàng Phủ Cao sôi giận, co chân đá vào mình y.
Liễu Yên Phi lại lết vào, rồi khóc, khóc ngất.
Một lúc lâu, Liễu Yên Phi đứng lên, rung rung giọng hỏi:
-Hai vị muốn đi với anh em tại hạ tìm Thạch Quan Âm?
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
-Muốn lắm chứ! Liễu Yên Phi lại hỏi:
- Dù biết rằng có đi mà không có về?
Hồ Thiết Hoa lớn tiếng:
-Chẳng lẽ tại hạ sợ chết tham sống?
Liễu Yên Phi ngẩng mặt lên không, thở ra:
-Nếu vậy, xin hai vị khởi hành! Một ngọn núi nhô lên giữa bình địa.
Và nơi đây là tận đầu của khoảng đất rộng mênh mông, bao la bát ngát.
Đến đó rồi, Hoàng Phủ Cao rung rung đôi chân.
Hồ Thiết Hoa nhìn ra bốn phía, lòng hơi lo, hỏi:
-Một nơi hiểm ác như thế này, có phải là địa ngục chăng?
Liễu Yên Phi thở dài:
đúng là địa ngục! Y trầm giọng, tiếp:
-Sau ngọn núi nầy, còn có núi, núi trùng trùng, trong những ngọn thấp, ngọn cao, trùng trùng điệp điệp, có một sơn cốc kỳ bí. Thạch Quan Âm ở trong sơn cốc đó.
Tại sơn cốc đó Hoàng Phủ đại ca bị hành hạ hơn một con vật.
Hồ Thiết Hoa sáng mắt lên, nắm chặt hai tay cao giọng:
-Giờ báo thù của Hoàng Phủ đại hiệp đã đến, chúng ta vào ngay! Liễu Yên Phi thốt:
đường đi khuc chiết quanh co, lại có trận đồ lập theo lẽ khắc sanh, sanh khắc, nếu chúng ta liều lĩnh tiếntới, chắc chắn là phải lạc lối ngay! Tỳ Bà công chúa hỏi gấp:
-Nếu vậy … chúng ta phải làm sao?
Liễu Yên Phi đáp:
-Chờ đến đêm xem gió có đổi chiều chăng rồi hãy tính! Tỳ Bà công chúa lại hỏi:
-Tại sao phải chờ gió đổi hướng?
Liễu Yên Phi thở dài:
đại ca của tại hạ đã câm, điếc và mù, do đó Thạch Quan Âm xem như đã chết rồi, và không đề phòng người nữa. Ngờ đâu người lại có một loại xúc giác giúp người ra vào sơn cốc dễ dàng như còn đủ ngũ quan. Người ghi nhớ rõ cách bố trí sanh khắc trong hệ thống giao thông của sơn cốc.
Tỳ Bà công chúa trố mắt:
-Nhờ vậy, y mới thoát đi được?
Liễu Yên Phi gật đầu:
-Phải.
Tỳ Bà công chúa cau mày:
-Nhưng ta chưa thấy có gì liên quan đến việc gió đổi chiều.
Liễu Yên Phi giải thích:
-Một người vừa câm vừa điếc vừa mù, muốn phân biệt phương hướng, nào có phải là việc dễ làm đâu? Người đó dựa vào rất nhiều yếu tố đặc biệt. Sự gió đổi chiều là một trong những yếu tố đó.
Tỳ Bà công chúa thở dài:
-Ta minh bạch rồi! Ngày y thoát ly sơn cốc, gió thổi khác biệt hôm nay, y sợ cảm giác sai lầm, nên phải chờ có ngọn gió quen hướng, để phân biệt hướng đi không sai lầm, có đúng vậy không?
Liễu Yên Phi gật đầu:
-Phải! Trong sơn cốc nếu đi sai một bước, thì suốt đời vẫn quanh quẩn trong mê mang, đừng mong ra khỏi.
Hồ Thiết Hoa ngẩng mặt nhìn trời nóng nảy hỏi:
-Biết đến lúc nào, gió mới đổi chiều?
Tỳ Bà công chúa đáp:
-Tại sa mạc, gió đêm và gió ngày thường thường khác nhau.
Liễu Yên Phi gật đầu:
-Công chúa nói đúng. Khi ngày hết, đêm về gió sẽ đổi hướng.
Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Nếu gió không thay đổi?
