Lời tiên tri mới - tập 2 - TRĂNG LÊN

Chương 3

Docsach24.com

ấy mèo cứ ở đây đi,” Purdy ra lệnh. “Hãy để ta giải quyết vụ này.”

Lông Bão nhìn theo mất tinh thần khi ông mèo già bước về phía mấy con cáo, bộ lông của ông rồi bù và đuôi quật tới quật lui. Đông cứng lại vì sốc, những mèo khác đã để mặc cho Purdy đi khiêu chiến và bị xé xác nếu như Lông Bão không bước tới và đẩy ông sang một bên.

“Cái gì?” Purdy phản đối. “Hãy để chúng cho tôi. Tôi đã đuổi được nhiều cao hơn cả số chuột mà anh bắt được đấy, mèo trẻ ạ.”

“Và sau khi nghỉ ngơi, họ sẽ quay lại để tấn công chúng tôi,” Lông Bão dứt khoát vặn lại. 

Hai con cáo đã bước đến bờ suối bên này, mắt chúng lướt qua từng mèo một. Quá trễ để Lông Bão nhận ra anh và bạn bè mình đã sai lầm khi cho rằng chúng không nguy hiểm.

Anh thấy chân Chim bước tới trước để che chắn Đuôi Phi Điểu, trong khi Vuốt Mâm Xôi cũng cố gắng làm vậy với chân Sóc. Nhưng lính nhỏ bộ tộc Sấm nhoài ra khỏi nơi trú ẩn và đứng bên cạnh anh ta với tai vểnh lên cùng hai chân mở rộng ra đe dọa. 

“Anh đang làm cái quái gì khi giẫm chân lên đuôi tôi vậy?” cô gầm gừ. “Tôi có thể tự bảo vệ mình!”

“Em đã nói là em có thể ăn một con cáo,” Da Hung gượng gạo chỉ ra. “Đây là cơ hội của em đó.”

Con cáo đã đến gần hơn. Lông Bão tự đấu tranh với chính mình, anh nhìn chằm chằm vào cái mõm hẹp và ánh mắt lạnh lùng, cố gắng đoán xem nơi nào họ sẽ tấn công trước tiên. Khi ở nhà, cáo không thường xuyên trở thành mối đe dọa của mèo. Chúng có thể tránh được họ, nhưng rõ ràng họ còn rất trẻ và sẽ chiến đấu hết mình để bảo vệ lãnh thổ. Lông Bão chắc chắn cả sáu mèo có thể chạy thoát khỏi con cáo cuối cùng, nhưng không phải là không có vết thương nghiêm trọng. Và cuộc hành trình này còn có ý nghĩa gì nữa? Bộ tộc Sao cứu con! Anh cầu nghuyện trong tuyệt vọng. Chân Chim, mèo gần với cáo nhất, đã hạ thấp mình chuẩn bị tấn công. Chỉ cách khoảng một cái đuôi giữa cậu ta với con cáo đứng đầu, sau đó Lông Bão nghe có tiếng kì lạ ở phía sau, nửa như gầm gừ, nửa như sủa. Con cáo đứng đầu đột nhiên ngẩng đầu lên và vẫn đứng yên. 

Lông Bão liếc nhìn qua vai. Nửa Đêm lặc lè đi về phía trước, chen giữa Purdy và Đuôi Phi Điểu cho đến khi cô đứng trước mặt bầy cáo. Cô nói gì đó nghe như tiếng sủa và tiếng gầm gừ. Mặc dù Lông Bão không hiểu những gì mà cô nói, nhưng không có sự thù địch nào trên vai, hay sự đối đầu trong đôi mắt đen của cô. 

Sau đó anh bị sốc khi nghe tiếng con cáo dẫn đầu sủa một tràng gì đó, rõ ràng là câu trả lời. “Tôi đã quên mất là Nửa Đêm đã nói với chúng ta, cô ấy có thể nói được ngôn ngữ của cáo,” anh thì thầm, liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi. Chiến binh bộ tộc Sấm gật đầu mà không rời mắt khỏi con cáo.

“Họ bảo đây là chỗ của họ.” Nửa Đêm giải thích. “Hãy để con mồi lại và đi đi.”

“Phân cáo thật!” Chân Chim bực tức. “Hãy nói là nếu họ dám làm gì, chúng tôi sẽ nhổ lông họ ra.”

Nửa Đêm lắc đầu. “Không, lính nhỏ à. Lông mèo cũng sẽ bị xé toạc thôi. Đợi chút.”

