"Tao sẽ không chịu hậu quả vì phim con heo của người khác."
Khi tôi ở tuổi mười bốn, một hôm sau khi tan học thằng bạn Aaron luồn vào cửa chính nhà tôi, thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại. Trông cái vẻ căng thẳng trên mặt nó, tôi đoán chuyện nó sắp sửa kể cho tôi nghe có thể là chuyện quan trọng nhất tôi từng nghe từ bé đến giờ. Hóa ra tôi đoán đúng thật.
“Này. Tớ tìm thấy một bộ phim con heo trong cái ngõ đằng sau 7-Eleven ,” nó nói.
Thằng bạn lôi từ ba lô ra một cuốn băng VHS có tựa đề Những cô gái điếm New Wave, lớp vỏ bằng giấy bìa cũ mòn, ố bẩn cho thấy rõ ràng có kẻ đã bán cuốn băng cho thằng nhóc. Chúng tôi phản ứng như hai gã nông dân phát hiện ra túi vàng trên ruộng ngô: vui sướng, sau đó ngay lập tức trở nên hoang tưởng và nghi kỵ lẫn nhau. Chúng tôi biết rằng cần phải phối hợp với nhau để cơ hội này không bị mất đi và quyết định rằng ý tưởng tốt nhất là chia thời gian ra dùng. Tôi sẽ giữ bộ phim vào tuần đầu tiên và tuần thứ ba hàng tháng, còn Aaron giữ tuần thứ hai và tuần thứ tư.
Mặc dù đã xem bộ phim trên năm mươi lần, cho đến hôm nay tôi vẫn không biết nội dung bộ phim là gì, bởi vì chưa bao giờ tôi xem quá hai mươi phút đầu tiên. Nơi duy nhất tôi có thể xem phim là phòng bố mẹ tôi. Đây là chiếc đầu máy chiếu video duy nhất trong nhà, điều này khiến cho tôi có cảm giác giống như chú hươu phát hiện ra rằng vũng nước duy nhất trong bán kính một nghìn dặm lại nằm trong hang sư tử. Mặc dù vậy, tôi không hề nghĩ dù chỉ một lần là không đáng mạo hiểm. Tôi sẽ chờ đến lúc bố mẹ đi ra khỏi nhà, sau đó tôi vào phòng họ và tiến hành công việc của mình. Thậm chí tôi còn vạch ra một kế hoạch dành cho lúc nghe thấy tiếng mở cửa: Tôi sẽ kéo quần sịp từ dưới mắt cá lên đồng thời bấm nút EJECT, sau đó trong nháy mắt cất cuốn băng và bấm nút TV/VIDEO để bố mẹ không biết là đầu video đã bị sử dụng. Kế hoạch này được cân nhắc kỹ lưỡng, có hiệu quả, và không bao giờ thất bại.
Không may, tôi vẫn bị bắt.
Tôi nhận ra điều này vào một buổi sáng khi tôi tỉnh giấc và thấy bố tôi lượn trên đầu, tay vẫy cuốn băng Những cô gái điếm New Wave như vẫy một tờ vé số trúng thưởng. Tôi đã phạm nguyên tắc cốt lõi của việc xem phim mát: Đừng để băng trong đầu video.
“Tao không quan tâm đến việc mày có xem phim con heo hay không, xem thì cứ xem,” ông nói. “Nhưng (a) đừng xem trong phòng tao. Điều cuối cùng tao cần là đi làm về và không ngồi lên cái thứ dơ dáy này của mày. Và (b) tao không thể để mẹ mày tìm thấy phim con heo trong phòng tao rồi nghĩ đấy là của tao. Lúc đấy nó trở thành rắc rối của tao, và tao sẽ không chịu hậu quả vì phim con heo của người khác.”
“Bố có định nói cho mẹ biết không?” tôi hoảng hốt hỏi.
“Khồng, tao sẽ giữ im lặng miễn là mày không làm chuyện nhố nhăng đó trên giường tao nữa,” bố vừa nói vừa nháy mắt.
Tôi dứt khoát giơ tay lên, tưởng rằng đã nói chuyện đàn ông với nhau xong thì bố sẽ trả lại cuốn phim cho tôi. “Ha, đừng có hòng.” Ông quay lưng và kẹp nó xuống dưới cánh tay, cười vang.
Bị bố phát hiện ra cuốn phim mát và cười vào mặt là khoảnh khắc rất đáng xấu hổ trong cuộc đời của một đứa trẻ mới lớn. Sáng hôm sau, tôi có một khoảnh khắc nữa còn đáng xấu hổ hơn nhiều khi tỉnh dậy và thấy mẹ tôi đứng trên đầu, tay giơ cao cuốn băng Những cô gái điếm New Wave. Bố đã bán đứng tôi!
