Tại thị trấn, chỉ có mấy, nóc nhà, vì sinh hoạt mà phải ở tại đây, một nơi chỉ có gió, có nắng, gió lại là gió cát, nắng thì luôn luôn thiêu đốt, về đêm thì khí lạnh như cắt da.
Một thứ rất quý, quý hơn vàng bạc ngọc ngà ở nơi này là một miệng giếng.
Đến đây tìm vàng, tìm bạc, tìm châu báu ngọc ngà, qua nghề nghiệp nào đó, qua sinh hoạt nào đó, tìm một sự nghiệp, muốn sống phải có nước, nước cần hơn lúa, cho nên bạc vàng châu báu không quý bằng nước dù đến đây tìm sự nghiệp chứ chẳng phải tìm nước.
Nhưng, rời khỏi nơi này, ly khai vùng sa mạc, nước phải trả lại ngôi vị độc tôn cho vàng, cho bạc, cho châu báu ngọc ngà.
Tiền mua rượu, Cơ Băng Nhạn tiếc, nhưng mua nước, thì giá bao nhiêu, hắn cũng chẳng hề than, trong xe, trong đoàn, cái gì chứa nước được là hắn cho chứa đầy, và đi sa mạc, vật chứa nước luôn luôn làm bằng da dê, hoặc bằng thứ da nào đó thích hợp.
Có bao nhiêu ngựa, hắn bán hết, lấy tiền mua nước, nước được chứa đựng trong bọc da dê, chất lên mình lạc đà, đồ vật thường dùng cũng được giao cho lạc đà, đoạn hắn nổi lửa đốt chiếc xe.
Hắn không mang xe vào sa mạc, hắn không bán xe, bởi có ai ở đây mua xe?
Hắn không thể bỏ, cho nên hắn đốt.
Hồ Thiết Hoa thở dài:
-Ta biết tại sao ngươi bán ngựa, tại sao ngươi đốt xe! Cơ Băng Nhạn thốt:
-Mang ngựa vào sa mạc, không hơn ba ngày, chúng chết sạch! Hồ Thiết Hoa hỏi:
-Mang đi không được, thì thả chúng cho rồi, chúng là loại thuộc đường nhất định chúng sẽ trở về Lan Châu.
Cơ Băng Nhạn lắc đầu:
-Nhất định chúng không về đến nơi.
Hồ Thiết Hoa lấy làm lạ:
-Tại sao?
Cơ Băng Nhạn đáp:
-Lộ trình này có nhiều đạo tặc nhất, hơn nữa, dân cư đói khó quanh năm, nếu ta thả chúng trở về, chúng sẽ bị người chận lại, làm thịt! Hồ Thiết Hoa lại hỏi:
-Ngươi cho rằng, người tại tiểu trấn này sẽ ưu đãi chúng?
Cơ Băng Nhạn gật đầu:
đúng vậy! Người dân tại đây, có tánh cách tiết kiệm và thiện lương, họ rất mến loài vật, nhất là ngựa. Thế nào họ cũng nuôi dưỡng chúng chu đáo! Nhưng, hắn lại giở giọng trào phúng, tiếp:
-Ngựa mập rồi, họ lại bán, bán với giá cao, họ thu lãi có khi bằng hai bằng ba số vốn bỏ ra. Chứ nếu không thì khi nào họ phí tiền mua ngựa bỏ không? Và chắc chắn là mua ngựa chẳng phải để làm thịt! Hồ Thiết Hoa lại hỏi:
-Không thả được, tại sao ngươi chẳng cho quách luôn họ, bán làm chi vậy?
Cơ Băng Nhạn mỉm cười:
-Ngươi cho ta là keo kiệt à? Phàm vật gì ngươi mua thì ngươi mới quý, mới giữ gìn, săn sóc, cái giá trị của vật là do đồng tiền bỏ ra, tiếc tiền phải tiếc vật. Chứ không. Có quý, họ mới nuôi đầy đủ.
Hồ Thiết Hoa trầm ngâm một lúc, rồi thở dài tiếp:
-Không ngờ ngươi tính toán chu đáo đến cả vấn đề các con ngựa! Ngươi thay đổi rất nhiều! Cơ Băng Nhạn cười lạnh:
-Ngươi tưởng đó là chủ ý của ta?
Hồ Thiết Hoa giật mình:
-Không của ngươi thì của ai?
