Vô luận Hồ Thiết Hoa đánh cách nào, nó cũng không dám vượt lên sóng đôi với ngựa Tiểu Phi.
Như vậy, Hồ Thiết Hoa phải lẽo đẽo theo sau, như vậy y không khoái chút nào.
Y cứ càu nhàu mãi.
Tiểu Phi thì thản nhiên như không, bất quá từ lúc tạm biệt Cơ Băng Nhạn, chàng không nói một lời nào.
Chàng trầm lặng, Hồ Thiết Hoa càng bực, y gọi chàng:
đạo Soái Lưu Hương! Ngươi biết chăng, giờ đây ta bắt đầu hoài nghi! Ngươi có phải là bằng hữu đúng theo sự tưởng tượng của ta chăng?
Tiểu Phi khẽ kêu:
-Ạ! Hồ Thiết Hoa cao giọng:
-Cơ Băng Nhạn mang cái khổ tật đó suốt đời, ngươi chẳng tỏ vẻ gì thương xót hắn! Ngươi không còn là ngươi của ngày trước! Tiểu Phi trầm ngâm một lúc lâu, điểm phớt một nụ cười:
-Ngươi quen Cơ Băng Nhạn được bao lâu rồi?
Hồ Thiết Hoa buông gọn:
- Dù không lâu ít nhất cũng được mươi năm! Tiểu Phi lại hỏi:
-Có khi nào ngươi nghe hắn nói quá nhiêu chăng?
Hồ Thiết Hoa suy nghĩ một chút:
đương nhiên là không! Muốn cho Tử Công Kê mở miệng kể như làm được một việc khó nhất trên đời, khó hơn bắt buộc một gã keo kiệt phải mở tiệc đãi hàng trăm khách! Tiểu Phi trầm giọng:
-Có khi nào ngươi thấy hắn khích động như ngày hôm qua?
Hồ Thiết Hoa thở dài:
-Ta thầy hắn ngã, ta thương quá, tự hận mình không khóc ra được! Nhưng ngươi thản nhiên như không! Ngươi còn cười là khác! Tiểu Phi cũng thở dài:
-Ngươi quen hắn độ mươi năm nay, chẳng lẽ không hiểu được cố tật của hắn! Nếu thật sự hắn hư đôi chân, thì khi nào hắn lại nói năng quá nhiều lời như vậy?
Khi nào hắn hiện lộ khích động đến độ đó?
Hồ Thiết Hoa giật mình:
-Ngươi nói thế là có ý tứ gì?
Tiểu Phi cười khổ:
-Cái ý tứ của ta ngươi chưa biết nữa sao?
Hồ Thiết Hoa kêu lên:
-Hắn giả vờ?
Tiểu Phi thở dài:
-Ngươi có lưu ý đến hai nàng hầu rượu chăng?
Hồ Thiết Hoa trố mắt:
- Thái độ của chúng?
Tiểu Phi gật đầu:
đối với Cơ Băng Nhạn, chứ chẳng phải đối với chúng ta! Hồ Thiết Hoa cười vang:
-Rồi ngươi ghen, ngươi tức à? Đâu phải tất cả những nữ nhân trên đời này đều hướng về tên trộm chúa Lưu Hương? Ít nhất cũng phải có một vài nàng xem thường ngươi chứ?
Tiểu Phi cười thảm:
-Ngươi xem cái thái độ của nàng, có thích hợp với một kẻ tàn phế chăng? Ngươi có thấy những ánh mắt trao đổi giữa các nàng và Cơ Băng Nhạn chăng?
Hồ Thiết Hoa không còn cười nữa.
Tiểu Phi tiếp:
-Ngươi có nhiều kinh nghiệm về vấn đề nữ nhân, chẳng lẽ ngươi điên đến không thấy điều đó?
Hồ Thiết Hoa lẩm nhẩm:
đúng! Đúng! Nếu một nam nhân không thể làm cho nữ nhân thỏa mãn, nữ nhân đó sẽ không còn tha thiết đến nam nhân đó nữa! Huống chi, m ột kẻ tàn phế thì làm gì thỏa mãn sự đòi hỏi của một nữ nhân đang lúc yêu đời?
Bỗng y kêu lớn:
-Sao ngươi không cho ta biết, ngay lúc đó?
Tiểu Phi thở dài:
-Hắn không muốn đi, chúng ta bức hắn làm gì?