Liễu Yên Phi thở dài:
-Thì phải đợi đến khi nào có sự thay đổi, chứ biết làm sai hơn?
Cũng may, vận khí của Hồ Thiết Hoa còn đỏ, gió từ Đông Nam đến, bất chợt đổi chiều, từ Tây Bắc thổi trở lại Đông Nam.
Hoàng Phủ Cao dùng xúc giác đặc biệt, phân định đường lối, rồi đi trước.
Hắn đi rất chậm, mỗi bước mỗi dè dặt, nhận thấy đúng mới dám nhít tới một bước khác.
Bước đi dù chậm đến đâu con đường dài đến đâu, cuối cùng cũng vượt qua.
Họ đã vào sâu trong vùng núi.
Đường hẹp, vách núi cao, khuất ánh trăng sao, họ đi trong vũng tối, dò lần như mù cả bọn.
Hồ Thiết Hoa bình sanh mới gặp cái cảnh này lần thứ nhất, tâm tư trầm trọng phi thường.
Y biết rõ trong bóng tối bất lợi cho sáng mắt như y song lại có lợi cho Hoàng Phủ Cao,bởi lẽ giản đơn là hắn quen với bóng tối.
Hoàng Phủ Cao vẫn bước chậm đều đều như lúc mới vào, hắn bước dè dè như mèo rình chuột.
Hắn không gây một tiếng động khẽ.
Thực ra, dù tiếng chân bước có vang lên, cũng bị tiếng gió lấn át, bởi lúc đó, gió lộng vù vù.
Và vì hắn điếc, không nghe gì cả, hắn phải dè dặt sợ gây tiếng động tuy không cần dè dặt quá độ.
Hắn không nghe bằng tai, hắn nghe bằng cảm giác.
Bỗng hắn cảm thấy có cái gì khác lạ. Hắn quay đầu lại, rồi hụp mình xuống dừng chân tại đó.
Mọi người đều lộ vẻ khẩn trương.
Hồ Thiết Hoa nắm chặt thanh đao do y đoạt của đại hán áo đen bước nhanh qua Hoàng Phủ Cao, nấp ở vách đá, chực chờ mọi biến cố.
Một nơi rùng rợn như thế này, khi lòng khẩn trương, thì con người cảm thấy sát khí bốc bừng bừng, bốc từ một hạt cát, từ một viên sỏi, từ một khe đá, từ một ngọn gió.
Một lúc sau, có tiếng người thở mạnh vang lên đâu đây.
Hồ Thiết Hoa đổ mồ hôi ướt lòng bàn tay, y càng nắm chắc chuôi đao.
Tiếng thở mỗi lúc càng nghe gần.
Bỗng, Hồ Thiết Hoa chém xuống một đao. Nhát đao phát đi rất nhanh với tất cả khí lực của y.
Trên thế gian, rất hiếm có người tránh được nhát đao thần tốc mãnh kiệt đó.
Y không tưởng nổi nhát đao đó lại chém xuống đầu Tiểu Phi.
Y và nội bọn đứng trên gập đá cao, nhát đao từ trên cao xuống thấp … Đúng ra, Tiểu Phi không đi được đến nơi đó. Nhưng bọn chàng cũng đi được đến đó, vì họ may mắn không gặp một trở lực nào, và cũng chẳng gặp Thạch Quan Âm, nhờ vậy cho đến bây giờ, việc thoát ly của bọn chàng chưa bị báo động.
Người cười lạnh, người duy nhất bắt gặp họ, đã hỏi họ một âu:
-Bằng vào sức lực ba người, các ngươi tưởng là có thể thoát đi được à?
Người đó chính là Khúc Vô Dung.
Nàng vận y phục toàn trắng, cánh tay cụt được băng bó lại do nàng và treo lên cổ, nàng che mặt bằng sa trắng.
Cái dáng của nàng đẹp quá, không ai tưởng con người có cái dáng đó lại có gương mặt dạ xoa.
Tiểu Phi, Cơ Băng Nhạn, Nhất Điểm Hồng trố mắt nhìn nàng.
Không ai thốt với nàng một tiếng nào.
Bởi chẳng ai biết ý tứ nàng ra sao.
Khúc Vô Dung bình tịnh nhìn họ, cũng không nói gì thêm, ngoài câu đó.
Sau cùng Nhất Điểm Hồng cất tiếng:
-Tại hạ nói gì, cô nương có nghe rồi chứ?