Y không đợi Cơ Băng Nhạn đáp, chỉ vì y vừa nhìn ra Thạch Đà, và y đã hiểu sự tình rồi.
Còn ai thương loài vật hơn Thạch Đà thương?
Thạch Đà ăn vận như người Mông Cổ, áo rộng thùng thình, màu trắng toát, đầu vấn khăn trộng vành, khăn không che đầu, mà là che mắt, bởi đầu không sợ ánh nắng thái dương, chỉ có mắt mới cần đến sự bảo vệ.
Còn Tiểu Phi?
Hắn có thể tùy tiện thay đổi, vô luận cải biến hắn thành mô dạng nào hắn cũng hòa hợp như thường, chẳng chút gì xốn mắt của bất kỳ ai.
Họ vào sa mạc đúng lúc hoàng hôn xuống.
Thái dương đã khuất dưới chân trời, khí nóng vẫn còn nặng đọng trong không gian, nóng đến độ ai ai cũng muốn cởi trần truồng, cởi tất cả những gì đã khoát lên mình, bắt buộc họ phải khoát để phân biệt với loài vật.
Nhưng, vắng bóng thái dương rồi, dú khí nóng nặng đọng, khí nóng đó mau nguội, nguội gấp để cho khí lạnh trở lại, khi khí lạnh xuống rồi, ai ai cũng muốn lấy tất cả y phục mặc vào, có bao nhiêu y phục cũng dấp lên mình, vì cái lạnh cắt da, chít xương … Hồ Thiết Hoa hận không thể nấp sau cái lưng gù của con lạc đà, y ngồi nơi chổ hứng trọn ngọn gió lộng, thân hình chao chao, như chiếc thuyền nhỏ giữa dòng sông, đang hồi sóng vỗ mạnh.
Tiểu Phi, Cơ Băng Nhạn, Tiểu Phiên trông thấy Hồ Thiết Hoa lắc lư, khó nín cười được! Thựa ra, có ai ngồi trên lưng lạc đà mà tạo được cái tư thế đẹp như ngồi trên lưng ngựa đâu.
Thạch Đà không ngồi lạc đà, đi trước, hoặc đi sau cũng thế, đi như thường, bước đi rất ổn, dù là sa mạc, dù là đất bằng, dù là ao vũng, dù nóng dù lạnh, đối với hắn, chẳng có gì gây ảnh hưởng với hắn được! Giả như trước đó, thì Hồ Thiết Hoa không khỏi không hỏi:
-Tại sao ngươi không cưỡi lạc đà?
Nhưng bây giờ y không cần hỏi.
Thạch Đà chẳng khi nào cởi lừa, cởi ngựa, cởi lạc đà. Bởi những con thú đó là bằng hữu của hắn.
Đêm càng xuống, khí trời càng lạnh.
Tiểu Phiên đã rung rồi.
Cơ Băng Nhạn tìm chổ khuất gió, sau một gò cát, căng lều, đốt lửa.
Thạch Đà gom lạc đà lại, vây quanh đống lửa.
Lưng lạc đà bao vòng, tạo thành một tấm bình phong vừa che ánh lửa, vừa chắn gió.
Có lửa họ nấu món ăn, họ ăn, họ uống rượu, họ cố nuốt những thứ cay, cho thêm nhiệt độ trong người.
Đến lúc đó, Hồ Thiết Hoa mới khoan khoái.
Thạch Đà vẫn ngồi riêng một góc xa xa, dưới ánh sao bàng bạc, gương mặt hắn hiện ra, lạnh lùng, xấu xí, kỳ dị … Hắn có vẻ tự ti, mà cũng cao ngạo, chừng như không dám hưởng thụ sự hoan lạc của bọn Tiểu Phi, mà cũng mường tượng không muốn hòa mình với họ.
Tịch mịch! Hắn ngồi một góc xa xa, qua khung cảnh sa mạc, tỏ rõ cái cô đơn lanh lùng của hắn.
Hắn là một quốc vương lưu vong, nhớ tiếc ngai vàng. Hắn biết định mệnh, âm thầm đau khổ, chịu đựng cái định mệnh đó.
Tiểu Phi cũng hết sức kỳ quái về con người của hắn.
Chàng đành chịu, không thể tìm hiểu nổi mẫu người của hắn.
