Lola ngước nhìn lên mặt Max. Hơi nóng từ lồng ngực anh dường như là thứ duy nhất cho cô biết rằng mình vẫn đang sống. Các ngón tay ngón chân cô đều có cảm giác cứng đờ như thể cô đang đứng trong tuyết, và cô sợ rằng nếu cô quỵ ngã, cô sẽ chết cứng vì sợ hãi. Ba ngày qua, cô đã sống chung với nó, đấu tranh đẩy lùi nó vậy mà hầu như không thể đẩy nó cách xa. Cô không chắc mình còn có thể làm thế thêm được nữa hay không. “Em muốn lại được cảm thấy an toàn, Max ạ.”
Cô đã vô tình bị bắt cóc, đe dọa, trói lại, gần như chết đuối vì cố cứu chú chó của mình, suýt mất mạng trong một cơn bão. Bé Cưng đã bị trộm mất và giờ những tên buôn lậu đang bắn cô. Chồng chất thêm vào đống tai nạn bất hạnh với khẩu súng bắn pháo hiệu, vụ suýt được giải cứu đêm hôm trước, nỗi lo lắng không dứt của cô, và cô đã có quá đủ.
Đêm đầu tiên trên tàu Dora Mae , cô đã cảm giác mình sẽ chết, và cô đã tranh đấu để sống. Đêm qua trong cơn bão, cô đã trải qua cùng nỗi sợ hãi ấy, và giờ thì cô phải đối mặt với mối đe dọa mới nhất tới đời cô.
Cô nâng tay lên hai bên đầu Max và kéo mặt anh về với mặt cô. Trong vài ngày qua, khoảng thời gian duy nhất cô gần gũi với cảm giác an toàn là khi ở trong vòng tay của người đàn ông đã đẩy đời cô vào vòng nguy hiểm này. Sự mạnh mẽ từ cùng đôi cánh tay to khỏe ấy là thứ duy nhất giờ đây khiến cô cảm thấy mình đang sống. “Max,” cô thì thầm.
Anh không phải hỏi xem cô muốn gì, anh biết. Miệng anh chiếm lấy miệng cô, và cô bám dính lấy anh khi anh trao cho cô hơi ấm từ nụ hôn của anh. Nó lan rộng khắp da thịt cô như một ngọn lửa dữ dội và đẩy lùi nỗi sợ của cô. Anh chiếm giữ cô bằng cả môi lẫn lưỡi anh và cô có khả năng chú tâm vào anh. Vào chất liệu và hương vị của anh. Mùi hương của anh tràn ngập đầu cô.
Cô rê tay lên cổ và vai anh, chạm vào anh hết mức cô có thể với tới. Cô trượt lòng bàn tay xuống dưới áo sơ mi của anh và sưởi ấm lòng bàn tay cô trên lồng ngực mạnh mẽ của anh. Anh thật cứng cáp và tràn trề sức sống. Đầy uy lực đàn ông, trái tim mạnh mẽ của anh đập mạnh dưới tay cô khiến các giác quan của cô sống dậy và rộn ràng. Cô muốn nhiều hơn. Nhiều hơn nữa.
Cô di miệng mình tới cổ họng anh. “Làm tìnhem đi, Max,” cô nói bằng một hơi thở nặng nề.
Tay anh luồn vào dưới chân váy cô. Sự ve vuốt từ lòng bàn tay ấm áp của anh và khao khát được có nhiều hơn lắng đọng giữa hai chân cô. “Lúc này không phải thời điểm thích hợp cho lắm.” Giọng anh nghe khàn đặc như dòng máu đang bơm tràn qua huyết quản cô.
Không thể nào có chuyện cô vừa nghe đúng. “Gì cơ?”
“Lúc này không phải thời điểm thích hợp cho lắm.”
Cô đã nghe đúng, nhưng cô vẫn không thể tin những gì anh vừa nói. Đây là Max, người đàn ông có những ngón tay nhanh nhẹn có thể cởi đồ của một cô nàng ra trước cả khi cô ta biết điều đó. Max, người đàn ông đã gọi cô là ả đàn bà thích trêu người chưa đầy hai tư giờ trước.