Chân Chim lùi lại một chút, vẫn đang tức giận, và Đuôi Phi Điểu ấn mũi vào hông cậu. Nửa Đêm lại nói gì đó với con cáo. “Tôi nói với họ là mấy mèo chỉ đi ngang qua đây thôi,” cô giải thích với bầy meo khi nói xong. “Tôi bảo họ có rất nhiều mồi trong rừng, con mồi sẽ nhanh chóng đầy trở lại.”

Bây giờ con cáo dẫn đầu trông như bối rối, có lẽ vẫn đang ngạc nhiên khi nghe một con lửng nói được tiếng cáo, cũng có thể vì cô đã thỏa thuận một cách nghiêm túc. Nhưng con thứ hai – con cáo có cái mõm chó – vẫn đang lườm Nửa Đêm từ giữa nhóm mèo, răng nhe ra. Ông gầm gừ gì đó để đe dọa. 

Nửa Đêm sủa một từ duy nhất. Bước tới một bước, cô đứng bằng hai chân sau, thân hình đồ sộ chuẩn bị tấn công. Mỗi sợi lông trên mình Lông Bão cũng căng thẳng để chuẩn bị cho một trần chiến. Sau đó con cáo dẫn đầu lùi lại, gầm gừ với Nửa Đêm lời cuối cùng trước khi quay đi và biến mất vào bụi dương xỉ. 

Nửa Đêm quay lại nhìn những con cáo khác, nhưng chúng cũng chỉ gầm gừ điều gì đó rồi quay đi theo con đầu tiên. 

“Và đừng bao giờ quay trở lại nữa. Nếu mày biết điều gì tốt nhất cho bản thân!” chân Chim gào theo phía sau.

Lông Bão thư giãn, cảm thấy bộ lông mình xẹp xuống trở lại. Chân Sóc xụi lơ với một tiếng thở dài. Tất cả mọi mèo, kể cả Purdy, cũng đang nhìn con lửng với sự tôn trọng mới. Vuốt Mâm Xôi đến cạnh cô, cúi đầu. “Cảm ơn, Nửa Đêm,” anh meo. “Chuyện này thật khó chịu.”

“Chúng có thể giết chết chúng ta,” Đuôi Phi Điểu thêm.

“Thật tệ nếu phải lao vào trận chiến này,” chân Chim thừa nhận.

Lông Bão thở dài khi nghe chân Chim nói. “Cùng giống như những mèo khác, tôi muốn biết tại sao cô không cảnh báo cho chúng tôi biết về con cáo. Cô nói cô có thể đọc được mọi thứ từ những vì sao, vậy tại sao cô không nói với chúng tôi là có cáo ở đây?”

Mặc dù không muốn hỏi câu hỏi này, nhưng Lông Bão vẫn nôn nóng chờ Nửa Đêm trả lời. Cô nói với chúng khu rừng đã thực sự bị đe dọa và chúng nên trở về nhà ngay lập tức để đưa các bộ tộc đến nơi an toàn. Nếu họ không tin tưởng cô, họ và những mèo đồng tộc khác sẽ bất lực khi đối mặt với thảm họa hủy diệt này. Cô có nên cảnh báo với họ về những con cáo không?

Cho đến khi hình ảnh lính nhỏ bộ tộc Gió lờ mờ hiện ra trong tầm nhìn, đôi mắt đen của cô tức giận. Chân Chim không thể che dấu sự cảnh giác trong đôi mắt mình, niềm tin của cậu đã không còn. Sau đó Nửa Đêm thoải mái. “Tôi không thể nói hết mọi thứ. Những thứ mà thật sự là bộ tộc Sao không muốn tôi nói. Đúng là tôi biết nhiều hơn thế, Hai Chân sẽ xé nát khu rừng và bỏ lại bầy mèo không nơi trú ẩn như thế nào. Nhưng nhiều câu trả lời đã nằm trong chính chúng ta. Đây không phải là điều cậu nên học sao?”

“Cũng có thể,” chân Chim lẩm bẩm.

Nửa Đêm quay đi. “Cáo đã nói là phải đi ngay bâu giờ,” cô nói với bầy mèo. “Nếu mọi mèo vẫn còn ở đây vào lúc hoàng hôn, chúng sẽ tấn công. Con cáo chó bảo là ông ta đã được ăn thịt mèo một lần rồi, cảm thấy rất ngon.”

“Vậy đừng để ông ta được ăn thêm lần nào nữa,” Da Hung rùng mình.

“Dù sao thì chúng ta cũng phải đi,” Vuốt Mâm Xôi chỉ ra. “Và chúng ta không muốn có rắc rối với cáo. Đi thôi.”