Hồ Thiết Hoa mắng vang:
-Tử Công Kên đáng chết! Lừa ta, ta không bắt tội thoái thoát khỏi đi theo chúng ta, mà bắt tội hắn đã làm cho ta đau thương vì hắn! Hừ! Tình bằng hữu hơn mười năm! Hắn đối xử với ta như vậy! Tiểu Phi mỉm cười:
-Tuy nhiên, hắn đối với chúng ta cũng tròn trịa lắm! Hồ Thiết Hoa hét:
-Ngươi cho rằng hắn đối xử rất tốt?
Tiểu Phi gật đầu:
-Hắn nói chuyện rất nhiều, điều đó chứng tỏ hắn có phần nào áy náy trong tâm, gần như hổ thẹn. Hắn chứng tỏ dù sao hắn cũng còn là bằng hữu của chúng ta, chứ chưa hẳn là người xa lạ! Giả như hắn thẳng thắng bảo với chúng ta rằng, hắn không đi! Thì chúng ta sẽ làm gì hắn? Chúng ta trói hắn, mang theo chăng?
Hồ Thiết Hoa trừng mắt nhìn Tiểu Phi một lúc:
-Hắn có thái độ như vậy, ngươi không sanh giận à?
Tiểu Phi điềm nhiên:
-Phàm muốn kết giao bằng hữu với một người nào đó, trước hết phải biết cái tật của người đó như thế nào. Bằng hữu mình có khuyết điểm, nên rộng lượng mà thông qua cái khuyết điểm đó, có như vậy mình mới giữ được bằng hữu lâu dài.
Ngay từ lúc gặp hắn lần đầu tiên, ta đã nhận ra con người hắn như thế nào. Nhận được như vậy rồi, thì ta còn sanh giận hắn làm gì?
Hồ Thiết Hoa căm hờn:
-Nhưng ta lại không có độ lượng rộng lớn như ngươi, ta … Tiểu Phi vẫn cười nhẹ:
-Nói như thế là ngươi tự cho là mình xứng đáng bằng hữu, bất cứ đối với ai à?
Ngươi xem, ta với ngươi, giao tình thân mật như thế nào, vậy mà ngươi vẫn có thể lặng lẽ bỏ ta đi biền biệt suốt bảy năm trời. Giả như ta sanh giận, ta cũng có cái lý của ta chứ?
Hồ Thiết Hoa ấp úng:
-Nhưng ta … ta không giống hắn … Tiểu Phi chận lại:
-Phải, ngươi khác hắn, ngươi chẳng hề bỏ rơi bằng hữu khi biết được bằng hữu gặp cảnh khốn cùng. Tuy nhiên, ngươi tốt một phương diện, lại khuyết điểm ở một phương diện khác, Cơ Băng Nhạn cũng thế thôi. Tóm lại, làm người, ai cũng có điểm tốt, điểm xấu, có điều những điểm đó bất đồng ở mỗi con người, Cơ Băng Nhạn đáng trách, mà cũng đáng ngợi, ngươi cũng thế! Hồ Thiết Hoa đưa tay sờ mũi, không nói gì.
Y đúng là một bằng hữu thân thiết nhất của Tiểu Phi, Tiểu Phi có cái tật xoa xoa chót mũi mỗi khi gặp điều gì phải lo nghĩ, thì y cũng nhiễm luôn cái tật đó.
Trưa hôm đó, cả hai tìm một địa phương nghỉ chân.
Tiểu Phi muốn nghiên cứu hành trình rất kỹ, trước khi dấn thân vào vòng mạo hiểm, song khi quay đầu nhìn lại, chẳng thấy bóng dáng Hồ Thiết Hoa đâu cả.
Chàng nóng nảy lắm, song nóng để làm gì?
Chàng nóng Hồ Thiết Hoa còn nóng hơn chàng, chàng còn lạ gì con ngựa hoang đó, khi điên loạn lên còn hoang gấp mấy phần?
Không cần suy tư nhiều, chàng cũng biết là Hồ Thiết Hoa đi đâu.
Nơi họ dừng chân, bất quá cách Lan Châu độ hai khắc thời gian lộ trình, nếu dùng ngựa tốt, thời gian đó có thể thu hẹp lại phân nửa. Và vừa đi vừa về Hồ Thiết Hoa sẽ có mặt đây trước khi hoàng hôn xuống.
Nếu y trở lại, nhất định chẳng phải trở lại một mình.
Rồi Hồ Thiết Hoa cũng trở lại.
Y cởi một con ngựa tay nắm cương dòng một con thứ hai ở phía sau, trên lưng con ngựa sau, có hai người.
Hai người đo là hai nàng hầu của Cơ Băng Nhạn, là Nghinh Nhạn và bạn Thủy.