Cô ngước lên nhìn vào khoảng bóng râm đang vỗ về mặt anh. “Khi nào thì mới là thời điểm thích hợp cho anh? Trong vài giờ nữa khi chúng ta rất có thể đã chết rồi ư?”
“Lola, anh sẽ làm hết sức mình để thấy rằng em về được nhà, trọn vẹn và trong...”
“Em biết,” cô ngắt lời, “nhưng anh không thể bảo đảm được.” Cô giải thoát cho các nút quần jean của anh. “Chúng ta từng là gì, và chúng ta sẽ là gì, tất cả đều có thể biến mất tối nay, Max à. Trên một hòn đảo không có trên bản đồ giữa Đại Tây Dương.” Tất cả hy vọng và mơ ước về công việc kinh doanh của cô, và một ngày nào đó sẽ có một gia đình của chính cô, cũng sẽ chết cùng với cô. Với cô sẽ không còn thêm một ngày nào đó nữa. Cha mẹ cô sẽ không bao giờ biết được điều gì đã xảy ra với cô, và họ sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại của mình băn khoăn xem cô đã chết hay còn sống. Cô biết họ đủ rõ để biết rằng họ sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng. Họ sẽ tìm kiếm cô cả quãng đời còn lại của mình. “Bất kể anh muốn bao nhiêu đi chăng nữa, anh cũng không thể hứa rằng ngày mai chúng ta sẽ vẫn sống.” Toàn bộ năm cúc đều bật ra khỏi khoen, và cô luồn tay vào trong. Qua lớp cotton bó sát, cô cảm thấy bên dưới tay mình nóng rực. Cô ấn lòng bàn tay vào hơi nóng phi thường của anh. Lửa nóng chạy dọc trong cổ tay cô, khuấy đảo mạch đập của cô, và bắn thẳng tới tim cô. Đây là những gì cô cần từ anh lúc này. “Hãy cho em thứ gì đó để nghĩ đến ngoài việc em sợ hãi đến mức nào.”
Lỗ mũi anh phập phồng và qua những ngón tay màu vàng cam của vầng dương đang lặn, mắt anh mở to, vậy mà anh vẫn do dự. “Anh nợ em việc này,” cô thêm vào, và không thể tin nổi anh đang buộc cô phải dùng đến những mạnh khóe nặng tay. “Em ở đây là lỗi của anh, giờ hãy đền bù cho em đi.”
Tay anh trượt lên cao hơn trên đùi cô tới mép quần lót co dãn của cô và một nụ cười kéo cong khóe miệng anh lên. “Thật là một tranh luận đầy tính thuyết phục.”
“Em không thể tin nổi chúng ta lại còn đang tranh luận nữa cơ.” Cô đẩy tay xuống sâu hơn.
Anh hít mạnh. “Em không hay la hét đấy chứ, phải không?”
Đêm nay thì không. “Em sẽ kiểm soát bản thân.”
Điều đó có vẻ là những gì anh cần nghe, và anh khum lấy giữa hai chân cô. “Chúa ơi,” anh rên lên, “không thể tin được.” Các ngón tay anh trượt vào, và chạm vào phần ướt mượt đó. Cô thì thầm tên anh, rồi vùi mặt vào vai anh. Đầu ngón tay anh vuốt ve nơi mẫn cảm nhất của cô, và cô cắn vào cơ bắp cứng rắn đầu cánh tay anh.
“Lola.”
“Hmm?” Cô hôn điểm cô vừa cắn.
“Không có gì. Chỉ Lola thôi.” Với mỗi ve vuốt từ ngón tay anh, anh lại trao cho cô ham muốn mãnh liệt và cấm cửa tất cả mọi thứ trừ nhu cầu được cảm nhận anh bên trong của cô.