Nhưng, chàng không hề hỏi Cơ Băng Nhạn về hắn, chàng biết chắc là chẳng khi nào Cơ Băng Nhạn chịu nói.
Rồi cả bọn vào lều ngủ, trừ Thạch Đà lấy một chiếc chăn cuộn tròn nằm bên cạnh lạc đà.
Hắn đưa mặt lên đối chiếu với trời, hắn ngủ, hay hắn thức, chẳng ai biết! Hồ Thiết Hoa cũng có lưu ý đến hắn, Tiểu Phi không hỏi, song y hỏi.
Y gọi Cơ Băng Nhạn:
-Tại sao hắn không nằm chung với chúng ta?
Cơ Băng Nhạn đáp:
-Chỉ vì hắn khinh chúng ta! Hồ Thiết Hoa nổi giận:
-Thực sự hắn khinh ai?
Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Ai hắn cũng khinh cả! Hồ Thiết Hoa giật mình:
đến cả ngươi?
Cơ Băng Nhạn mỉm cười:
đúng vậy! Hồ Thiết Hoa trố mắt:
-Thế tại sao hắn bằng lòng làm việc cho ngươi?
Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Giả như ngươi làm một việc gì cho ai đó, nhất định không hẳn là vì ngươi jkình nể người đó chứ?
Hắn mường tượng thở dài, đoạn tiếp:
-Thạch Đà chịu làm việc cho ta, là vì có thiếu nợ ta, một món nợ tình cảm. Khi nào hắn thấy đã làm đủ với món nợ rồi, dù ta có quỳ xuống van cầu hắn, hắn cũng bỏ ta mà đi như thường! Hồ Thiết Hoa sững sờ.
Y rót một chén rượu lớn, định uống nhiều cho dể ngủ. Nhưng uống rồi, y vẫn lăn lộn, trăn trở mãi, không làm sao ngủ gấp được.
Ta đã ám nặng y. Y tự hỏi:
-Hắn là ai? Và ai đã hại hắn ra thân thể đó?
Y thở dài lẩm nhẩm:
Cái xứ quỷ này, thật khó hấp dẩn ta nổi! Cơ Băng Nhạn đã ngủ rồi, chợt thức giấc lạnh lùng thốt:
Nhưng, y chưa từng ngắm thái dương nơi sa mạc.
Y chịu đựng nổi thái dương ở bất cứ nơi nào, nhưng không chịu nổi thái dương tại sa mạc.
Thái dương ở đây là lò lửa, thái dương vẫn ở cao song lửa táp rất gần, gần một bên người, táp suốt ngày, suốt tháng, suốt năm, suốt đời.
Thái dương làm cho y mất cái hứng uống rượu. Mãi đến lúc thái dương mất rồi, cái hứng đó mới dám vươn lên.
Không một ngọn gió, nếu có gió là cát bốc lên, không có gió, đã khổ, có gió rồi càng khổ hơn.
Đang đi, bỗng Hồ Thiết Hoa nghe có tiếng rên rất gần.
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn cũng nghe như vậy.
Hồ Thiết Hoa nhìn dáo dác:
-Các ngươi có nghe chứ?
Tiểu Phi gật đầu:
-Ừ! Hồ Thiết Hoa hỏi:
-Âm thinh như thế nào?
Tiểu Phi đáp:
-Gần đây, hẳn có người! Tiếng người rên! Hồ Thiết Hoa gật đầu:
đúng là tiếng người rên! Một người sắp chết đến nơi! Cơ Băng Nhạn hừ lạnh:
-Sao ngươi biết?
Hồ Thiết Hoa thốt gấp:
Tuy ta không thích giết người, song ta từng nghe tiếng rên của những người sắp chết. Ta quen thuộc những tiếng rên như vậy quá chừng! Tiếng rên lại vang lên.
Hồ Thiết Hoa nhận hướng, tiếng vang lên từ phía sau một đồi cát bên tả, cách không xa lắm.
Y nhảy xuống đất, thốt:
-Chúng ta đến đó xem … Cơ Băng Nhạn hỏi:
-Một người sắp chết có gì đáng xem?
Hồ Thiết Hoa kêu to:
-Phải đợi có cái gì đáng xem à? Người ta sắp chết, ngươi biết dược mà vẫn điềm nhiên à?