Khúc Vô Dung gật đầu:
-Có! Nhất Điểm Hồng tiếp:
-Cô nương đi không?
Khúc Vô Dung cười lạnh:
đã biết là đi không thoát, còn gọi ta theo làm gì?
Nhất Điểm Hồng trừng mắt nhìn nàng, bỗng bật cười cuồng dại.
Bình sanh, y không hề cười, dù cười lạnh, cười mỉa cười cuồng dại, bỗng nhiên y lại cười.
Thì sự kiện hẳn phải phi thường! Rất tiếc y cười không đúng lúc. Bởi nếy tiếng cười đó vọng đến tai Thạch Quan Âm, thì ba mạng người vĩnh viễn xa với cõi thế! Cơ Băng Nhạn nổi giận:
-Ngươi muốn chết để chứng minh lòng ngươi đối với nàng à? Ngươi muốn song bọn ta không muốn! Bọn ta còn phải sống mà! Vô luận nàng đối với bọn ta bằng thái độ nào, ta không mảy may quan tâm! Đừng tưởng ta đồng tình với ngươi! Nhất Điểm Hồng ngưng cười, buông gọn:
được! Các ngươi cứ đi! Ta không đi! Còn lại bao nhiêu khí lực, y vận dụng để vuột mình ra khỏi đường giây cột, rồi từ trên lưng Cơ Băng Nhạn y tuột xuống.
Tiểu Phi giật mình:
-Ngươi … tại sao ngươi tự tìm khổ?
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng:
-Bớt ta, ngươi hành động dễ dàng hơn! Tiểu Phi dậm chân:
-Nhưng làm sao ta để ngươi ở lại đây được! Nhất Điểm Hồng điềm nhiên:
-Ta không quý sinh mạng, ta đã chuẩn bị tùy thời mà chết. Cái chết không đến bất ngờ với ta, nó phải đến trong chuẩn bị! Đừng lo gì cho ta! Y ngụ tcái y trong câu nói để hướng sang Khúc Vô Dung cái ý đó như thế này:
Ta không cầu sinh mà định lừa ngươi! Nếu ngươi tưởng như vậy là khinh ta đó.
Chẳng những ngươi khinh ta mà ngươi cũng xem thường luôn ngươi! Chừng như vuông sa trắng bao mặt Khúc Vô Dung có thầm ướt.
Một con người lạnh lùng như nàng cũng có nước mắt nữa sao? Mà nước mắt phải chảy nhiều, thật nhiều, mới thấm đến vuông sa chứ?
Bỗng nàng lấy trong mình ra một chiếc bình nhỏ, trao cho Tiểu Phi rồi quay đầu, rung giọng:
-Giai dược đó! Các ngươi đi đi! Tiểu Phi thở dài:
-Bây giờ Cơ Băng Nhạn để cho bọn tại hạ đi, thì đã muộn rồi! Khúc Vô Dung lấy làm lạ:
-Tại sao?
Tiểu Phi thốt:
-Tánh khí của Hồng huynh tại hạ biết quá rõ. Y nói không đi là không đi. Y không đi thì hai người bọn tại hạ làm sao đi?
Khúc Vô Dung hỏi:
-Chứ hắn muốn gì?
Tiểu Phi đưa tay vuốt chót mũi:
-Y đã nói rồi! Nếu cô nương tin bọn nầy, xon cô nương cùng đi luôn. Cô nương bằng lòng đi, là không hoài nghi y, cố ý lừa gạt. Có như vậy y mới chịu đi.
Khúc Vô Dung lắc đầu:
-Ta không thể đi! Giọng nàng rung, hai vai rung, toàn thân rung.
Tiểu Phi hỏi:
-Nơi đây còn gì cho cô nương lưu luyến?
Khúc Vô Dung không đáp. Hay đúng hơn nàng không thể thốt thành lời.
Bỗng có người hét to:
-Bốn người các ngươi đừng kẻ nào mong thoát đi! Một thiếu nữ vận áo tím không rõ xuất hiện từ lúc nào, đang đứng nới đầu hành lang trừng mắt nhìn họ.
Tiểu Phi, Cơ Băng Nhạn vốn quen trấn định cũng phải biến sắc mặt.