Cô cho tay vào bên trong và ôm trọn lấy phần phân thân của anh. Không khí rít ra từ phổi anh, và cô dịch chuyển bàn tay, cảm nhận làn da lụa là chặt căng và hơi nóng khó tin của anh. Cô nâng môi lên để nhận nụ hôn của anh. Cô xiết nhẹ và một tiếng rên trầm thấp vang lên sâu trong lồng ngực anh. Miệng anh hé mở chiếm lấy miệng cô, tận hưởng cảm giác đê mê và sống động trên từng đầu lưỡi. Cô lờ mờ nghe thấy tiếng nhạc từ bãi biển, nhưng chẳng gì tồn tại ngoài Maxgoài mùi hương của anh, chất liệu mượt mà trên da thịt cứng rắn của anh, và chiều dài của anh.
Max nhỏm dậy quỳ trên đầu gối và cởi quần lót cô ra. Anh di chuyển giữa hai chân cô và móc ngón tay cái dưới cạp quần jean và quần lót của anh. Từ tốn, anh đẩy chúng xuống thấp dưới bụng anh. Rồi vật đàn ông bật ra tự do, to lớn và mạnh mẽ. Anh nắm lấy mình trong tay khi ánh mắt thiêu đốt của anh di chuyển trên người cô. Trong bóng râm của cây thông, nắng Caribbe phủ lên quanh anh, tắm cơ thể anh trong ánh vàng. “Cởi váy em ra đi, Lola,” anh nói, giọng thô ráp. “Anh muốn nhìn em. Tất cả em.”
Không khí quanh cô chất đầy khao khát khi cô cởi từng nút áo. Cô nâng tay lên để kéo anh lại gần, nhưng anh chống hai tay cạnh hông cô và áp mặt xuống bụng cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên khắp người cô. Đôi má thô ráp của anh úp hẳn vào ngực cô khi khuôn miệng ẩm ướt của anh trải thêm nhiều nụ hôn ở đó. Phần đàn ông của anh chạm nhẹ vào khiến cả người cô rùng mình.
Với đôi bàn tay run rẩy, cô kéo mặt anh lại gần mặt cô. Ánh mắt họ gặp nhau và khóa chặt khi anh bắt đầu tiến vào. Rồi anh chuyển động, bắt đầu với một nhịp điệu chậm chạp và nhàn nhã, cho cô thời gian để điều chỉnh trước khi anh nắm lấy đùi cô, và anh chôn mình vào hoàn toàn trong cô. Lola thở dốc và nắm lấy vai anh. Anh lấp đầy cô hoàn toàn, hơi nóng của anh đốt cháy trong cơ thể cô. Một tiếng rên mà cô không thể kiểm soát trào ra khỏi họng cô khi quấn chân lại quanh eo anh.
Max hít mạnh vào một hơi và nín thở. Bên dưới tay cô các cơ bắp của anh trở nên cứng như đá. “Lola,” anh thì thầm bên má cô. “Chúa ơi, em mang lại cảm giác thật phi thường. Thật nóng bỏng.” Anh kéo ra một nửa, rồi xông tới. “Thật tuyệt.”
Như một luồng hơi trong lò luyện kim, hơi nóng lan khắp da Lola. Dọc chân xuống tới gan bàn chân cô. Lên tới bụng và lan khắp ngực cùng cánh tay cô. Mỗi một lần tấn công của anh lại mang lại cảm giác tuyệt vời hơn lần trước, khiến cô lại ham muốn hơn. Muốn. Muốn có thêm. Thêm nhiều nữa của anh.
Vào rồi ra, mạnh mẽ hơn. Nhanh hơn. Cô không thở nổi. Và nó vẫn cứ tiếp diễn. Khoái lạc tinh tế mạnh mẽ, và đúng lúc cô nghĩ mình sẽ bùng cháy, anh đặt bên dưới cô, nâng cô lên, và vào sâu thêm nữa.
“Max,” cô thì thào trong một hơi thở hổn hển. “Max. Đừng dừng lại.”
“Anh cũng không có ý định đó,” anh xoay xở nói ra khi ấn mạnh vào cô.