Phải nhìn nhận là hai nàng đẹp vô cùng, hiện tại, vẻ đdẹp của họ có ẩn ước niềm sợ hãi, giai nhân nào cũng thế, những lúc biến thái lại là những lúc đẹp hơn, đẹp với cái vẻ kỳ lạ của trạng thái biến đó.
Tiểu Phi đứngnơi cửa nhìn ra đường, trông thấy Hồ Thiết Hoa trở lại, vội vào trong, kéo ghế ngồi, đưa lưng ra ngoài.
Hồ Thiết Hoa tới cửa, xuống ngựa, dìu hai nàng xuống luôn, rồi vào quán.
Động tác của y nhanh quá, đẹp quá, ngựa lại đẹp, hai nàng lại đẹp, khách đi đường lác mắt nhìn, song chẳng ai dám đến gần, bởi họ hiểu có động tác như vậy hẳn Hồ Thiết Hoa phải là một nhân vật hữu hạng trong võ lâm, mà thường nhân thì có ai dám trêu vào người thuộc võ lâm?
Tiểu Phi không quay đầu nhìn lại.
Hồ Thiết Hoa lên tiếng:
-Ta trở về đây! Tiểu Phi vẫn ngồi bất động:
-Ừ! Hồ Thiết Hoa tiếp:
-Ta có mời về đây hai người khách! Tiểu Phi đứng lên, kéo ghế cho hai nàng ngồi, sau đó chàng vẫn trầm gương mặt, không quan tâm đến Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa ung dung tìm bình rượu rót ra chén, uống cạn rồi khà khà mấy tiếng, đoạn thốt:
-Ta biết ngươi không cao hứng, nhưng Cơ Băng Nhạn không xứng là bằng hữu, nếu ta không trừng phạt cái tánh đểu của hắn nhất định là ta không ngủ được rồi! Tiểu Phi thở dài:
-Nhưng tội tình gì đến hai vị cô nương này?
Hồ Thiết Hoa cười khổ:
-Ta chỉ hành động theo một phương pháp! Tiểu Phi hỏi:
-Lúc ngươi đi, chắc Cơ Băng Nhạn còn ngủ?
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
-Hơn mười năm qua, hắn vẫn còn giữ cái tật nghỉ trưa và khi hắn tỉnh lại rồi, thế nào hắn cũng đến đây! Y bật cười ha hả, tiếp nối:
-Hắn cũng như ngươi! Tô Dung Dung bị cướp, ngươi toan mạo hiểm ra sa mạc liều! Cho ngươi biết, ta mượn Hắc Trân Châu ta hành động như Hắc Trân Châu! Tiểu Phi thở dài:
-Hành động đó tổn đức quá! Hồ Thiết Hoa thản nhiên:
đối với mẫu người của Cơ Băng Nhạn, ta có quyền dùng phương pháp tổn đức! Y đứng lên, hướng sang hai nàng, vái dài cười nhẹ:
-Tuy có lỗi với hai vị thật song nghĩ ra tại hạ làm điều hữu ích cho hai vị đấy! Một cuộc trắc nghiệm tình cảm của Cơ Băng Nhạn đối với hai vị đó! Nghinh Nhạn mỉm cười:
-Như vậy là chị em tôi phải cảm kích công tử! Hồ Thiết Hoa gật đầu:
-Phải cảm kích tại hạ, mới đúng đạo lý! Bởi, nếu không có tại hạ sắp xếp cuộc trắc nghiệm này, thì vĩnh viễn hai cô nương không hy vọng gì trông thấy Cơ Băng Nhạn bồn chồn! Y như khoái trá quá, bật cười vang! Tiểu Phi cũng cười theo:
-Nếu luận về mặt dày, chắc chắn là ta kém ngươi xa! Bạn Thủy cười duyên:
-Nếu thế, công tử trả tự do cho chị em tôi đi! Nếu không để cho chị em tôi kính mừng một chén rượu, thì làm sao tỏ được sự cảm kích đối với công tử?
Họ uống rượu chờ.
Thời khắc trôi qua, đêm dần dần khuya, trống lần canh đã điểm ba tiếng rồi, Cơ Băng Nhạn vẫn vắng bóng.
Nghinh Nhạn và Bạn Thủy không còn cười được nữa.
Bạn Thủy ảm đạm thốt:
-Hoặc công tử ức độ sai, hoặc y không phải là người như công tử tưởng tượng! Hồ Thiết Hoa cũng bắt đầu khẩn cấp, tuy nhiên, y cười gượng đáp:
-Cô nương yên trí! Nhất định là hắn phải đến! nghinh Nhạn cau mày:
-Nếu y không đến! Hồ Thiết Hoa giật mình, nhìn sang Tiểu Phi.