Cơ Băng Nhạn từ từ thốt:
-Ta đã nói với ngươi, tại sa mạc, mỗi ngày, ngươi gặp ít nhất cũng mươi người sắp chết. Nếu ngươi muốn cứu họ, thì đừng mong làm dược gì cả! Hồ Thiết Hoa giật mình:
-Chẳng lẽ ngươi thấy có kẻ sắp chết mà không cứu?
cnm lạnh lùng:
-Chúng ta đến sa mạc để làm cái việc đó à?
Hồ Thiết Hoa lêu lên:
-Sao ngươi ác quá vậy?
Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Ở những địa phương như thế này, nếu muốn sống, ngươi phải có cái tâm tàn nhẩn. Đành rằng, ngươi không nên giết ai, nếu không ai muốn giết ngươi, song, ai sống chết mặc ai, ngươi không có quyền thương hại! Ngươi cứu một người sắp chết là ngươi sẽ chết thay, đó là cái chắc! Giúp cho người một chén nước tại sa mạc, là tự sát đấy! Ngươi sẽ chết khát sau đó không lâu! Tiểu Phi cười nhẹ:
-Nhưng hiện tại chúng ta thừa nước! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Tại sa mạc có hạng người, ngươi cứu họ, họ sống lại, khí lực được khôi phục rồi, họ sẽ ngươi để chiếm đoạt vật ăn, thức uống! Tiểu Phi lại cười:
-Trên thế gian này có ai giết nổi ba chúng ta?
Hồ Thiết Hoa cao giọng:
đúng vậy! Ai giết nổi chúng ta?
Y trừng mắt nhìn Cơ Băng Nhạn:
-Xem ra cái tâm của ngươi, càng ngày càng độc, mà cái gan của ngươi càng ngày càng nhỏ. Chỉ vỉ hiện tại, ngươi đã có quá nhiều tiền. Những kẻ nào thu góp quá nhiều tiền trong tay, đều như vậy cả! Cơ Băng Nhạn trầm lạnh gương mặt, không đáp.
Hồ Thiết Hoa nhấn mạnh:
-Bất chấp ngươi như thế nào, ta không đi không được.
Tiểu Phi gật đầu:
-Muốn đi tất cả phải cùng đi chứ! Câu nói đó, dĩ nhiên hướng về Cơ Băng Nhạn.
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, rồi thở dài, rồi ra lịnh cho đoàn lạc đà chuyển hướng đến đó.
Gò cát không lớn lắm, họ trông thấy dể dàng hai người ở phía sau.
Trông thấy hai người đó, Tiểu Phi và Hồ Thiết Hoa rợn người.
Hai người đó, không còn hình tượng con người nữa, họ khô đét như cát treo trên lửa mà nướng, nhưng họ không ở trên cao, mà lại đóng cứng nơi mặt đất. Cổ tay, cổ chân, trán, bị bịt bằng giây da trâu, giây có nhúng nước, dưới ánh nắng sa mạc giây khô vắt lại, ép sát ào da thịt họ.
Họ trần truồng, nắng đốt cháy da, môi khô bốc khói mắt mở ti hí, tròng mắt trắng đục, lại bủng sâu vào, trông như cái lổ nhỏ.
Tiểu Phi và Hồ Thiết Hoa dùng dây vải nhúng nước, nhểu từng giọt nhỏ cho hai người đó thấm giọng, rồi lấy chăn bông bao cả hai.
Có nước, cả hai tỉnh táo hơn, rên ư ử.
-Nước! … Nước! … Bây giờ, cả hai kêu cứu rõ hơn, gấp hơn.
Tiểu Phi thừa hiểu, cho họ uống nhiều, họ sẽ chết, vô phương cứu.
Hồ Thiết Hoa thở dài dịu giọng thốt:
-Bằng hữu yên trí! Nước có thừa, muốn uống bao nhiêu cũng có! Cả hai lại rên:
-Nước! Nước! Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
-Bằng hữu không yên trí?
Y đứng lên, vỗ tay vào chiếc túi da đựng nước, kêu bình bịch thốt:
-Bằng hữu nghe chưa! Nước có thừa mà! Cơ Băng Nhạn vụt cao giọng:
-Các vị bị ai cột trói tại đây? Các vị bị phạm tội gì?
Cả hai lắc dầu:
-Không …gì hết! … cường đạo! … Hồ Thiết Hoa giật mình:
-Cường đạo? Ơ đâu?
Họ đưa tay chỉ về hướng đông.