Khúc Vô Dung kêu lên thất thanh:
-Tứ muội … Thiếu nữ áo tím cười lạnh:
-Ai là tứ muội của ngươi? Ngươi là một liễu đầu dạn mày, dày mặt, bình thường thì giả đạo đức, giả nhân nghĩa, gặp nam nhân rồi là quên mất đất rộng trời cao! Ngươi quên bạn đồng môn cũng còn tha thứ được, ngươi cả sư phó thì còn nói gì nữa chứ?
Khúc Vô Dung đột nhiên trấn định tâm thần vững như núi, lạnh lùng thốt:
-Ngươi cũng đừng quên hiện giờ sư phụ vắng nhà! Lời nói đó có ý tứ gì?
Thốt với vẻ lạnh nhạt thối với kẻ toan làm khó khăn mình cho biết là sư phó đi vắng, có khác nào hăm dọa?
Sư phó vắng mặt là chẳng ai bênh vực ngươi, sư phó vắng mặt là ta chẳng sợ chi ngươi, nếu cần ta cũng có thể giết ngươi như thường! Nàng áo tím quắc mắt:
-Sư phó vắng mặt rồi sao? Chúng ta hơn mấy mươi người, không ngăn trở nổi bọn ngươi bốn người à?
Nàng đặt tay lên tường hành lang.
Một tràng dài tiếng lục lạc vang lên rền dội.
Bọn Tiểu Phi không còn ngờ nữa.
Tràng lục lạc báo động vang lên, là tất số đệ tử Thạch Quan Âm sẽ kéo đến.
Bọn chúng đông, võ công suýt soát nhau, võ công khá cao, một vài nàng thì chẳng nghĩa lý gì, song hàng mấy mươi nàng liên thủ, lực lượng đó, thần cũng phải khiếp, quỷ cũng phải hoảng.
Hơn nữa, bọn Tiểu Phi, nếu kể luôn Khúc Vô Dung, chỉ có bống người mà Cơ Băng Nhạn và Nhất Điểm Hồng lại mất khí lực, Khúc Vô Dung vừa đứt một bàn tay, niềm đau đớn chưa lắng đọng.
Chỉ còn mỗi một Tiểu Phi.
Tự vệ chàng có thừa sức, bảo toàn cho đồng bọn thì chàng cảm thấy bất lực.
Cơ Băng Nhạn vừa nuốt xong giải dược, thấp giọng hỏi:
-Hiệu lực của thuốc bao lâu mới phát động?
Khúc Vô Dung đáp:
-Trong khoảng từ nữa khắc thời gian đến một khắc, tùy theo công lực của người trúng dộc.
Cơ Băng Nhạn thở dài.
Đối phương sắp đến nơi rồi, mà khí lực thì phải đợi nữa khắc sau mới được phục hồi! Phục hồi để làm gì chứ? Hơn nữa, có còn thì giờ phục hồi chăng?
Hắn trao phần thuốc còn lại cho Nhất Điểm Hồng. Nhất Điểm Hồng không cự tuyệt nuốt ngay.
Nhưng, nuốt giải dược để chờ người đến làm thịt! Mỉa mai thay cho hai đệ nhất cao thủ võ lâm Trung Nguyên! Tiếng lục lạc còn vang rền.
Nàng áo tím cười lớn:
-Giả như bây giờ, các ngươi khoanh tay đợi chờ bọn ta trói gô lại, thì may ra, có hy vọng sống sót. Nếu không … Khúc Vô Dung lạnh lùng:
-Ngươi còn nói thêm một tiếng nữa, ta chặt ngươi đứt thành trăm đoạn đấy! Thiếu nữ áo tím, tím mặt.
Song nàng không dám nói gì nữa.
Cơ Băng Nhạn bỗng hỏi:
-Lưu Hương! Hôm nay, ngươi thích giết người à?
Tiểu Phi lắc đầu cười nhẹ:
-Nếu ta thích giết người, ta giết từ lâu, hà tất đợi đến ngày nay! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Nhưng, hôm nay ngươi không giết người, thì người giết ngươi! Tiểu Phi thở dài:
-Nếu ta giết người, chưa chắc gì ta tránh khỏi bị người giết! Tiểu Phi nói như thế, là tình hình nghiêm trọng lắm rồi.
Và Cơ Băng Nhạn cũng thấy rõ, bọn của hắn lâm vào tử cảnh, chẳng mảy may hy vọng thoát nạn.