Dưới áo phông của anh da họ dính chặt vào nhau. Anh vòng tay quanh người cô, và cô cảm thấy bị anh chiếm giữ hoàn toàn. Bằng cách anh chiếm lấy cô, bao bọc cô, và lấp đầy cô. Đưa cô tới cực khoái với mỗi chuyển động của anh. Cả thế giới của cô tập trung vào nơi mà anh chạm đến và cảm giác tuyệt vời mà anh khiến cô cảm thấy. Tâm trí cô quay cuồng và cô có thể đã nói thành tiếng, nhưng cô không chắc lắm. Cô nhắm mắt lại, và anh đặt tay lên hai bên mặt cô. “Lola, mở mắt ra và nhìn anh đi.”
Cô xoay xở làm theo yêu cầu của anh, nhưng hầu như không đủ sức. Cả thế giới của cô đã tập trung vào nơi cơ thể anh kết nối với cơ thể cô và dòng chảy cảm xúc mãnh liệt đã choán lấy cô và đang ép buộc cô đáp ứng mỗi đợt tiến công củaanh.
“Anh muốn em nhìn anh. Anh muốn nhìn mắt em khi anh đưa em lên đỉnh,” anh nói, rồi anh đạt được ước muốn của mình khi cơn sóng cực khoái đầu tiên chiếm lấy cô và kéo cô vào trạng thái dữ dội của nó. Cơ thể cô cong lên và cô níu lấy anh khi cơ thể anh đẩy cô sâu hơn cơn xoáy của khoái lạc nóng rực, đờ đẫn tâm trí. Cô mở miệng, và anh hôn cô, nuốt hết tiếng rên rỉ dài của cô, chiếm lấy mọi thứ cô có, rồi đòi hỏi thêm nữa. Dưới sự che chở của cây thông Caribbe, anh chửi thề và tán tụng Chúa trong cùng một hơi thở xù xì. Tiếp tục và tiếp tục, cho tới khi anh lồng các ngón tay vào tóc cô và một tiếng rên rỉ vang lên trong ngực anh. Anh di chuyển nhanh hơn và mạnh hơn, rồi anh đẩy vào cô một lần cuối.
Sau cực khoái, hơi thở nặng nề của họ lấp đầy không khí. Cô không chắc họ nằm cùng nhau bao lâu, Max đỡ phần lớn trọng lượng của anh trên cẳng tay, cùng lúc cơ thể anh phủ lấy cô. “Em ổn chứ?” cuối cùng anh hỏi.
Cô cào tay qua hai bên tóc anh và dịu dàng cười. “Em nghĩ thế.”
“Chúa ơi, anh không nghĩ được điều này trước đây. Em thật sự là một ả... ” Anh kìm mình lại. “Bạn tình phi thường. Không.” Anh lắc đầu. “Ý anh là em là một quý cô thật phi thường.”
Lola cười mà không phát ra âm thanh. Câu lỡ lời của Max là một trong những lời tán tụng hay ho nhất một người đàn ông từng trao cho cô. “Em cũng muốn là một bạn tình phi thường nữa.”
“Chậc, có mà.”
Vượt lên âm thanh hô hấp của họ, tiếng nhạc salsa tấn công thiên đường của họ và thế giới hiện thực xâm nhập. Max hôn trán cô và lẩm bẩm gì đó mà cô không nghe rõ. Rồi, với tim cô vẫn đập nặng nề trong lồng ngực và da cô vẫn mẫn cảm do sự động chạm của anh, anh trượt khỏi cơ thể cô và nhỏm dậy quỳ trên đầu gối. Anh nhìn qua các nhành cây, rồi quay mắt lại chỗ cô.
“Em xứng đáng được tốt hơn thế này, Lola. Nếu anh được phép tự do, chúng ta sẽ bơi lội trần truồng đôi chút, rồi lại làm lại, nhưng lần sau sẽ cực kỳ từ tốn,” anh nói khi cài khuy quần. “Nhưng chúng ta không có thời gian, và chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”
Lola ngồi dậy và mặc quần lót vào. Nếu cô được phép tự do, cô sẽ nằm trong vòng tay Max và đắm mình trong trạng thái thỏa thuê sau cực khoái. Cô không muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng cô biết họ phải nói. Tối nay sẽ không có đắm mình gì hết. Không có nằm lại. Không bơi lội trần truồng, hay làm tình thêm lần nữa.