Rồi họ rung người rung đến khiếp.
Cơ Băng Nhạn hỏi tiếp:
-Theo tại hạ hiểu, quanh các vùng phụ cận, không hề có cường đạo, thế các vị có lầm không?
Hai người đó cùng lắc đầu.
Họ muốn khóc.
Hồ Thiết Hoa cao giọng:
-Người ta đã khổ lắm rồi, còn bức hỏi người ta làm gì nữa? Dù cho họ có ngoa, họ đã ra thân thể đó, còn làm gì hại cho chúng ta được?
Cơ Băng Nhạn không đáp.
Vì Hồ Thiết Hoa nói đúng. Nạn nhân tay không tấc săt, lại tầm thường, dù họ không bị thương, jọ cũng không thể làm gì cho Cơ Băng Nhạn phải sợ nổi.
Hồ Thiết Hoa quay sang Tiểu Phi:
-Bây giờ, cho họ uống nhiều được chưa?
Tiểu Phi đáp:
-Một ít thôi! Chàng vừa bước đến cái túi nước, đột nhiên hai nạn nhân vụt đứng lên.
Cả hai vung tay lên, từ bàn tay bắn ra hơn mười làn hắc quang nhanh hơn điện chớp.
Ám khí! Bắn bằng ống đồng nhỏ, bắn đạn cũng được mà tên cũng được, giấu trong tóc họ, vừa lấy ra.
Tiểu Phi, Hồ Thiết Hoa và Cơ Băng Nhạn vừa trông thấy hắc quang loé lên, cả ba như những con yến, tung bổng người lên không.
Nhưng, cả ba cùng lầm, bởi ám khí không bắn về hường của họ mà lại nhắm vào chiếc túi đựng nước.
Bịch! Bịch! Aùm khí trúng túi nước vọt ra thành vòi.
Phóng ám khí xong, hai nạn nhân chạy đi liền.
Hồ Thiết Hoa hét lên:
-Hai tên khốn kiếp! Định chạy đi đâu?
Từ trên không, y vừa đáp xuống vừa nhào theo hai người đó.
Cơ Băng Nhạn không đuổi theo, chỉ có Tiểu Phi tiếp trợ Hồ Thiết Hoa thôi.
Cơ Băng Nhạn đến cạnh các túi đựng nước, hắn thừa hiểu Tiểu Phi và Hồ Thiết Hoa dư sức bắt hai tên đó.
Và, tự nhiên, hai người đó không thể chạy thoát.
Họ chưa đi được mươi trượng, họ ngã nhào xuống liền, Hồ Thiết Hoa và Tiểu Phi đã phóng chưởng phong hạ họ trước khi cả hai vọt mình đến nơi.
Hồ Thiết Hoa đè lên mình một người, người đó bị y vô hồi vô trận tát tay vào mặt, vừa tát y vừa quát:
-ta cứu các ngươi, sao các ngươi toan hãm hại ta? Tại sao? Tại sao chứ?
Người đó không đáp, vĩnh viễn không đáp, bởi cổ hắn đã đứt lìa như ngọn cỏ non.
Còn người kia bị Tiểu Phi bắt, chàng không làm gì động mạnh đến hắn, bất quá chàng đứng án trước mặt hắn, nhìn hắn không hỏi một tiếng.
Khi thấy đồng bạn của hắn tắt thở rồi co rúm mình lại thành một vòng tròn, hắn rú lên như điên cuồng:
-Giết ta đi! Giết! ta chết, chẳng quan hệ gì, song các ngươi cũng chẳng sống lâu hơn, ta sẽ chờ các ngươi nơi tuyền đài! Tiểu Phi bình tỉnh thốt:
-Tại hạ không giết bằng hữu đâu, chỉ muốn biết người nào sai bằng hữu làm cái việc như thế này! Người đó bổng bật cười ha ha hỏi:
-Ngươi muốn biết người ào sai ta đến đây? Có phải ngươi định tìm người đó chăng?
Tiểu Phi gật đầu:
-Phải đó, nếu biết được y là ai, tại hạ sẽ đi tìm. Tìm một người toan hãm hại mình, có gì đáng cười đâu, sao bằng hữu cười?
