Lời tiên tri mới - tập 2 - TRĂNG LÊN

Chương 8

Docsach24.com

ếu một mèo nhảy vào trò, hãy cuộn lưng lại,” Da Xỉ Than hướng dẫn. “Sau đó tấn công dưới bụng bằng móng vuốt. Thử đi.”

Chân Lá đợi cho mèo bảo trợ của mình cúi xuống ở trước mặt và nhảy vào không khí. Cuộn lưng lại như Da Xỉ Than nói, cô cào bàn chân vào bụng mèo lang y và ném bà sang một bên.

“Tốt,” Da Xỉ Than meo. “Đứng dậy, lúng túng với cái chân bị liệt. “Đủ rồi đấy.”

Hai mèo đã tập luyện cả sáng nay ở hõm cát huấn luyện, mặc dù những đám mây xám dày trải đầy bầu trời, bụng chân Lá vẫn réo ầm ầm như thể đứng dưới ánh nắng mặ trời. Cpp rất thích tập luyện với mèo bảo trợ của mình. Thực hiện tốt những bài tập sẽ giúp cô đỡ lo lắng về bộ tộc và Hai Chân, phân tâm với vấn đề của chân Sóc và những con mèo trên chuyến hành trình của chị ấy.

Cô đi theo Da Xỉ Than xuống khe núi. Trước khi họ chui qua đường hầm kim tước, chân lá nghe tiếng đội tuần tra trở về từ phía sau. Quay lại, cô nhìn thấy Sao Lửa, DaBụi, và Đuôi Nai. Sao Lửa trông lo lắng hơn bao giờ hết, trong khi bộ lông màu nâu của Da Bụi dừng lên tua tủa và đuôi quất dữ dội từ bên này sang bên kia.

Da Xỉ Than đến gặp Sao Lửa, trong khi chân Lá lo lắng đến cạnh Đuôi Nai. “Tên của bộ tộc Sao đã bị gì vậy?”

“Bộ tộc Gió,” Đuôi Nai meo, liếc nhìn những chiến binh khác. “Họ ăn trộm mồi của chúng ta.”

Chân Lá nhớ lại những con mèo gầy trơ xương, tuyệt vọng đã đuổi cô ra khỏi lãnh thổ của họ, và không hề ngạc nhiên khi nghe tin này.

“Bọn chị đã tìm thấy lông và xương thỏ ở gần điểm Bốn Cây,” Đuôi Nai tiếp. “Chúng mang mùi của bộ tộc Gió.”

“Đó là vì thỏ của họ đã biến mất,” chân Lá meo. Cô cố gắng thoát khỏi cảm giác tội lỗi về kí ức đã bắt cá từ bộ tộc Sông như thế nào.

“Nhưng vẫn còn luật chiến binh,” Đuôi Phai Chỉ ra. “Da Bụi rất tức giận.”

“Em thấy rồi,” chân Lá meo.

Cô theo bạn mình chui qua đường hầm kim tước để tìm Sao Lửa và Da Bụi đang đứng cạnh đống mồi tươi. Bụng lảo đảo khi thấy đống mồi cạn kiệt.

“Nhìn đi!” Da Bụi phất đuôi. “Còn bao nhiêu thức ăn cho bộ tộc chúng ta? Ngài phải làm gì đó với bộ tộc Gió đi, Sao Lửa.”

Sao Lửa lắc đầu. “Tất cả chúng ta đều biết Sao Cao sẽ không để chiến binh của mình đi ăn trộm mồi nếu họ không thực sự gặp khó khăn.”

“Có thể Sao Cao không biết chuyện gì đang xảy ra. Vả lại, bộ tộc Sấm cũng đang gặp rắc rối. Chúng ta không có dư mồi.”

“Ta biết,” Sao Lửa thở dài.

“Tôi lo lắng cho Mây Dương Xỉ,” chiến binh màu nâu thêm. “Cô ấy đã gầy đi rất nhiều, và vẫn còn ba đứa trẻ cần phải cho ăn.”