Họ dành thêm chút thời gian nữa để ăn nốt phần mồi còn lại. Sau đó Nửa Đêm dẫn đầu, đưa họ sang phía bìa rừng bên kia. Mặt trời vẫn chưa lên cao, và nơi họ đứng vẫn còn nằm trong bóng tối. Ở trước mặt, Lông Bão nhìn thấy cánh đồng cỏ rộng thênh thang với một dãy núi ở phía xa; còn bên cạnh cánh đồng là một bức tường dài màu đỏ cứng của khu vực Hai Chân mà lần trước họ đã đi qua.

“Bây giờ đi hướng nào đây?” anh hỏi.

Nửa Đêm giơ một chân lên chỉ thẳng về phía trước. “Đó là con đường nhanh nhất, dẫn đến nơi mặt trời mọc.”

“Đó không phải là con đường mà chúng tôi đã đi,” Vuốt Mâm Xôi meo khó chịu. “Chúng tôi đã đi qua khu vực của Hai Chân.”

“Và tôi thì không muốn trở lại đó nữa đâu!” chân Chim chỉ ra. “Tôi sẽ leo qua tất cả các ngọn núi mà anh muốn trước khi phải đối mặt với Hai Chân lần nữa.”

“Tôi không chắc,” Đuôi Phi Điểu meo. “Ít nhất là chúng ta đã biết cách đi qua khu vực của Hai Chân, và chúng ta có Purdy giúp đỡ.”

Chân Chim chỉ trả lời bằng cái khịt mũi khinh bỉ.

Lông Bão nửa muốn đồng ý với cậu; họ đã phải trải qua những ngày đáng sợ và đói khát khi lang thang trong khu vực Hai Chân, và Purdy dường như cũng lạc đường giống như họ. Nhưng những ngọn núi lại không quen thuộc; cho dù từ đây, Lông Bão có thể thấy sườn núi chứa đầy đá màu xám, với một vệt trắng dài, có lẽ những bông tuyết đầu tiên của mùa lá trụi đã xuất hiện. Nó cao hơn nhiều so với Dãy Núi, và anh tự hỏi có bao nhiêu chỗ trú ẩn hoặc con mồi mà họ có thể tìm thấy ở đó.

“Tôi đồng ý với Đuôi Phi Điểu,” cuối cùng anh meo. “Chúng ta đã đi qua khu vực của Hai Chân một lần, vì vậy chúng ta cũng có thể đi qua đó lần nữa.”

Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn từng mèo một, chưa quyết định. “Chị nghĩ sao, Da Hung?”

Chị gái anh nhún vai. “Cứ làm bất cứ điều gì em muốn. Dù là con đường nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ gặp những vấn đề cần phải vượt qua. Tất cả mọi mèo đều biết điều đó mà.”

Đúng vậy, Lông Bão nghĩ.

“Tôi nghĩ là…” chân Sóc bắt đầu, và thở hổn hển. Đôi mắt màu xanh của cô mở to kinh hãi; nhìn cố định vào nơi nào đó mà không mèo nào có thể thấy được

“Chân Sóc? Có chuyện gì vậy?” Vuốt Mâm Xôi meo khẩn trương.

“Tôi… tôi không biết.” Chân Sóc lắc mình. “Chỉ là suy nghĩ một chút thôi Vuốt Mâm Xôi à, chúng ta hãy đi đi. Tôi muốn đi theo con đường này, nếu đó là con đường nhanh nhất…” cô phẩy đuôi về ngọn núi ở phía xa. “Chúng ta sẽ lãng phí mất vài ngày nếu như đi qua khu vực của Hai Chân lần nữa.”

Ria của Lông Bão bắt đầu giật giật. Chân Sóc nói đúng. Họ đã biết những con đường trong khu vực của Hai Chân thật sự rất khó hiểu. Những nguy hiểm xảy ra trên núi còn có thể tồi tệ hơn chuột cống và quái vật mà họ đã gặp trong khu vực Hai Chân không? Nhưng trên hết, quan trọng nhất việc trở về khu rừng không thể trì hoãn thêm được nữa.

“Tôi nghĩ cô ấy đã chỉ ra được một điểm mới,” anh meo. “Tôi sẽ thay đổi quyết định của mình. Tôi nghĩ chúng ta nên đi qua dãy núi.”

Đuôi chân Sóc giật tới giật lui, và những móng vuốt của cô uống cong trên cỏ. “Rồi sao đây?” cô lườm Vuốt Mâm Xôi. “Anh có quyết định hay không?”