Tiểu Phi so vai:
đừng mong nơi ta, đó là việc của ngươi mà! Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
đương nhiên là việc của ta! Ngươi tưởng ta lo lắng thực sự à? Ta chắc chắn hắn phải đến! Bạn Thủy trầm giọng:
-Nếu y muốn đến, hẳn y đã đến sớm rồi! Hồ Thiết Hoa lại khẩn trương:
-Có thể … có thể hắn không … đi đúng con đường … Tiểu Phi hỏi:
-Hắn đưa chúng ta ra cửa mà, làm sao không biết hướng chúng ta đi?
Hồ Thiết Hoa kêu lên:
đúng vậy! Tiểu Phi tiếp:
-Trừ ra hắn không biết ngươi đùa với hắn! Hồ Thiết Hoa lắc đầu:
-Ta cố ý lưu dấu vết cho hắn biết, ai khác thì không nhận ra, nhất định hắn nhận ra! Tiểu Phi cau mày:
-Nếu vậy, tại sao hắn không đến?
Bạn Thủy hỏi:
-Nế thực sự hắn không đến, công tử định xử trí bọn tôi làm sao đây?
Hồ Thiết Hoa khổ sở vô cùng:
-Việc đó … việc đó … tại hạ … Nghinh Nhạn chớp mắt, điểm một nụ cười:
-Y đến cũng tốt, không đến cũng chẳng sao, chi em tôi sẽ theo luôn công tử! Hồ Thiết Hoa nhảy dựng lên:
-Không được! Không được! Nghinh Nhạn trầm giọng:
-Công tử hiềm chị em tôi xấu xí?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu:
-Không! … Tại hạ không có ý đó! Bất quá … bất quá … Nghinh Nhạn cau mày:
-Chứ công tử nghĩ sao?
Bạn Thủy tiếp nối:
-Công tử bắt chúng tôi đưa đến đây, rồi buông rơi chúng tôi, từ nay chúng tôi còn dám nhìn mặt ai nữa?
Đôi mắt nàng đỏ lên, lệ thảm sắp sửa đổ.
Hồ Thiết Hoa gấp giọng:
-Van cầu cô nương đừng khóc! Đừng khóc, cô nương! Tại hạ thấy nước mắt là không còn chủ ý gì cả! Bạn Thủy gằn giọng:
-Tại sao công tử chê chị em tôi?
Hồ Thiết Hoa hét to:
-Tại hạ chỉ đùa Tử Công Kê, chứ nào phải thực sự cướp vợ hắn đâu? … Tuy tại hạ rất thích hai cô nương, song … Bạn Thủy vụt cười:
-Nếu công tử thấy thích chị em tôi, thì chị em tôi quyết đi theo công tử! Nghinh Nhạn phụ họa:
-Người ta không quan tâm đến mình, mình còn tha thiết làm gì nữa? Đi theo công tử là phải! Hồ Thiết Hoa như đứng trên đống than hồng.
Tiểu Phi thản nhiên như thường, vừa cười, vừa rót rượu, vừa nhấp nháp.
Hồ Thiết Hoa chồm tới giật chén rượu nơi tay chàng hét:
đạo Soái Lưu Hương! Ngươi không nghĩ cách gì giúp ta à?
Tiểu Phi điềm nhiên:
-Ta đã nói rồi, việc của ngươi mà! Tự ngươi lo lấy! Huống chi, được hai người đẹp cùng đòi theo ngươi cả, thì còn gì bằng! Ta cao hứng cho ngươi đấy! Hồ Thiết Hoa lại hét:
Nghinh Nhạn hỏi:
-Tại sao bắt chị em tôi, mang đi, rồi lại mang trả?
Bạn Thủy tiếp:
-Nếu không vì công tử khẩn trương quá độ, chi em tôi chắc không về đâu! Tiểu Phi nhìn gương mặt khổ sở của Hồ Thiết Hoa, không nín cười được:
-Hồ Thiết Hoa, ta hy vọng từ nay, nên nhớ là không phải mỗi nữ nhân đều giống Cao Á Nam cả! Đừng tưởng là dễ đối phó với họ! Nếu ngươi hí lộng được Cao Á Nam, chẳng qua vì nàng thích ngươi thôi! Hồ Thiết Hoa cười thảm:
-Ngươi nói đúng! Từ nay ta chẳng hề dám nói là có thể đối phó với nữ nhân nữa! Nếu hiện giờ có Cao Á Nam tại đây, ta sẽ không ngần gại quỳ xuống ôm chân nàng mà hôn! Tiểu Phi cười lớn:
-Ngươi còn hiểu được cái đạo lý đó thì cũng chưa đến đổi ngốc lắm! Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:
-Ngươi tự cho là mình thông minh, vậy ngươi có biết tại sao Cơ Băng Nhạn không đến chăng?