Nhất Điểm Hồng vụt thốt:
-Ta hại ngươi! Y hướng về ai mà nói câu đó?
Chẳng ai biết y ám chỉ ai.
Lâu lắm, Khúc Vô Dung mới lạnh lùng cất tiếng:
-Ngươi không tiếc sanh mạng, thì ta há sợ chết sao?
Thì ra câu nói của Nhất Điểm Hồng hướng về nàng.
Tại sao y không xưng hô là cô nương, mà lại dùng tiếng ngươi?
Chính cái tiếng ngươi mơ hồ đó làm cho Cơ Băng Nhạn và Tiểu Phi hoang mang.
Nhất Điểm Hồng buông cộc lốc:
-Tốt! Cả hai không nói gì với nhau nữa. Cả hai cùnhg không nhìn nhau đến nửa mắt.
Song, họ đã trao cho nhau tính mạng của họ.
Họ cùng chết, họ chết cho nhau.
Tiểu Phi từng thấy những đôi nam nữ yêu nhau, song chưa hề thấy một cuộc tình như vậy.
Người ta yêu nóng, nhưng họ yêu lạnh.
Song, tình lạnh của họ sâu đậm hơn bất cứ tình nóng nào trên thế gian.
Bỗng, hai thiếu nữ xuất hiện nơi đầu hành lang, chạy như bay đến cục trường.
Chúng hoàn toàn trần truồng, trên mình còn ướt, nước rơi vãi dọc theo đường.
Hiển nhiên chúng đang tắm.
Chúng là hai nàng đã bị Tiểu Phi điểm huyệt trước đó, giờ đây chúng chạy đến, trước hơn các nàng khác.
Chúng tự giải khai huyệt đạo hay có ai giải huyệt cho chúng?
Tiểu Phi hết sức lấy làm lạ.
Nàng áo tím cau mày gắt:
-Báo động tuy gấp, các ngươi cũng nên mặc y phục vào rồi chạy đi chứ?
Hai thiếu nữ đó đã đến nơi.
Ba nam nhân dù sao cũng là những con người có phẩm cách, đứng trước nữ nhân trần truồng cũng ngượng phần nào.
Ngờ đâu đến nơi rồi, hai nàng đột nhiên ngã xuống, chừng như do bàn tay vô hình nào đó đánh chúng ngã gục.
Nàng áo tím biến sắc.
Bọn Tiểu Phi cũng giật mình.
Không có một dấu vết nào trên cơ thể chúng, chứng tỏ chúng bị thương.
Khúc Vô Dung vội bước đến, lật qua lật lại thi thể của chúng chẳng tìm thấy một dấu vết gì cả.
Chỉ có gương mặt chúng biến sắc thôi, gương mặt xám xịt, như gương mặt những người trúng độc, và máu tươi rỉ ra hai khoé miệng.
Tiểu Phi thở dài:
-Xem ra, chỉ có thế thôi! Cơ Băng Nhạn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Song hắn cau mày, hỏi:
-Sao chúng còn chạy được?
Tiểu Phi trầm ngâm một chút:
-Kẻ nào hạ chúng, tất có bàn tay ảo diệu phi thường! Hơn nữa, kẻ đó ước lượng rất chính xác, không để cho chúng chết ngay dành lại cho chúng mấy phút giây sống sót, dù chạy đến đây rồi, mới ngã.
Bỗng, họ cúi xuống, nắm bàn tay hai thiếu nữ.
Mường tượng họ phát hiện ra cái gì đó. Bàn tay của chúng nắm lại. Trong tay chúng, có mọt mảnh giấy màu xanh.
Khúc Vô Dung cau mày:
-Ai làm cho chúng chết ngộp thế này? Đã muốn giết chúng, sao lại còn để chúng chạy đến đây?
Tiểu Phi đọc mảnh giấy, mặt chàng đổi sắc liền.
Chàng thở dài, đáp:
-Vì người giết chúng, có ý giao chúng cho tại hạ.
Khúc Vô Dung kinh hãi:
-Giao xác chết cho ngươi? Ngươi … ngươi … Tiểu Phi cười khổ, trao mảnh ga::À::
cho nàng.
Mảnh giấy ghi mấy chữ:
đạo Soái Lưu Hương vui vẻ nhận nhé! Chim Họa Mi kính tặng! Tuy không xem mảnh giấy, nàng áo tím rợn mình, mồ hôi lạnh đổ ra ướt đầu.