Vuốt Mâm Xôi hít một hơi thật sâu. “Được rồi, chúng ta sẽ đi qua ngọn núi.”

“Hả? Cái gì?” Purdy đang gãi tai với một chân sau. Nhưng khi Vuốt Mâm Xôi đưa ra quyết định của mình, ông mèo già sững sờ, chớp chớp đôi mắt màu vàng. “Cậu không thể đi đường đó được. Nó rất nguy hiểm. Những gì về…”

“Nguy hiểm ở tất cả mọi nơi,” Nửa Đêm lên tiếng, bịt miệng Purdy lại bằng cái nhìn khắc nghiệt. “Bạn bè của ông sẽ cần lòng can đảm. Đường đi của họ đã được chỉ định trong những vì sao.”

Lông Bão bắn tia nhìn sắc sảo tới ông mèo già. Liệu Purdy có cố gắng nói tiếp khi Nửa Đêm đã bắt ông ngậm miệng như vậy? Ông ấy có biết những nguy hiểm ở trên núi không? Và nếu có, tại sao Nửa Đêm lại ngăn không để ông ta nói cho họ biết? Anh nghĩ anh có thể nhìn ra sự khôn ngoan, và cả chút tiếc nuối trên khuôn mặt cô. Cô có ý gì khi nói “con đường đã được chỉ định”?

“Lựa chọn khó khăn đấy, chiến binh trẻ tuổi.” Con lửng hạ thấp giọng nói với Vuốt Mâm Xôi. Lông Bão nhích lại gần hơn để có thể nghe được họ nói. “Con đường của anh ở phía trước, và sẽ có rất nhiều thách thức cần phải vượt qua để về nhà an toàn.”

Vuốt Mâm Xôi trao đổi ánh mắt với con lửng khá lâu trước khi bước chân vào cánh đồng cỏ. Cho dù có bất cứ thử thách nào ở phía trước, anh cũng đã sẵn sàng để đối mặt, và Lông Bão không thể không ngưỡng mộ lòng quyết tâm của anh ấy, mặc dù anh đến từ một bộ tộc đối thủ. Khi Purdy chạy theo họ, Nửa Đêm đã giữ ông ta lại. 

Ông mèo già tức giận, đôi mắt màu hổ phách nhìn trừng trừng. “Tôi sẽ đi chung với họ,” ông thở hổn hển.

Nửa Đêm không dịch chuyển. “Ông không thể đi cùng họ được,” cô gầm gừ. “Đây là con đường dành riêng cho họ.” Đôi mắt màu đen của cô lấp lánh trong bóng tối. “Sức trẻ và sự liều lĩnh mà họ có, sẽ được kiểm tra trên con đường này. Can đảm là thứ họ cần, là bạn của ông cần, mà không phải là ông. Họ đã dựa vào ông quá nhiều rồi.”

Purdy chớp mắt. “À, nếu như cô đã nói thế thì…”

Đuôi Phi Điểu lao tới và nhanh chóng liếm vào tai ông mèo. “Chúng tôi sẽ không bao giờ quên ông, Purdy à, và cả mọi thứ ông làm cho chúng tôi nữa.”

Ở ngay phía sau cô, chân Chim mở rộng quai hàm và nheo mắt lại, như thể định nói gì đó để cắt ngang. 

Lông Bão lạnh lùng liếc nhìn cậu. Anh sợ cậu ta sẽ lại châm chích mèo già một lần nữa, cho dù Purdy có mắc sai lầm thì ông ấy cũng đã đứng cạnh họ và mang họ an toàn đến gặp Nửa Đêm. 

“Tạm biệt, Purdy. Và cảm ơn ông. Chúng tôi sẽ không bao giờ tìm được Nửa Đêm mà không có ông.” Vuốt Mâm Xôi lặp lại suy nghĩ của Lông Bão. “Cảm ơn cả cô nữa, Nửa Đêm.” 

Con lửng nghiêng đầu. “Tạm biệt, bạn của ta. Bộ tộc Sao sẽ soi sáng coi đường của cậu.”

Những con mèo còn lại nói lời tạm biệt, và bắt đầu theo sau Vuốt Mâm Xôi đi vào cánh đồng hoang. Lông Bão ở phía sau cùng. Liếc nhìn trở lại, anh thấy Nửa Đêm và Purdy đang ngồi cạnh nhau dưới tán cây, xem họ ra đi. Thật không dễ để chia tay. Cuối cùng Lông Bão vẫy đuôi để từ biệt lần cuối, và biến mất về phía dãy núi.