Người đó cười đến chảy nước mắt, vừa cười vừa thốt:
đáng cười chứ! Bởi, phàm một người chưa đến đổi điên cuồng người đó chẳng hề có ý nghĩ tìm kẻ đã sai ta! Trừ ra người đó chán sống! Hồ Thiết Hoa bước tới hét to:
-Có phải là con trai của Trác Mộc Hợp sai ngươi đến đây chăng?
Người đó vẫn cười vang:
-Trác Mộc Hợp? Trác Mộc Hợp là cái quái gì? Tên đó không xứng đáng làm kẻ xách giày cho lão nhân gia của ta! Tiểu Phi cau mày:
-Không phải cha con Trác Mộc hợp thì là ai?
Người đó thốt:
-Ngươi yên trí, rồi sẽ biết là ai, nhưng lúc biết được là lúc sắp chết đấy nhé, biết sớm chết sớm, biết muộn chết muộn. Ta dám đánh cuộc với ngươi, dù sao thì các ngươi không sống quá năm hôm nữa! Hồ Thiết Hoa sôi giận:
-Cho ngươi biết, nếu ngươi không chịu nói, ngươi sẽ chết, chết ngay bây giờ! Người đó vẫn cười:
-Ta có muốn sống nữa đâu? Dù ngươi cho ta sống, ta cũng chẳng cần sống.
Hồ Thiết Hoa giật mình:
-Ngươi chán sống hay ngươi không sợ chết?
Người đó bật cười vang:
đàng nào cũng thế thôi, đàng nào cũng đưa ta đến cái chết thôi! Tại sao ta sợ chết chứ? Chết vì lão nhân gia là một cái chết vinh, chết sướng, đương nhiên ta thích chết! Bỗng, giọng nói của hắn nhỏ d6àn, rồi ánh mắt của hắn chớp lên kỳ dị.
Tiểu Phi giật mình:
-Không xong! Hắn có ngậm thuốc độc sẵn trong miệng! Hồ Thiết Hoa chú ý đến hắn, hắn đã tắt thở rồi.
Lâu lắm, Hồ Thiết Hoa mới day qua Tiểu Phi hỏi:
-Ngươi từng thấy có người không sợ chết như hắn chăng?
Tiểu Phi lắc đầu:
-Chưa từng thấy! Hồ Thiết Hoa tiếp:
-Có người bị bắt rồi, lập tức uống độc dượctự sát, chẳng qua lâm vào trường hợp bất khả kháng mà làm như vậy, bởi vô vọng sống sót. Con người này, chưa đến đổi tuyệt vọng mà! Nhưng hắn vẫnt vui vẻ mà chết, sung sướng mà chết! … Tiểu Phi thở dài, không nói gì.
Uống độc dược tự tử! Đ::6Ầ10:: đó làm chàng nhớ đến Vô Hoa. Nhớ đến Vô Hoa, dĩ vãng hiện ra trước mặt, chàng man mác u hoài, nên thở dài.
Hồ Thiết Hoa cũng thở dài như chàng.
Y thốt:
-Gã này cũng có một cái tật gì nặng lắm đây! Nếu không thì … Bỗng, y nhìn Cơ Băng Nhạn, nhìn rồi đưa tay sờ chót mũi, rồi nín luôn.
Cơ Băng Nhạn đã đến gần, hắn cúi nhìn hai cái xác người, hắn không lưu ý đến Hồ Thiết Hoa.
Một lúc sau, Hồ Thiết Hoa lẩm nhẩm:
-Ám khí của chúng giấu trên đầu! ta nghĩ, chúng bị cột trói như vậy, hẳn phải khổ sở lắm chứ? Thế tại sao chúng lại còn khí lực để tung ám khí? không một ai dám cho rằng chúng còn nguyên công lực. Và dù cho một đứa trẻ lên năm cũng biết mà không sợ lầm là chúng dở sống dở chết, chúng hoàn toàn là người vô dụng, chờ chết! Nhưng chúng lại hành động được! Cơ Băng Nhạn không đưa ra một cảm nghĩ nào cả, bằng nét mặt hay bằng lời nói.
Hắn tìm hiểu, hắn quan sát chiếc đầu xác chết.
Một vài mảnh da rơi xuống, cùng theo mảnh da, có tóc, rồi vài mảnh da nơi mặt rơi xuống … Cuối cùng thì chiếc đầu, gương mặt, hiện thành đầu và mặt một người thường, chẳng có gì quái dị như trước, hoàn toàn khác hẳn trước.