“Nếu vậy, tôi sẽ bắt đầu phân chia,” Sao Lửa quyết định. Nhưng chúng ta cũng sẽ làm gì đó với bộ tộc Gió, ta hứa đấy.”

Quay lại, ông băng qua trảng trống và nhảy lên đỉnh Bục đá. Khi anh gào lên triệu tập, bộ tộc của ngay lập tức xuất hiện. Chân Lá sốc khi thấy họ gầy đến thế nào, cô chưa bao giờ thật sự chú ý những thay đổi của mọi mèo trước sự khan hiếm con mồi từ ngày này sang ngày khác.Nhưng bây giờ trông những chiến binh sinh ra trong rừng của bộ tộc Sấm vẫn mạnh mẽ hơn những chiến binh gầy còm của bộ tộc Gió. Da Bụi nói đúng, Mây Dương Xỉ trông thật sự hốc hác và mệt mỏi; những đứa con của cô cũng gầy hơn, và lẽo đẽo theo sau mẹ chúng như thể chúng không còn chút sức lực để chơi đùa. Tất cả các bộ tộc – ngoại trừ bộ tộc Sông – sẽ từ từ chết đói?

Chân Lá lo lắng nghe khi Sao Lửa nói với những mèo còn lại về những gì đội tuần tra tìm thấy. Tiếng kêu la ai oán bùng nổ khi nghe tin mèo bộ tộc Gió xâm lăng lãnh thổ của họ và ăn cắp mồi.

“Bộ tộc Gió cần phải được dạy cho một bài học,” Đuôi Mây nói lớn. “Tôi đã không đánh hơi thấy thỏ nhiều ngày nay.”

“Chúng ta nên tấn công ngay bây giờ,” Lông Chuột chỉ ra, bộ lông màu nâu của cô xù lên.

“Không,” Sao Lửa kiên định  meo. “Mọi thứ đã quá tệ rồi, chúng ta không cần một trận chiến nữa.”

Lông Chuột không tranh cãi, nhưng cô lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở, và Đuôi Mây quất đuôi mình. Chân Lá thấy Tim Sáng meo một vài lời với anh ấy, giữ anh bình tĩnh ngồi xuống.

“Chúng ta phải làm gì?” Đuôi Chấm nói lớn từ lối vào hang mèo già. “Đến và yêu cầu họ không được ăn cắp mồi nữa? Ngài nghĩ họ sẽ thèm mà bận tâm đến à?”

Nhiều tiếng meo phản đối cất lên, với hơn một mèo hưởng ứng ý kiến tấn công của Lông Chuột.

“Không,” Sao Lửa lặp lại. “Tôi sẽ đi nói chuyện với Sao Cao. Ông ấy là một mèo cao quý và đáng tin cậy; có thể ông ấy không biết những chiến binh của mình đã ăn trộm mồi.”

“Và sẽ nói chuyện tốt đẹp gì?” Đuôi Mây khịt mũi. “Sao Đen đã không nghe khi ngài đến nói chuyện với ông ấy.”

 “Nếu ngài hỏi tôi,” giọng Đuôi Chấm khàn khàn, “thì ngài đã đi quá xa giới hạn giữa các bộ tộc. Mèo cuối cùng phớt lờ ranh giới đó là Sao Cọp.”

Chân Lá nhăn mặt khi mèo già bảo tộc trưởng của họ là đang làm những thứ giống kẻ giết mèo Sao Cọp từng làm. Không chỉ cô bị sốc. Một số mèo khác cũng quay sang nhìn Đuôi Chấm, rít lên dữ dội, nhưng khi Sao Lửa trả lời, giọng ông bình tĩnh. “Sao Cọp muốn thỏa mãn lòng tham cho quyền lực của ông ta. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là hòa bình. Và như với Sao Đen,” anh thêm với Đuôi Mây, “Sao Cao luôn luôn là mèo sáng suốt hơn.”