Bỗng, nàng quay người chạy đi, vừa chạy vừa kêu lên:
đến đây! Đến gấp … Chớp mắt, nàng khuất dạng nơi đầu hành lang.
Nhưng liền sau đó, nàng trở lại, nàng lùi gấp, mặt vẫn hướng về trước, lưng đưa về phía bọn Tiểu Phi.
Bọ Tiểu Phi hết sức kỳ quái, giương mắt nhìn nàng.
Nàng lùi mãi, lùi đến bọn Tiểu Phi rồi, mà cũng chưa quay mặt lại.
Khúc Vô Dung rợn người, rung giọng hỏi:
-Ngươi … Câu hỏi chưa kịp buông ra, Khúc Vô Dung xám mặt.
Nàng áo tím ngã xuống, mặt ngửa lên, một gương mặt đầy máu, nơi sống mũi, có cắm một thanh tiểu kiếm.
Một mảnh giấy màu xanh cột nơi chuôi kiếm.
Mảnh giấy có ghi mấy chữ:
đạo Soái Lưu Hương vui vẻ nhận nhé! Chim Họa Mi kính tặng! mọi người nhìn nhau.
Không ai nói một tiếng nào.
Thanh tiểu kiếm bằng ngọc phỉ thúy, loại ngọc cứng rắn hơn hết, khó tạo thành kiếm.
Kiếm nhỏ lại phíng đúng sống mũi! Tài phóng kiếm quả cao vô tưởng.
Họa My Điểu?
Ai?
Tiểu Phi cao giọng:
-Bằng hữu có nhã ý tặng quà, sao không ra mặt?
Chàng vọt đi liền.
Ba người kia cấp tốc chạy theo.
Qua khỏi hành lang, họ bắt kịp Tiểu Phi. Chàng đứng lặng tại chỗ, mặt trắng nhợt.
Từ nơi chàng đứng, dọc vào sâu, cứ cách hai bước là có một thi thể thiếu nữ.
Con đường dài hơn mười trượng, lợp xác thiếu nữ! Tất cả các xác chết nằm ngay ngắn, cùng một chiều, như có người đặt dọc theo đường, cách khoảng đều đều! Dù sao, Khúc Vô Dung vẫn là nữ nhân.
Dù nàng có thừa can đảm, trước cảnh tượng mấy mươi xác chết được sắp xếp dọc theo đường, nàng cũng hãi hùng, đôi chân mềm nhũn lại, nàng ngã xuống bất tỉnh liền.
Cơ Băng Nhạn buồn nôn, hắn cũng là một con người tàn khốc, song bình sanh, hắn chưa từng mục kích một thảm cảnh rùng rợn như thế.
Nhất Điểm Hồng từng giết người không nháy mắt, cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Lâu lắm, Tiểu Phi mới hoàn hồn.
Chàng thở dài, than:
-Họa My Điểu tàn nhẫn quá! Cơ Băng Nhạn cười khổ:
-Y biết, ngươi chẳng chịu giết người y phải giết thay ngươi! Nếu y không hạ thủ đoạn, thì người làm sao thoát nạn? Có điều … y giết quá nhiều người, mà toàn là những kẻ vô cố, không đáng chết oan uổng như vậy! Nơi cổ các thiếunữ có dấu đỏ, đúng là chúng bị bóp cổ, ngộp thở mà chết.
Cũng có những xác chết máu me bê bết, da thịt rách bét, cũng có những xác chỉ hứng lấy một mũi kiếm thôi. Rùng rợn hơn hết là một vài xác chết mình nằmthẳng, đầu ngoẻo qua một bên, đầu còn dính cổ bằng một mảnh da mỏng.
Chừng như Họa My điểu rất thích giết người! Bởi có thích thú, nên mỗi lượt hạ thủ Họa My Điểu đều đổi cách, sợ dùng mãi một cách thì chán, chán rồi không thích giết nữa.
Trên mình các thiếu nữ, đều có một mảnh giấy màu xanh, giấy ghi mấy chữ:
đạo Soái Lưu Hương vui vẻ nhận nhé! Họa My Điểu kính tặng! Cơ Băng Nhạn cười khổ:
-Họa My Điểu! Họa My Điểu! …. Một ma vương! Một ma vương mà lại xưng hiệu Họa My Điểu! Mỉa mai thay!