Lolita

Chương 66

Một nhân viên trạm xăng tại Parkington giải thích rất rõ ràng cho tôi hiểu cách đi đến phố Grimm. Muốn chắc chắn là Quilty có ở nhà, tôi thử gọi cho gã nhưng nghe thấy rằng số điện thoại riêng của gã vừa mới bị cắt. Liệu điều đó có nghĩa là gã đã rời đi không nhỉ? Tôi bắt đầu lái xe đến phố Grimm, cách thị trấn mười hai dặm về phía Bắc. Vào lúc ấy, đêm đã xóa nhòa phần lớn phong cảnh và trong lúc tôi bám theo xa lộ hẹp và quanh co, một chuỗi những cây cột thấp, trắng một cách ma quái, với những tấm phản quang, mượn ánh sáng của chính tôi để báo hiệu hết khúc quanh này đến vòng cua kia. Tôi có thể nhận ra thung lũng tối đen ở một bên đường và sườn dốc mọc đầy cây cối rậm rạp ở bên kia, và ngay trước mặt tôi, như những bông tuyết bơ vơ, những con bướm đêm trôi ra từ bóng tối lao vào vầng hào quang thăm dò của tôi. Tại dặm thứ mười hai, như đã nói trước, một cây cầu có mái che nhìn rất lạ đã bọc tôi lại một lúc và, đằng sau nó, một khối đá sơn trắng hiện ra lờ mờ phía bên phải, và vài thân xe xa hơn, tại cùng bên đường, tôi quay xe rời khỏi xa lộ và rẽ vào phố Grimm rải sỏi. Trong đôi ba phút, hết thảy là rừng cây ẩm ướt, tối đen, rậm rạp. Sau đó, Pavor Manor, ngôi nhà gỗ với một tháp canh, mọc lên trong khoảng rừng thưa hình tròn. Những cửa sổ của nó rực sáng sắc màu vàng và đỏ; đường vào nhà bề bộn nửa tá ô tô. Tôi dừng xe dưới vòm cây và tắt đèn xe để bình tĩnh cân nhắc bước đi tiếp theo. Có lẽ gã được vây quanh bởi lũ người hầu và những con điếm. Tôi không thể tránh được việc nhìn vào bên trong tòa lâu đài hội hè và đổ nát qua lăng kính của "Tuổi Teen Không Yên," một truyện ngắn trong một trong những tạp chí của nàng, "những cuộc truy hoan" mơ hồ, một gã người lớn hung hãn ngậm điếu xì gà hình cái nõ, ma túy, vệ sĩ. Ít nhất thì gã cũng ở nơi đó. Tôi sẽ quay lại vào lúc buổi sáng còn đang ngái ngủ.

Tôi nhẹ nhàng lăn bánh về lại thị trấn, trong chiếc xe cũ trung thành của mình, chiếc xe đã lặng lẽ, gần như vui vẻ phục vụ tôi. Lolita của anh! Vẫn còn chiếc kẹp tóc ba năm tuổi của nàng trong đáy ngăn để găng tay. Vẫn còn dòng bướm đêm nhợt nhạt bị hút ra từ trong màn đêm bởi những chiếc đèn pha của tôi. Những chuồng gia súc tối om om vẫn tự chống tại chỗ này chỗ kia ven đường. Người ta vẫn đi xem phim. Trong lúc đi tìm chỗ trọ qua đêm, tôi đi ngang qua một rạp chiếu phim ngoài trời cho khách đi xe hơi. Dưới ánh trăng sáng rực, thực sự huyền bí trong sự tương phản với màn đêm không trăng đặc quánh, trên tấm màn khổng lồ ngả ra xa giữa cánh đồng mịt mùng lơ mơ ngủ, một bóng ma gầy đét giơ khẩu súng lên, cả gã và cánh tay của gã tan ra thành vũng nước rửa bát rung rinh bởi góc xiên của thế giới đang lùi xa ấy, — và vào khoảnh khắc sau, một hàng cây đã che khuất những điệu bộ đó.