“Đúng vậy,” Vằn Xám đồng ý với tộc trưởng từ nơi ông ngồi dưới chân Bục Đá. “Còn nhớ khi Sao Xanh muốn đánh nhau với bộ tộc Gió chứ? Sao đó Sao Cao vẫn thật sự muốn được hòa bình.”

“Nhưng lúc đó không có việc thiếu hụt con mồi,” Vuốt Gai nhắc anh.

“Phải,” đuôi Lông Chuột phất lên một lần nữa. “Vài con mèo sẽ làm bất cứ điều gì có thể với một cái bụng rỗng.”

Chân Lá lắng nghe trong hoảng loạn khi tiếng ngao vang lên xung quanh cô, đồng ý với Lông Chuột. Cô phát hiện ra mẹ mình, Bão Cát, trao đổi cái nhìn lo lắng với Vằn Xám.

Sao Lửa phất đuôi ra hiệu im lặng. “Đủ rồi! Ta đã có suy nghĩ của riêng mình. Bây giờ tất cả các bộ tộc đều gặp rắc rối. Đây không phải là thời gian để chúng ta gây chiến với nhau.”

“Cẩn thận, Sao Lửa,” Đuôi Nai cảnh cáo ông, khi tiếng ngao biết mất thành tiếng bất mãn lầm bầm. “Ông có thể đến trong hòa bình, nhưng các bộ tộc khác chưa chắc đã thấy điều đó đâu.” Cô liếc nhìn chân Lá, nheo mắt nhắc cô về cuộc rượt đuổi từ bộ tộc Gió vài ngày trước.”

Sao Lửa gật đầu. “Bộ tộc Gió sẽ có đội tuần tra đủ mạnh để chiến đấu,” ông meo. “Tôi sẽ làm cho mọi thứ rõ ràng để Sao Cao biết ông ấy sẽ nhận lấy những rắc rối gì khi không kiểm soát được các chiến binh của mình và giữ họ ở trong biên giới. Nhưng chúng ta không muốn đánh nhau. Với sự giúp đỡ của bộ tộc Sao, chúng ta có thể tránh được điều đó.”

Tấm trí chân Lá tràn ngập hình ảnh của thảo nguyên mênh mông bị cào xé lỗ chỗ khi cô ghé thăm bộ tộc Gió, và sự tuyệt vọng của các chiến binh đuổi theo cô. Mỗi sợi lông như run rẩy trước suy nghĩ sẽ khiêu chiến với bộ tộc Gió và làm họ tồi tệ hơn.

“Đây là khoảng thời gian đen tối với tất cả chúng ta,” cô ngập ngừng bắt đầu. “Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau. Tại sao chúng ta không cùng chia sẻ cá ở dòng sông? Vẫn có đủ cá cho tất cả.”

“Điều đó phải do bộ tộc Sông nói, chứ không phải chúng ta,” Vằn Xám chỉ ra, trong khi Lông Tần Bì thêm vào, “Bắt cá thật sự rất khó khăn.”

“Không, không đâu,” chân Lá phản đối. “Bây giờ chúng ta có thể học.” Cô để ý thấy một vài mèo đang “nhìn cô nghi ngờ, như thể họ đang hỏi tại sao cô lại biết bắt cá. Xấu hổ, cô cào cào chân lên mặt đất. “Đó chỉ là một ý tưởng,” cô thì thầm.

“Nhưng không ai trong chúng ta làm được cả,” Sao Lửa meo dứt khoát.

Mong mọi người không chú ý đến mình nữa, chân Lá cúi đầu, ngồi nhìn đôi chân trong khi Sao Lửa chọn mèo cho đội tuần tra tiến vào bộ tộc Gió.

“Vằn Xám, tất nhiên,” ông bắt đầu. “Lông Bão, Da Bụi, Vuốt Gai. Và cô, Da Xỉ Than. Sao Cao sẽ nghe một mèo lang y nói nếu ông ấy không muốn nghe tôi.”