“Anh không biết mình sẽ đi bao lâu. Có thể một tiếng, có thể lâu hơn. Vấn đề chủ yếu là, em phải ở yên chỗ này. Bất kể em nhìn thấy hay nghe thấy gì.”
Có nghĩa là, bất kể anh có vướng vào rắc rối đi nữa, cô cũng không được giúp anh. Cô kéo váy lại, rồi cài nút. “Em vẫn nghĩ em nên đi cùng anh.”
“Không.” Anh đặt ngón tay dưới cằm cô và nâng ánh mắt cô lên nhìn anh. “Anh không thể bảo vệ em trước bốn tên đàn ông có vũ trang.” Tay anh rơi xuống hai bên người. “Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với anh, đây là những gì anh muốn em làm...”
Cô lắc đầu. “Sẽ chẳng có gì xảy ra với anh hết.”
“Anh muốn em đợi tới khi những tên đó đã đi xa hết rồi,” anh tiếp tục cứ như cô chưa hề lên tiếng. “Rồi nhóm một ngọn lửa trên bãi biển. Đốt một ngọn lửa thật to vào, và ném tất cả nhựa lẫn cao su mà em tìm được từ tàu Dora Mae vào đó. Nhựa và cao su sinh ra rất nhiều khói đen, có thể nhìn thấy xa cả dặm.” Anh lấy ống nhòm và nhìn xuống bãi biển. “Nhớ phải giữ lửa cháy vào buổi tối. Nếu em thấm một ít dầu từ thuyền vào cát thì sẽ giúp được đấy.” Anh hạ ống nhòm xuống và đưa nó cho cô. “Khu tổ chim mà anh đã kể cho em là anh phát hiện thấy rất khô và sẽ tạo thành mồi lửa rất tốt.”
“Max?”
“Ừ.”
“Sẽ chẳng có gì xảy ra với anh hết,” cô lặp lại, như thể là, nếu cô nói đủ lần, cô có thể biến nó thành sự thực. Cô thậm chí không muốn suy ngẫm đến những gì có thể xảy ra.
“Anh hy vọng là không.” Anh đứng dậy và kéo cô đứng lên. “Hứa với anh rằng em sẽ không di chuyển khỏi vị trí này đi.”
“Em hứa.”
Anh đặt tay lên sau đầu cô và trao cho cô một nụ hôn thật nhanh. “Khi anh về tìm em, hãy sẵn sàng di chuyển nhé.”
“Vâng.” Cô đặt tay lên cánh tay anh. “Hứa với em anh sẽ cẩn thận nhé.”
“Bé cưng à, anh luôn cẩn thận.”
Khi anh đáng lẽ phải quay đi, nắm tay cô siết chặt thêm. “Hứa với em anh sẽ quay về đi.”
Anh bỏ tay cô ra khỏi cánh tay anh và hôn lòng bàn tay cô. “Anh sẽ làm hết sức mình.”
Chỉ có hai qu luật cuộc sống cho bất kỳ một cuộc tranh chấp nào, hai nguyên tắc chiến tranh, mà Max tuân theo. Thắng bằng mọi giá, và không được phép thất bại. Max đã tham gia quá nhiều cuộc tranh chấp để giờ đây tin vào điều đó mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Anh quỳ xuống cạnh con lạch chạy dọc mép đồi và lấy hai ngón tay vốc bùn lên. Anh bôi lem nó khắp trán và quanh mắt, xuống má và cằm. Trên tay và mu bàn tay anh.