Tiểu Phi bỉu môi:
đã biết thế nào ngươi cũng đưa hai cô nương này về trả cho hắn, thì hắn còn đến làm gì?
Hồ Thiết Hoa trầm ngâm một lúc lâu, rồi từ từ thốt:
-Nếu hắn nghĩ như vậy, là hắn lầm! Trên thế gian này, không phải có rất nhiều ngươi ngu, bất quá, người ta không muốn tỏ ra quá thông minh đó thôi! Tiểu Phi thở dài:
-Cho nên Cơ Băng Nhạn phát tài, còn ngươi thì suốt đời cùng khổ! Và nhờ vậy, người ta mới cho rằng ngươi khả ái! Hồ Thiết Hoa bật cười lớn:
-Thế ra ta là một người khả ái! Đến bây giờ ta mới biết được điều đó! Bỗng y ngưng bặt tiếng cười.
Y trông thấy một đoàn người có xe, có ngựa, chừng như có đến bảy tám con lạc đà.
Đêm khuya, người vắng, đoàn người này đi về đâu?
Hồ Thiết Hoa cau mày.
Y là con người thích gánh vác việc đời, nặng tánh hiếu kỳ, gặp những việc lạ lùng như thế này, khi nào lại chịu bỏ qua mà không truy cứu tường tận?
Tiểu Phi nhìn y, cười nhẹ:
-Ngươi đang nghĩ gì đó?
Hồ Thiết Hoa lại cau mày, đưa tay xoa cằm, lẩm bẩm:
đang đêm mà họ đi như vậy là có y tránh tai mắt người đời! Họ đúng là cường đạo! Tiểu Phi lại hỏi:
-Ngươi định phỏng tay trên?
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
-Nếu đúng chúng là cường đạo! Y ra roi, giục ngựa chạy liền.
Xe ngựa, lạc đà rầm rộ, nhưng người thì có hai. Một ngồi trên vành xe, còn một kia, là một đại hán, oai nghi vô cùng.
Đại hán cầm ngọn roi dài độ trượng, mặc chiếc hộ tâm da dê, thân hình đen hơn sắt, gân cốt rắn chắc phi thường.
Đại hán đi sau đoàn, một mình hắn điều khiển đoàn thú, không hề rối loạn hàng ngũ.
Xe đi êm thắm, ngay ngắn, như xe chở quan tài. Cửa xe đóng kín, chẳng rõ bên trong có gì.
Hồ Thiết Hoa càng nhìn càng nghi hoặc.
Y nghĩ, đoàn xe ngựa này, nhất định không phải của bọn cường đạo, mà cũng chẳng phải bọn con buôn.
Cũng chẳng phải một đoàn bảo tiêu! Y vọt ngựa đến bên đại hán, điểm một nụ cười:
-Bằng hữu đi gấp, đến đêm cũng không ngừng, chắc khổ nhọc lắm?
Đại hán trừng mắt nhìn y, không đáp.
Hồ Thiết Hoa phát giác ra, đại hán có gương mặt như quả cam phơi khô, chổ lồi, chổ lõm, nhăn nheo quái dị. Gương mặt đó không còn điểm sinh khí nào! Đôi mắt của đại hán xam xám, không làm sao phân biệt nổi tròng đen và tròng trắng.
Hắn nhìn Hồ Thiết Hoa trừng trừng, nhưng mường tượng không trông thấy y.
Ánh mắt của hắn bốc ngời tà khí.
Đêm khuya, cảnh vắng, gặp một con người kỳ bí như vậy, thực không thú vị một chút nào.
Hồ Thiết Hoa hết cười nổi.
Nhưng dù sao, y cũng phải truy lai lịch của khách lạ, y lại giục ngựa theo sau đại hán, cao giọng hỏi:
-Chỉ có những người nuôi dưỡng cái tâm quỷ, mới không đáp lại câu hỏi của kẻ khác! Bằng hữu định biểu diễn trò quỷ gì đây?
Lần này, đại hán không trừng mắt nhìn y nữa, mà cũng chẳng lưu ý đến y.