Chân Lá nhận ra ông không chọn mèo nào trong số những mèo muốn tấn công ngay lập tức, mặc dù ông có một vài chiến binh tinh khôn. Đội tuần tra này không cần chạy!

Cô vẫn ở chỗ cũ khi cuộc họp kết thúc. Với đôi mắt nhìn chăm chăm xuống mặt đất, cô vẫn nhận ra Sao Lửa đã nhảy xuống Bục Đá và tiến về phía cô.

“Này, chân Lá,” ông bắt đầu. Khi ngẩng đầu lên, cô nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của bố mình. “Tất cả mọi thứ về bắt cá có nghĩa là gì vậy?”

Chân Lá biết cô phải nói hết sự thật. “Cánh Bướm Đêm đã dạy con cách bắt cá như thế nào,” cô giải thích. “Cô ấy nói mọi chuyện sẽ ổn, bởi vì cả hai chúng con đều là mèo lang y…”

“Con mới chỉ là mèo lang y lính nhỏ,” Sao Lửa meo. “Và cả hai con đều còn rất nhiều điều phải học. Con nên biết việc đó chống lại luật chiến binh về việc bắt mồi từ bộ tộc khác. Mèo lang y lại càng phải tôn trọng điều đó.”

“Con biết.” Cảm giác tội lỗi dâng lên trong chân Lá một lần nữa, làm cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ nghịch ngợm. Cô chỉ hy vọng bộ tộc Sông không tìm ra những gì Cánh Bướm Đêm đã làm, và trừng phạt vì sự hào phóng của cô ấy. “Con xin lỗi.”

“Bố phải trừng phạt con, con có biết không?” Sao Lửa tiếp. Chóp đuôi của ông chạm nhẹ vào vai con gái khi nói thêm, “Bố không thể nói với bất kì mèo nào là bố ủng hộ con vì con là con gái bố.”

“Ôi, thôi nào, Sao Lửa.” Da Xỉ Than khập khiễng bước đến chỗ họ, và nhìn tộc trưởng bộ tộc bằng con mắt thích thú. “Tôi nhớ có hai mèo đã từng bắt mồi của bộ tộc Sấm mang qua bên kia dòng sông, khi Hai Chân làm cạn nguồn cá. Chắc ngài chưa quên chứ?”

“Chưa. Vằn Xám và tôi đã bị trừng phạt vì điều đó,” Sao Lửa vặn lại. Sau đó ông thở dài. “Chân Lá, bố biết thật khó để chứng kiến những mèo khác đói bụng mà không làm gì. Nhưng chúng ta phải tuân thủ luật chiến binh. Nếu mèo nào phá vỡ nó, bộ tộc Sao sẽ cảm thấy như thế nào, họ sẽ bỏ rơi chúng ta? Chuyện gì đó sẽ xảy ra trong khu rừng – bây giờ đang có chuyện xảy ra – chúng ta không được quên những gì chúng ta phải tin tưởng.”

 “Con xin lỗi bố, Sao Lửa,” chân Lá lặp lại. Cố gắng nhìn thẳng vào mắt bố mình.

“Hãy để con bé đi với đội tuần tra đến bộ tộc Gió,” Da Xỉ Than meo trước khi Sao Lửa có thể nói. “Điều nay sẽ mang lại kinh nghiệm quý báu cho nó.”

Chân Lá nhìn tộc trưởng bộ tộc hy vọng.

“Thành thật mà nói, Da Xỉ Than.” Sao Lửa có vẻ bực tức. “Sẽ có một vài mèo cho rằng đó là một phần thưởng, chứ không phải một hình phạt. Thôi được rồi,” ông thêm. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ. Tôi sẽ chỉ đi cùng những mèo đã chỉ định thôi.”

Ông chạm vào vai chân Lá một lần nước trước khi nhổng đuôi lên cao và bước đi.