Tiếng nhạc vang đến từ bãi biển dừng lại, và Max liếc qua các tán lá. Đêm đã buông hẳn xuống, và anh chỉ nhìn thấy được rất ít. Sau anh một quãng về phía bên trái, anh chỉ thấy được ánh lửa trại. Ngoài tiếng sóng vỗ, là tiếng hát líu nhíu và khoác lác của những kẻ say lấp đầy luồng gió lạnh. Rồi một đĩa CD mới bật lên với loại âm nhạc Latinh đã lớn lên cùng Max – loại âm nhạc khiến anh nghĩ đến những chai bia trống không và gạt tàn thuốc đầy ụ.
Anh di chuyển ra rìa hàng cây và trở thành một phần của bóng đêm đen như mực. Ba gã xấu xa ngồi cạnh ngọn lửa nốc bia, cùng lúc một tên thứ tư trông có vẻ đã bất tỉnh trên cái ghế ngồi câu cá. Anh không thấy Bé Cưng, nhưng dây thừng vốn trói nó lại vẫn đang buộc vào ghế. Max núp mình dưới một cây cọ, nghe ngóng, quan sát, và chờ đợi.
Ba gã cạnh ngọn lửa giống như phần lớn những tên đàn ông dành thời gian trong say xỉn khác. Chúng ca thán vợ và bạn gái, và ca thán về công việc. Ca thán rằng việc nhặt thuốc phiện thất lạc rồi chuyển chúng kịp lúc tới những con thuyền đang đợi có bao nhiêu khó khăn, cứ như chúng làm việc cho Dịch vụ chuyển phát Hoa Kỳ vậy.
Anh càng nghe lâu, chúng càng uống nhiều và càng trở nên ầm ĩ hơn. Chúng nói về cái chết của José Cosella và khoản tiền thưởng mà ông chủ chúng treo trên đầu tên đàn ông phải chịu trách nhiệm. Năm trăm ngàn peso. Mỗi tội là chẳng ai có manh mối xem tên nước ngoài đó là ai hay hắn đã biến mất ở đâu.
Max ngước lên ngọn đồi nhìn tới điểm Lola đang ngồi. Anh hình dung cô với hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, nhìn xuống bãi biển qua ống nhòm. Váy cô, xếp nếp xanh trong lòng cô, mặt trăng chạm vào cặp chân dài và đôi môi căng mọng của cô. Mắt anh quay lại bãi biển, nhưng ý nghĩ của anh không hoàn tập trung vào công việc. Anh đưa ta lên mặt và ấn lòng bàn tay sát gần mũi. Nó vẫn ở đó. Giữa các ngón tay anh. Nhưng chỉ thoang thoảng thôi. Mùi hương của Lola Carlyle. Mùi hương của tình dục say đắm. Anh hít thở sâu, và cơ thể anh có phản ứng. Anh nhắm mắt lại và nghĩ đến việc hôn cô ở nơi cô ướt át, khao khát và thèm muốn. Thèm muốn anh.
Nếu có ai đó từng bảo anh rằng sẽ có ngày anh được làm tình với Lola Carlyle, đặc biệt là khi những tên buôn lậu đang vui chơi bên dưới, anh hẳn sẽ cười đến vỡ bụng. Max luôn xem mình là một gã may mắn, anh đã sống sót qua quá nhiều chuyện để không tin vào điều ấy, nhưng anh cũng chẳng may mắn đến thế.
Kể từ cái đêm anh trưng dụng tàu Dora Mae , anh đã nghĩ đến cô trần truồng nằm dưới anh. Anh nghĩ đến cảnh ấy trong bối cảnh hiện thực hóa giấc mơ của mọi thằng đàn ông. Mơ về Maximilian Zamora, con trai của một người Cuba nhập cư nghiện rượu, ngủ với một siêu mẫu.
Anh nắm tay lại và hạ tay xuống. Anh đã cực kỳ thiển cận. Lâm vào trạng thái không phòng bị, một chuyện không thường xuyên xảy ra. Không hề có cảm giác thỏa mãn cái tôi đàn ông. Không có ham muốn vỗ ngực hoặc kể với lũ bạn thân. Chỉ là biết rõ rằng anh đã đầu hàng dục vọng của mình dành cho cô dưới những điều kiện nguy hiểm tột bậc. Rằng anh đã đi quá xa, và nếu có chỉ nửa cơ hội thôi, anh cũng sẽ đến đó lần nữa, và lần nữa.