Khi mẹ kết thúc việc mô tả những điều xấu xa của ngành công nghiệp khiêu dâm và phân tích bản chất phi thực tế của thứ tình dục miêu tả trong đó, tất cả đều được mẹ gào lên với tôi, tôi lao vọt ra phòng khách như một người đàn ông vừa vượt qua một chặng đường dài đằng đẵng để trả mối thù giết người. “Này!” tôi quát lên với bố, lúc này đang ăn món Grape-Nuts như thường lệ.
Bố ngước lên nhìn tôi, nhăn mặt và nói, “Cẩn thận khi chọn từ ngữ tiếp theo đấy.”
“Bố kể với mẹ về cuốn,” và sau đó tôi ngậm từ phim con heo lại. “Bố đã bảo là không kể kia mà!” tôi nói thêm với mức âm lượng cao nhất.
Bố đặt tờ báo xuống, nhìn tôi, rồi trả lời với giọng điềm tĩnh, “Ừ, bố đã suy nghĩ về chuyện đó. Quá mạo hiểm cho bố nếu như không kể cho mẹ biết. Lẽ ra mày không nên để cuốn băng trong đầu video. Chính chim mày phản bội mày, con trai ạ. Làm cho mày suy nghĩ ngu xuẩn. Đấy không phải lần cuối cùng chuyện này xảy ra đâu.”
Vấn đề rối loạn cương dương với một người bạn lớn tuổi của gia đình
“Chả hiểu tại sao cứ không cửng lên được thì mọi người lại đến tìm tao. Nếu biết cách chữa thì lúc này tao đang lái một chiếc Ferrari với tốc độ ba trăm cây số một giờ theo hướng ngược lại với ngôi nhà này rồi.”
Tôi thường xuyên vắng mặt ở các buổi khiêu vũ của trường trung học
“Mày cứ chê bai về chuyện không đi, vậy thì tại sao mày không đi đi? …Tìm lấy một cái hẹn đi… Gặp thêm nhiều gái vào… Lạy Chúa, con trai ơi, tao sẽ không tiếp tục hỏi kiểu này nữa đâu, chán vãi đái ra. Mày muốn làm gì thì làm.”
Tập luyện
“Chả ai thích thú gì với chuyện tập luyện cả, nhưng cái nào tệ hơn: tập luyện, hay mút một cái gì đấy?... Ồ, cho bố nghỉ ngơi chút đi, tập luyện không tệ hơn mút đâu.”
Được cứu hộ bãi biển cứu mạng
“Mày làm cái đếch gì ngoài xa thế? Bơi thì không biết… Con trai ơi, mày vận động khá tốt đấy, nhưng bố đã thấy cái mày gọi là bơi rồi. Trông cứ như một thằng đần đang quỳ đập kiến vậy.”
Đập vỡ cửa sổ người hàng xóm lần thứ ba trong năm
“Chuyện đếch gì đang xảy ra với mày thế? Đây là lần thứ ba rồi đấy! Mày biết không, lúc này tao nghĩ lỗi là của thằng cha hàng xóm… Không, không hẳn thế, đấy là lỗi của mày, ngay bây giờ tao tuyên bố không hiểu sao DNA của tao lại liên quan đến cái thứ ngu xuẩn như thế này nữa.”
Buổi gây quỹ cuối năm cho đội bóng chày của trường đại học
“Cứ nói cho tao biết tao phải cho mày bao nhiêu tiền để không bao giờ phải rời khỏi cái ghế này.”
Bộ trò chơi video
“Không thể cho mày được… Tốt thôi, thế thì đến nhà bạn mày mà chơi. Trong lúc ở đó, hãy xem có ăn được thức ăn và dùng được hố xí nhà chúng nó luôn không nhé.”
Tầm quan trọng của việc xem tin tức buổi tối
“Nói nhanh lên chút, đến bản tin rồi… Ôi, nếu như mày bị bệnh lao thì trong ba mươi phút tới nó cũng chưa bị nặng hơn đâu.”
Thời điểm thích hợp để tặng quà
“Ừ, tao mua quà cho ông ấy đấy. Ông ấy phải mổ sỏi thận. Bắn một hòn đá qua của quý thì phải xứng đáng hơn là vỗ mẹ nó một cái trên lưng chứ.”
Bài học lái xe đầu tiên của tôi
“Trước hết là điều đầu tiên: Ô tô có năm số. Mùi gì thế nhỉ?... Được rồi, điều này còn trước cả điều đầu tiên: Đánh rắm khi xe không chạy là đồ khốn nạn.”