“Cảm ơn, Da Xỉ Than.” Chân lá meo. “Con biết con thật ngu ngốc. Chỉ là… khi Cánh Bướm Đêm nói về điều đó, chuyện bắt cá có vẻ chẳng quan trọng mấy.”

Da Xỉ Than khịt mũi. “Như Sao Lửa đã nói, cả hai con đều cần phải học thêm nhiều thứ nữa.”

 

“Con không biết tại sao lại không bao giờ được làm thế!” chân Lá bật ra. “Đó là nguyên tắc của chiến binh, và nguyên tắc của mèo lang y, tất cả đều khó hiểu!”

“Đó không chỉ là nguyên tắc,” Da Xỉ Than thì thầm, chạm mũi vào mõm chân Lá. “Sự thông cảm của trò với bộ tộc khác, và sẵn sàng nhìn nhận rằng đôi khi những nguyên tắc nên được bỏ qua sẽ giúp con trở thành một mèo lang y vĩ đại.”

Chân Lá mở to mắt. “Thật sao?”

“Thật. ‘Mèo lang y’ có nghĩa là không có tên riêng của mình, không phải hiểu là trò nên làm gì – đó không phải là việc đầu tiên mà trò nghĩ. Còn nhớ những gì ta đã nói với con về Nanh Vàng không? Bà ấy không bao giờ đi theo những nguyên tắc, nhưng bà ấy là một trong những mèo lang y tốt nhất khu rừng mà ta từng thấy.”

“Con ước gì con cũng được biết bà ấy,” chân Lá thì thầm.

“Ta không thể giúp con điều đó. Nhưng ta có thể truyền đạt lại cho con những gì bà ấy đã dạy ta. Để thực sự trở thành một mèo lang y từ trong trái tim và trong cả năm giác quan. Con phải dũng cảm hơn chiến binh, khôn ngoan hơn một tộc trưởng bộ tộc, khiêm tốn hơn những đứa con nít tí nị, và sẵn sàng làm bất cứ việc gì hơn tất cả những lính nhỏ…”

Chân Lá nhìn trân trân vào mèo bảo trợ. “Con không chắc con có thể làm được tất cả,” cô thì thầm.

“Nhưng ta thì chắc.” Giọng Da Xỉ Than nhẹ vang, nghiêm túc

“Chúng ta không cần phải chứng minh điều đó, vì sức mạnh của bộ tộc Sao nằm trong chính chúng ta.” Đột nhiên sự nghiêm túc được thay thế cho sự hài hước trong mắt Da Xỉ Than. Cô quất chân Lá bằng đuôi của mình. “Đi thôi. Sao Lửa sẽ không bao giờ tha thứ nếu chúng ta đặt những việc khác quan trọng hơn việc tuần tra.”

Mặt trời đã lên cao và những đám mây vỡ ra khi Sao Lửa dẫn đội tuần tra đến điểm Bốn Cây. Trước khi họ đi xa khỏi trại, chân Lá có thể nghe thấy tiếng gầm rú của quái vật Hai Chân từ phía xa khi chúng đi theo cách của chúng vào lãnh thổ bộ tộc Sấm. Ngược lại, âm thanh trong khu rừng – tiếng rả rich của chim chóc, tiếng sột soạt của con mồi dưới bụi cây – đã không còn nữa. Mặc dù mùa lá trụi thật sự đã đến, chân Lá biết phải có nhiều con mồi hơn vào lúc này. Những con vật bé nhỏ mà bầy mèo phụ thuộc vào để sống đã biết mất, là do sợ hãi Hai Chân hay do nhà của họ trong khu rừng đã bị quái vật xé nát.

Khi họ tới gần điểm Bốn Cây, tiếng gầm rú của quái vật đã không còn, và chân Lá đã có thể lờ mờ nhận ra con mồi dưới bui cây, nhưng vẫn còn ít hơn rất nhiều so với bình thường. Cô nuốt lo lắng khi tưởng tượng đến sự khắc nghiệt và cơn đói trong mùa lá trụi.