Max ngồi trong bóng tối nửa tiếng đồng hồ rồi quay lại qua các hàng cây và lùm bụi tới điểm nơi hòn đảo cong tròn lại và thoát khỏi tầm nhìn từ bãi biển. Nếu có một thứ Max luôn thấy tin tưởng trong bản thân anh, thì đó chính là bản năng, nhưng dạo gần đây bản năng của anh đang tỏ ra không thể tin cậy được. Chúng đã làm anh thất vọng trong hoạt động trên Nassau của anh, và chúng cũng làm anh thất vọng những nơi có dính lứu tới Lola. Hoặc có lẽ bản năng của anh không hề thất bại, chỉ là anh không nghe theo chúng mà thôi.
Những con sóng âm ấm xô qua mũi giày anh khi anh cúi xuống để rút con dao ăn cá ra. Trong trường hợp của Lola, anh cho rằng vấn đề là ở vế sau. Anh muốn cô, và bất kể biết bao nhiêu lần anh tự dặn mình rằng có cô rất có khả năng sẽ làm anh bị giết, anh cũng không thèm nghe
Giờ đây khi anh đã ở cùng cô, anh biết không chút hoài nghi rằng việc đó là một sai lầm, và cũng không phải anh đang nói về mối đe dọa về mặt thể chất. Làm tình với Lola không hề váng vất đầu óc như anh đã đoán. Cũng không gợi dục như hàng nghìn giấc mơ tình ái khác nhau. Không, mà còn tốt hơn. Hơn nhiều lần. Ở cùng cô, nhìn xuống khuôn mặt cô khi anh vùi sâu trong cơ thể ấm nóng ướt át của cô, anh đã thoáng thấy một thứ lớn hơn dục vọng nhiều. Một thứ lớn hơn cả khao khát đang kéo mạnh nơi háng anh và giục giã anh đẩy vào nhanh hơn và sâu hơn. Để khiến cô thuộc về anh hoàn toàn, đến mức cô sẽ không còn biết nơi anh bắt đầu và nơi cô dừng lại nữa. Anh đã thoáng thấy hình ảnh cuộc đời anh có thể có với cô, và trong vài giây ngắn ngủi ấy, anh đã đầu hàng nó. Anh đã để nó trườn vào trong ngực anh, cướp đi hơi thở của anh, và chặn đứng mọi lý lẽ của anh.
Nhưng chỉ là một thoáng qua mà thôi. Sau tất cả, cũng chỉ là một giấc mơ. Trong thế giới thực, Max không phải tuýp đàn ông trọn đời, và Lola cũng không phải loại con gái sẽ chung sống với một kẻ như anh. Một kẻ chẳng thể bảo đảm rằng ngày mai anh sẽ vẫn còn ở quanh cô.
Max lội vào nước và ép những ý nghĩ về Lola rời khỏi tâm trí anh. Cô là một công dân, giống như bất kỳ công dân nào khác. Đây là một công việc, giống rất nhiều công việc khác mà anh đã được giao. Hàng năm trời rèn luyện cho phép anh tách mình khỏi tất cả mọi thứ trừ những gì cần được giải quyết. Sóng vỗ vào ngực anh khi anh cắn con dao giữa hàm răng để không bị mất, rồi anh đá chân và bơi. Chỉ đỉnh đầu và mắt anh nhô khỏi mặt nước khi anh bơi ra ngoài một trăm năm mươi mét. Anh không tạo ra một gợn sóng hay tóe nước khi quay người và bơi song song với bãi biển.
Từ xa, dáng trắng của tàu Dora Mae giống như một con cá voi khổng lồ bị mắc cạn, một cảnh đáng buồn và thê lương. Anh càng bơi lại cần, con thuyền càng quay về hình dạng đặc trưng của nó, nhưng cũng không kém buồn bã hay thê lương. Con thuyền tốc độ nằm về bên trái du thuyền sáu mét, nhưng nó chìm sâu xuống mặt nước đến nỗi anh chắc sẽ không nhìn thấy nó nếu không biết chỗ để tìm.
Con thuyền tốc độ động cơ mở đu đưa trong những cơn sóng dịu nhẹ khi Max êm ru nhấc mình qua mạn thuyền. Anh lấy khỏi mồm và cho mắt mình một giây để điều chỉnh với ánh sáng trong thuyền. Hai thùng nhựa tròn được xếp gọn bên mạn phải cạnh một thứ trông như một thùng đạn dược. Anh liếc về hướng bãi biển, đếm đủ bốn tên, rồi nhấc nắp thùng lên.
Bingo. Một thùng chứa đủ loại hàng. Qua ánh trăng, Max phân loại được vài khẩu MP4, nhưng không có đạn. Có khoảng một tá gậy thuốc nổ và bom, và thứ cuối cùng anh chạm đến khiến anh mỉm cười.
“Xin chào,” anh thì thầm, và rút ra một trong những vũ khí ưa thích nhất trọn đời của anh, một khẩu súng trường bắn tỉa đường kính nòng 0.5. Ngay sau khi anh hoàn thành khóa huấn luyện SEAL và nhận bằng BUD/S, anh đã được đưa tới trường bắn tỉa ở Fort Bragg. Trong hàng tháng trời anh đã trốn trong rừng Bắc Carolina, bắt tan nát các mục tiêu giấy và xe cộ bằng rơm trong lúc lũ rệp ăn tiệc trên cổ tay cổ chân anh. Vài năm sau, anh đã vận dụng khóa huấn luyện của mình trong một trận chiến thực sự trong chiến dịch Bão cát Sa mạc, giết chết những mục tiêu bắt buộc và học hỏi vô số điều về sự sống và cái chết.
Lúc đấy anh chỉ là một đứa trẻ.
Việc mấy thằng nhãi trên bãi biển kia muốn làm với một khẩu súng đủ sức thổi tung cả một lỗ lớn trên mục tiêu cách xa cả dặm cũng dễ đoán với bất kỳ ai. Max kiểm kê nhanh những gì anh có và không có. Anh không có đạn cho mấy khẩu MP4, và đoán chừng những tên kia đã dùng toàn bộ số đạn để bắn nát cây cối rồi. Anh không có dây dẫn cho thuốc nổ, nhưng ở đáy thùng anh tìm thấy năm viên đạn dài nửa inch đường kính .50.
Sau khi kiểm tra nhanh bãi biển, anh thoát qua mép thuyền và, giữ súng và đạn cao trên đầu, bơi tới tàu Dora Mae . Ngoài vài vệt sáng tràn vào qua các ô cửa sổ, bên trong con thuyền tối đen như mực. Việc cả con thuyền đã bị rà soát và đồ đạc bị ném đi khắp nơi cũng không giúp ích được gì. Kính vỡ lạo xạo dưới chân anh khi anh lần đường tới phòng nghỉ. Anh mất chưa đầy một phút để thấy thứ anh đang tìm. Anh nhét nửa tá bao cao su vào túi, rồi mở vài bao và duỗi căng lớp nhựa mỏng trên nòng súng. Anh đổ các viên đạn vào bao cao su cuối cùng, buộc nó vào đỉa thắt lưng, rồi lại rời khỏi du thuyền.
nhẹ nhõm giần giật nơi khóe miệng anh khi lẩn vào đại dương và lại hướng về phía con thuyền tốc độ. Cuối cùng anh cũng trở về địa bàn quen thuộc. Mọi thứ rõ ràng là đang tươi sáng lên. Khỉ thật, tất cả những gì anh phải làm là lôi Bé Cưng ra khỏi dưới ghế ngồi của một tên buôn thuốc phiện đã bất tỉnh, đưa Lola và chú chó lên tàu phản lực mà không làm cho lũ người xấu trên bãi biển hoài nghi, rồi vỗ mông rời khỏi Bahama.
Dễ như bỡn.