 Tiếng gào từ Vuốt Gai ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Nhìn kìa!”

Có sự chuyển động dưới bụi cây dày bên cạnh dòng suối. Hai mèo – một cậu mèo nâu sậm và một mèo khoang – nhảy qua dòng suối, băng lên con dốc dẫn tới điểm Bốn Cây. Một trong số chúng có một miếng một tươi, một con chuột đồng hay một con chuột, nằm trong miệng.

“Mèo bộ tộc Gió!” Lông Bão meo, bộ lông dựng lên tua tủa. “Đó là Vuốt Bùn và Tai Rách, tôi chắc chắn đấy.”

Da Bụi và Lông Tần Bì bám theo những chiến binh chạy trốn, nhưng Sao Lửa gọi họ quay trở lại. “Chúng ta không thể nhìn như đang tấn công bộ tộc Gió,” ông nói với họ. “Ta đến trong hòa bình, không giận giữ, để nói chuyện với Sao Cao.”

“Có nghĩa là ngài để cho họ đi?” Lông Tần Bì hỏi như không thể tin được. “Với mồi tươi trong miệng họ?”

“Đó là bằng chứng cho thấy họ ăn cắp mồi,” Sao Lửa chỉ ra. “Sao Cao không thể bỏ qua những gì mà chúng ta định nói với ông ấy ngay bây giờ.”

“Nhưng họ sẽ cảnh báo với Sao Cao,” Da Bụi phản đối. “Bộ tộc Gió có thể phục kích trước khi chúng ta tới gần trại của họ.”

“Không. Sao Cao sẽ không làm vậy. Nếu ông ấy chiến đấu với chúng ta, ông ấy sẽ công khai khiêu chiến.”

Hai chiến binh trao đổi ánh mắt ngờ vực ở sau Sao Lửa. Chân Lá có thể thấy Da Bụi vẫn còn tức giận, nhưng ông không thể làm gì hơn ngoài cái giật đuôi cáu kỉnh.

Đội tuần tra vượt qua con suốt, nước vẫn còn vẫn đục từ dấu chân các chiến binh bộ tộc Gió, và tăng tốc lên con dốc tới điểm Bốn Cây.Tim của chân Lá bắt đầu đập không thoải mái khi Sao Lửa dẫn họ vào sâu trong thung lũng.

Nhớ lại chuyến thăm định mệnh với Đuôi Nai, cô tự hỏi liệu rằng họ có thể nói chuyện với Sao Cao.

Khi họ tới đường biên giới, cơn gió mang theo mùi của nhiều mèo tới. Chân Lá vươn ra xa ngàoi bãi cỏ để nhìn một nhóm mèo rách rưới của bộ tộc Gió ở trên đỉnh thảo nguyên. Cô nhận ra mèo dẫn đầu là tộc trưởng bộ tộc, Sao Cao, với bộ lông màu đen trắng và cái đuôi dài. Ông đã phát hiện ra đội tuần tra bộ tộc Sấm, nên ông giảm tốc độ lại và ra hiệu bằng đuôi. Chiến binh của ông đi chậm và tản rộng ra đối diện với những mèo bộ tộc Sấm.

“Thấy chưa?” Da Bụi rít lên. “Họ đã sẵn sàng chờ chúng ta.”

Từ một hiệu lệnh vô hình, những mèo bộ tộc Gió rà tới đường biên giới và cách đội tuần tra bộ tộc Sấm vài cái đuôi. Họ thậm chí còn gầy hơn chân Lá nhớ, mấy cái xương sườn lộ rõ dưới da. Vẻ thù địch đốt cháy trong đôi mắt họ, rõ ràng là họ không muốn những vị khách bộ tộc Sấm ghé thăm lãnh thổ của mình.

“Gì đây, Sao Lửa?” Sao Cao gầm gừ. “Ngài muốn gì ở chúng tôi vào lúc này?”